Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 10 - Chương 13

Cỏ non mơn mởn vừa nhú lên trên mặt

đất đóng băng cả mùa đông lại lập tức bị gót sắt lao qua sầm sập đạp

nát, nhánh cỏ non gãy nát chảy ra chất lỏng nhuộm móng ngựa thành màu

xanh lục nhàn nhạt.

Sắc xuân mới chớm bị xua tan bóp chết, ngoài thành Lương Châu cờ xí rợp

trời, dòng lũ thép kị binh vũ trang từ đầu đến chân tràn qua mặt đất,

gió xuân ấm áp dường như cũng sợ khí thế lẫm liệt mà không dám thổi vào, cả đồng bằng bao trùm bầu không khí nặng nề như sóng thép dập dờn.

Ân Minh mặc nguyên bộ quân phục đứng trên chiến xa nheo mắt nhìn tường

thành xa xa, nói bình thản: "Trong vòng ba ngày, đánh hạ thành Lương

Châu".

Đại tướng Hạ Huyền Kính nhận lệnh: "Rõ!"

Ti binh mã lần này đã dốc toàn lực, tinh binh mãnh tướng huy động toàn

bộ, cuồn cuộn tràn tới biên giới Lương Sóc, gần như đồng thời triển khai tấn công mười lăm châu biên giới nước Lương. Trong đó Lương Châu có vị

trí cực kì quan trọng, chiến đội tinh nhuệ nhất nước Sóc là Thiết Kị vệ

gần như toàn bộ áp sát ngoài thành Lương Châu.

Hắc Vân kị chỉ có mười vạn, cho dù toàn bộ được triệu tập đến Lương Châu thì nhân số cũng chỉ bằng một nửa Thiết Kị vệ.

Thành Lương Châu nho nhỏ nằm giữa vòng vây trùng trùng của kị binh thiết giáp xanh như một chiếc thuyền nan trên sông giữa mưa gió vô biên vô

hạn, tròng trành lắc lư, nguy hiểm như chồng trứng sắp đổ.

Hạ Huyền Kính liếc nhìn Ân Minh bên cạnh, trong lòng hơi ớn lạnh.

Mười năm mài một thanh kiếm, Thiết Kị vệ là tinh hoa của Ti binh mã, là

nền tảng an bang định quốc của nước Sóc, bình thường không dễ dàng được

điều động, lần này lại dốc toàn bộ sức mạnh vây kín một thành Lương Châu nho nhỏ, liều chết một trận với Hắc Vân kị. Điều này tương đương với

đặt một ván tất tay, vạn nhất đánh thua, nước Sóc sẽ đại thương nguyên

khí, không có mười năm dưỡng sức sẽ không thể có uy thế của ngày hôm

nay.

Bệ hạ mặc dù âm trầm lạnh lùng nhưng tuyệt đối không phải hôn quân không biết thao lược, rất nhiều năm đi vững vàng không nhanh không chậm trên

con đường nước giàu binh mạnh, không bao giờ lãng phí quốc lực để đánh

một chiến dịch không nắm chắc thắng lợi, lần này không biết vì sao lại

sốt ruột như thế?

"Trẫm hiểu rất rõ, trận này nếu như thua, cả đời Trẫm sẽ không còn khả

năng thống nhất thiên hạ". Ân Minh đột nhiên lên tiếng ngoài dự liệu của Hạ Huyền Kính.

Hạ Huyền Kính cực kì kinh ngạc. Đế quân luôn luôn nói năng thận trọng,

lòng dạ sâu như biển, ngoài kẻ cầm đầu đám thái giám đã chết đó, gần như không có một ai có thể đoán được suy nghĩ trong lòng hắn. Còn chủ động

bắt chuyện với người khác? Đó chính là chuyện là như tháng sáu tuyết

rơi.

Nhất thời không biết trả lời ra sao, Hạ Huyền Kính đứng ngẩn ra tại chỗ.

Ân Minh cũng không cần Hạ Huyền Kính trả lời, thực ra hắn cũng không rõ

vì sao mình lại khác hẳn lúc thường, lại giải thích gì đó với một bề tôi bình thường không hề quá thân quen trong lúc tên đã đặt lên cung, đao

đã ra khỏi vỏ như lúc này.

Đại khái là bởi vì chiến ý ở nơi này quá ồn ào, bên cạnh lại quá trống

trải, sự trống vắng trong lòng tựa như cỏ xuân thoải mái mọc lan tràn

khiến hắn có khát khao muốn giải bày tâm trạng, rất muốn tìm một người

để dốc bầu tâm sự.

Thế là Hạ đại tướng quân Hạ Huyền Kính đáng thương liền trở thành hốc

cây để đế quân trút tâm sự, bất kể Ân Minh nói gì hắn cũng chỉ có thể

biến chính mình thành hốc cây không biết nói, chỉ có thể nuốt vào trong

bụng, tuyệt đối không thể nôn ra ngoài.

"Khanh nhất định đang thắc mắc, Trẫm đã mưu đồ rất nhiều năm, vì sao lại đi chơi trò được ăn cả ngã về không nhàm chán này". Trong mắt Ân Minh

như có ngọn lửa sáng rực chói mắt mà lại lộ ra vẻ điên cuồng.

"Cả đời này, Trẫm luôn làm từng bước một, tính toán không bỏ sót điều

gì, làm việc không từ thủ đoạn, không vướng tư tình, chú trọng thuật

quyền mưu nghiền ngẫm lòng người, đóng vững đánh chắc. Nếu Trẫm vẫn tiếp tục đi con đường này, hoàng đồ vĩ nghiệp thống nhất thiên hạ chưa nói

là trong tầm tay nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian".

Hắn nhìn tường thành Lương Châu xa xa, dường như chỗ đó có một mái tóc

bạc thê lương và má hồng tuyệt sắc: "Nhưng Trẫm lại không chú ý tới một

việc, đó chính là người. Đi trên con đường này, người bên cạnh Trẫm càng ngày càng ít, cho dù có một ngày có thể trèo lêи đỉиɦ cao nhưng lại

không có một người thật lòng vỗ tay thì cũng đâu có gì thú vị? Hoài Ân

đã nói, Trẫm và Lâu Dự là hai kiêu hùng trên thế gian, tính tình và thủ

đoạn mặc dù hoàn toàn trái ngược nhưng lại cùng có một mục đích, nhất

định sẽ là đối thủ cả đời".

Tranh đoạt cùng một thiên hạ, yêu cùng một người con gái, đối thủ cả đời đúng là danh sao thực vậy.

Ân Minh nói với vẻ trào phúng nhưng trên mặt lại toàn vẻ mệt mỏi và

quyết liệt, lạnh lùng cô độc khó diễn tả bằng lời: "Đã là đối thủ cả

đời, phải giằng co đến chết, vậy hãy để trận quyết chiến tới sớm hơn một chút. Hôm nay Trẫm sẽ đặt hết vốn liếng đánh một trận tất tay với Lâu

Dự ở thành Lương Châu này, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, tất cả

đều chỉ trong chiến dịch này".

Lâu Dự đứng trên tường thành, ánh mắt như xuyên qua khoảng cách cực xa,

va chạm với ánh mắt lạnh lùng trên chiến xa giữa đại quân nước Sóc, bắn

ra tia lửa khắp nơi.

Hầu Hành Tiễn và Lữ Nam Cung một trái một phải đứng sau lưng chàng, đưa

mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đi về phía trước một bước, đề phòng

chàng nổi bão bất cứ lúc nào.

Mặc dù vương gia đã không còn là một kẻ ngờ nghệch chỉ biết xung phong

đánh gϊếŧ, càng không phải kẻ chỉ châm một mồi lửa đã nổ tung như Thác

Bạt Hồng Đạt, nhưng vừa rồi chiến thư đế quân nước Sóc phái người đưa

tới quả thật dùng từ quá mức sắc bén, sắc bén đến mức Hầu Hành Tiễn và

Lữ Nam Cung đều tim đập chân run, sợ Lâu Dự nhất thời nổi điên vác đao

Yêu Nguyệt lao ra khỏi thành liều mạng với Ân Minh.

Trên chiến thư mỏng manh đó chỉ có một câu, viết tương đối thô tục không hề văn nhã, cực kì không xứng với thân phận của Ân Minh, nhưng một lời

trúng tim đen, như một thanh khai sơn phủ bổ trúng mệnh môn của Lâu Dự.

Trên chiến thư chỉ có vài chữ ngắn ngủi: Nữ thích khách Loan Loan, dung

mạo rất đẹp, Trẫm thích, nếu đưa đến cho Trẫm, chiến sự có thể hóa giải

lập tức.

Đây là sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ và tuyên chiến trần trụi không hề che đậy.

Lâu Dự đọc xong chiến thư, hai mắt hừng hực lửa giận, ánh mắt hung ác

bạo tàn như dã thú, hai tay vò mạnh, tờ giấy mỏng manh đó lập tức biến

thành bột mịn.

Mặc dù chàng đứng ở đó không hề nhúc nhích, mọi người lại vẫn cảm thấy sát ý tuôn trào, kích động ngút trời.

Hầu Hành Tiễn và Lữ Nam Cung bị sát khí như sấm sét này làm kinh hãi,

vội nói: "Vương gia, Ân Minh cố ý chọc giận vương gia, vương gia ngàn

vạn lần không thể tức giận, nếu không sẽ trúng độc kế của hắn".

Lâu Dự đứng trên lầu thành không nói một lời, thiết quyền nắm chặt, hai mắt híp lại, sắc mặt như báo săn hàm răng dính máu.

Ân Minh đã biết đến sự tồn tại của Loan Loan, bất kể là chân tình hay

giả ý đều như nhau, với tính cách của hắn, chỉ cần hắn còn sống là sẽ

không từ thủ đoạn cướp Loan Loan vào tay làm của riêng.

Mình làm sao có thể bỏ mặc cho bàn tay hắn chạm đến Loan Loan?

Đã thế thì phải chặt đứt để vĩnh viễn trừ tai hoạ về sau.

Hễ là kẻ nào đe dọa đến an toàn của Loan Loan, Lâu Dự chưa bao giờ chần

chừ, luôn luôn kiên định sắc bén, đâm thẳng vào nơi yếu hại.

Chỉ sau chốc lát đã quyết tâm ý, trận chiến này sẽ là cuộc quyết chiến

sống chết giữa chàng và Ân Minh, không phải ngươi chết thì là ta chết.

Không! Vì an toàn và hạnh phúc của cô ấy, trước khi ta chết, ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi!

Mưa bão sắp tới, gió l*иg lộng thổi. Gió lạnh gào thét thổi quân kì Hắc

Vân trên tường thành bay phần phật, trải rộng hết mức. Chữ "Lâu" trên

quân kì đỏ như máu tươi, giương nanh múa vuốt, dường như còn ngang tàng

cuồng bạo hơn cả những đám mây đen cuồn cuộn phía chân trời.