[Đông Phương Bất Bại] Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

Chương 14: Vong ưu cốc

Bao đại hiệp nhìn Tô Dật Dương mê man trong mã xa, chau mày, tiếp tục điều khiển nhân mã, phía sau còn có vài người của Võ lâm minh đi theo.

Bao đại hiệp lần này là muốn đến Vong Ưu cốc tìm thần y đương thời — Cơ Linh, người này rất kỳ quái, thường xuyên thần hồ phiêu miểu (ý là như âm hồn lúc thấy lúc không), thậm chí không phải ai bệnh cũng trị, nhưng trên đời này dù là nghi nan tạp chứng gì, qua tay y đều được nhất nhất hóa giải, tuy rằng cổ quái, nhưng chưởng pháp này hắn ở trên võ lâm vẫn chưa từng gặp qua, vẫn nên thử một lần.

Càng chạy càng cao, nguyên bản là sơn đạo bằng phẳng rộng mở, đột nhiên dựng thẳng lên, hơn nữa đường càng ngày càng hẹp, đến cuối cùng, Bao đại hiệp chỉ có thể ôm lấy Tô Dật Dương ngồi trên ngựa, từ bỏ mã xa.

“Còn chịu được không?” Bao đại hiệp ân cần hỏi.

“Ân.” Tô Dật Dương như chim nhỏ nép vào người Bao đại hiệp, vờ như hư nhuyễn vô lực.

Theo trách lộ khúc hồi (đường đi khúc khuỷu), bốn phía đột nhiên xuất hiện một mảnh rừng cây nồng đậm, chim chóc tựa hồ bị đội nhân mã này làm kinh hãi, tản ra bay đi.

Tế thủy trường lưu, diệp lạc khinh đẩu, hết thảy sự vật xung quanh tựa hồ dung hợp tạo nên một khúc nhạc sơn thủy êm tai, ánh mặt trời từ những tán cây xum xuê của đại thụ chiếu vào, từng đợt dương quang kia thật khiến người ấm áp.

“Ở đây thực đẹp a, khó trách gọi là vong ưu.” Bao đại hiệp thả cước bộ, bắt đầu tinh tế thưởng thức phong cảnh động lòng người này.

“Bao đại ca nếu thích, chúng ta sẽ ngụ ở nơi này.”

Bao đại hiệp cúi đầu nhìn Tô Dật Dương, có cảm giác không đúng, gần nhất Tô Dật Dương rất kỳ quái, cho dù ngu ngốc như Bao đại hiệp cũng có thể cảm giác được, hắn có một loại cảm giác bị người săn đuổi.

Bất quá vẫn là thay Tô Dật Dương xem bệnh quan trọng hơn, Bao đại hiệp thúc ngựa, tốc độ nhanh hơn.

Bất đắc dĩ cây càng áp càng chật, Bao đại hiệp chỉ có thể dắt ngựa mà đi, để Tô Dật Dương trên lưng nó chậm rãi hành tẩu.

“Bao đại hiệp, khi nào thỉ đến a, trời càng ngày càng tối.” Thị vệ của Tô Dật Dương có chút sốt ruột nói, nếu đêm đến, nơi này sẽ tối như mực, không chừng có cái gì chim bay cá nhảy, nếu như có sói cùng sư tử, vậy thảm rồi a.

“Hẳn là…… nhanh đi.” Bao đại hiệp cũng không thể xác nhận, đường này càng đi càng ngày càng kỳ quái, phương hướng hẳn là đúng, nhưng đường phía trước càng ngày càng ít, căn bản không giống có người từng đến, chẳng lẽ……

Bao đại hiệp đứng lại, nhắm mắt cẩn thận lắng nghe thanh âm bốn phía, biểu tình của Bao đại hiệp càng ngày càng kỳ quái, đột nhiên mở to mắt, nhắm hướng đông nam vọt lên một nhanh cây.

Nhánh cây bật nhanh, giống như tên bay, đột nhiên cây cối trước mặt bắt đầu lệch vị trí, dương quang đã lâu không thấy cũng chiếu vào.

Mọi người sợ ngây người, bởi vì phía trước là một mảnh không!

Một tiểu cô nương chừng mười ba mười bốn đang đứng phía trước, trên tay còn cầm một nhánh cây, cô nương này bộ dạng khả ái nhìn thập phần có linh khí, bất quá biểu tình không phải tốt lắm, nổi giận đùng đùng hô:“Ti bỉ.”

Bao đại hiệp vẻ mặt vô tội,“Ta cũng không biết đối phương là một tiểu hài tử a, bất quá ngươi vì sao phải thiết hạ trận pháp, cản đường ta s.”

“Sư phụ ta nói, người này không cứu.” Tiểu cô nương kia đúng lý hợp tình nói.

“Vì sao? Người này đương kim Võ lâm Minh chủ — Tô Dật Dương.” Bao đại hiệp đầu tiên báo thượng danh hào.

“Sư phụ ta nói mặc kệ cái gì Võ lâm Minh chủ, người này gọi Tô Dật Dương, chính là không cứu.” Tô Dật Dương nghe được đến đây mắt lộ hung quang.

“Sư phụ ngươi cũng thực kỳ quái a, Minh chủ chúng ta là đệ nhất cao thủ của chính đạo nhân sĩ, sư phụ ngươi không cứu có phải rất không có nhân tính hay không.”

Bao đại hiệp nhìn thấy tiểu cô nương nghe thế liền há miệng muốn cắn thị vệ kia, nhanh chóng ngăn lại,“Còn thỉnh tiểu sư phụ nói rõ, ít nhất để chúng ta tử hiểu được một chút.”

Tiểu cô nương nghiêng mắt xem xét Bao đại hiệp,“Cũng là ngươi nói chuyện nghe thoải mái, cũng đừng gọi ta là tiểu sư phụ, ta họ Tần tên một chữ một Ngọc.”

Tiểu cô nương này nhìn không lớn, lại pha lẫn phong phạm của nữ hiệp giang hồ, còn có thể vận dụng bát quái thiết trí trận pháp, thủ pháp như vậy hiện trong chốn võ lâm cũng không có mấy người.

“Tần cô nương nói vậy, chuyện ta vừa nói, không biết……”

Tiểu cô nương con ngươi vòng vo chuyển, nghịch ngợm cười nói,“Tô Dật Dương đối với ngươi rất trọng yếu?”

“Ta xem hắn như thân đệ đệ.” Tô Dật Dương lo lắng an nguy của hắn như thế, Bao đại hiệp tất nhiên cũng đồng dạng đối đãi.

“Hảo, ta giúp ngươi, sư phụ ta thích nhất là nghiên cứu mấy căn bệnh kì quái, hậu viện chúng ta dưỡng một con độc xà ngàn năm, đến nay cũng chưa có người được nó cắn một ngụm, sư phụ ta thực ảo não, ta tin nếu ngươi chịu để nó căn, để sư phụ ta nghiên cứu một trận, hắn nhất định sẽ đem Tô huynh đệ của ngươi chữa khỏi.”

Bao đại hiệp vừa muốn trước, đã bị Tô Dật Dương ngăn lại,“Đừng đi.”

Xà này lại chưa cắn người, ai biết bị cắn một ngụm là chết, hay được cứu sống, bệnh này hắn tự có cách, không cần Bao đại hiệp thay hắn mạo hiểm như vậy.

Bao đại hiệp quay đầu lại, chậm rãi nói:“Ta Bao Vân Trường từ nhỏ đến lớn đều không có huynh đệ, có tri kỷ đệ đệ như ngươi, ta thực thỏa mãn, yên tâm đi, ta phúc thiên mệnh đại.”

“Nhưng……” Tô Dật Dương nói còn chưa nói xong đã bị Bao đại hiệp đánh một cái sau gáy, té xỉu.

“Đến đây đi.” Bao đại hiệp nói:“Bất quá phải chữa trị cho huynh đệ của ta, ta không hy vọng đợi đến khi ta tỉnh lại sư phụ ngươi lại nuốt lời.”

“Đó là tất nhiên.” Tần Ngọc thần khí nói, sau đó đem Bao đại hiệp mang đi.

Bao đại hiệp luôn luôn trọng tình trọng nghĩa, huống chi đây là đệ đệ kết bái, nhưng hắn biết hắn không thể chết được, bởi vì nếu chết, Đông Phương giáo chủ sẽ rất đau khổ, cho nên không thể chết được.

Bao đại hiệp nhìn theo hướng ngón tay của Tần Ngọc, từng bước một tiêu sái đi vào……

Tô Dật Dương bị ác mộng làm tỉnh, mở to mắt, nhận thấy được trên gối đầu đều bị mồ hôi thấm ướt.

Trước mắt có chút mông lung, nằm ở trên giường nhìn bên giường có một lam sam nhân đứng ở cạnh bàn, đưa lưng về phía hắn.

Nhận thấy phía sau có động tĩnh, người nọ chậm rãi quay đầu.

Tô Dật Dương nhìn thấy người này có chút hít thở không thông, người này sắc mặt có chút trắng đến trong suốt, mi mục vô ba, tựa nhưa xem tất cả mọi thứ trên tràn thế này đều là đất cát, có một loại cảm giác gần như thiên tiên thoát tục.

“Hừ, Bao Vân Trường vì cứu ngươi thật đúng là ngốc a.” Lời trong miệng người nọ thốt ra cũng băng lãnh như y.

Tô Dật Dương không biết vì cái gì hắn thực không thích người trước mắt, hắn cơ hồ xác nhận chính người này khiến Bao đại hiệp bị rắn cắn.

“Ngươi chính là thần y Cơ Linh?” Trong mất Tô Dật Dương đều mang theo hận ý.

“Ngươi hận ta? Ngươi làm ra chuyện này còn có Bao đại hiệp ngu ngốc đi cứu ngươi, thật buồn cười.”

Tô Dật Dương hoàn toàn ngây dại, vì cái gì Cơ Linh này lại biết?

“Đừng hỏi ta, đây là người khác nói, ta không quan tâm.” Cơ Linh cầm y dược đi tới,“Thành thật một chút, không nên cử động, nếu ngươi cứ nằm trên giường sẽ không thể biết sinh tử của Bao đại ca ngươi.” Cơ Linh lạnh lùng uy hϊếp.

Tô Dật Dương chỉ phải thành thật nằm xuống, vẫn không nhúc nhích, không biết Cơ Linh điểm huyệt đạo gì của hắn, hắn lại chậm rãi đã ngủ mất.

Bên này Đông Phương giáo chủ vừa nghe được Tô Dật Dương cùng Bao đại hiệp rời khỏi Chính Nghĩa sơn trang, đầu đột nhiên có chút choáng váng, Hà hữu sử tay mắt lanh lẹ tiếp được Đông Phương giáo chủ.

“Giáo chủ thế nào?” Thanh tả sử hỏi.

“Vô sự.” Đông Phương giáo chủ chỉ là không biết vì sao có chút hoa mắt, nhưng tâm y dọc theo đường đi lại có chút bất an, Đông Phương giáo chủ nhìn về phương xa.

Bao Vân Trường, ngươi đừng xảy ra chuyện gì.