Đỗ Nguyệt Nương không hổ là lão thủ tình trường, không quá một hồi Lưu Khải cùng Lý Tư Ức hai người đều đỏ mặt đi ra, không biết còn tưởng rằng hai người đã làm ra cái chuyện gì không an phận.
Nhưng mọi người đều rất vui vẻ, chỉ là sắc mặt Tô Dật Dương lúc đó thật sự rất đen.
Hắn đường đường chính chính là một nam tử, thế nhưng phải xuyên nữ trang, khẳng định không thoát được một kiếp này.
Nhưng nhớ đến vừa rồi Đỗ Nguyệt Nương ghé vào lỗ tai hắn lặng lẽ nói, nếu hắn không đi Cơ Linh nhất định sẽ thất thân. Chỉ cần có những lời này, Tô Dật Dương muốn không đi cũng không thể.
Vốn muốn đến tìm Cơ Linh thương lượng đối sách một chút, nhưng lại nhớ đến mấy ngày trước Cơ Linh cùng Lý Tư Ức trò chuyện thực vui, trong lòng còn có chút sinh khí, nói không chừng Cơ Linh vẫn còn chán ghét hắn.
Tô Dật Dương càng nghĩ càng phiền lòng, đơn giản vung tay áo liền ly khai, cho nên không thấy được vẻ mặt Đỗ Nguyệt Nương cười đến âm hiểm.
Từ rất nhiều lần đó có thể thấy được, chỉ cần Đỗ Nguyệt Nương cười xấu xa một cái, chắc chắn không có chuyện tốt.
Tiệc cưới đêm đó……
Lý phủ xem như là nhà giàu nhất vùng, hôn sự tất nhiên không thể giản dị.
Cách một con phố mọi người cũng có thể nhìn thấy Lý phủ đèn đuốc sáng trưng, một mảnh náo nhiệt vui mừng, từ cửa cho đến đại sảnh, đến cả các phòng đều dùng màu đỏ trang trí, đương nhiên đỏ rực nhất chính là tân phòng của tân lang cùng tân nương.
Lý Tư Ức được người trang điểm đến xinh đẹp như thiên tiên, khoác một khăn voan hồng, ngồi ở trên hỉ giường rất khẩn trương.
Đột nhiên giường bên kia lún xuống, khăn trên đầu bị xốc lên, trước mắt chính là gương mặt tuấn tú phóng đại của Cơ Linh.
Lý Tư Ức lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như thế, có chút thẹn thùng lại có chút kinh hách. Chẳng lẽ Cơ Linh không biết kế hoạch của bọn họ sao?
Không nghĩ tới Cơ Linh nhìn thật kỹ Lý Tư Ức vừa mới trang điểm xong, ngọt ngào nói câu:“Không nghĩ tới tân nương tử của ta lại xinh đẹp như vậy, biến thành ta cũng muốn sớm bái đường nhanh một chút, hưởng thụ cảnh đẹp này.”
Lý Tư Ức bị dọa sửng sốt, nghĩ đυ.ng phải sắc lang. Kỳ thật Cơ Linh thủy chung vẫn luôn nhìn về phía cửa sổ bên kia.
Cơ Linh sau khi nói xong, hình như nghe được thanh âm khẽ động truyền từ cửa sổ. Khóe miệng ngả ngớn, thầm than: Lực nhẫn nại không tệ.
“Ta ra ngoài trước xem tiến độ như thế nào, ta cũng là vụиɠ ŧяộʍ chạy tới, dù sao tân lang cùng tân nương trước khi bái đường không thể gặp mặt, ta phải xác nhận một chút, đây có phải thật sự là sắp bái đường không.” Mỗi câu Cơ Linh nòi đều làm cho Lý Tư Ức có một loại cảm giác dựng tóc gáy.
Rốt cục chờ đến khi Cơ Linh ra ngoài, Lý Tư Ức mới nhanh chóng mở cửa sổ, Tô Dật Dương vẻ mặt âm trầm tiến vào.
“Vị bằng hữu kia của ngươi……”
“Đi ra ngoài.”
Tô Dật Dương thanh sắc nghiêm khắc, Lý Tư Ức chỉ phải buông khăn voan lặng lẽ đi ra ngoài.
Tô Dật Dương cầm khăn voan trong tay càng nắm càng chặt, chính như tâm hắn lúc này.
Rốt cục đợi đến khi bái đường, Cơ Linh nhìn hỉ bà chậm rãi khiên tân nương tử đến, không khỏi cười nhạo.
Làm ơn đi, nếu xuyên nữ trang cũng nên đi thướt tha một chút.
Chỉ thấy tân nương tử bước đến gần hỉ bà, hỉ bà nhìn đến sửng sốt.
Nhưng mọi người đều cho rằng tân nương tử là vì khẩn trương, cho nên tư thế đi đường mới cứng ngắc như thế, không có bao nhiêu hoài nghi.
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
Cơ Linh bái rất tự nhiên, nhưng Tô Dật Dương cũng chỉ tùy tiện cúi đầu. Hắn hoàn toàn thất thần trong đoạn đùa giỡn vừa rồi của Cơ Linh và Lý Tư Ức, mới nhớ tới đã lâu Cơ Linh chưa cười với hắn.
Nhận thấy Tô Dật Dương không chú tâm, Cơ Linh không vui đưa tay lặng lẽ nhéo Tô Dật Dương một cái.
Mặc dù có quy định trước khi nhập động phòng hai người không thể động chạm, nhưng mọi người đều cho rằng chỉ là tân lang cùng tân nương đang truyền đạt tình cảm, không có bao nhiêu đi để ý.
Chỉ có nội tâm Tô Dật Dương không thể yên được, không biết Cơ Linh đến tột cùng có nhận ra tân nương đã bị đánh tráo hay không, hắn không hy vọng Cơ Linh nhìn thấy mình sẽ lộ ra ánh mắt thất vọng.
Tân nương tử bái đường xong bị đưa vào động phòng, Cơ Linh vốn muốn gắt gao đi theo liền bị tân khánh đến tham gia ngăn lại.
“Tân lang không cần cứ gấp như vậy, đêm còn rất dài, trước làm mấy chén nói sau.”
Cơ Linh thầm nghĩ, trước để Tô Dật Dương lo lắng một chút, một hồi đi vào cho hắn kinh hỉ cũng không tệ, liền cùng một đám người chè chén.
Cơ Linh quả nhiên nghĩ đúng, Tô Dật Dương ở trong phòng không thể nào yên tâm, sợ Cơ Linh đột nhiên tiến vào không biết phải giải thích như thế nào.
Canh giờ dần dần qua đi, Tô Dật Dương càng đợi càng nôn nóng.
Rốt cục cửa bị một cước đá văng ra, Tô Dật Dương đơn giản kéo xuống khăn voan che đầu. Không đợi thấy rõ Cơ Linh đang ở đâu, đã bị người say rượu hung hăng áp xuống.
“Cơ…… Ngô……” Tô Dật Dương rất muốn hỏi một chút xem Cơ Linh có phải nhận sai người mà hôn hắn hay không. Nhưng Cơ Linh còn bất mãn Tô Dật Dương nên không rảnh nói chuyện, liều mạng hút lấy không khí trong miệng Tô Dật Dương.
Tô Dật Dương thực say mê nụ hôn này, miệng Cơ Linh thực ngọt còn mang theo hương rượu thản nhiên, có lẽ là do đã động tình, nên Tô Dật Dương cũng không nhàn hạ đi tự hỏi chuyện khác.
Nến đỏ càng ngày càng ngắn, hai người trên giường cũng càng lúc càng nóng.
Tay Cơ Linh dần dần tiến vào nội y, không biết khi nào vạt áo Tô Dật Dương đã bị giải khai, mà y phục Cơ Linh chỉ nổi lên một ít nếp nhăn mà thôi.
Tay Cơ Linh dần dần trượt xuống, đang đến thời khác mấu chốt, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm tranh cãi ầm ĩ.
“Các ngươi muốn làm cái gì!” Lý lão gia nhìn đám người Đỗ Nguyệt Nương vây quanh phòng, có chút khó thở.
“Cô nãi nãi ta là đến đây náo tân phòng!” Đỗ Nguyệt Nương vui vẻ nói.
“Đó là lời kịch của ta.” Tần Ngọc lạnh mắt nhìn.
Dương Liễn ở một bên kêu khổ thấu trời, phụ thân, ngươi quả nhiên nói đúng, nữ nhân thật đáng sợ.
Động tác Cơ Linh đột nhiên ngừng lại, thầm mắng một câu đáng chết.
“Đến rất không phải lúc.”
“Ân?” Tô Dật Dương còn chưa kịp hiểu tình huống, đôi mắt bởi vì kɧıêυ ҡɧí©ɧ vừa rồi trở nên rất ướŧ áŧ, hơn nữa môi bị hôn đến sưng đỏ…… Cơ Linh nhanh chóng đi qua, cầm khăn voan trùm lên đầu Tô Dật Dương, cuốn chăn lên, ôm người nhảy ra cửa sổ mà đi.
Đỗ Nguyệt Nương nhìn thấy hạ nhân cầm gậy gốc chạy đến, nhanh chóng mang theo Tần Ngọc cùng Dương Liễn chạy đi.
Đợi đến khi Lý lão gia phát hiện nữ nhi hắn đã không còn, phỏng chừng đã là rất lâu rồi.