Phạm Quân Thần nhìn xuống con ngươi ướŧ áŧ lộ ra bối rối của hắn,trong đầu đột nhiên xoẹt qua một tham muốn kɧoáı ©ảʍ chinh phục tàn sát bừa bãi.
“Đừng nói chuyện,cậu muốn cho người ngoài cửa nghe được thanh âm của cậu sao?” Hắn khẽ liếʍ lấy môi,mép nổi lên nụ cười tàn khốc.
“Anh.....”
Phạm Quân Thần ngón tay chậm rãi di động,cách lớp quần áo miêu tả nửa người dưới của hắn.
Người Cao Dịch Khải cức ngắc,cắn môi dưới, thân thể không muốn khuất phục dần bị hòa tan do Phạm Quân Thần bướng bỉnh vuốt ve.
Bàn tay nóng rực dò vào đáy quần tây,lục lọi,sau đó quấn chặt lấy du͙© vọиɠ từ từ đứng thẳng.
Ngón tay hoạt động trên dưới,phối hợp tiết tấu mυ'ŧ hôn đầu v*,khiến Cao Dịch Khải cơ hồ lâm vào thất khống.
“Không...... Dừng tay......” Cao Dịch Khải hắn tự tay bắt được Phạm Quân Thần,song bàn tay trống rỗng mềm vô lực không ngăn cản được gì.
Trong đầu trống rỗng,mơ mơ hồ hồ hắn cảm giác Phạm Quân Thần hôn lên môi hắn, khi hắn đạt tới thời điểm cao trào,không cách nào khống chế rêи ɾỉ,toàn bộ bị hắn uống vào trong miệng.
Trên mặt ửng hồng,còn lưu lại sắc thái du͙© vọиɠ, áo sơ mi bị mở rộng,đầu v* bị màu hồng phấn bị lây dính chất lỏng ẩm ướt màu trắng run rẩy bởi vì đạt được thỏa mãn du͙© vọиɠ.
Áo xốc xếch,mồ hôi dính trên ngừoi,Cao Dịch Khải nằm trên ghế sa lon màu trắng khác hẳn lạnh như băng bình thường, cổ tản ra hơi thở nói không ra lời da^ʍ mỹ.
Yêu thương hôn nhẹ lên mặt Cao Dịch Khải,Phạm Quân Thần rốt cục lưu luyến buông hắn ra.
Không đếm xỉa đến du͙© vọиɠ giữa đùi trướng đau,Phạm Quân Thần lấy khăn giấy trên bàn trà, lau đi chất lỏng dính trên ngón giữa.
Hắn giúp Cao Dịch Khải dọn dẹp dấu vết lưu lại trên người,Cao Dịch Khải rốt cục tìm được sức lực của mình,ngón tay run rẩy chậm rãi cài lên nút áo.
Biết Phạm Quân Thần cũng không tính tiếp tục, Cao Dịch Khải thở phào nhẹ nhỏm.
Nhưng nhìn Phạm Quân Thần quần áo chỉnh tề nghĩ đến mới vừa rồi hắn làm sao tĩnh táo trêu đùa mình, Cao Dịch Khải khốn quẫn cúi đầu,không biết làm sao đối mặt hắn.
“Cà vạt của cậu.” Phạm Quân Thần mở miệng nói.
Cao Dịch Khải bởi vì lời của hắn mà ngẩng đầu,Phạm Quân Thần đem cà vạt cầm trong tay vòng qua cổ hắn,hắn tự tay muốn tiếp nhận công việc đeo caravat,nhưng Phạm Quân Thần chỉ mỉm cười.”Tôi giúp cậu.”
Mặc dù cười nhưng thanh âm Phạm Quân Thần vẫn lộ ra cường ngạnh không cho cự tuyệt.
Cao Dịch Khải buông thỏng mắt,không dám nhìn thẳng mắt Phạm Quân Thần.Chẳng qua là đeo caravat mà thôi,nhưng Cao Dịch Khải cảm thấy động tác thân mật này so với vừa rồi còn hơn.
Một động tác thắt tốt caravat, Phạm Quân Thần ghé vào bên tai Cao Dịch Khải nói: “Buổi tối tới chỗ tôi.”
Tếng nói trầm thấp thẳng xông vào thân thể Cao Dịch Khải còn mang theo cảm giác thơm ngọt vừa mới lưu lại,khiến cho xương sống một trận run sợ.
Phạm Quân Thần rốt cục rời khỏi Cao Dịch Khải,sau khi nhận thấy đưc phản ứng của Cao Dịch Khải,trong mắt sâu và đen,hiện lên tia tàn tàn bạo.
Mặc dù quần áo đoan trang ngay thẳng,Cao Dịch Khải vuốt lại mái tóc nhưng trên mặt còn chút bối rối, cũng không còn làm Phạm Quân Thần nôn nóng.
“Đi thôi, nên rời đi lúc này, chút nữa sợ người ta hoài nghi.”
Phạm Quân Thần giơ tay lên,chỉnh lại quần áo xốc xếch,xác nhận trên người hai người không hề lưu lại dấu vết sau khi kí©ɧ ŧìиɧ,mới xoay người rời đi.
Khi bàn tay đυ.ng phải tay cầm trong nháy mắt,hắn đột nhiên quay đầu nói: “Dịch Khải,nhớ đừng để nét mặt bây giờ của cậu cho bất luận kẻ nào thấy.” Trong thanh âm lộ ra dịu dàng.
Tất cả của Cao Dịch Khải chỉ có thể thuộc về hắn,kí©ɧ ŧìиɧ,cuồng loạn,du͙© vọиɠ,toàn bộ, hắn muốn độc chiếm!
Khi hắn mở cửa ra,thanh âm ồn ào trong hội trường nháy mắt toàn bộ khôi phục.
Cao Dịch Khải nhìn cánh cửa bị đóng lại,trong phòng nghỉ chỉ còn lại có một mình hắn.
Cô độc vốn chính là kỳ vọng của hắn,nhưng khi Phạm Quân Thần đi ra gian phòng này,cánh cửa bị đóng lại,Cao Dịch Khải có một loại ——ảo giác bị người ta ném lại.
Theo bản năng mơn trớn tóc mình,trên mái tóc tựa hồ còn mang theo hơi ấm của Phạm Quân Thần, xuyên thấu qua đầu ngón tay hắn, truyền tới trong lòng hắn.
Xuất thần ngưng mắt nhìn cửa hồi lâu,Cao Dịch Khải rốt cục thu hồi ánh mắt, nhưng thấy trong gương đối diện chiếu ra bản thân.
Đó là hắn,rồi lại không phải hắn,Cao Dịch Khải chưa từng thấy qua bản thân xa lạ thế.
Người trong gương từ đuôi lông mày đến con ngươi, phảng phất mang theo vẻ mặt khổ sở bị vứt bỏ, đang lã chã khóc nấc nhìn lại hắn.
Hắn không tự chủ đưa tay vỗ về mặt mình, giống như đang xác nhận cái gì,ngón tay lướt qua ngũ quan của mình,đây là gương mặt hắn quen thuộc,nhưng cũng là vẻ mặt hắn hoàn toàn xa lạ.
Cao Dịch Khải không tự chủ được đưa tay lau mặt,cố gắng xóa đi vẻ mặt như vậy,nếu không để cho vẻ mặt kia biến mất,hắn không cách nào ra khỏi phòng nghỉ ngơi này.
Mặt nạ lạnh lùng của hắn dường như bị cởi bỏ một góc, hắn tựa như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sải bước trong đám người,không có chút nào phòng bị.
Thật sâu hít vào một hơi, Cao Dịch Khải làm cho mình bình tĩnh trở lại.
Hắn biết mình phải bình tĩnh trở lại.
Cửa phòng nghỉ ngơi bị mở ra.”Dịch Khải, cậu ở đây nãy giờ sao?”
Đó là thanh âm của Khuyết Thánh Vĩ.
Cao Dịch Khải chuyển động đầu cứng ngắc,nhìn Khuyết Thánh Vĩ dò đầu vào.
“Cậu đang ở đây à.” Thấy Cao Dịch Khải, Khuyết Thánh Vĩ cười đi tới.”Bữa ăn sắp kết thúc rồi. Chúng ta nên chuẩn bị rời đi.”
Thì ra hắn đã tại nơi này đợi lâu như vậy sao?
“Cậu đã ở đây cả bữa ăn đấy.” Khuyết Thánh Vĩ lẩm bẩm.”Ơ, nếu không phải bị quản lý bắt được,tớ cũng vậy muốn trốn đi nơi khác.”
Khuyết Thánh Vĩ nói chuyện ngữ điệu thanh thoát sảng lãng,làm cho tâm trạng Cao Dịch Khải vẫn căng thẳng rốt cục có thể hơi buông lỏng, mất đi thái độ trước đó khôi phục lại bình tĩnh.
“Chúng ta đi thôi.”
“Sắc mặt cậu có chút tái nhợt.” Khuyết Thánh Vĩ cuối cùng chú ý tới Cao Dịch Khải.
“Tôi không sao, không...... Không có chuyện gì.”
Không có chuyện gì sao? Khuyết Thánh Vĩ gãi gãi đầu, mặc dù Hướng Dực Thiên đã cảnh cáo thẳng hắn đừng đến gần Cao Dịch Khải nữa,nhưng Khuyết Thánh Vĩ cũng không cách nào để xuống Cao Dịch Khải.
“Nếu như không khỏe thì sớm trở về.” Khuyết Thánh Vĩ vẫn không yên lòng nói.
Vẻ mặt Cao Dịch Khải khẽ động,cho Khuyết Thánh Vĩ một nụ cười nhợt nhạt,ra khỏi phòng nghỉ ngơi.