Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 1 - Chương 4: Hòn đá trên nhai

Ban ngày cát vàng bay đầy trời, buổi tối không khí lại cực kì trong lành, gió ngưng cát nghỉ, một vầng trăng cong sáng giữa khung trời.

Trên Dị Thiên Nhai,

một bóng đen nhỏ nhắn đang leo lên trên. Vách đá dựng đứng trong mây,

dưới vách núi có một khoảng lõm vào, bên trên nhô ra, rất khó leo lên.

Bóng dáng nho nhỏ đó lại leo rất thoải mái, dường như cực kì quen thuộc địa

hình ở đây. Chỗ nào có mỏm đá nhô ra, chỗ nào có hốc lõm vào, chỗ nào có cành cây có thể mượn lực đều rõ ràng như lòng bàn tay. Khi thì mũi chân điểm nhẹ, khi thì bám cành mượn lực, nhảy trái nhún phải, nhẹ nhàng như vượn, chỉ vài lần đã lên đến giữa vách, dừng lại tại một cái hốc nho

nhỏ trên vách đá không còn di chuyển nữa.

Hốc lõm này rất nhỏ,

may mà bóng người nọ cũng rất nhỏ, vừa đủ để đứng một chân trong đó, một tay lại không thể không nắm thân cây nhỏ phía trên hốc lõm. Bóng đen cứ thế treo lơ lửng trên vách đá, gần như hòa lẫn vào vách núi.

Trăng lên đến đỉnh đầu, bóng dáng nho nhỏ đó đã treo trên vách núi một canh

giờ không hề nhúc nhích. Mặc dù trời đã vào xuân nhưng thời tiết vẫn

lạnh giá, quân sĩ dưới vách núi còn chưa nỡ cởi chiếc áo bông hai lớp.

Nhiệt độ trên vách núi còn thấp hơn, treo đến nửa đêm không hề nhúc

nhích như vậy thì không chết cóng cũng mỏi tay mà chết. Nhưng bóng dáng

nho nhỏ đó lại rất dẻo dai, vẫn nửa treo giữa không trung không nói câu

nào, hơi thở đều nhịp, dường như đã ngủ.

Ánh trăng chéo dần như

vẽ ra một vệt sáng màu bạc cách hốc lõm trên vách đá không xa. Ánh trăng như nước, mềm mại sáng ngời, những nơi ánh trăng chiếu đến dần dần có

mầm cây đâm ra, hút no ánh trăng, dần lớn lên với tốc độ mắt thường thấy được. Mầm non lớn dần, một đóa hoa nhỏ nở ra, màu hoa trắng quyện màu

xanh như được điêu khắc bằng ngọc thạch loại thượng hạng dưới ánh trăng, ánh sáng lưu chuyển, lấp lánh rạng ngời.

Bóng dáng nho nhỏ treo

lơ lửng nửa đêm cuối cùng cũng động. Một bàn tay tối đen vươn ra từ chỗ

âm u trên vách núi, hái bông hoa như được điêu khắc bằng ngọc thạch đó

xuống, bật cười hê hê sung sướиɠ.

Hết sức thận trọng cất bông hoa nhỏ vào trong lòng, bóng dáng nho nhỏ khẽ điểm mũi chân, cánh tay phát

lực, búng người mấy lần nhảy lêи đỉиɦ núi.

Dị Thiên Nhai rất dốc, cũng rất cao. Trên đỉnh núi, một vành trăng khuyết như đưa tay có thể hái được.

Ánh trăng chiếu khắp mặt đất sáng ngời, lúc này mới có thể thấy rõ bóng

dáng nho nhỏ đó lại là một cậu bé chừng mười tuổi, bộ quần áo đen tuyền

bằng vải thô lại hết sức sạch sẽ, chỗ khuỷu tay có một miếng vá, đường

may rất khéo, hiển nhiên người vá áo rất giỏi vá may.

Đứa nhỏ này ngũ quan xinh xắn, da trắng nõn nà, dưới ánh trăng bạc càng tỏ ra mịn

màng như ngọc. Đôi mắt nó rất đẹp, rất sáng rất trong, như sao trên

trời, đưa mắt nhìn quanh, ngay cả ánh trăng phủ đầy ngọn núi cũng không

sáng bằng.

Chỉ thấy nó quen đường quen lối tìm một chỗ sạch sẽ

dưới gốc cây da^ʍ bụt trên đỉnh núi rồi ngồi xuống, móc ra một cây sáo

ngọc, hít sâu một hơi, bắt đầu đưa sáo lên thổi.

Cây sáo ngọc

toàn thân trong suốt, sáng long lanh, tạo hình xinh xắn, không biết là

thứ tốt đứa bé quần áo giản dị này lấy ở đâu ra.

Vẫn là bài quân ca đó, vẫn thổi sai âm lỗi nhịp quăng mũ tháo giáp, nhưng thằng bé thổi rất nhập tâm, vẻ mặt cực kì thoải mái.

Cuối cùng đã hái được nguyệt dạ liên, tía, con có thể cứu được tía rồi.

Mặt mày hớn hở, nó thổi lại khúc quân ca hết lần này đến lần khác, đột

nhiên nhíu mày, một âm bị lạc, nhịp điệu đã sai lại càng thêm sai. Nó

mất hứng lau cây sáo ngọc, giận dữ: "Tiểu gia đang thổi sáo êm đẹp dưới

ánh trăng, lãng mạn biết bao, phong cách cỡ nào, vậy mà các ngươi lại

đến quấy rầy, tía ghét các ngươi quả thật rất có lí".

Tức giận

đến mức không thèm thổi sáo nữa, nó đứng lên vỗ vỗ mông, không thèm nhìn mà nhảy thẳng xuống dưới nhai đen ngòm, người không biết tình hình nhất định sẽ rất hoảng sợ, cho rằng đứa bé này nghĩ quẩn muốn nhảy nhai tự

tử.

Chỉ thấy nó bám tay, đạp chân, thoải mái nhảy lên như vượn,

chỉ thoáng chốc đã nhảy xuống giữa vách núi, ló đầu ra nhìn xuống dưới,

móc một cây ná nhỏ bên người ra, tiện tay cậy một hòn đá trên vách núi,

nheo mắt ngắm chuẩn, kéo tay rồi thả ra.

"Vù..." Hòn đá nhỏ bay xuống dưới nhai như một mũi tên.