Lạnh Lùng Tể Tướng Liệt Hỏa Hoàng Đế

Chương 9

Nửa năm sau, phương Bắc chiến loạn, Đại tướng quân Võ Đạt lĩnh mệnh nghênh chiến phương Bắc. Mà thân tín bên cạnh hoàng đế bệ hạ không biết vì sao ở đêm đó cũng đào tẩu, chuyện này Lãnh Quân không có truy cứu, bởi vì y đại khái hiểu tâm tình Tối Hành, hơn nữa y hiện tại duy nhất quan tâm chính là Du Trúc Liệt đã hôn mê nửa năm.

Lúc trước đem hắn mang về cung, liền tức tốc truy tìm hung thủ, muốn lấy giải dược, nhưng là đã muộn. Tuy rằng sinh mệnh không có nguy hiểm, nhưng lại khiến Du Trúc Liệt mê mang bất tỉnh. Bất quá như vậy cũng đã là bất hạnh trong vạn hạnh, y tin tưởng hắn nhất định hồi tỉnh.

“Tể tướng đại nhân, đây là danh sách trận đấu thi phú ba ngày sau, thỉnh ngài xem qua.” Thái giám cung kính trình lên danh sách, Tể tướng đại nhân này làm cho người ta khó nén cảm giác bị áp bách, khiến hắn cảm thấy được y so với Hoàng Thượng càng giống hoàng đế hơn.

thi phú: thi ca và từ phú.

“Ân.” Lãnh Quân lạnh lùng lên tiếng, tiếp nhận danh sách đặt ở một bên, chính mình tiếp tục giúp Du Trúc Liệt chậm rãi uy dược. Từ nửa năm trước, vì để tiện chăm sóc Du Trúc Liệt, y liền trụ ở hoàng cung. Đương nhiên, loại sự tình này cũng không ai dám phản đối, hiện tại ở trong mắt những người đó, y đã chân chính là dưới một người trên vạn người.

Tiểu thái giám nuốt nuốt nước miếng, muốn mở miệng rồi lại không dám quấy rầy đến y, nhưng đây là do các đại thần bên ngoài bảo hắn hỏi a!

“Còn có sự gì sao?” Lãnh Quân buông chén thuốc, liếc nhìn tiểu thái giám.

“Ách, là, là như vậy, các đại thần đều ở bên ngoài, xin hỏi ngài ba ngày sau muốn hay không đi thi phú đại tái?”

đại tái: giải thi đấu.

“Không đi.” Y phải chiếu cố Du Trúc Liệt.

“Chính là......”

“Không có chính là, đi ra ngoài.”

“Tể tướng đại nhân.” Tiểu thái giám phi thường khó xử.

“Đi ra ngoài!” Lãnh Quân mắt lạnh nhìn hắn một cái, dọa tiểu thái giám cũng không dám … nhiều lời nữa, nhanh lui ra ngoài.

Nào biết, Lãnh Quân vừa mới cởϊ áσ Du Trúc Liệt, chuẩn bị thay hắn lau người, liền gặp tiểu thái giám lại vọt tiến vào, Lãnh Quân vội đem xiêm y mặc cho Du Trúc Liệt, không hờn giận nhìn tiểu thái giám.

“Ai chuẩn ngươi vào?”

“Ta, ta là tới hỏi, ngài muốn hay không gặp các đại thần?”

“Không muốn.” Phiền chết được, vì muốn giúp tiểu hoàng đế này mỗi ngày y phải xử lí mấy việc nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi, thật đúng là phiền phức. Khẽ vuốt hai má có chút tái nhợt của Du Trúc Liệt, Lãnh Quân không khỏi hoài nghi hắn nhỏ như thế, làm sao có thể gánh vác cả quốc gia?!

“Chính là......”

Lãnh Quân không hờn giận nhíu mày: “Quên đi, cho bọn họ tiến vào.”

“Vâng.” tiểu thái giám cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, vội đi ra ngoài tìm người.

Không lâu, một đám đại thần liền toàn bộ đi vào Linh Long cung của Du Trúc Liệt, nhìn đến bóng dáng thân thể sau màn trướng, đều không khỏi cuối đầu thở dài, hoàng đế hắn đã muốn bị bệnh rất lâu a!

“Các ngươi rốt cuộc có chuyện gì?” Lãnh Quân ngồi ở ghế trên bên giường, có chút bất mãn nhìn bọn họ.

“Lãnh tương gia, chúng ta là tới thuyết phục ngài đi tham gia thi phú đại tái ba ngày sau.” Này đại tái là lễ mừng long trọng mỗi năm một lần của Nam Anh quốc, đến ngày đó, không chỉ có hoàng tử, Vương gia, thậm chí các tử sĩ có tài trên toàn quốc đều tham gia, mà này vốn là lễ mừng Du Trúc Liệt thích nhất. Trước đây đại hoàng tử đã từng cùng người ngoại tộc tham gia thi đấu giành thể diện cho quốc chủ, hiện tại hoàng đế bọn họ không thể tham dự, nếu không tìm người thay thế, nhất định sẽ đưa đến ít nhiều bất mãn.

Mà Lãnh Quân đó là lựa chọn tốt nhất.

“Không phải nói không đi sao?”

“Chính là đây là lễ mừng bệ hạ thích nhất, nếu cứ như thế liền bỏ, hoàng đế bệ hạ nhất định sẽ khổ sở.” Sự tình lâu như thế, ai nấy đều thấy được Lãnh Quân đối hoàng đế rất đặc biệt.

“Hảo, ta đi.” Lãnh Quân đứng dậy, lạnh lùng đối bọn họ hạ lệnh, “Các ngươi đi ra ngoài đi!”

“Vâng.”

Đợi mọi người rời đi, Lãnh Quân mới gọi tiểu thái giám, ” Lần sau ngươi nếu tái xông vào nơi này như thế, ta sẽ gϊếŧ cả nhà ngươi.”

Tiểu thái giám không khỏi mồ hôi lạnh ứa ra, vội gật đầu đáp ứng.

“Hừ!” Không để ý tới tiểu thái giám, Lãnh Quân tự bản thân ôm Du Trúc Liệt, “Đi ra ngoài đi!”

Tiểu thái giám ở trong lòng một phen mồ hôi lạnh, lập tức đứng dậy rời đi.

........................................................................

Đẹp quá!

Thanh nhã cao quý chính là tiếng đàn giống như tiên nhạc bao phủ cả hội trường thi phú đại tái, khiến không người nào ở đây không vì y mà mê đắm, trọng yếu hơn là tiếng đàn không chỉ đẹp mà người đánh đàn cũng như tiên tử!

“Hảo hảo hảo, không nghĩ tới Tể tướng quý quốc không những có tài trị quốc, mà còn là mỹ nhân!” Nhóm hoàng tử, quốc vương đến từ khắp nơi đều tỏ vẻ tán dương.

“Xem ra lần này quả thực không uổng công.” Bắc Lệ quốc đại hoàng tử Tang Địch Hằng nheo lại mắt vừa lòng nhìn nam nhân đang đánh đàn, “Thật sự rất đẹp, đáng tiếc a!” Một cái nam nhân.

Bất quá nam nhân cũng không sao, hắn từ trước đến nay thích cái đẹp, ban đầu nâng niu họ như trân quý, sau cất trong cung như phẩm vật, đây là ham thích của hắn.

“Đại hoàng tử thích?” Người hầu bên người hắn lộ ra biểu tình gian trá, “Đại hoàng tử nếu là thích, kỳ thật cũng không khó có được.”

“Nga?”

“Đại hoàng tử không biết sao? Từ tám tháng trước hoàng đế Nam Anh quốc trúng độc không dậy nổi, quốc gia này hiện tại có thể nói căn bản không có chủ nhân, nếu hoàng tử hiện tại huy binh tiến công, không những được đến mỹ nhân, còn có thể chiếm Nam Anh quốc, nó chính là một đại quốc nga!”

“Ha ha ha......” Tang Địch Hằng vỗ vai của hắn thật mạnh, “Xem ra ngươi còn không quá ngốc!” Hắn từng nghe nói, hoàng đế Nam Anh quốc là thiên tài dụng binh, Đại tướng quân bọn họ mỗi lần dùng đều là kế sách lãnh binh của hắn, chưa từng thất bại, hơn nữa nghe nói hắn bất quá là một tiểu hài tử mười tám tuổi, nhưng thật khiến Tang Địch Hằng phi thường cảm thấy hứng thú!

Cũng không nghĩ sẽ có duyên gặp gỡ, bất quá không quan hệ, Tể tướng này cũng thực hợp khẩu vị của hắn, tuy rằng người hơi cao một chút, nhưng là tư vị hẳn rất tuyệt, hơn nữa y như một tác phẩm nghệ thuật, phi thường hoàn mỹ.

Liếʍ liếʍ thần biện, Tang Địch Hằng trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra tươi cười tà ác.

thần = môi, biện = cánh hoa ^^

“Sao có thể công thành, sẽ làm mỹ nhân thương tâm a.” Trên thực tế hắn là lười, nếu vì một tác phẩm nghệ thuật mà khiến cho hai quốc phân tranh, thật sự không phải hắn mong muốn, đến lúc đó hắn sẽ phiền muốn chết.

“Vâng, phải.” người hầu vừa thấy mặt tươi cười kia của chủ tử, lập tức ngậm miệng, bởi vì, chỉ cần chủ tử lộ ra cái loại tươi cười này, nhất định sẽ có người gặp tai ương, mà hắn, căn bản không nghĩ muốn chết sớm như vậy.

Một khúc kết thúc, Lãnh Quân tao nhã cầm lấy cầm, chuẩn bị rời đi.

“Ách ── Lãnh tương gia, sao lạ đi mau như thế a!? Thi phú đại tái mới tiến hành một nửa nga! Hơn nữa ngươi còn chưa thi đâu!” Thấy Lãnh Quân muốn đi, Tang Địch Hằng bước lên ngăn ở trước mặt y, “Lãnh tương gia, không bằng chúng ta đến đối thi.”

Lãnh Quân lạnh lùng liếc hắn, không rõ nam nhân này rốt cuộc muốn làm gì: “Tránh ra.”

Ách? A! Thật to gan! Bất quá, hắn thích.

“Lãnh tương gia, không cần lạnh lùng như thế! Ta chính là hảo ý.”

“Tránh ra!” Lãnh quân xúc khởi mày liễu.

Tang Địch Hằng thân thủ xoa xoa mi tâm: “Mỹ nhân, ta khiến ngươi sinh khí?”

Lãnh Quân chán ghét huy khai tay hắn: “Ghê tởm, tránh ra.”

“Không cho!” Tốt! Hắn là muốn cùng y khiêu chiến.

Lãnh Quân không nói gì nhìn hắn trong chốc lát, xác định hắn căn bản không có ý tứ tráng ra, liền một phen đẩy hắn, đường vòng mà đi. Người ở bốn phía, không có ai dám đối đầu với hai người này, bởi vì không ai không biết hai người đó là khó dây vào nhất. Đặc biệt Tang Địch Hằng, hắn ở Bắc Lệ quốc nổi danh tàn khốc, hành vi bá đạo, không ai dám chọc giận, mà Lãnh Quân lạnh lùng cũng là ở Nam Anh quốc nổi danh không dễ chọc, bởi vậy, nhiều người lựa chọn không đếm xỉa đến, bàng quan.

“Lãnh tương gia, ta chính là phi thường để mắt ngươi nga!” Mẹ nó, thật muốn nếm thử một chút thân thể xinh đẹp này.

Lãnh Quân hàn lãnh nhìn hắn, làm sao không biết ý tưởng ghê tởm trong lòng hắn.

Lại đẩy Tang Địch Hằng ra, Lãnh Quân quyết định không để ý đến hắn.

Khả Tang địch Hằng làm sao như thế dễ dàng buông tha y, thái độ Lãnh Quân thật khiến cho hắn bất mãn, thế là thân thủ dùng sức nắm cổ tay y lên: “Lãnh tương gia, mời ngươi đừng không biết tốt xấu.”

“Phóng......” Lãnh quân còn chưa nói xong, liền nghe thấy một đạo thanh âm trong trẻo cướp đi quyền lên tiếng của y.

“Buông tay!!”

........................................................................

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về kẻ không biết sợ chết này, nhất thời trợn mắt há hốc mồm!

Này không phải ai khác, mà là bọn họ hoàng đế bệ hạ hôn mê đã lâu của Nam Anh quốc.

“Hoàng, hoàng......”

“Hoàng cái gì mà hoàng?” Du Trúc Liệt nhìn đại thần đang lắp bắp, “Các ngươi nhìn người khác bị khi dễ cư nhiên ở trong này bàng quan?” Du Trúc Liệt trừng mắt nhìn bọn họ, khiến bọn họ càng thêm khẳng định Du Trúc Liệt thật là tồn tại.

“Hoàng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!” Một đám người toàn bộ không hẹn mà cùng quỳ xuống hành lễ.

“Tốt lắm, tốt lắm, bình thân.” Du Trúc Liệt có chút bất đắc dĩ đích phất phất tay, rồi mới đi đến trước mặt Tang Địch Hằng cùng Lãnh Quân, hắn nhỏ xinh ở trước mặt hai người, thật sự như một đứa trẻ, bất quá, lại che dấu không được khí tức vương giả.

“Buông y ra!”

Đây là hoàng đế Nam Anh quốc, hảo nhỏ!

Đích xác, liền ngay cả Lãnh Quân đứng trước mặt Tang Địch Hằng cũng khá nhỏ, huống chi là Du Trúc Liệt?

Tang Địch Hằng thú vị nhìn hoàng đế nho nhỏ đáng yêu này, không thể tưởng được nhỏ xinh như hắn có thể tản mát ra khí thế bức nhân, đặc biệt là bộ dáng như sư tử con giương nanh múa vuốt, đáng yêu cực kỳ.

Du Trúc Liệt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bởi vì tức giận mà ra hiện một chút phấn hồng, bộ dáng quả đáng yêu, khiến người ta nhịn không được nghĩ muốn......

Tang Địch Hằng mới vươn tay, lập tức liền bị Lãnh Quân huy khai: “Đừng loạn bính.”

Nhíu nhíu mi, Tang Địch Hằng thức thời thu hồi tay: “Yêu! Không nghĩ tới, hoàng đế quý quốc đáng yêu như thế!”

“Ngươi!” Du Trúc Liệt tiến lên ngửa đầu trừng hắn, “Ngươi không cần quá kiêu ngạo, cẩn thận ta mang binh đánh cho các ngươi phiến giáp bất lưu.” Người này cư nhiên dám có chủ ý với Lãnh Quân.

phiến giáp bất lưu: không còn mảnh giáp ( Google đó, ta chả biết đúng không, vị nào biết thì nói ta sửa lại ah =A=)

“Ha ha ha...... Hảo hảo, ngươi tới đánh, ta sẽ không ngăn cản ngươi.”

“Ngươi......” Du Trúc Liệt còn chưa nói hết, thân mình liền bị người hung hăng lôi kéo, lập tức rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc, “Lãnh, Lãnh Quân?”

“Ngươi tỉnh?” Lãnh Quân mặt không chút thay đổi nhìn hắn, tuy rằng miệng là thản nhiên, khả trong mắt lại tràn ngập ôn nhu.

“Ân, thực xin lỗi, để ngươi đợi lâu.”

“Đúng vậy!” Lãnh Quân thở dài, buông hắn ra, “Cho nên ngươi rất đáng giận, thế nhưng khiến ta chờ lâu như thế.”

Gặp Lãnh Quân sinh khí, Du Trúc Liệt tước khởi cái miệng nhỏ nhắn cười lầu bầu: “Thực xin lỗi! Ta cũng không phải cố ý.”

“Nga!” Lãnh Quân lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Ngươi tới làm gì?” Này gia khỏa, vừa mới tỉnh lại đến nơi này, cũng không ngẫm lại thân thể của chính mình có hay không còn suy yếu.

“Bởi vì ta muốn gặp ngươi.” Hắn vừa tỉnh liền không gặp Lãnh Quân, hại hắn nghĩ đến Lãnh Quân không cần mình, sau từ trong miệng tiểu thái giám biết Lãnh Quân ở nơi này, hắn mới liều mạng chạy tới.

“Ngu ngốc.” Lãnh Quân không để ý đến hắn, chính mình tính toán ôm người rời đi.

Bị ngó lơ ở một bên Tang Địch Hằng cuối cùng nhịn không được ngăn trở đường đi của Lãnh Quân.

“Ngươi thế nhưng bỏ qua sự tồn tại của ta?” Tang Địch Hằng oán hận trừng trứ Lãnh Quân, mẹ nó, hắn từ trước đến nay muốn gì mà không chiếm được, giờ lại bị ngó lơ thế này.

“Uy, ngươi rốt cuộc làm gì? Đăng đồ tử!” Du Trúc Liệt bất mãn nhìn hắn, “Người tới, đem tên này bắt lại cho trẫm.”

đăng đồ tử: chỉ kẻ háo sắc.

“Ngươi dám.” người hầu bên cạnh Tang Địch Hằng đứng dậy.

“Ta sao không dám? Ta là hoàng đế Nam Anh quốc.” Nhìn tên người hầu, Du Trúc Liệt cả người tràn ngập khí thế vương giả lập tức khiến hắn chùn bước, “Cút qua một bên đi.”

“Người tới!”

“Vâng!” Một đám binh lính chợt xuất hiện trước mặt Du Trúc Liệt, “Hoàng Thượng!”

“Bắt hắn cho ta.”

Tang Địch Hằng đột nhiên lạnh lùng cười nói: “Tiểu hoàng đế, ngươi có biết ta là ai không?”

“Ta quản ngươi là ai.” Dám để ý Lãnh Quân đều là tử tội.

“Ta là Bắc Lệ quốc đại hoàng tử Tang Địch Hằng.”

“Bắc Lệ quốc?” Du Trúc Liệt suy nghĩ, “Hừ! Thì tính sao? Ngươi công nhiên đùa giỡn Tể tướng của quốc gia ta, ta không chém ngươi đã là thực nhân từ.”

“Nga?” Xem ra tiểu sư tử này chưa được dạy dỗ.

“Còn không bắt lấy hắn cho ta.”

“Hoàng Thượng, xin dừng tay.” Lãnh Quân vẫn không nói cuối cùng mở miệng, “Hoàng Thượng, thỉnh không cần vì loại người hạ lưu này mà khơi mào chiến tranh không cần thiết.”

Lãnh Quân lời nói làm cho Du Trúc Liệt lập tức tỉnh ngộ, nguy rồi, hắn lại không lịch sự rồi.

Du Trúc Liệt trộm ngắm Lãnh Quân, sợ chính mình lại chọc y sinh khí, dư quang khóe mắt liếc nhìn tên Tang Địch Hằng đáng chết ngàn vật vạn lần đang cười kia ── Chết tiệt, gì mà tang với tử, ta hận không làm thịt được ngươi.

Mà Tang Địch Hằng càng đắc ý hướng hắn nhíu nhíu mày kiếm, rồi mới vứt cho lãnh quân một cái tươi cười khiến Lãnh Quân muốn phun (ói, nôn): “Ta biết mỹ nhân sẽ vì ta nói chuyện.”

“Ghê tởm!”

Lưỡng đạo thanh âm đồng thời vang lên.

“Ô! Các ngươi hai cái thật là thông minh sắc sảo a!”

Tang Địch Hằng cười, trong lòng thề nhất định phải có tác phẩm nghệ thuật như Lãnh Quân, còn tiểu hoàng đế đáng yêu kia, ha hả, cũng không phải loại hình hắn trân quý.

Nhìn hai người bộ dáng không coi ai ra gì rời đi, Tang Địch Hằng trong mắt xuất hiện một tia âm lãnh.

Lãnh quân ── một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, ngươi, là của ta!!

Tiểu Lang: Hảo mệt =A= Dài quá =A=

Tên này đùa với quỷ rồi, để xem ngươi cười được bao lâu. Bạn Liệt nho nhỏ thế nhưng ăn dấm chua vào rồi là thành sư tử Hà Đông đấy a

Viêm: chương này…. có cảnh mọi người mong đợi… nhưng không nhiều ah ^^