Lão Sư Thị Hài Tử Tha Ba (Thầy Là Ba Của Con Y)

Chương 11: Con bị bệnh, làm cha thì phải sao đây?

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

“Hoa Tân, xin lỗi, nhưng hôm nay con anh bị bệnh, hôm nay có thể phiền cậu có thể dạy giúp anh 1 buổi được không? thực sự là ngại quá!” Gắng gượng cái thân thể một đêm không ngủ, Tần Nặc ngồi ở bên giường Tần Điển, nhỏ giọng gọi điện thoại cùng đồng nghiệp Trầm Hoa Tân.

“Không thành vấn đề. Điển Điển bị bệnh à? Hiện tại tình huống thế nào?” Trầm Hoa Tân từng là trợ giảng cho Tần Nặc, sau khi tốt nghiệp thì vào biên chế chính thức.

“Bây giờ còn phát sốt … Anh đã gửi giáo án vào trong mail của cậu rồi.”

Trầm Hoa Tân mở hộp mail kiểm tra và nhận mail, vừa mở PPT ra, một cảm giác hoài niệm liền sản sinh.

“Thầy Tần, anh vẫn làm việc nghiêm cẩn như thế nha!”

Hiện tại trong đại học rất nhiều thầy cô sử dụng PPT, nhưng đều lấy trên online, có nhiều thầy cô cũng tự làm nhưng dùng bao nhiêu năm cũng không đổi mới, cứ thế hàng năm mở khóa cơ bản đều không có gì khác biệt với năm trước. Có rất ít thầy cô giống như Tần Nặc, mỗi tiết mỗi khóa đều làm lại PPT, ngoại trừ điểm quan trọng không đổi ra, còn lại phối đồ, từ thơ cổ giảng giải đều có thay đổi 1 chút.

“Ha hả … Dù sao cũng phải có trách nhiệm với sinh viên mà?” Tần Nặc xoa xoa đầu mình, đau quá.

“Nếu anh còn cần em hỗ trợ gì, cứ nói, đừng ngại nhé.”

“Cũng phiền cậu nhiều lần lắm rồi, lần trước Điển Điển nhập viện cũng phải nhờ cậu, anh không biết phải cám ơn cậu thế nào nữa đây.” Tần Nặc thấp giọng nói.

“Haha, mời em 1 bữa ăn là OK rồi.” Trầm Hoa Tân thả lỏng nói.

“Được, chỗ thì cậu chọn nhé.”

“Không thành vấn đề!”

Cúp điện thoại, Tần Nặc tựa ở bên giường, giơ tay lên sờ sờ cái đầu nhỏ của Tần Điển.

Điển Điển còn đang sốt.

Sao thuốc hạ sốt cùng miếng dán lại không có công hiệu vậy?

Xem ra vẫn phải đi bệnh viện thôi.

Suy nghĩ, Tần Nặc liền ôm lấy Tần Điển đi ra ngoài, lúc này, mưa đã ngừng, chỉ còn lại ánh bình minh, trời lạnh đến đáng sợ, Tần Nặc ôm thật chặc Tần Điển đứng ở đầu phố, giờ này, chắc là không có xe bus rồi, mà xe taxi cũng hơn nửa sẽ không chạy tới chỗ khu đại học hẻo lánh này.

“A ~~~” Tần Điển ở trong lòng Tần Nặc rêи ɾỉ.

“Điển Điển? Làm sao vậy?” Tần Nặc cúi đầu hỏi.

“Khó chịu …” Tần Điển quay quay lắc lắc cái đầu nhỏ của mình. “Baba … có phải con sắp chết hay không?”

“Nói bậy!” Nếu không phải hai cái tay không còn trống, thì Tần Nặc thật muốn đưa tay lên cốc đầu Tần Điển 1 cái. “Lời này sao có thể tùy tiện nói chứ? Đợi 1 chút, ba đưa con đi bệnh viện.”

“Con không đi bệnh viện.” Tần Điển dù sốt cũng không quên bướng bỉnh.

“Không đi bệnh viện thì con không khỏe được, ngoan, nghe lời!”

“Nhưng … ba … lạnh quá đi …” Tần Điển sống chết chui vào trong lòng Tần Nặc.

Tần Nặc nhíu nhíu mày, đích xác … Bây giờ là quả thực là xui, lại không có xe, nhưng nếu không đi bệnh viện, cứ để Tần Điển sốt như vậy cũng không phải cách hay!

Suy nghĩ một chút tới những người bạn của mình … Chiêm Lệ? A … Tần Nặc ơi là Tần Nặc, mày thực đúng là đáng thương hại mà, đã nhiều năm vậy rồi, gặp phải khó khăn gì, người đầu tiên nghĩ tới, đều là y?

Nhưng cái thành phố này, có xe, có quan hệ cũng không tệ, thật đúng là hơn được nhiều thứ … Từ nhỏ Tần Nặc đã là người dễ xấu hổ nhất trong số tất cả các anh chị em (ruột lẫn họ), đương nhiên, nói dễ nghe là ngại ngùng, nếu nói khó nghe là khiến người bên cạnh cảm thấy như hắn không có tồn tại, nếu không phải nhờ Chiêm Lệ, thì hắn có thể sẽ cứ vậy mà tầm thường vô vi suốt đời.

Ngay khi Tần Nặc đang suy nghĩ có nên liên hệ với Chiêm Lệ hay không, thì điện thoại của Trầm Hoa Tân gọi lại.

Tần Nặc còn tưởng cậu muốn hỏi chuyện liên quan đến bài giảng trên lớp, nhưng không nghĩ câu đầu tiên khi Trầm Hoa Tân mở miệng nói lại là câu: “Thầy Tần, có phải anh vừa nói Điển Điển còn chưa hạ sốt không? Vậy hoài cũng không tốt! Có cần em lái xe tới đưa anh đi bệnh viện khám thử không?”