Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 4: Núi Vân Mộng, phái Thiên Môn (thượng)

Trận đại chiến kỳ lạ kia diễn ra dưới chân núi Vân Mộng, nghe những người

khác nói, hình như là có một trận phòng hộ tên là Phương Viên trận,

người bình thường không vào được, nhưng bị tên ma đầu Hoa Tứ Hải kia phá hủy rồi. Trùng Trùng thật sự như một con sâu cải vậy, để cho hai sư huynh đệ bọc trong túi, đón nhận những ánh mắt tò mò vây xung quanh và theo đuổi

trên suốt một đường được nâng lên núi. Vốn là người của phái Thiên Môn

đều ngự kiếm bay, nhưng trải qua một cuộc đại chiến, mọi người không

phải thể lực tiêu hao cực lớn thì là có thương tích trên người, đành

phải đi bằng chân. Điều này làm cho Trùng Trùng có nhận thức mới, nói

một cách nghiêm chỉnh thì những vị thần tiên này nên được gọi là tiên

nhân, có đôi khi là tiên, có đôi khi là người. Nhưng điều làm nàng không rõ chính là, thế giới của kiếm tiên cùng cái thế giới nàng biết kia là

tồn tại song song, hay là tồn tại trước sau?

Hay là tồn tại đan xen?

Dọc theo đường đi, nàng bị vây trong đám người, lại không thể tùy tiện

động đậy loạn xạ, cho nên không thể nào thưởng thức phong cảnh dọc

đường, nhưng đại khái cũng có chút ấn tưởng.

Địa hình và khí hậu của núi Vân Mộng tương đối kỳ lạ, bởi vì ngọn núi

rất cao, chân núi cùng lưng chừng núi ấm áp như mùa xuân, trên đỉnh núi

lại quanh năm tuyết trắng phau phau, mây mù lượn lờ, nhìn từ xa trông

rất có tiên khí, cũng thật sự giống như cảnh trong mơ vậy, đại khái tên

núi chính là vì vậy mà có.

Lúc bắt đầu thế núi rất bằng phẳng, nhưng sau khi đến lưng chừng núi

bỗng trở nên dốc, giống như dao nhọn vậy cắm thẳng lên bầu trời, đá trên núi cũng trở nên lởm chởm nguy hiểm. Ngoài dự liệu của Trùng Trùng

chính là, nơi ở của những người phái Thiên Môn tuyệt không phải ở lưng

chừng núi, mà là ở trên đỉnh cao, cho nên mọi người vừa đến lưng chừng

núi thì dừng lại.

Lúc này thể lực của các sư huynh sư đệ sư tỷ sư muội đã khôi phục chút

ít, cho nên tụm ba tụm năm ngự kiếm mà bay. Chỉ thấy bọn họ khẽ động

môi, ngón tay vẽ các loại quyết pháp kỳ lạ, động tác mỗi người cũng khác nhau, nhưng lại có chút tương tự, vũ khí xuất ra tự động trở nên to lớn giống như thảm bay của Aladin vậy, khi bọn họ nhảy lên, liền vèo một

tiếng luồn vào đám mây. Người có pháp lực cao thâm, động tác nhanh đến

nhìn không rõ, cứ như cả người lẫn kiếm biến thành ánh sáng vậy, thoáng

cái đã không thấy bóng dáng, Trùng Trùng nhìn đến ngơ ngác ngây ngốc,

tựa như nông dân vào thành, mắt không biết nhìn nơi nào cho tốt.

Bộ dạng bay tới bay lui xem ra rất vui, sau này có thể học một chút!

Nhưng nàng bây giờ ngay cả đường cũng đi không được, đương nhiên càng

không thể bay, vũ khí Ha đại thúc ― ― cây chổi đã bị hủy, cũng không thể bay, một già một trẻ không cánh này bị gạt đến cuối cùng, sau đó do

chưởng môn và vị kia sư thúc trông tao nhã lịch sự đưa lên.

Cảm giác tiếng gió vù vù bên tai, Trùng Trùng nắm chặt cánh tay sư

thúc, bây giờ mới bắt đầu cảm thấy sợ một khắc rơi xuống từ trên vách

núi kia. Chuyện lạ cứ một cái tiếp một cái đến với nàng, khiến nàng vẫn

một mực bị vây trong trạng thái căng thẳng, tiết ra quá nhiều

epinephrine[1], tất cả những hành động của nàng đều là từ bản năng sinh tồn mà thôi, căn bản không kịp suy nghĩ, sợ hãi gì cả. Lúc

này nàng chính là đang liều mạng tưởng tượng mình đang chơi dù lượn siêu tốc, mặc dù sợ đến thót tim, nhưng tốt xấu gì cũng kiên trì được tới

đỉnh núi.

Nhìn thấy sư phụ mang một ít chán ghét quét mắt tới, nàng cố gắng duy

trì tĩnh táo. Trực giác của nàng cảm thấy sư phụ không thích nàng, nhưng vậy thì sao chứ? Nàng nhất định phải nằm vạ ở đây, trị lành thương thế

của nàng, làm rõ nàng tại sao phải đến cái thế giới này? Là có sứ mạng

gì hay chỉ là ngoài ý muốn? Tại sao tên Hoa Tứ Hải kia muốn đối địch với phái Thiên Môn? Rốt cuộc nàng đã làm gì Khước Tà Kiếm?

“Bảo Huyền Ất sửa sang lại cho cô bé, sau đó mang đến gặp ta.” Chưởng

môn phân phó một câu sau liền nhanh chân rời khỏi.

Làm chưởng môn thôi nha, kiêu như được hai năm tám vạn vậy[2]? Trùng Trùng vì bị coi thường, bị tổn thương lòng tự ái, nhưng bất kể

như thế nào, nàng vẫn bị người khác nâng lên, cùng mọi người bước chân

tiến vào nơi ở của phái Thiên Môn.

Theo lý thuyết, nàng một phàm nhân bay cao như vậy thì sẽ bị rét chết,

nhưng áo dài của Ha đại thúc làm bằng chất liệu kỳ lạ, chỉ một tầng vải

thật mỏng thôi, lại vô cùng ấm áp, hơn nữa cái túi bọc nàng cũng rất kỳ

lạ, nàng thế nhưng lại không cảm thấy lạnh. Chỉ là sau khi đến đỉnh núi, mới cảm giác có một chút lạnh thôi, từ trong túi ló đầu ra nhìn, nơi

nơi phủ đầy băng sương, cả đỉnh núi Vân Mộng chính là một tòa thành băng khổng lồ.

Trước mặt, nơi hướng về ánh mặt trời, có một cửa hiên khổng lồ hào hùng nguy nga làm bằng băng, đỉnh của nó cách mặt đất chừng năm, sáu tầng

lầu, vừa giống tự nhiên vừa giống nhân tạo, quả thật là điêu luyện sắc

sảo. Trên cửa băng có khắc hai chữ to cứng cáp hùng hồn, bởi vì nét bút

đơn giản, cho nên Trùng Trùng vừa nhìn đã nhận ra được đó là hai chữ

“Thiên Môn”.

Hai chữ này cũng không biết là viết bằng loại thuốc màu gì, được ánh

nắng chiếu vào thì lóng lánh ánh kim, chói đến nỗi không ai mở nổi mắt,

quả nhiên khí thế phi phàm, chánh khí lẫm liệt, nhìn cánh cửa này, cũng

không trách được mắt của chưởng môn mọc ở trên trán.

Đi vào trong cửa lớn, Trùng Trùng ngoài ngẩn người thì chính là ngẩn

người, rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là có khoảng trời riêng.

Trong động băng có một con đường băng dài khoảng 20 mét, hình như là cố tình trải bằng nhân lực, y theo địa thế cao thấp phập phồng vốn có,

giống như một tầng tầng sóng biển trắng bạc vậy. Nhưng mặt đường quá

trơn nhẵn, nhìn giống mặt gương vậy, nhưng người phái Thiên Môn đi lên

thế nhưng lại không bị trượt.

Hai bên đường băng là từng mảnh rừng băng, từng khối băng tạo thành bộ

dáng động vật, thực vật và con người với nhiều hình thái khác nhau một

cách tự nhiên, có cái nhìn vô cùng trừu tượng, chúng lặng lẽ đứng đó,

trong động băng vô cùng an tĩnh nhưng lạnh lẽo, ánh sáng ngoài động rọi

vào bị khối băng trong suốt chiết xạ ra ánh sáng bảy màu, cũng khiến cho tất cả những gì bên trong động nhìn như thế giới cổ tích vậy. Mà chưa

tán thưởng nốt với cảnh đẹp này, Trùng Trùng rất nhanh đã bị mang lên

một nơi khác làm cho nàng càng thêm khϊếp sợ không thôi.

Thì ra trong tòa thành băng này còn có một ốc đảo!

Nàng không biết địa hình như vậy là làm sao có thể tồn tại được, một

khắc trước còn đang ở bên trong trời băng đất tuyết, bước kế tiếp đã

bước vào mảnh đất trăm hoa khoe sắc, cỏ cây tươi tốt, chênh lệch nhiệt

độ to lớn làm cho người ta cảm thấy rất giống như vừa mở một cánh cửa vô hình, trong cửa là mùa xuân, ngoài cửa là mùa đông.

Nàng không kịp quan tâm đau đớn bên eo cùng mối nguy sẽ ngã khỏi túi,

xoay cổ nhìn đông nhìn tây, thì thấy ốc đảo nho nhỏ lại là một điểm đến

tuyệt vời ẩn giấu tường đỏ ngói xanh, suối nước cầu nhỏ, còn hơn cả vườn cảnh cổ điển của Trung Quốc. Phòng xá vẫn là khéo léo xây dựa vào thế

núi cùng cỏ cây của tự nhiên, trang nhã tinh xảo, nơi nào cũng thể hiện

nét đẹp hàm súc kiểu Trung Quốc, nhưng không mất đi hơi thở vốn có, mà

khi bọn họ đi dọc theo một con đường u tối lát đầy cỏ thơm được không

lâu thì bị một đồi núi nhỏ ngăn cản đường đi.

Nửa trước của đồi núi này bị gột bỏ đi, trải đá xanh làm thành những

bậc thang dài khoảng hai mươi mấy mét, ít nhất phải gần một trăm bậc,

Trùng Trùng ngửa dài cổ đến độ sắp đứt, mới nhìn thấy tận cùng thềm đá

là một tòa nhà cực lớn lại mang phong cách Tần Hán cổ xưa, hoàn toàn

khác với cảnh trí Giang Nam đã thấy lúc trước, lại kỳ dị không lộ vẻ đột ngột.

Nhưng dưới mắt nhìn của Trùng Trùng, bất kể là ai đem đi nữa, làm nhà

của mình vừa cao vừa xa như vậy đều ít nhiều có chút tâm lý biếи ŧɦái.

“Đây là điện Tát Tinh thuộc Quân Thiên, là nơi nghị sự của phái Thiên

Môn. Chưởng môn sư huynh và thất đại đệ tử dưới trướng đều sống ở đây,

phía sau điện Tát Tinh là võ đài và động Côn Ngô Liên Thiên của phái

Thiên Môn.” Ha đại thúc vẫn đứng ở bên cạnh Trùng Trùng, thấy nàng sắp

xoay vòng eo bị thương của mình thành tám đoạn, vội vàng nhẹ giọng giải

thích: “Phái Thiên Môn chúng ta chia làm năm bộ, chính giữa là Quân

Thiên, phía Đông là Thương Thiên, phía Tây là Nguyên Thiên, phía Nam là

Viêm Thiên, phía Bắc là Huyền Thiên, chia ra do chưởng môn sư huynh và

tứ đại hộ pháp thủ hộ cùng quản lý. Chưởng môn sư huynh chỉ thu đệ tử do định mệnh sắp đặt, những đệ tử còn lại là thủ hạ của tứ đại hộ pháp.”

Trùng Trùng vừa nghe vừa cố ghi nhớ, nghĩ thầm nàng có thể phải ở đây

sống một khoảng thời gian, những tên người, địa danh cổ đại này khó nhớ

như vậy, không lặp đi lặp lại mấy lần thật đúng là không được.

Lại nghe Ha đại thúc nói: “Người ngoài thường nói một câu ― ― Đao Lãng

Thương Khung, Mặc Vũ Đào Hoa, chính là nói tứ đại hộ pháp của phái Thiên Môn chúng ta.”

“Nghe qua rất vần.” Trùng Trùng hai tay nắm lấy túi, đề phòng mình ngã

xuống. Nàng mới vừa rồi giãy dụa quá lợi hại, lần này những người nâng

nàng vừa đi lên, nàng suýt bị ném xuống mặt đất. Điều khiến nàng kỳ lạ

chính là, những sư huynh đệ này có bậc thang không đi, lại muốn đi ngược đường núi.

Đi không xa thì nhìn thấy một tảng đá khổng lồ cao bằng hai người đứng ở ven con đường sỏi đá, con đường này thông đến một đình viện nhà xanh

ngói lam, phía trên có hai chữ to viết bằng màu xanh lá, cứng cáp có

lực, rồng bay phượng múa, kiểu chữ hình như còn vương chút ẩm ướt của

nước mực.

Ha đại thúc hình như biết Trùng Trùng không biết loại chữ này, ở một

bên nhẹ giọng giải thích: “Đây là Đông Thương Thiên, là nơi Đao Lãng sư

thúc của con quản lý, màu áo là xanh lá. Sau này con nhìn thấy người mặc áo xám viền xanh thì biết đó chính là các sư huynh đệ dưới trướng của

Đông sư thúc.” Chưởng môn còn chưa thu Trùng Trùng làm đệ tử, Ha đại

thúc đã nhận định như vậy, bắt đầu tiến hành giáo dục nhập môn cho Trùng Trùng.

Càng đi về phía trước là một con đường đất đỏ bằng phẳng, trông như

mảnh đất màu mỡ rất thích hợp để làm ruộng, đình đài lầu các cũng lấy

màu đỏ làm chủ, vô cùng đẹp mắt nổi bật dưới màu xanh tươi của rừng tùng bách, lộ ra vẻ hoạt bát, Ha đại thúc nói cho nàng biết, nơi này là Nam

Viêm Thiên nơi Nam sư thúc Mặc Vũ quản lý, phục sức là áo xám viền đỏ.

Rẽ qua một ngã rẽ, Trùng Trùng suýt reo mừng lên tiếng, bởi vì trước

mắt là một con đường cát trắng mịn màng, hình như là bờ cát thông tới bờ biển, cả đời nàng yêu nhất là biển, thật hận không thể lập tức xông qua bơi lội. Sư thúc hộ pháp ở đây là Tây sư thúc Thương Khung, chính là

cái người vốn phải thủ bổn môn nhưng lại say rượu làm hỏng việc, Trùng

Trùng có chút tò mò về hắn, cảm thấy người không tuân thủ kỷ luật nhất

định rất hợp với nàng. Đương nhiên, phục sức của Tây Nguyên Thiên là áo

xám viền trắng.

Con đường cuối cùng là con đường ngay ngắn nhất trong các con đường, đi thông đến Bắc Huyền Thiên, mặt đường đen nhánh, cũng không biết là trải bằng vật liệu gì mà ngay cả đường đi kiêm nhà ở cũng lộ ra vẻ sạch sẽ

gọn gàng, đường nét đơn giản thanh tao, rõ ràng Bắc sư thúc Đào Hoa là

một người theo đuổi phẩm chất rất có trật tự.

Nghe thấy cái tên “Đào Hoa” này, Trùng Trùng thật sự không cách nào

tưởng tượng bộ dáng hắn mặc áo xám viền đen. Nàng hoảng hốt nhớ lại, có

một sư thúc trẻ tuổi cao gầy xuất hiện qua, nhưng nàng không có chú ý

qua khuôn mặt của hắn, nhưng cái tên “Đào Hoa” trau chuốt hoa mỹ như

vậy, hẳn là rất tuấn tú mới phải, chốc lát gặp nhất định phải liều mạng

quan sát.