“Tử dương thảo, liên
thiên chi, bảo liên đăng, hoàn hồn thảo, xích yêu đan…” Mộ Dung Gấm mở Y Điển ra, càng xem sắc mặt càng khó coi, bây giờ mới biết kiến thức của
mình có nhiều nông cạn như thế nào. Ít nhất trên này viết, cô gần như
chưa từng biết dù chỉ một tên, ai tới nói cho biết đây là dược thảo sao?
Lạc Anh Cách buồn cười nhìn nàng, giải thích: “Những điều Thiên y Thần Điển ghi hiển nhiên sẽ không phải là dược vật bình thường, phía trên này
những thứ đơn giản nhất cũng là trân bảo hiếm thấy trên đại lục này, về
phần những thứ khác, sợ rằng căn bản không có người nghe qua, cho nên
nàng sẽ không tìm được. Nàng cũng không cần quan tâm vì ta nữa, thuận
theo tự nhiên là được rồi!”
Mộ Dung Gấm nghe vậy khép lại Y Điển, nhìn chằm chằm Lạc Anh Cách: “Điều này không liên quan đến định ước
cùng Đông Phương Trạch, chỉ là ta muốn trị khỏi cho ngươi, không hơn!”
Tâm Lạc Anh Cách ấm áp, giơ tay lên muốn chạm vào tay Mộ Dung Gấm, dừng
giữa không trung, thấy nàng không có phản ứng, lúc này mới nhẹ nhàng phủ lên: “Cám ơn!”
Mộ Dung Gấm cảm thấy trên tay ấm áp, sững sờ nhìn bàn tay đặt trên tay mình, không tính là lớn, nhưng thật ấm áp: “Bây
giờ nói cám ơn còn quá sớm, chờ ta trị khỏi cho ngươi rồi hãy nói!”
Trong rừng trúc cách đó không xa, Dương Hạo ‘lạnh run’ cọ Dương Phong bên
cạnh, liếc nhìn cái vị đế vương toàn thân lãnh khí bộc phát, nhỏ giọng
nói thầm: “Chủ tử là đang bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hả? Không nhìn nổi người ta thân thiết, mình lại không muốn đi ra ngoài, một mình ở chỗ này tức giận rét run, đây không phải là chúng ta phải chịu khổ hay sao?”
Dương Phong liếc hắn một cái: “Không muốn chết liền ngậm cái miệng thúi của ngươi vào ngay!”
Dương Hạo ‘phẫn nộ’ rút cổ về, xoay người đi tìm đồng minh khác, gần như là
ngưỡng mộ nhìn Bạch Sơn: “Ai! Ngươi không phải có một sư đệ ở đây sao?
Đã đến cửa rồi, có muốn đi chào hỏi một chút không?”
diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Bạch Sơn yên lặng nhìn hắn một cái, sau đó dời đi……
Dương Hạo: “………”
Dương Hạo bi thương nhìn trái nhìn phải, cuối cùng chỉ có thể trở về ổ của
mình, tiếp tục chịu băng sơn hành hạ. Cũng trong nháy mắt này, mấy tiếng hô đồng thời vang lên: “Cẩm nhi!”
“Tiểu thư!”
“Mộ Dung tiểu thư!’
Ở nơi Mộ Dung Gấm và Lạc Anh Cách đang đứng, Mộ Dung Gấm đột nhiên phun
ra một ngụm máu, thân thể vô lực ngã nhào xuống đất. Đường Trúc sợ hãi
nhào tới, nhưng lại chậm một bước, một bóng dáng màu đen đã tiếp được Mộ Dung Gấm, thuận thế ôm kiểu công chúa ôm nàng vào trong ngực, mà giờ
khắc này Mộ Dung Gấm đã ngất đi rồi.
Hai người nhìn nhau, hai
khuôn mặt giống nhau như đúc, phong cách bất đồng, nhưng khí thế cường
đại giống nhau đến mức không thể bỏ qua. Mà lúc này Bạch Vân mới cả
kinh: “Nguy rồi!”
Quả nhiên, Đường Trúc và Đông Phương Nhuận
khϊếp sợ nhìn hai người, không dám tin tưởng lại có hai người giống nhau như đúc, một là Sở hoàng, một là trang chủ Lạc Anh Sơn Lạc Anh Cách,
lại… giống nhau như đúc. Rốt cuộc, Đường Trúc hiểu vì sao Bạch Vân sống
chết không để cho nàng tới, chính là không muốn bọn họ phát hiện ra bí
mật này.
Đông Phương Nhuận há mồm muốn kêu lên, nhưng Sở Dạ đã mở miệng trước: “Còn không qua đây!”
Gọi dĩ nhiên là gọi bạch vân biết y thuật. Bạch Vân gần như là lăn bò tới
được, ý bảo Sở Dạ ôm Mộ Dung Gấm vào một gian phòng bằng trúc bên cạnh,
mình lập tức đi theo vào chẩn mạch. Bên ngoài mọi người nóng nảy chờ
đợi, chỉ chốc lát sau Bạch Vân lộ ra vẻ mặt không dám tin: “Lại là… Đồng mệnh cổ sống chết có nhau!”
“Ai hạ cổ nàng?”
Bạch Vân lộp bộp nói: “Mẫu cổ ở trên người nàng, nếu như không lầm, chính nàng là
người hạ…” Nói xong lời cuối cùng chính hắn cũng cảm thấy không nói được nữa. Đồng mệnh sống chết, nói cách khác chính là gắn chặt sinh mạng của hai người với nhau, ngươi sinh, ta sinh, ngươi chết, ta chết! Rốt cuộc
tình cảm như thế nào, mới có thể làm cho nàng hạ cổ độc trên người mình.
Mà Đường Trúc nghe vậy kinh hãi: “Nhất định là tướng quân đã xảy ra chuyện!”
“Chẳng lẽ nàng đặt tử cổ ở trên người Mộ Dung tướng quân?” Bạch Vân kinh ngạc, vốn nghĩ ràng là người Mộ Dung Gấm yêu, hắn vẫn còn nghi ngờ, tại sao
đột nhiên lại biến thành phụ thân?
Đường Trúc mặt không biểu cảm
gật đầu: “Lần trước tướng quân bị thương ở khu vực săn bắn, tiểu thư cực kỳ lo lắng, nàng nhất định là vị muốn biết được an nguy của tướng quân, mới tự mình hạ cổ độc!”
Nghe vậy, tất cả mọi người trong phòng
đều trầm mặc, sợ rằng không ai có thể biết được phần tình cảm này của Mộ Dung Gấm rốt cuộc từ đâu mà đến, nữ nhi lo lắng phụ thân, nhưng mà hơi
quá mức khoa trương!
Sở Dạ thâm tình nhìn Mộ Dung Gấm một cái, xoay người đi ra cửa, mà Lạc Anh Cách cũng đi theo.
“Rốt cuộc lại gặp mặt!” Sở Dạ đưa lưng về phía Lạc Anh Cách, tiếng nói tựa
như than thở, nhưng lại có thể nghe ra được sự bất đắc dĩ, như không
tình nguyện gặp mặt.
Lạc Anh Cách đi tới, sau một khắc lại cau
mày, phất tay sai Bạch Vân đẩy xe lăn tới, ngồi xuống, lúc này mới trả
lời Sở Dạ: “Ta cho là ngươi sẽ không đặt chân vào Lạc Anh sơn trang nữa, là bởi vì nàng sao?”
Sở Dạ chắp tay sau lưng, mắt đen phát sáng
nhìn không trung, cảm xúc lạnh lùng: “Sư phụ đã từng nó, giữa ta và
ngươi chỉ có thể sống một, cho nên ta không hi vọng nàng cứu ngươi!”
Lạc Anh Cách nhìn phía trước, mặc dù ngồi nên thấp hơn Sở Dạ một khoảng,
nhưng giờ phút này hắn cũng không cảm giác mình yếu thế. Ngược lại, hắn
cảm thấy vô cùng thỏa mãn: “Hình như là không được, trừ phi hiện tại
ngươi gϊếŧ ta, nếu không nàng sẽ không buông ta!”
diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Nghe vậy, Sở Dạ tức giận mắng ở trong lòng, trên mặt bình tĩnh, nhưng bàn
tay nắm chặt sau lưng đã bán đứng tâm tình của hắn. Tự chủ và kiêu ngạo
của hắn thiếu chút nữa là đã mất, Mộ Dung Gấm nữ nhân đáng chết này. Hắn tuyển người khác nàng không nóng không giận, hắn trở về nước Sở nàng
cũng không có chút phản ứng. Trước khi đi đi tìm nàng, nàng lại chơi trò mất tích, thật vất vả mới tìm được tin tức của nàng, nàng lại chạy tới
nơi này. Chờ hắn tức giận chạy tới, lại nhìn thấy nàng thông đồng cấu
kết với Lạc Anh Cách, nữ nhân đang bất tỉnh này, cố ý muốn tức chết hắn
đây mà!
Lửa giận hừng hực đốt, Sở Dạ cũng không bình tĩnh được
nữa, hiện tại hắn hận không thể lật giường xử tử hình Mộ Dung Gấm tại
chỗ. Đợi đến khi nàng trở thành nữ nhân của mình rồi, xem nàng còn dám
không để ý đến hắn không. Vốn nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn bộ dạng nàng
không còn sức sống, hiện tại hắn loại trừ lửa giận, chỉ còn có đau lòng.
Mà giờ phút này hắn nhìn bộ dạng ‘đắc chí’ của Lạc Anh Cách, càng thêm hận nghiến răng nghiến lợi, hận nhất chính là người này lại còn có khuôn
mặt giống y đúc với mình. Nhưng trong thâm tâm hắn còn hi vọng Mộ Dung
Gấm vì khuôn mặt này mới đồng ý trị liệu cho Lạc Anh Cách. Dĩ nhiên,
chuyện này cũng chỉ có thể là suy nghĩ tốt đẹp của hắn mà thôi……╮(╯▽╰)╭!