Trái Tim Anh Không Phải Sắt Đá

Chương 5: Lại gặp lại

Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

Ngày ngày trốn trong gió lặng. Ôn Tâm vẫn sống không tim không phổi, làm như Quách Phi Nhiên rời khỏi không hề ảnh hưởng đến mình chút nào.

Các bạn cùng phòng đều hỏi Ôn Tâm, sao lại không có vẻ đau buồn, Ôn Tâm trả lời rằng, không có Quách Phi Nhiên, không lẽ trái đất sẽ ngừng quay sao. Nếu mặt trời vẫn mọc như thường lệ, mình hà tất phải nhớ mãi không quên.

Đương nhiên, cô cũng chỉ đang giả vờ kiên cường thôi, bởi vì cô biết rõ một đạ lý, nếu bạn không kiên cườ, vậy thì yếu đuối cho ai xem đây? Không ai thích nghe bạn kể chuyện buồn cả ngày. Cuộc sống có ràng buộc như vậy, cho dù bạn không thể tuỳ tâm sở dục làm một kẻ ngốc điên điên khùng khùng, thì cũng đừng làm một người nhu nhược đắm chìm trong bi thương.

Vậy nên nước mắt của cô từ ngày anh rời khỏi, đã chảy xuống vì anh lần cuối cùng rồi, sau này, cô nhất định sẽ không khóc vì anh nữa.

Thoắt cái đã đến giáng sinh, giáng sinh năm nay đúng vào chủ nhật, nhưng đã không còn Quách Phi Nhiên, đối với Ôn Tâm, đây đã là một ngày hội không còn ý nghĩa, nói cách khác là chẳng khác gì lễ độc thân.

Chuyện duy nhất kiến Ôn Tâm phấn chấn, vui mừng, đó là bạn thân từ nhỏ Vương Dung gọi điện cho cô nói rằng giáng sinh muốn rời Tô Châu đến Nam Kinh gặp cô, tiện thể ở lại chơi một ngày.

Đương nhiên Ôn Tâm biết là do cô không muốn mình quá cô đơn vào giáng sinh, mới đến Nam Kinh cùng cô.

Dù sao Vương Dung cũng đã chứng kiến toàn bộ tình cảm khi đó của Ôn Tâm và Quách Phi Nhiên, dù đã từng thở dài than vãn vì họ, nhưng cô cũng oán giận Quách Phi Nhiên đã khiến Ôn Tâm khổ sở như vậy.

Sáng sớm ngày giáng sinh, nơi nơi tràn ngập không khí lễ hội, nhưng phần lớn đều là tiếng kêu hô của những người bán hàng, trong ga tàu điện ngầm chen chúc, mọi người vẫn đầy đủ không chút thay đổi, không biết bắt đầu từ khi nào, vô cảm và lạnh lùng đã trở thành nét đặc trưng của người thành phố.

Giáng sinh ở London hẳn sẽ náo nhiệt hơn trong nước, giáng sinh không có mình, hẳn sẽ vẫn nói cười vui vẻ, Ôn Tâm nghĩ vậy, lòng khẽ nhói đau.

Ôn Tâm đứng đợi ở cửa ga ồn ào đã lâu, cuối cùng cũng thấy Vương Dung mặc aó lông màu xanh lam kết hợp cới giày Lưu Tô ngọt ngào. Mà đứng kế bên phủ lấy cô là bạn trai Từ Kinh Lâm cao lớn đang ôm cô vào lòng.

Khi Vương Dung thấy Ôn Tâm đã đứng chờ rất lâu, lập tức nhanh chóng chạy đến bên cô, hoàn toàn gạt phắt bạn trai Từ Kinh

Lâm.

Hai người ôm nhau thắm thiết xong, Vương Dung khẽ hát, "Tôi không phải Hoàng Dung."

Ôn Tâm mỉm cười, hát tiếp, "Cậu không biết võ công."

"Tôi chỉ muốn anh Kinh." Vương Dung càng hát càng vui, mặt đầy vẻ vui thích.

"Tình yêu hoàn mỹ." Ôn Tâm dùng giọng hát ngọt ngào hát xong, hai người nhìn nhau cười.

Đây là ăn ý bao năm qua của hai người, khi cùng học cấp ba, Ôn Tâm nghĩ ra cách này, khiến mỗi lần gặp mặt các cô đều có màn chào hỏi độc đáo.

Rõ ràng Từ Kinh Lâm cũng đã quen với hành động như vậy của hai người, bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Hai vị đại tiểu thư, hát xong chưa." Trong lời lộ ra vẻ phong lưu vô tận.

Tình yêu của Từ Kinh Lâm và Vương Dung bắt đầu nảy sinh từ sơ nhị [1], tuy không học cùng cấp ba, nhưng lại học cùng trường đại học ở Tô Châu, Từ Kinh Lâm dốc sức học y, học năm năm liền, còn Vương Dung thì học y tá. Suốt thời gian yêu nhau, hai người vẫn luôn ngọt ngọt ngào ngào, khiến người ngoài ghen tị đến chết.

"Anh Kinh, sao anh cũng đến đây?" Ôn Tâm cười, khi nói ba chữ anh Kinh cố ý kéo dài ra.

Vương Dung thở dài, bĩu môi nói; "Anh ấy kiên quyết đi theo mình, mình cũng hết cách." Thật ra lần này cô đến Nam Kinh là cố ý muốn đón giáng sinh cùng Ôn Tâm, nhưng anh Kinh của cô lo cho cô, kiên quyết đi theo. Lập tức nói với Ôn Tâm, "Không sao, hai chúng ta cùng đi, để anh ấy qua một bên là được."

Từ Kinh Lâm khẽ nhéo đôi má trắng nõn của Vương Dung, kêu lên, "Trọng bạn khinh sắc."

Đôi bàn tay trắng như phấn của Vương Dung cũng lập tức không khách khí bắt đầu công kích, hai người đánh loạn xạ, Ôn Tâm chỉ biết liên tục lắc đầu, trước đây cũng như vậy, chỉ là lúc trước đều là Quách Phi Nhiên và mình xem hai bọn họ đùa giỡn.

Quách Phi Nhiên từng ấm áp dịu dàng yêu cô như vậy, anh và cô chưa từng đỏ mặt, cũng chưa từng cãi vã, bây giờ lại cũng trở thành tiếc nuối lớn của Ôn Tâm.

"Mình có nên giới thiệu các cậu với bạn cùng phòng của mình và bạn trai cậu ấy không?" ôn Tâm khẽ nói, ngăn hai người đùa giỡn.

"Vì sao?" Hai người dùng giọng điệu giống nhau, tốc độ như nhau, vẻ mặt y hệt nhau nói xong, lại trừng mắt nhìn đối phương, cùng hói: "Lặp theo anh/em làm gì?"

Nhìn bộ dáng của hai người, Ôn Tâm buồn cười, giải thích sâu xa, "Bạn cùng phòng của mình tên là Triệu Tiểu Mẫn, bạn trai cậu lấy là Ngô Nhuận, học ở đại học Vũ Hán. Bọn mình đều gọi bạn trai cậu ấy là Vô Kỵ ca ca. Nếu không phải Triệu Tiểu Mẫn đã đi Vũ Hán đón giáng sinh, mình nhất định sẽ giới thiệu các cậu với nhau."

Đầu tiên là Quách Tĩnh và Hoàng Dung, bây giờ lại biết Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ, thích đùa giỡn như nhau, Ôn Tâm khẽ thở dài, nhíu mày, "Sao mình lại có duyên với các nhân vật võ thuật dưới ngòi bút của Kim Dung thế cơ chứ?" Nếu biết thêm một đôi Tiểu Long Nữ và Dương Quá nữa, cô cũng có thể đi Chàng Tường rồi.

"Không cần không cần, bọn anh và họ không cùng một thời đại, bọn anh ra đời sớm hơn." Khoé miệng Từ Kinh Lâm hơi nhếch lên, tỏ vẻ tự hào.

"Đúng đó đúng đó." Vương Dung gật đầu lia lịa kêu đúng, không còn bộ dáng ngang ngược như lúc hai người đấu đá lẫn nhau. Mới đó mà đã thống nhất mặt trận, thật sự là tình sâu ý nặng.

Mà lúc này trên mặt Ôn Tâm rõ ràng đang treo ba vạch đen, hai người này thật sự xem mình là nhân vật võ hiệp Quách Tĩnh và Hoàng Dung rồi.

Ba người vừa nói vừa cười dạo một vòng từ ga tàu điện ngầm đến khu phố gần đó, háng hoá đại hạ giá, khiến mọi người đổ về nườm nượp.

Thành phố có nhiều người nước ngoài sinh sống, phôn hoan và thịnh vượng, thanh lịch và hiện đại cùng tồn tại tại thành phố từng là kinh đô một thời này. Bọn họ lại không thích náo nhiệt như vậy. Nên đi dạo chán rồi, bắt đầu nghĩ đến chuyện ăn trưa.

Giữa mùa đông giá rét, mọi người vây quanh một chỗ, ăn lẩu nóng hổi quả thật là chuyện may mắn nhất trên đời.

Vẫn ngồi cạnh cửa sổ như trước, Vương Dung và Ôn Tâm ngồi đối mặt cạnh cửa sổ, còn Từ Kinh Lâm ngồi cạnh Ôn Tâm. Vị trí bên cạnh Ôn Tâm trống không, cũng giống như trái tim cô vậy.

Nhưng đợi đến khi gọi món xong, đồ ăn đã lên đủ hết, Vương Dung và Từ Kinh Lâm mới nói với Ôn Tâm một chuyện, nhất định phải chờ thêm một người nữa đến mới có thể bắt đầu.

"Tâm Tâm, thằng bạn thân này của anh là kiểu mời mà không thèm nhúc nhích, chúng ta chờ một lát." Từ Kinh Lâm khẽ cười nói.

Ôn Tâm chờ đợi có chút không kiên nhẫn, tuy gật đầu, nhưng vẫn bỏ thêm đồ vào lẩu.

"Tâm Tâm, đây chính là một trai đẹp cực phẩm đấy, mình đã gặp vài lần rồi." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Dung cũng tràn đầy ý cười: "Anh Kinh, hay anh gọi điện hối anh ấy đi."

Từ Kinh Lâm lấy điện thoại, bấm số, đặt bên tai.

Ôn Tâm đảo mắt, thấy một bóng dáng cao lớn chậm rãi đến gần, tim cô bất giác đập mạnh, quay mặt đi, thầm nghĩ bạn thân mà Từ Kinh Lâm nói chắc không phải anh đấy chứ.

Mãi đến khi bóng dáng cao lớn kia dừng lại trước bàn của họ, giọng nói trầm thấp dễ nghe chảy vào tai Ôn Tâm. "A Lâm, không cần gọi, lúc nãy có chút việc bận, ngại quá."

Từ Kinh Lâm để điện thoại xuống, đứng lên, nhiệt tình giới thiệu: "Không sao, tảng đá.[2] Bạn gái tôi cậu gặp rồi, đây là Ôn Tâm, bây giờ đang học cùng trường với cậu. Cậu ngồi cạnh cô ấy đi."

Lúc này Ôn Tâm mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gương mặt đẹp trai hơn người kia. Vẫn là bộ dáng trên sân bóng rổ, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng lại rất sáng sủa, khiến người ta không thể dời mắt.

"Xin chào, em là Ôn Tâm." Giọng cô bất giác run run. Thì ra dự cảm của cô lại chuẩn như thế, lúc ở sân bóng cảm thấy mình và anh nhất định có chuyện, không ngờ bây giờ lại có cảm giác dây dưa ở quán lẩu.

"Thạch Mục Hàn." ÁNh mắt không hề dừng lại trên người cô, tự giới thiệu, khẽ gật đầu ra hiệu, sau khi giọng nói trầm thấp vang lên, anh ngồi xuống bên cạnh cô, khiến cô bỗng căng thẳng vạn phần.

"Tâm Tâm, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?" Vương Dung kêu lên với vẻ kinh dị, mang theo nụ cười không có ý tốt nhìn chằm chằm cô.

Ôn Tâm trừng mắt nhìn Vương Dung, lòng bàn tay vì căng thẳng mà có chút ướt, cố gắng tự trấn định trả lời, "Chổ này điều hoà hơi cao quá, hơi nóng."

Ôn Tâm cầm đũa, gắp một miếng măng từ trong nồi lẩu nóng hổi, đưa ngay vào miệng, nóng bỏng lưỡi.

Cô mau chóng cầm chén, uống ừng ực vài ngụm, không ngờ uống xong, nuốt quá vội, sặc.

"Khụ khụ khụ..." Ôn Tâm che miệng, ho liên tiếp vài tiếng xong, mặt đỏ bừng, mọi người vội lo lắng nhìn cô. "Tâm Tâm, cậu không sao chứ?" Vương Dung lo lắng.

Ôn Tâm vội lắc đầu, lại ho thêm một tiếng, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Mới chậm rãi mở miệng, "Mình không sao, không cần lo cho mình. Các cậu ăn đi."

Giọng của cô dịu dàng ngọt ngào, nhưng lại oán thầm, "Căng thẳng cái quằn gì chứ, có trai đẹp nào chưa từng thấy qua, thật sự mất mặt chết mất." Cô cúi đầu, từ từ bình phục lại, tiếp tục vui vẻ hưởng thụ nồi lẩu.

Lúc nói chuyện, Ôn Tâm mới biết Thạch Mục Hàn là bạn học kiêm bạn cùng phòng thời trung học của Từ Kinh Lâm, bây giờ đang học khoa máy tính ở đại học S.

Thạch Mục Hàn rất an tĩnh, không thích nói chuyện lắm, nên phần lớn là Vương Dung, Ôn Tâm và Từ Kinh Lâm trò chuyện vui vẻ, anh chỉ ngồi một bên nghe, cũng không nói nhiều.

===

Chú thích:

[1] Sơ nhị: Năm thứ 2 cùa trường cấp 2, tương đương với lớp 8 ở Việt Nam.

[2] Tảng đá: Chơi chữ họ của Thạch Mục Hàn (Thạch là đá), cũng có thể vì bạn này cứng nhắc nên mới có biệt danh này.