Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Chú Chiêm, con nhất định không phải là con của baba.” Tần Điển nắm ống nghe nói. “Con là con của chú đó.”
Chiêm Lệ trong lòng cười nhạt, ngoài miệng lại giả vờ kinh ngạc: “Thật à? Điển Điển, lời này cũng không thể nói lung tung!”
“Con khẳng định con không phải là con của baba.”
“Sao vậy, ba đối xử không tốt với con à?”
“không phải, nhưng mà con và ba không có giống nhau! Chú Chiêm, con phát hiện con với chú lại rất giống nhau.”
Chiêm Lệ thầm nghĩ đứa bé này thật đúng là mẫn cảm.
“Điển Điển, con đi tới bệnh viện, chúng ta làm giám định 1 chút, nếu con thật sự là con của chú, chú sẽ kêu ba con trả con lại cho chú.”
Tần Điển nghe xong cực kỳ hưng phấn.
Bé không thể chờ đến lúc được vào ở trong căn nhà lớn kia, chứ không phải cùng ông ba vô vị này chung một chỗ.
Cho nên, khi kết quả giám định được đưa ra, vui sướиɠ nhất không phải là Chiêm Lệ, mà là Tần Điển.
XXXXXXXXXXXX
“Tần Nặc ông chính là tên lừa gạt! Lại dám nói tôi là con ông!” Tần Điển như một người lớn xấu xa đang đứng trước mặt cha ruột đã sinh bé nuôi bé mà gào thét.
Hắn ngày càng khó khống chế tâm tình của mình rồi.
“Điển Điển, con nghe ba nói đi, con là con của ba … thật đó!” Ngày đó, khi Chiêm Lệ đến nhà đòi gặp mặt, thì hắn đã cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh rồi.
Tần Nặc không phải là là sợ Chiêm Lệ, nhưng y khiến hắn có cảm giác không an toàn.
Hình như Chiêm Lệ thời thời khắc khắc đều muốn cướp đi thứ gì đó của hắn vậy.
Đầu tiên là yêu, sau là con trai …
“Đồ lừa gạt! Ông mau nói hết sự thật đi! Ông còn lừa tôi?” Tần Điển quá mức thông minh đã làm thương tổn ba của mình.
“Điển Điển … ba … con phải tin ba, ba rất yêu con … ba …” Hắn không có cách nào nói cho Tần Điển biết chân tướng … Dù sao … một người đàn ông mà sinh con, quá đáng sợ rồi đi.
Hắn không muốn Tần Điển sống trong sợ hãi.
“Cha của tôi mới là Chiêm Lệ! Chứ không phải tên lừa gạt như ông!” Tần Điển chạy đến bên người Chiêm Lệ, kéo tay của Chiêm Lệ, sau đó nhăn mặt hướng về phía Tần Nặc. “Tôi sẽ chờ cha tôi khởi tố ông đó, đồ lừa gạt!”
Tần Nặc bị một tiếng lại một tiếng đồ lừa gạt làm cho cả trái tim cũng nát ra.
Hắn không thể chịu đựng được đứa con do chính hắn mang thai chín tháng mười ngày cùng đau đớn sinh ra lại nói với hắn như thế …
“Điển Điển … con về đây!” Thế nhưng hắn lại không thể nói cho con mình biết chân tướng, chỉ hy vọng Tần Điển có thể suy nghĩ lại thôi.
Đáng tiếc … Tần Điển … Không có tim.
Người đi – nhà trống
Không …
Tần Điển cũng chẳng thèm mang đồ của mình đi, có lẽ là chẳng thèm quan tâm, có lẽ là trả thù.
Bé cảm giác như mình chính là vị hoàng tử từ nhỏ đã sống trong cung điện nguy nga rồi chứ không phải là cái chỗ này.
Khó khăn ập tới, Tần Nặc chỉ có thể tìm đến Trầm Hoa Tân.
Thở dài, vì con của mình, Tần Nặc phải đi tìm sự giúp đỡ.