Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 75: Chương 22 - Liên Thiên Chi

“Rầm!” Phật đàn vang lên tiếng động, các cao tăng chỉ có thể phi thân lên, mà cây quạt Tu La của Mộ Dung Cẩm đã trở về tay nàng, trong khoảnh khắc nàng quăng đi lần nữa, một vị cao tăng né tránh không kịp, bị quạt Tu La đánh trúng, một cánh tay cứ thế bị chém xuống, máu chảy như trút nước!

“Tạo nghiệt rồi!” Một vị cao tăng thở dài, tức thì ngưng tụ nội lực dày đặc, một chưởng như sét đánh chờ phát động!

Mộ Dung Cẩm dĩ nhiên không dám xem thường bất cứ người nào, dồn nội lực toàn thân, chuẩn bị liều chết đỡ một chưởng.

Sáu chưởng đối chọi nhau, một luồng sóng khí ‘ầm’ một tiếng tản ra bốn phía, Mộ Dung Cẩm lại bị nội lực mạnh mẽ kia làm chấn động đến tâm mạch, một ngụm máu tươi trào ra khỏi cổ họng, cả người ngã oạch xuống!

Năm vị cao tăng thu chưởng về: “A di đà phật! Chúng ta vốn không có ý sát sanh, mong thí chủ rộng lòng bỏ qua!”

Mộ Dung Cẩm chưa chết, nàng còn có ý thức, nhưng cơ thể lại không chịu nàng điều khiển, vừa rồi nội lực của năm người công kích thực sự quá mạnh, tuy ma liên trong cơ thể nàng có thể chịu đựng được, nhưng nội lực mạnh mẽ kia còn xoáy vào trong tâm mạch của nàng, bây giờ máu trong người nàng sôi sục không ngừng, huyết mạch giãn ra, đau đến không muốn sống nữa!

Trong tim và giữa trán nóng rực một hồi, Mộ Dung Cẩm kéo mặt nạ xuống, lộ ra dung nhan tuyệt sắc kia, càng làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là đóa sen tím giữa trán kia lại đang phát sáng!

Mộ Dung Cẩm biết đây là thời khắc sinh tử, một khắc này ngược lại nàng có chút nhớ Phệ Thiên, nếu như ông ta ở đây, có thể nàng sẽ chịu hành hạ ít một chút!

Giơ tay lên, dồn một chút ít nội lực cuối cùng, một chưởng đánh vào trái tim của mình, sau một hồi đau nhức cùng cực có chút choáng váng, cuối cùng cũng dễ chịu một chút rồi!

Mấy vị cao tăng kinh ngạc nhìn một loạt hành động của Mộ Dung Cẩm, nhất là sau khi trông thấy đóa hoa sen ở giữa trán của Mộ Dung Cẩm, thoáng chốc bi ai thở dài: “Không ngờ đến lại là truyền nhân của ma đầu Phệ Thiên kia, thảo nào!”

“Các ông mau xem, ánh sáng màu tím giữa trán càng thêm mãnh liệt, hơn nữa có máu chảy ra, có phải lại thêm cánh sen ma thứ năm không?”

“Năm xưa Phệ Thiên gần năm mươi tuổi mới tách ra cánh hoa thứ năm, tuy rằng ma liên của nữ hài này là trực tiếp tách từ cơ thể của Phệ Thiên, nhưng mà nàng mới bao nhiêu tuổi, quả thật là quái vật!”

“Vậy bây giờ phải làm sao? Có cần nhân lúc nàng còn chưa tỉnh gϊếŧ nàng đi không, nếu không e rằng sau này sẽ gieo họa cho võ lâm!”

“Người xuất gia tấm lòng phải từ bi, há có thể tùy ý sát sanh?”

“Nhưng nàng lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, mới vừa rồi còn chặt đứt cánh tay của Ngũ trưởng lão, nếu như chờ nàng tỉnh lại, sợ rằng hôm nay chúng ta đều phải chôn thân tại nơi này mất!”

“Mấy ngày trước nàng tru sát người trong võ lâm, chém gϊếŧ vô số, có chết một vạn lần cũng không đủ đâu!”

“A di đà phật, tuy nói là thế, nhưng chúng ta cũng không thể vì thế mà làm bừa tạo sát nghiệp chứ?”

“Đại trưởng lão đừng quên, lầu trên là báu vật của tháp Cửu Long chúng ta, nếu như chúng ta không gϊếŧ nàng, nàng nhất định sẽ lấy được!”

“A di đà phật, lão nạp vốn không muốn tạo sát nghiệp, nhưng vì thiên hạ võ lâm, hôm nay lão nạp đành phải phá vỡ sát giới!”

“Ra tay đi!”

Hai người lần nữa hợp sức tung chưởng ra, lúc này Mộ Dung Cẩm không hề phòng bị, cơ thể cũng không nghe theo sự sai khiến, bị một chưởng này đánh vào, chết chắc không nghi ngờ!

Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một bóng dáng màu đen đánh tới, một chưởng đánh bay chưởng lực của hai người, bế Mộ Dung Cẩm nằm trên đất lên lướt đến vị trí cầu thang, đề phòng nhìn năm người.

“A di đà phật, sao thí chủ lại cứu ả ma nữ này?”

Kẻ đến không nói lời nào, chỉ đỡ lấy Mộ Dung Cẩm, tay đặt ở sau lưng không ngừng truyền nội lực qua, đôi mắt lộ ra ngoài nhìn người mang dung nhan tuyệt mỹ trong lòng, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể nhỏ ra nước..

Mộ Dung Cẩm chậm rãi mở mắt, chờ đến lúc nhìn rõ người ôm lấy mình là ai, khẽ thở dài một hơi: “Ngươi không nên đến đây!”

Người đến cười khẽ, tay ôm Mộ Dung Cẩm càng thêm dùng sức: “Ở trong lòng nàng, ta làm gì dường như đều là không nên, nhưng đối với ta mà nói, ta không hối hận, cho dù nàng không thể gả cho ta, nhưng ta cũng hi vọng nàng có thể sống thật tốt!”

Giữa trán đau nhức một hồi, Mộ Dung Cẩm siết chặt cánh tay của hắn, đau đến mức muốn ngất xỉu; Đông Phương Trạch ôm lấy người trong lòng, lần đầu tiên hắn trông thấy dáng vẻ bất lực như thế của nàng, cũng là lần đầu tiên nàng dựa vào lòng hắn, cho dù hôm nay chết ở chỗ này, sợ rằng hắn cũng sẽ không hối hận!

“A!” Mộ Dung Cẩm không thể nhịn được nữa hét lên một tiếng, ánh sáng tím giữa trán phát ra mãnh liệt, giữa bốn cánh hoa sen lại tách ra lần nữa, một giọt máu chảy xuống, cánh hoa thứ năm xuất hiện!

Sau đợt đau đớn cùng cực, Mộ Dung Cẩm không còn chút sức lực nào, chỉ có thể dựa lên người hắn, nhìn năm vị cao tăng như hổ rình mồi, Mộ Dung Cẩm cười lạnh: “Nếu các vị đã nổi lên sát tâm, thì cũng đừng trách ta ra tay vô tình!”

“Thí chủ, bể khổ vô biên quay đầu là bờ, ngươi vẫn là đừng tạo thêm sát nghiệp thì hơn!”

“Phật độ được chúng sanh tam giới, nhưng ông ta lại không độ được ma!”

“Thí chủ tội gì cố chấp rơi vào ma đạo? Phải biết là phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật!”

Mộ Dung Cẩm lười nói nhảm cùng bọn họ, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Trạch một cái: “Cho ngươi lựa chọn, buông ta ra rồi rời khỏi, hoặc là giúp ta gϊếŧ bọn họ!”

Trong tay Đông Phương Trạch là một cây nhuyễn kiếm sắc bén, giọng nói lại ôn hòa như cũ: “Năm vị cao tăng bọn họ võ công cực cao, e rằng chỉ dựa vào sức một mình ta, không đủ để đối phó bọn họ!”

Mộ Dung Cẩm cười khẽ: “Có câu nói này của ngươi, xem ra hôm nay ta không hẳn sẽ chết ở đây!”

Đông Phương Trạch cúi đầu: “Dĩ nhiên là hôm nay ta sẽ không để nàng chết ở chỗ này!”

Mộ Dung Cẩm nắm lấy cánh tay của hắn: “Đỡ ta đứng lên!”

Đông Phương Trạch nhẹ nhàng dìu nàng đứng lên, đồng thời cũng đề phòng mấy người kia; Mộ Dung Cẩm đứng vững, thu hồi cây quạt Tu La, một tia khát máu lướt qua trong đôi mắt: “Lần này, ta sẽ không khách sáo nữa đâu!”

Đông Phương Trạch nhanh chóng phối hợp rút kiếm ra đón công kích, nhuyễn kiếm lúc cong lúc thẳng, nằm trong tay hắn múa đến nước chảy mây trôi, hiển nhiên võ công cũng đạt đến đỉnh cao rồi, ánh mắt Mộ Dung Cẩm hơi lóe lên, tay cũng không ngừng lại, quạt Tu La mang theo sát khí sắc bén trực tiếp đánh về phía cao tăng gần nhất, tốc độ bắt đầu nhanh gấp đôi, trong nháy mắt, tăng nhân kia đã ngã xuống mất đi hơi thở!

Thu hồi quạt Tu La dính máu, Mộ Dung Cẩm không hề ngừng lại, xích sắt hàn băng trong tay quăng ra, đánh vào chân của một người, nắm bắt thời cơ ông ta phân tâm, kiếm trong tay Đông Phương Trạch trực tiếp đâm vào ngực ông ta, máu chảy đầm đìa, trong phút chốc đã mất mạng!

“Sát nghiệp, ôi sát nghiệp!”

Mắt thấy hai người còn muốn ra tay, vị đại trưởng lão kia rốt cuộc nhịn không được: “Dừng tay!”

“Đại trưởng lão, bọn chúng đã gϊếŧ nhị trưởng lão và tứ trưởng lão, hôm nay chúng ta phải tru sát bọn họ!”

“Người của Phật, há có thể có ý nghĩ chém gϊếŧ báo thù như chốn gi¬ang hồ? Phí cho các người còn là một đời thánh tăng! A di đà phật!”

“Hai vị thí chủ không cần chém gϊếŧ, chúng ta cho các người đi lên!”

Có cơ hội như thế, dĩ nhiên Mộ Dung Cẩm sẽ không lãng phí hơi sức thêm nữa, trực tiếp xoay người nhảy lên, Đông Phương Trạch tự nhiên cũng theo sát phía sau!

“Đại trưởng lão, sao ông lại thả cho bọn chúng đi lên như thế?”

“Ngộ nhỡ Liên Thiên Chi bị bọn chúng cướp đi mất, chúng ta phải làm sao đây chứ?”

“Bên trên có Nhất Thiện sư bá canh giữ, bọn chúng muốn lấy được cũng không dễ dàng vậy đâu, chúng ta hợp sức lại để gϊếŧ một người trong bọn họ thì không khó, nhưng bọn chúng hai người hợp sức, e rằng hôm nay chúng ta đều phải bỏ mạng ở đây!”

“Cũng phải, có Nhất Thiện đại sư, bọn chúng chắc chắn không thể lấy được!”

Mà trên tầng sáu, Mộ Dung Cẩm lại ngoài ý muốn phát hiện không có một người nào trong này cả, ngoại trừ một đống sách, cả tầng lầu rỗng tuếch!

Mộ Dung Cẩm tìm một chỗ ngồi xuống, Đông Phương Trạch lúc này mới kéo khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ: “Hôm nay nàng một thân một mình xông vào tháp thực sự quá nguy hiểm đấy!”

Mộ Dung Cẩm hít vào một hơi: “Sao ngươi biết ta đến đây?”

“Đừng quên, sự tồn tại của Thiên Liên Chi là do ta nói cho nàng biết, hôm nay nàng nói trở về đây lấy đồ, hơn nữa còn thần bí như vậy, ta đã suy nghĩ rất lâu mới nghĩ đến chỗ này, cao tăng trong này võ công đều rất cao cường, ta không yên tâm nên đến đây xem thử, không ngờ vừa đến đã trông thấy cảnh tượng thiếu chút nữa là nàng đã bị gϊếŧ!”

“Ta cũng không nghĩ tới đường đường là thái tử điện hạ, thế mà lại có võ công cao đến thế!”

“Trong hoàng thất người biết võ công rất nhiều, thái tử học một chút chẳng lẽ không được?”

“Vậy cũng phải, chuyện hôm nay vẫn phải cám ơn ngươi, coi như là ta nợ ngươi một ân tình vậy!”

Đông Phương Trạch cũng không từ chối: “Có thể để cho nàng nợ ta một ân tình, là vinh hạnh của ta!”

Hai người nhìn nhau, đều cười lên, so với lần nói chuyện trước, hiển nhiên bây giờ nhẹ nhõm vô cùng, có lẽ nhiều chuyện nói ra rồi, ngược lại thoải mái hơn nhiều!

Đông Phương Trạch nghĩ tới thứ mà Mộ Dung Cẩm muốn: “Người nàng muốn cứu, là trang chủ Lạc Anh sơn trang sao?”

“Đúng!”

“Ta rất ngạc nhiên sao nàng lại vì hắn mà làm đến mức này, hắn là người như thế nào vậy?”

“Nếu như ta trị khỏi cho hắn, không ngại tiến cử với ngươi, từ những phương diện khác mà nói, hai người các ngươi thực ra đều có chút giống nhau!”

“Ồ? Vậy ta thực sự muốn gặp qua vị trang chủ này rồi đấy!”

Nghỉ ngơi một lúc, Mộ Dung Cẩm đứng dậy tiếp tục đi lên tầng trên, trên tầng bảy, Mộ Dung Cẩm không cảm nhận được sự nguy hiểm nào, ở đây có ba người canh giữ, nhưng Mộ Dung Cẩm biết đó là những bộ xương khô, sớm đã chết rồi!

Trên tầng tám là một phòng thiền, không khó nhìn ra là có người ở, nhưng vẫn không có ai như trước, vậy thì chỉ còn lại tầng chín thôi!

Đây là chỗ cao nhất của cả tòa tháp Cửu Long này, cũng là nơi đặt báu vật, Mộ Dung Cẩm cảnh giác đi lên, lại thấy cả tầng chín vô cùng trống trải, ngoài một cái bàn tế và một vị tăng nhân đang ngồi thiền, thì không có bất kì vật nào khác!

Tăng nhân kia xoay người lại, hai tay chắp vào: “Thiếu cung chủ, đã lâu không gặp!”

“Nhất Thiện đại sư!”

Tăng nhân nhìn Đông Phương Trạch, cười hiền hòa: “Lão nạp biết hôm nay có khách quý đến thăm hỏi, không ngờ lại là thái tử điện hạ!”

Đông Phương Trạch đáp lễ: “Đại sư quá lời rồi, có chỗ nào đắc tội, mong đại sư lượng thứ!”

“A di đà phật!”

“Nếu đại sư đã đoán được chúng ta sẽ đến đây, e rằng cũng đã tính được chúng ta vì sao mà đến chứ?”

“A di đà phật! Cớ sao thiếu cung chủ lại cố chấp muốn Liên Thiên Chi đến thế?”

“Cứu người!”

“Nếu đã như thế, vậy thiếu cung chủ lấy đi đi!”

Mộ Dung Cẩm sửng sốt, có chút bất ngờ, sao cứ thế mà để cho nàng lấy đi rồi? “Lời này của đại sư là thật chứ?”

“Người xuất gia không nói dối!”

Mộ Dung Cẩm lấy Thiên Y Thần Điển ra: “Đi lấy về!”

“Tại sao?”

“Đây là mệnh lệnh!”

“Bổn đại gia có thể không nghe!”

“Không biết đặt cuốn sách này lên lửa nướng một chút có bị khét không nhỉ?”

“Coi như ngươi lợi hại, bổn đại gia đi là được chứ gì?”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đông Phương Trạch và hiểu rõ của Nhất Thiện đại sư, một luồng sáng từ trong sách bay ra, xoay một vòng bên bàn tế, sau đó trực tiếp bay lên phía trên tháp Cửu Long, một luồng sáng màu vàng theo đó mà chậm rãi hạ xuống, một nhánh cây quý màu xanh trong suốt từ từ rơi xuống, đây chắc là Liên Thiên Chi!

Mộ Dung Cẩm mở Thiên Y Thần Điển ra cất nó vào trong, nhẹ nhàng khép lại, đối với Nhất Thiện đại sư chắp hai tay lại: “Đa tạ đại sư!”

Nhất Thiện đại sư cười từ ái: “Thiếu cung chủ tuy không phải người trong Phật môn ta, nhưng lại có duyên với vật này, hôm nay vật này được thiếu cung chủ mang đi, lão nạp cũng coi như là công đức viên mãn rồi!”

“Cám ơn đại sư, cáo từ!”

“Hai vị đi thong thả, nhưng lão nạp vẫn muốn nói một câu, thế gi¬an vạn vật đều nằm trong lòng bàn tay, mong rằng hai vị có thêm một chút thiện niệm, đừng nên chém gϊếŧ lung tung!”

“Lời này của đại sư, chúng ta nhớ rồi, cáo từ!”

Từ tầng chín đi xuống đương nhiên không còn gì cản trở nữa, ra khỏi tháp Cửu Long, Mộ Dung Cẩm nhịn không được xoay người, bây giờ đã lấy được đồ vật thứ hai, nàng nhất định có thể gom đủ tất cả để cứu hắn, nhất định!

Vì thời gi¬an của Mộ Dung Cẩm gấp gáp, ở dưới chân tháp lập tức tách ra với Đông Phương Trạch, Đông Phương Trạch cũng không giữ nàng lại, nói một tiếng bảo trọng đã để nàng rời đi, quan hệ bình thản như thế này, trong lòng Mộ Dung Cẩm ấm áp, có lẽ bọn họ thật sự có thể trở thành bằng hữu!

Mộ Dung Cẩm vừa về đến tiểu viện, lúc hạ xuống đất thì cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng nàng vẫn chậm mất một bước, khoảnh khắc xoay người trước mắt đã tối sầm, trong nháy mắt đã mất đi ý thức……