Dung Hàm trong lòng có việc, bước chân đương nhiên rất nhanh, một bước bằng hai bước bình thường.
Đi qua phố dài của hoàng thành, rẽ trái vào con phố nhỏ bên cạnh, đi qua cửa hàng bán trang sức ngọc thạch rồi rẽ một lần nữa chính là ngõ Sâu
Bốn Tám Mươi.
Ngõ Sâu Bốn Tám Mươi, tên sao thực vậy, cực kì sâu, ước chừng bốn trăm
tám mươi trượng. Nhà cửa hai bên ngõ đều tường trắng cổng gỗ, nhà nọ
cách nhà kia rất xa, bình thường vắng vẻ yên tĩnh ít có người đi đường.
Dung Hàm vừa đi vào ngõ, đột nhiên một người đàn ông cao to vạm vỡ từ
dưới bóng mai xông ra, hùng hổ lao về phía y. Kì thực người đàn ông này
không hề định lao tới, chỉ có điều trong lòng hắn rất sốt ruột, lại quá
vui vẻ khi nhìn thấy Dung Hàm nên bước chân nhanh hơn bình thường một
chút. Hắn thân cao chân dài, sải bước đi tới làm mặt tuyết kêu kẽo kẹt,
sinh ra một cơn gió làm tuyết trên cây rơi sàn sạt, thoạt nhìn rất giống đang hung hăng lao tới.
Dung Hàm biến sắc mặt nhưng vẫn thản nhiên giữ nguyên tốc độ đi về phía
trước, bàn tay đưa vào trước ngực, lúc rút tay ra thì kẽ tay đã kẹp một
mũi ngân châm nhỏ bé lấp lánh.
Khi hai người chỉ còn cách nhau năm bước, Dung Hàm đột nhiên đi nhanh
tới, gần như là va vào người đàn ông đó. Ánh bạc chợt lóe lên từ kẽ tay, cây ngân châm nhỏ bé đâm thẳng vào huyệt thiên trì trước ngực hắn.
Võ công của Dung Hàm mặc dù không cao nhưng lại là một thần y, tự nhiên
phải biết những huyệt vị nào là có thể lấy mạng người. Ngân châm mặc dù
nhỏ giòn, chạm vào là gãy, nhưng vào trong tay thần y lại có thể trở
thành vũ khí gϊếŧ người đoạt mạng.
Hầu Hành Tiễn hơi sững sờ, không nghĩ rằng vị quý công tử thoạt nhìn như thư sinh trói gà không chặt lại chủ động ra tay tấn công, hơn nữa góc
độ tấn công còn chính xác và tinh diệu đến vậy. Trong tình thế cấp bách, hắn chỉ kịp đưa bàn tay che ngực, chặn trước mũi nhọn của ngân châm.
Xẹt! Ngân châm đâm vào lòng bàn tay hắn, một giọt máu chảy xuống theo
thân kim. Hầu Hành Tiễn da dày thịt cứng, vết thương này không khác gì
muỗi đốt, nhưng lại nhìn thấy động tác của Dung Hàm cực nhanh, ngân châm trên tay này vừa đâm vào lòng bàn tay hắn, tay kia đã rút một mũi ngân
châm khác ra đâm về phía cổ hắn.
"Dừng!" Hầu Hành Tiễn hô to một tiếng, lui nhanh hai bước tránh được mũi ngân châm đoạt mạng đó, quỳ một gối xuống đất, tay phải nắm lại đặt ở
trước ngực, nói cung kính: "Dung công tử, mạt tướng tới để tìm công tử".
Quỳ một gối xuống đất, tay phải nắm thành nắm đấm đặt trước ngực là
phương thức thi lễ riêng của Hắc Vân kị. Sắc mặt Dung Hàm nhanh chóng
thay đổi, không ngờ người đó thật sự đã đến.
Hầu Hành Tiễn biết xích mích giữa vị Dung công tử này và vương gia nhà
mình có nói ba ngày ba đêm cũng không hết. Bây giờ tình hình khẩn cấp,
không có thời gian giải thích dài dòng, hắn liền nghe theo dặn dò của
Lâu Dự, từ trong lòng lấy ra một miếng ngọc bội, xòe tay ra đưa tới
trước mặt Dung Hàm.
Miếng ngọc bội này xinh xắn lung linh, trơn bóng óng ánh, nằm trong lòng bàn tay Hầu Hành Tiễn như được phủ một lớp ánh sáng mơ hồ.
Vừa thấy miếng ngọc bội này, đồng tử Dung Hàm co chặt lại, trong mắt đã
có sương mù tràn ngập. Đây là miếng ngọc bội Dung Diễn tặng Loan Loan
trước khi chết, do Thiên Cơ lão nhân chạm khắc, cực kì khó bắt chước.
Ngoài ba người con nhà họ Dung mỗi người có một miếng, trên đời này
tuyệt đối không tìm được miếng thứ tư giống như vậy.
"Vương gia nhà ta nói bây giờ cô ấy đang gặp nguy trong sớm tối, đã nhìn thấy ngọc bội, mời công tử cùng ta đi một chuyến". Hầu Hành Tiễn nhắc
lại những lời Lâu Dự dặn dò từ đầu chí cuối không sai một chữ.
Mặc dù viên tướng Hắc Vân kị trước mặt không nói rõ cô ấy là ai, nhưng
lúc này Dung Hàm đã biết rõ mọi chuyện, không hề hoài nghi. Cuối cùng
cũng tìm được cô ấy, cô ấy còn sống! Tảng đá lớn đè trong lòng rơi
xuống, lại nghe thấy cô ấy đang gặp nguy trong sớm tối, tâm tình Dung
Hàm lại lập tức rơi xuống đáy vực.
Trong thời gian rất ngắn, tâm tình hết cao lại thấp, thay đổi cực nhanh, sắc mặt Dung Hàm hơi tái nhợt nhưng vẫn quyết định thật nhanh, không
đợi đối phương nói xong đã xua tay ngắt lời: "Cô ấy ở đâu? Xin tướng
quân dẫn đường".
Vốn cho rằng còn phải tốn công tốn sức, không ngờ Dung Hàm còn sốt ruột
hơn mình. Hầu Hành Tiễn thở phào nhẹ nhõm, vương gia nói quả không sai,
nhìn thấy miếng ngọc bội này, Dung công tử quả nhiên lập tức đi theo
không hề do dự.
Hắn đứng dậy chuẩn bị dẫn đường, đột nhiên hai mắt lóe sáng, cực nhanh
che Dung Hàm sau lưng, bước chân không dừng mà lao về phía đầu ngõ như
mãnh hổ xuống núi, xách ra một bóng người nhỏ nhắn từ sau tường, bàn tay to lớn bóp cổ người đó, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai mà dám nghe trộm?"
Phương Tranh bị hắn đè vào tường, cảm thấy cổ như bị khóa bằng đai sắt
không thở nổi, đỏ mặt ngạt thở vùng vẫy: "Không sai, tôi đã nghe thấy
hết rồi. Để phòng ngừa tiết lộ bí mật, hai người phải mang tôi đi cùng".
Lúc này Hầu Hành Tiễn mới thấy rõ người trong tay mình là một phụ nữ trẻ tuổi quần áo mộc mạc, dung mạo thanh tú đoan chính, lại trợn tròn hai
mắt như hung thần ác sát.
"Nếu không muốn tiết lộ bí mật, có một phương pháp khác còn thuận tiện
hơn". Hầu Hành Tiễn nói lạnh lẽo, bóp chặt cổ Phương Tranh, năm ngón tay chậm rãi co vào.
Việc lần này cực kì trọng đại, không cho phép hắn có một chút mềm lòng thương hương tiếc ngọc nào.
Mắt thấy Phương Tranh sắp bị vặn gãy cổ, Dung Hàm vội vàng kéo tay Hầu
Hành Tiễn, nói: "Tướng quân chậm đã, cô ấy là đại phu ở y quán của ta".
Hầu Hành Tiễn sửng sốt, mặc dù vẫn bóp cổ Phương Tranh không thả ra nhưng ngón tay lại dần nới lỏng.
"Phương đại phu, tôi không cần biết vì sao cô đi theo tôi, cũng hi vọng
cô đừng can thiệp vào chuyện của tôi. Bây giờ tôi sẽ cho cô đi, nhưng cô phải bảo đảm những chuyện xảy ra ở đây và tất cả những gì cô suy đoán
đều phải bảo mật, không được tiết lộ với bất kì ai". Dung Hàm nhìn
Phương Tranh, sắc mặt lạnh lùng, từng chữ từng câu như búa tạ đập xuống.
Phương Tranh cũng nhìn Dung Hàm không chịu thua, đáy mắt toàn là thâm
tình và quyết đoán mà không tự biết: "Dung đại phu, tôi cùng đi với anh. Anh cần chữa trị cho cô gái đó, có chỗ nào không tiện tôi có thể giúp
anh. Trừ tôi ra, anh tìm đâu được một phụ nữ hiểu y thuật đến giúp anh?"
"Không được!" Dung Hàm quả quyết từ chối. Đây là việc lớn dính dáng đến
sống chết, chứa chấp khâm phạm, nặng thì ngũ mã phanh thây, nhẹ thì bêu
đầu giữa chợ, nhất quyết không thể để người vô tội tham dự mà mất mạng
vô ích.
Phương Tranh cố gắng dùng tay gạt tay ra, nhưng hắn lực lớn vô cùng, bàn tay như sắt không hề động, đành nhụt chí nói: "Tôi nhất định phải đi,
nếu không các anh cứ gϊếŧ tôi đi. Gϊếŧ đi, gϊếŧ đi!"
Hầu Hành Tiễn gia nhập Hắc Vân kị từ mười lăm tuổi, sau đó suốt ngày ở
quân doanh, tung hoành sa trường, số phụ nữ có liên hệ bao gồm chính mẹ
đẻ của mình cũng không quá một bàn tay. Mặc dù trong số đó có một Loan
Loan nữ đóng giả nam nhưng cũng không phân biệt nam nữ, trước giờ luôn
xem như huynh đệ, đã bao giờ thấy kiểu chơi xấu không nói đạo lí như thế này? Bàn tay bóp cổ Phương Tranh không dám bóp chặt mà cũng không dám
buông ra, hắn đành phải lấy khí thế như lúc luyện quân, hung tợn trợn
mắt nhìn Phương Tranh, từ kẽ răng bật ra mấy tiếng: "Tiểu nha đầu, ngươi muốn chết hả?"
Phương Tranh lại vẫn ngoan cường không nhường nửa bước, cũng trợn mắt nhìn lại: "Có giỏi thì anh gϊếŧ tôi đi! Gϊếŧ tôi đi!"
Hầu Hành Tiễn cưỡi ngựa đánh trận là một hảo thủ, kinh nghiệm đối phó
phụ nữ lại gần như bằng không, không biết phải xử lí thế nào nên đành
phải quay lại nhìn về phía Dung Hàm như cầu cứu.
Dung Hàm lo lắng cho thương thế của Loan Loan, không muốn mất thời gian
một giây nào nữa, thấy tình hình này liền suy nghĩ chốc lát rồi nói:
"Vậy thì cùng đi. Nhưng mà, Phương đại phu, sợ là cô phải chịu khó mấy
ngày. Đến khi cô ấy thoát khỏi hiểm cảnh, tôi sẽ nghĩ cách đưa cô về".
Phương Tranh sáng mắt lên, còn chưa kịp vui vẻ đã nhìn thấy Dung Hàm
liếc Hầu Hành Tiễn một cái. Hầu Hành Tiễn hiểu ý, đột nhiên chém cườm
tay vào sau gáy Phương Tranh.
Trước mắt Phương Tranh tối sầm, trước khi ngất xỉu vẫn nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn.
Dung đại phu nhún nhường khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, người xúi giục gã này đánh ngất tôi quả thật là anh sao?
Hầu Hành Tiễn ôm thân hình mềm nhũn của Phương Tranh lên, vác lên vai
như một cái bao tải, dẫn Dung Hàm đi đến chỗ một chiếc xe ngựa đỗ ở góc
phố.
Bánh xe lăn lộc cộc, chiếc xe ngựa thông thường này lặng yên biến mất trong ngõ phố hẻo lánh.