Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 48: Chương 9 (3)

Hôm sau

Tiếng trống trận lần nữa vang lên, lần này quân Sở tổng cộng có năm vạn người, ba vạn bộ binh, một vạn kỵ binh, một vạn cung thủ!

Mộ Dung Cẩm thay một bộ giáp nhẹ, nhìn trận doanh của đối phương, sau đó nhìn Đông Phương Triệt: “Vương gia, trận chiến hôm nay trông cậy vào ngươi rồi!”

Vẻ mặt Đông Phương Triệt nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng lại có một loại u sầu nhàn nhạt; Mộ Dung Cẩm vỗ vỗ vai hắn, nhìn về phía trước: “Ngươi có biết trên chiến trường quan trọng nhất là gì không?”

“Sống và chết? Còn có thắng và thua?”

“Đều không phải!”

Đông Phương Triệt quay đầu nhìn phía Mộ Dung Cẩm, mà Mộ Dung Cẩm vẫn nhìn về phía trước, trong mắt lóe lên ánh sáng: “Là tin tưởng! Tướng quân tin tưởng tướng sĩ, vậy nên lúc ra lệnh không hề do dự, bởi vì tin tưởng bọn họ có thể hoàn thành; tướng sĩ tin tưởng tướng quân, vậy nên họ quyết chí tiến lên! Giống như quân Mộ Dung tin tưởng ta, vậy nên bọn họ không hề nghi ngờ quyết định của ta!”

“Hôm nay, ngươi là chủ tướng của bọn họ, vậy thì thử tin tưởng bọn họ xem, đó mới là điều một tướng quân nên làm!”

Đông Phương Triệt nhìn Mộ Dung Cẩm, chỉ nhìn như thế, không xác định và thấp thỏm trong lòng cứ thế biến mất như kì tích, tin tưởng, lần đầu tiên hắn biết thì ra đánh trận cần phải tin tưởng, vậy thì hiện tại hắn sẽ thử tin tưởng nàng vậy!

Mộ Dung Cẩm nhìn quân doanh của đối phương: “Hôm nay người ra trận là lá bài chủ chốt của Sở Dạ, đệ tử của thiên sư Bạch Vô Họa, sở trường là binh khí và trận pháp, đừng bao giờ nghĩ phải khắc chế hắn, ngươi chỉ cần dùng thứ ngươi am hiểu nhất là được rồi!”

Đông Phương Triệt gật đầu, cúi đầu nhìn Mộ Dung Cẩm: “Ngươi sẽ đợi ta trở về sao?”

Mộ Dung Cẩm hơi sửng sốt, tùy tiện gật đầu: “Nhất định, tiệc mừng công tối nay sẽ vì ngươi mà chuẩn bị!”

Nghe thế, Đông Phương Triệt mỉm cười, tựa như một luồng gió mát trong rừng trúc, làm cho người ta không tự chủ được say mê!

“Mở cửa thành!”

Đông Phương Triệt khoác lên bộ giáp bạc, tay cầm một cây trường thương màu bạc, cưỡi con ngựa mà hắn yêu thích nhất dẫn đầu đi trước.

Mười vạn đại quân xông ra như kiến, rất nhanh lấp đầy bên dưới thành lâu, liếc qua đó chỉ thấy toàn là đầu người đen ngòm; ba hàng cung thủ trên thành lâu đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ tín hiệu bắn tên!

Đông Phương Triệt chạy đến chỗ trung tâm nhất, ghìm ngựa dừng lại, nhìn những người ở sau lưng, chợt vung trường thương lên: “Tấn công!”

“Xông lên!”

Hai quân gi¬ao nhau, máu tắm sa trường, cát vàng mù mịt, trong bầu trời đầy cát, không phân rõ được địch ta, dùng cả tính mạng để đấu tranh!

Mộ Dung Cẩm đứng trên thành lâu, nàng không muốn thấy cảnh tượng này, nhưng lí trí nói với nàng, nàng không thể rời khỏi, tuyệt đối không thể!

Đường Trúc đưa cho nàng một cây đàn: “Tiểu thư, trợ uy cho bọn họ đi!”

Mộ Dung Cẩm nhận lấy đàn, liếc mắt nhìn chiến trường chém gϊếŧ bên dưới, giơ tay nâng đàn lên, tiếng đàn ‘tưng tưng tưng’ phát ra từ đầu ngón tay, Mộ Dung Cẩm bay lên tòa tháp cao nhất, đặt ngang cây đàn trên đùi, nhanh chóng bắt đầu gảy đàn, khúc không thành khúc, điệu không thành điệu, nhưng phảng phất lại tựa như một dòng suối mát chảy vào trong đầu của các binh sĩ, khiến cho bọn họ thoáng chốc từ đang chém gϊếŧ đỏ mắt mà tỉnh táo lại, hai ba người bắt đầu tụ lại một chỗ cùng nhau chiến đấu.

Trường thương trong tay Đông Phương Triệt rung lên, mạnh mẽ đâm ra, ngay cả mỗi một kiếm của Bạch Sơn đều cho hắn áp lực, nhưng mà hắn biến hiện tại hắn không thể nào ngã xuống!

Đường Trúc phi thân lên, trực tiếp từ trên thành lâu cao ba trượng bay xuống, trong tay phóng ra vô số phi tiêu, đạp lên vai của quân Mộ Dung trực tiếp bay vào chiến trận, rút trường kiếm ra đâm về phía Bạch Sơn. Đông Phương Triệt được thở dốc một hơi, cũng không kịp hỏi nàng ta, lập tức giơ thương đâm tới! Đường Trúc cũng tiếp tục công kích, càng thêm mạnh mẽ!

Đội quân hôm qua của Mộ Dung Cẩm làm cho đội kỵ binh kinh hãi, nhưng hôm nay nàng lại không dùng những binh sĩ đó nữa, mà chỉ dùng chiến thuật bình thường, máu tanh trên chiến trường không thể nghi ngờ là thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ con người nhất, Dương Phong còn đỡ, Dương Hạo thì sớm đã không đứng yên được, muốn tiến lên phía trước, nhưng lại bị một ánh mắt lạnh nhạt của Sở Dạ đóng đinh tại chỗ, chỉ có thể nhìn chiến trường khóc không ra nước mắt!