Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 4 - Chương 11

Giọng Loan Loan ngọt ngào êm ái,

thân hình nho nhỏ co tròn trong lòng Lâu Dự như một con thú nhỏ bị thuần phục, vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu.

Cách quần áo, Lâu Dự vẫn có thể cảm nhận được xương bả vai gầy gò của

Loan Loan, đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trái tim đập loạn xạ

như đánh trống, thịch thịch thịch thịch...

Hoa đèn lép bép, trong phòng phút chốc sáng bừng rồi lại lờ mờ u ám. Bên ngoài hoa tuyết bay tán loạn, va vào nhau sàn sạt. Đêm tuyết nghe tiếng gió bao giờ cũng có cảm giác cô quạnh triền miên. Lúc này hai người

ngồi ôm nhau, bầu không khí ấm áp kì diệu.

Lâu Dự ơi là Lâu Dự, rốt cuộc là ngươi bị sao vậy? Gương mặt Lâu Dự ửng

hồng, chàng hít sâu một hơi, vòng tay ôm Loan Loan lúng túng buông ra:

"Giờ em mới biết ngoại hình anh dễ coi à? Sau này không cho phép liều

lĩnh mạo hiểm nữa, nhớ chưa?"

Loan Loan ngoan ngoãn gật đầu, ngước mắt lên nhìn lại giật bắn mình, vội vàng đưa tay sờ trán Lâu Dự: "Sao mặt anh đỏ như vậy? Sốt à? Vết thương lại đau à?"

Lâu Dự nhanh tay bắt được bàn tay Loan Loan, cố ý ho mấy tiếng: "Khụ

khụ, anh không sao. Trong phòng sao tự nhiên nóng như vậy nhỉ?"

Không hề khách khí đẩy Loan Loan ra khỏi ngực, thế tử Lăng Nam vương anh minh thần võ lần đầu tiên trong đời nói chuyện lắp bắp: "Nóng quá.

Em... em... em... ngồi sang bên kia".

Bây giờ trời đang rét đậm, bên ngoài băng đóng ba thước, hơi lạnh thấu

xương. Trong phòng mặc dù có chậu than nhưng cũng làm gì đến mức nóng

như thế? Loan Loan trợn tròn mắt không rõ nguyên do, thấy sắc mặt Lâu Dự hết đỏ lại xanh, cô bé chợt nghĩ đến một lí do. Chắc chắn là di chứng

của mũi tên đó, sức đề kháng giảm quá mạnh, đang khỏe mạnh vô cùng

thoáng cái đã trở nên yếu ớt mong manh như vậy. Trong lòng Loan Loan

càng thêm áy náy. Mặc dù vòng tay Lâu Dự cũng ấm áp, có thể yên tâm dựa

vào như vòng tay tía, nhưng Lâu Dự đã bị thương nặng, mình không thể gây thêm phiền phức được. Cô bé lưu luyến quay lại ngồi lên ghế, đột nhiên

nhớ tới một chuyện: "Lâu Dự ca ca, Hắc Vân kị thật sự không nhận nữ binh à?"

Lâu Dự vẫn còn đang hồi tưởng tâm tình kì lạ trong lòng vừa rồi, thuận miệng đáp: "Không nhận".

Một đám đàn ông xung phong đánh trận, tự dưng kẹp một phụ nữ thì còn ra thể thống gì nữa? Chỉ nghĩ đã thấy kì cục.

Loan Loan cắn môi, thầm than may mắn. Cảnh Thác Bạt Đương Đương khóc nức nở hôm trước lại hiện lên trước mắt, cô bé không nhịn được hỏi tiếp:

"Anh lúc nào cũng hung ác với phụ nữ như vậy à?"

Lâu Dự không hề ngẩng đầu lên: "Phải xem người đó là ai".

Loan Loan thấp thỏm trong lòng, do dự một lát rồi hỏi rụt rè: "Nếu

như... Em nói là nếu như, nếu như em là con gái thì anh còn tốt với em

như bây giờ không?"

Bất kể em là trai hay gái, anh đều muốn bảo vệ em trong lòng bàn tay, không để em phải chịu một chút tổn thương hay ấm ức nào.

Ý nghĩ lập tức xuất hiện này rõ ràng và chân thực đến mức chính bản thân Lâu Dự cũng giật mình kinh hãi. Lại nhìn Loan Loan ôm đầu gối ngồi trên ghế, đôi mắt trong suốt như ngọc lưu li vô tội nhìn mình, Lâu Dự càng

cảm thấy hết sức hổ thẹn. Loan Loan là một cậu bé không hiểu thế sự,

mình sao có thể có ý nghĩ lạ lùng quái gở như vậy được?

"Tại sao anh không nói?" Thấy Lâu thế tử lạnh lùng kiêu ngạo lộ ra vẻ

ngơ ngẩn trước đó chưa từng có, Loan Loan thầm nghĩ người này chẳng lẽ

đầu óc bị thương thật? Tại sao sắc mặt, lời nói, việc làm đêm nay đều kì lạ như vậy?

Như bị người khác nhìn trộm bí mật giấu tận đáy lòng, Lâu Dự thẹn quá

hóa giận, phất mạnh tay như muốn đánh bay những ý nghĩa hoang đường

trong đầu, nói lớn tiếng: "Nhảm nhí! Em làm sao lại là con gái? Không

được hỏi những câu ngu xuẩn như vậy".

Chỉ hỏi thử một câu mà thôi, làm gì phải căng thẳng như vậy? Loan Loan

ấm ức le lưỡi, vươn vai nói: "Lâu Dự ca ca, hôm nay em ngủ ở đây được

không?"

Hai tháng nay đêm nào cũng vượt tường rình trộm ngủ không đủ, lúc này

Loan Loan đã buồn ngủ díp mắt. Trong phòng ấm áp như xuân, chăn đệm nhẹ

mềm thơm nức, thoải mái hơn chuồng ngựa lạnh như hầm băng của cô bé

nhiều.

Không ngờ Lâu Dự tái mặt, buột miệng nói: "Không được".

Muộn thế này rồi, trời thì lạnh, doanh trại cách phủ tướng quân rất xa,

chẳng lẽ còn bắt ta phải dùng khinh công bay về? Đúng là không có tình

người. Loan Loan nhìn chăn ấm bồng bềnh như mây, làm sao còn có thể đi

được nữa? Cô bé chơi xấu cởi giày tất, phi thân trên giường chui ngay

vào chăn ấm. Ngửi mùi đàn hương quen thuộc, cả người thoải mái đến mức

xương cốt cũng phải mềm ra, cô bé hạnh phúc líu lo: "Đồ keo kiệt, ngủ

một giấc thì có làm sao chứ?"

Thậm chí còn ngoan ngoãn nằm dịch vào trong, vỗ chỗ trống bên ngoài:

"Anh ngủ ở đây. Giường rộng thế này không chật chút nào. Ngủ cùng nhau

càng ấm chứ sao?"

Ba chữ ngủ cùng nhau lọt vào tai, da đầu Lâu Dự tê dại như bị điện giật. Chàng cố gắng khống chế đầu óc không nghĩ đến những chuyện tà ác, tức

giận hổn hển đi tới định lôi cổ Loan Loan dậy, lại phát hiện tiểu quỷ

này đã ôm gối ngủ say, khóe miệng vẫn giữ nụ cười ngọt ngào. Hình như mơ thấy gì đó, Loan Loan chậm rãi trở mình, vạt áo trượt xuống một chút để lộ hõm vai lõm sâu và xương quai xanh nhỏ nhắn. Không giống da mặt đen

thui, da dẻ trên người tiểu quỷ lại trắng mịn như đậu phụ, cực kì mềm

mại.

Bàn tay Lâu Dự chợt dừng lại cách cổ áo Loan Loan ba tấc. Chàng trợn mắt há mồm, nhất thời lại không nỡ dời mắt đi, một số hình ảnh tươi đẹp

không ngừng hiện lên không thể nào kiềm chế nổi.

Dừng!

Đây là Loan Loan! Mình coi nó như em ruột, có những ý nghĩ lộn xộn này thì có khác gì súc sinh?

Lâu Dự cảm thấy mình sắp phát điên, hai mươi năm trời chưa hề động lòng

với phụ nữ, lại thua chạy ngàn dặm trước một thằng nhóc đang lớn. Chẳng

lẽ mình đúng là dạng cắt tay áo, có sở thích long dương như Triệu Vô Cực và Lưu Chinh đã nói?

Nghĩ đến khả năng này, Lâu Dự cảm thấy chỗ trúng tên lại tái phát, trong đầu như nổ tung, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Chàng đi hai vòng

trong phòng như con thú bị nhốt, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Mình coi

Loan Loan là huynh đệ. Mình coi Loan Loan là huynh đệ..."

Tâm tình ổn định hơn một chút, quay lại nhìn Loan Loan ngủ ngon, Lâu Dự

run run đưa tay kéo chăn lên đắp kín người Loan Loan, không dám nhìn

thêm, thổi tắt ngọn nến rồi quay đầu chạy trối chết.

Nửa đêm, trong thư phòng phủ tướng quân đột nhiên vang lên một tiếng

than thở. Các quân sĩ gác đêm ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau. Hôm nay thế

tử uống nhầm thuốc gì mà phòng mình không ngủ, lại chạy đến ngủ trong

phòng sách, còn hạ nghiêm lệnh không cho đến gõ cửa phòng mình? Ngủ

trong thư phòng cũng được, lại còn thở ngắn than dài cả đêm không dứt.

Đấy, lại tiếp tục rồi. Thế tử dạo này thái độ khác thường, hành vi quái

dị, đúng là không hiểu ra sao.

"Không thể!" Lâu thế tử trùm chăn kín đầu trong phòng sách đột nhiên lật chăn ra, hung hăng đá chăn sang bên cạnh, ảo não ngồi dậy. Thói long

dương? Cắt tay áo? Mình thân là thống soái Hắc Vân kị, tay nắm trăm ngàn binh mã, tuyệt chiêu liên châu tiễn uy chấn thiên hạ, phóng ngựa có thể đạp trăng đuổi sao, vung đao có thể lấy thủ cấp thượng tướng địch. Trên đời này tìm đâu ra một kẻ cắt tay áo uy mãnh như vậy?

Thế tử Lăng Nam vương dũng át ba quân đau khổ nôn nóng vò đầu bứt tóc,

ra sức tìm lí do chứng minh mình không phải người cắt tay áo.

Nhưng vì sao lúc nhìn thấy Loan Loan, trong lòng mình lại có một tình

cảm đâm chồi nảy lộc, không hiểu sao cứ thích nhìn Loan Loan, nghe Loan

Loan nói, dù nhìn Loan Loan ăn bánh cũng cảm thấy rất dễ coi.

Trước mắt lại hiện lên hõm vai và xương quai xanh với độ cong mềm mại,

Lâu Dự chán nản nhắm mắt, hùng hổ lắc đầu, dường như muốn gạt bỏ tất cả

những hình ảnh cấm trẻ em này ra khỏi đầu.

Loan Loan là một cậu bé!

Lâu thế tử kêu thảm một tiếng, ngã thẳng tắp xuống giường, tuyệt vọng kéo chăn trùm kín đầu.