Dịch giả: KenSeki
Thôi Bác Văn nhìn ngắm chiếc nhẫn trên tay, vẻ mặt vô cùng buồn phiền, chiếc nhẫn này toàn thân đen xì, phía trên còn đính một cái đầu lâu nhìn trông rất dữ tợn.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất.
Cái đáng nói ở đây là từ lúc hắn đeo chiếc nhẫn vào, thì bỗng nhiên thấy trời đất quanh cuồng, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Lúc hắn tỉnh dậy, không hiểu thế nào lại nằm giữa một khu rừng rậm nguyên thủy.
Hắn ngẩng đẩu lên nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy ở hướng Tây Bắc có một cái thác nước lớn chảy xuống từ một ngon núi rất cao, nhìn giống như giải ngân hà bị treo ngược vậy.
Còn ở các hướng khác, thì toàn là một rừng rậm, cây cối xanh um.
"Chuyện quái quỷ gì thế này... thế này là sao.... tại sao ta lại ở đây, không lẽ ngủ mơ?"
Lắn lầm bầm mấy câu, rồi đưa tay véo mạnh vào má.
Aida!Đau... thấy bà!
Rõ không phải là nằm mơ, nhưng đây là nơi quái quỉ nào nhỉ?
Hắn chỉ nhớ mang máng, lúc trước khi đang đi dạo tại khu chợ đồ cổ, ở trong một cửa tiệm nhỏ nhìn rất tầm thường, hắn thấy một chiếc nhẫn bằng kim loại, phong cách nhìn rất cổ xưa, họa tiết hoa văn bên trên nhìn cũng vô cùng kỳ lạ. Đến lúc hắn hỏi giá, thì chỉ có hai trăm đồng, hắn biết ngay đây là món đồ không đáng tiền, bình thường thì hắn như con gà mờ,nhưng không biết thế nào lúc đó hắn khua môi múa mép mặc cả ác liệt, cuối cùng mua được chiếc nhẫn với giá mười đồng.
Thôi Bác Văn cảm thấy vô cùng đắc ý, sở thích của hắn vốn là tìm tòi sưu tầm một ít đồ cổ, nên một gã sinh viên năm thứ tư Đại học Quản trị Kinh doanh như hắn, ngoài thời gian đi học, thì còn lại hắn thường đi tìm mấy thứ đồ chơi lặt vặt linh tinh.
Trên đường quay lại phòng trọ, hắn cao hứng cầm chiếc nhẫn rồi luồn đeo vào ngón tay.
Ngay lúc này thì một chuyện bất ngờ xảy ra, Thôi Bác Văn cảm thấy không gian xung quanh nổi lên từng trận gió lạnh lẽ, sau đó một tiếng cười cổ quái vang lên lùng bùng trong tai hắn, hắn bỗng cảm thấy mặt mày tối sầm, ngã xuống đất hôn mê.
"Nhất định không được gục ngã!" Đó là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi bất tỉnh.
Hắn cố bình tĩnh lại, ném suy nghĩ linh tinh sang một bên, rồi đưa mắt tập trung nhìn chiếc nhẫn trên tay, không phải... chính xác thì là hắn nhìn cái đầu lâu được gắn trên chiếc nhẫn, thi thoảng lại phát ra một tia sáng lập lòe.
"Kỳ lạ thật! Rốt cuộc thì đây là cái nhẫn quái quỷ gì, chắc không phải là bị thứ ma quỷ ám chứ, hơn nữa lúc trước nhìn rõ là một chiếc nhẫn bình thường, sao giờ lại biến thành đáng sợ như này nhỉ"
Nhìn những tia sáng lập lòe phát ra từ chiếc nhẫn, Thôi Bác Văn cảm thấy rờn rợn, toàn thân nổi đầy gai ốc.
Hắn nghiến răng, cố gắng dùng sức tháo chiếc nhẫn ra, nhưng mà bất kể hắn vận bao nhiêu sức lực, chiếc nhẫn cũng không hề di chuyển, cứ như nó vồn mọc ra trên thân hắn vậy.
"Không có lẽ, thực sự muốn ta phải chặt bỏ ngón tay này sao?"
Vẻ mặt Thôi Bác Văn buồn thảm,hắn vắt óc cố nghĩ cách tháo chiếc nhẫn ra, nhưng vẻ mặt của chiếc đầu lâu gắn trên chiếc nhẫn lại có vẻ rất thích thú, cười cười giễu cợt hắn. Quả thực, nếu như không tháo được chiếc nhẫn ra, thì hắn cũng chỉ còn cách chặt bỏ cái ngón tay này đi mà thôi. Hắn không muốn bị mấy thứ ma quỉ, quái gở dị hợm gì ám vào người.
Thôi Bác Văn lại sờ sờ quanh người, ngoại trừ quần áo vẫn y như lúc hôm mê, thì đồ đạc trong túi quần túi áo đều không thấy nữa.
Hắn lại ngó quanh một lúc, cũng chỉ toàn là cây với cỏ, hắn thật sự không nghĩ ra được cách nào để tháo chiếc nhẫn ra.
"Là kẻ nào dám tự tiện xông vào Vô Lượng sơn?"
Sau lưng Thôi Bác Văn, bỗng vang lên một giọng con gái, Thôi Bác Văn quay lại nhìn về phía phát ra tiếng nói, đó là một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tay cầm một thanh trường kiếm, đang chỉ thẳng Thôi Bác Văn.
"Đừng làm ồn, không thấy ta đang rất bận hay sao!?" Thôi Bác Văn vẫn đang chăm chú xem xét chiếc nhẫn, bị lời nói của người thiếu nữ làm cho giật mình, cũng không để ý đến ý trong lời nói của thiếu nữ có nghĩa là gì.
"Cuồng đồ lớn mật, xem kiếm đây!"
Kẻ này rõ ràng coi nàng như ruồi muỗi không khí, chỉ một mực cúi đầu bận rộn cái gì đó, nghĩ tới đây, cô gái nghiến răng, vung kiếm lên, hướng Thôi Bác Văn đâm tới.
Thôi Bác Văn sững sờ, trong lòng vô cùng bối rối, không hiểu ngô khoai thế nào, tự nhiên ở đâu ra xuất hiện trong rừng, lại càng không hiểu tại sao bị người ta chém, tuy rằng tuổi cô gái này không lớn lắm, nhưng thanh kiếm thì thật là dai nha, rốt cuộc là hắn đã làm gì sai sao?
Chẳng lẽ lại là kiếm khách thời cổ đại sao?
Ngay lúc tưởng trừng như mũi kiếm sẽ đâm trúng Thôi Bác Văn, thì bỗng nhiên một luồng gió lạnh nổi lên, một cái đầu lâu quỷ dị hiện ra, chặn lại đường kiếm suýt lấy đi cái mạng nhỏ của Thôi Bác Văn.
Keng!~
Tiếng kim loại va chạm vang lên, thiếu nữ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại truyền đến, đẩy lùi nàng về sau mấy bước, trong miệng cảm thấy vị ngọt ngọt, rồi phun ra một búng máu tươi.
Trong lòng thiếu nữ cảm thấy hoảng sợ, đây là loại võ công gì.
Thôi Bác Văn cũng ngây người ra, không hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
"Cát sư muội!"
Ở bìa rừng cây, đột nhiên xuất hiện thêm một người thanh niên, vừa lúc nhìn thấy cảnh thiếu nữ bị đánh lui, trong lòng kinh hãi, người thanh niên vội vàng nhảy đến bên cạnh thiếu nữ, đỡ nàng dậy.
Đồng thời, cảnh giác nhìn về phía gã thanh niên ăn mặc quần áo lố lăng đang đứng đối diện.
"Các hạ rút cuộc là người phương nào, vì sao đột nhập Vô Lượng Sơn ta, còn ra tay đả thương sư muội ta?"
"Khục khục! Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, ta cũng không biết đây là Vô Lượng sơn!" cả người Thôi Bác Văn đột nhiên ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt.
Trong lòng chấn động mãnh liệt.
Chấn động~
Rồi lại chấn động...
"Ngươi nói đây là đâu?"
"Vô Lượng sơn! Nếu các hạ không trả lời, thì đứng trách ta hôm nay không khách khí!" Can Quang Hào nhìn tên thanh niên đứng đối diện đang không ngừng run rẩy, thầm nghĩ, chẳng lẽ tên này bị động kinh hay sao!/?
Lúc này, Thôi Bác Văn cũng chẳng thèm quan tâm Can Quang Hào đang suy nghĩ cái gì.
Vô Lượng sơn!? Thác nước!? Nếu như không phải đầu óc hắn bị ngấm nước, chập IC, thì hắn đã biết rõ đây là đâu rồi, Thiên Long Bát Bộ!
Mẹ nó, không có lẽ nào, ta đã vào thế giới Thiên Long Bát Bộ?
Chẳng có lẽ, ta đeo cái nhẫn kia vào, liền tiếp bước những người khác, đi trên đường xuyên không.!?
Chẳng lẽ, từ nay về sau, hắn sẽ có hội thăng quan tiến chức, có vợ xinh đẹp, giàu sang phú quý, từng bước hướng tới đỉnh cao của nhân sinh sao.
Còn cần phải xác nhận lại một chút.
"Thế ngươi có biết Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong không?" Thôi Bác Văn vô cũng cẩn thận hỏi lại.
"Tại hạ cũng mới chỉ nghe nghe qua danh tiếng, chứ chưa từng được gặp mặt. Hai người này đều là anh hùng hảo hán danh chấn giang hồ, nhưng ta lại không có duyên quen biết. Đó thực sự là một điều tiếc nuối trong đời ta!"
Can Quang Hào nói đến đây, thì không kìm được lòng mà cảm khái, trên mặt thoáng toát lên vẻ sùng bái,và hâm mộ.
Mụ nó, đây thực sự là thế giới Thiên Long Bát Bộ rồi! Mặc dù không biết làm sao đến được đây, thật là kỳ diệu. … Nhưng mà…
Thế giới này cũng chỉ là một thế giới võ hiệp cổ đại, cao thủ mặc dù đi đầy đường, nhưng chính trị thì rối loạn như thời ăn hang ở hốc.
Mà trước mắt, với cái thân gầy gò yếu ớt này của hắn, còn không thể đối phó nổi với hai người trước mặt. Nếu mà đi ra ngoài giang hồ,chắc chắn chỉ có thể đi “buôn hành” mà thôi.
Làm thế nào bây giờ! Đây lại còn là thời chiến loạn.
Mặc dù anh hùng xuất hiện nhiều vô kể, nhưng không có Wifi.
Mặc dù mỹ nữ nhiều như mây, nhưng không có Wifi.
Can Quang Hào nhìn thanh niên ngớ ngớ ngẩn ngẩn đang đứng trước mặt, lảm nhảm tự nói gì đó, Can Quang Hào cảm thấy băn khoăn, không lẽ hắn nói điều gì sai sao. Cùng lắm cũng chỉ là hơi lộ ra chút sùng bái đối với hai vị cao thủ danh chấn võ lâm mà thôi!
Tại sao người kia lại tự nhiên trở thành ngu ngu đần đần như thế.
"Rút cuộc các hạ là người phương nào?"
Can Quang Hào cất tiếng quát hỏi, làm cắt đứt dòng suy tư của Thôi Bác Văn, nhìn hai người trước mắt đằng đằng sát khí, vẻ mặt đề phòng, hắn biết có lẽ chỉ còn nước chạy trốn, bởi hắn cũng không biết làm cách nào giải thích rõ ràng cho hai người này hiều mấy thứ như, xuyên việt là cái gì, hay là hắn chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi, cơ bản thì hai người này sẽ không thể nào mà tin nổi nhưng điều hắn nói!
Nghĩ vậy, mặt Thôi Bác Văn đột nhên biến sắc! Chỉ tay về phía sau lưng của hai người rồi hô to "Mộ Dung Phục!"
Hai người Can Quang Hào hơi sững sờ, theo bản năng quay lại theo hướng chỉ tay của Thôi Bác Văn.
Cơ hội đến!
Thôi Bác Văn vội quay người, cắm đầu chạy về phía thác nước, hắn còn nhớ lờ mờ hướng đó chính là dẫn đến chỗ Vô Lượng kiếm động.
Ngay lúc hai người Can Quang Hào quay đầu lại, thì Thôi Bác Văn lập tức chạy ra xa bốn năm trượng.
Can Quang Hào vội vàng kêu lên: "Phía trước là cấm địa của bổn phái, tuyệt đối cấm ngoại nhân đi vào. Ngươi mà tiếp tục chạy thêm mấy trượng nữa là phạm vào cấm kỵ của bổn phái, chắc chắn là chết không có chỗ chôn đâu."
Thôi Bác Văn sao có thể dừng lại được nữa, trăm ngàn lần sẽ không dừng lại, nếu gặp địa phương khác thì không nói làm gì, đằng này hắn đã biết nơi này là cấm địa của Vô Lượng sơn, lại còn biết rõ có gì ở dưới đó, thì không cần đoán cũng biết, với tính cách của hai người kia thì chỉ cần hắn dừng lại một chút, thì tỷ lệ hắn mất mạng ở đây là gần mười phần..
Nghĩ thế, hắn càng co chân chạy vội.
Càng chạy càng nhanh.
Can Quang Hào kêu to lên: "Mau dừng lại, người không cần tính mạng nữa sao? Phía trước là..."
Lời còn chưa dứt, thì dưới chân Thôi Bác Văn bỗng thấy hẫng một cái, hắn nghĩ ngay … thế là đến rồi!
Lập tức cả người rơi thẳng xuống dưới.
A!!! ~~~~~~~~~~~~
Ngay giây phút đó, Thôi Bác Văn cảm thấy vô cùng hối hận. Tuy rằng hắn thích nhất đoạn này trong Thiên Long Bát Bộ, nhưng mà đến lúc tự mình chính thức trải nghiệm thì lại là chuyện khác vô cùng.
Hắn tự hỏi không biết lúc đó, có phải Đoàn Dự cũng rơi từ chỗ này xuống hay không, nếu không phải như thế, vậy thì giờ đây hắn đang vinh hạnh hai tay dâng lên cái mạng nhỏ của mình để làm vật thí nghiệm cho cái sự lừa đảo khốn kiếp này.
Kể cả cho có một phần vạn cơ hội, để lúc này vầng hào quang của nhân vật chính chiếu vào hắn để hắn có cơ hội sống sót, thì cũng đã muộn rồi, mạng hắn chắc chắn xong luôn rồi.
Càng nghĩ thì hắn càng cảm thấy sợ hãi.
Từ lúc trượt chân được ngã xuống, giờ hắn có lẽ đã rơi được vài chục trượng rồi.
Rơi nhanh trong không trung, hai tay hắn khua khoắng loạn xạ, chỉ mong vớ được vật gì đó để bám, rơi thêm được hơn trăm trượng, thì thấy một tiếng “bụp”, mông hắn đã đập phải cái gì đó, rồi hắn bắn ngược trở lên, thì ra hắn đυ.ng phải một cành tùng cổ thụ vươn ra từ vách đá.
Ngay sau đó, có mấy tiếng rắc rắc nhỏ vang lên, cành tùng cổ thụ to lớn lập tức bị gãy gập, nhưng nhờ vậy lực rơi cũng bị triệt tiêu hết.
Thôi Bác Văn tiếp tục rơi xuống một đoạn ngắn, hắn vội vươn tay ôm lấy một nhánh cây khác, lủng lẳng giữa không trung, không ngừng lay động. Hắn ngước nhìn lên, chỉ thấy trong cốc khắp nơi đều có mây mù dày đặc, nhìn không thấy điểm cuối. Ngay tức khắc, hắn rướn người về phía vách núi,rồi dựa lưng vào đó.
Hắn vội vàng vươn tay trái bám chặt vào một cành cây nhỏ bên cạnh, hai chân lần mò cũng tìm được chỗ đứng, lúc này hắn mới thở hắt ra một hơi, rồi tìm cách leo xuống khỏi vách đá.
Hôm nay quả thực hắn gặp may, được ông trời phù hộ. Nếu không hắn đã bị ngã chết. Còn chưa kịp hoàn hồn, hắn ngay lập tức nhìn xem một lượt quanh cốc. Thực sự bây giờ thì hắn đang vô cùng hối hận. Vừa rồi, hắn đã rất sợ hãi, nếu không có cành tùng kia, thì hắn đã chết chắc không phải nghi ngờ gì nữa.
Xem ra là hắn đã ăn được vụ cá cược với tử thần này, hắn tiếp tục nhìn quanh bốn phía.
Cuối cùng, tại vách núi bên tay phải, hắn thấy có một cái khe đá lớn, cái khe này chạy dài xuống phía dưới, có lẽ là nối thẳng đến đáy cốc.
Hắn men theo khe dốc bên vách đá, từ từ bò xuống.
Sườn dốc có nhiều sỏi đá và cây cỏ,nhưng cũng không dến mức là dốc dựng đứng. Có điều là càng bò xuống thì vách núi dường như càng như dài vô cùng tận, quần áo hắn đã sớm bị cào rách tả tơi, tay chân và thân thể cũng đầy vết trầy xước. Hắn cứ bò như thế, không biết bò được bao lâu, mà vẫn chưa thấy đáy cốc, may mắn là càng xuống dưới thì sườn dốc càng thoải, không còn vách núi dựng đứng nguy hiểm nữa, nên hắn có thể nắm xuống, rồi vừa lăn vừa bò dần xuống.
Tốc độ trượt xuống cũng nhờ thế nhanh hơn nhiều.
Tiếng thác nước đổ xuống ầm ầm ngày càng vang rõ bên tai hắn, toàn thân Thôi Bác Văn buông lỏng, mặc kệ những hạt mưa to rơi xuống bắn lên mặt hắn đau rát.
Lúc này trong bầu nhiệt huyết trong lòng hắn đang bốc cháy!
Cuối cùng cũng đến rồi!
Ngay khi vừa đến đáy cốc, hắn đứng thẳng người hét to, bên trái vách núi là một cái thác nước lớn như treo từ trên trời, nước từ trên núi cuồn cuộn chảy xuống, chảy vào một hồ nước trong veo. Mặc dù nước không ngừng từ thác nước lớn chảy vào hồ, nhưng hồ nước cũng tràn ra ngoài, không rõ chảy đi đâu. Tuy dưới chân thác nước chảy, nước đổ ầm ầm, nhưng chỉ cách đó hơn mười trượng thì mặt nước lại vô cùng bình lặng, trong sáng như gương. Ánh trăng chiếu ánh sáng xuống mặt hồ, phản xạ lên, giống như có thêm một mặt trăng tròn vành vạnh ở giữa hồ.
Đứng trước kỳ cảnh vô cùng hùng vĩ như thế của tự nhiên, Thôi Bác Văn ngẩng đầu nhìn ngơ ngẩn, trợn mắt há mồm, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác sợ kĩnh và thán phục, liếc mắt nhìn sang ven hồ, ở đó có từng đóa sơn trà đang nở rộ, ngập tràn sức sống lung linh dưới ánh trăng sáng.
Mặc dù Thôi Bác Văn đã xem qua rất nhiều trên tivi,và tiểu thuyết, nhưng khi bản thân được trực tiếp cảm thụ, hắn mới biết thiên nhiên thực sự là vô cùng tuyệt diệu.
Hiện giờ, hắn đã tìm đến được Vô Lượng kiếm động rồi!
Chỉ có điều trước đi xem xung quanh động, Thôi Bác Văn muốn cẩn thận nghiên cứu kỹ chiếc nhẫn kia, chính chiếc nhẫn đã giúp hắn xuyên không đến đây, thì khẳng định là đồ vật bất phàm!
Hắn cầm chiếc nhẫn lại gần để quan sát, hắn còn nhớ rõ lúc thiếu nữ kia đâm hắn, thì đã bị chiếc nhẫn này chặn lại. Từ đó mà phán đoán, thì theo hắn việc này giống tiểu thuyết hay nói chính là tác dụng -hộ chủ- của chiếc nhẫn, nhưng nếu thế thì chẳng lẽ không chức năng nào khác sao! Ví dụ như dùng làm không gian trữ vật, ví dụ như bên trong đang phong ấn một lão già yêu nghiệt nào đó, hoặc cũng là một mảnh linh điền phì nhiêu đầy linh dược gì gì đó chứ!
Tuy nghĩ như thế, nhưng Thôi Bác Văn đã nghiên cứu hơn nửa canh giờ mà không tìm ra được thứ gì giống như hắn nghĩ, ngoại trừ mấy tia sáng yếu ớt thi thoảng nhấp nháy, thì chẳng còn gì khác cả.
Chẳng lẽ do chiếc nhẫn này chưa nhận chủ?
Thôi Bác Văn vỗ đầu một cái, hô lên "Đúng rồi". Nếu so với trong tiểu thuyết, thì bảo vật tầm cỡ này cần phải nhận chủ trước, ví dụ như nhỏ một giọt máu, hoặc là dùng Linh hồn Ấn ký gì đó để mở ra, các kiểu.
Dùng linh hồn ấn ký gì gì đó thì Thôi Bác Văn chịu bó tay! Chứ bảo là chỉ nhỏ máu nhận chủ thì, anh dư sức a!
Nghĩ sao làm vậy, Thôi Bác Văn hung hăng cắn một phát trên ngón tay trỏ của mình, cố nhịn đau, nặn ra một giọt máu tươi, rồi nhỏ lên mặt chiếc nhẫn.
Giọt máu tươi chảy dọc viền của chiếc nhẫn!
Không có phản ứng!!
Hay là chưa đủ, Thôi Bác Văn nghĩ có thể là do ít máu huyết quá, hắn liền nhỏ thêm mấy giọt nữa.
Mười phút sau, Thôi Bác Văn nằm ngửa trên mặt đất, ngủ say sưa, mặt trắng bệch, miệng còn lẩm bẩm.
"Nhỏ máu nhân chủ cái khỉ khô gì! Đều là lừa người! Tất cả đều là trò lừa đảo cả thôi! A a!"
Sau khi ngủ một giấc ngon lành, đến khi tỉnh lại, thì đã là đêm khuya, toàn thân hắn đau nhức không chịu được. Cũng chẳng trách hắn được, bình thường thân thể thiếu gia như hắn rất ít rèn luyện, hôm nay lại cả ngày vận động mạnh, nào là nhảy từ vách núi treo leo xuống,rồi leo trèo, trườn bò các loại, thể lực đã sớm kiệt quệ không còn gì. Lúc trước còn đang trong cơn hoảng loạn thì không cảm thấy gì, giờ bình tĩnh lại, liền cảm thấy toàn thân đau đớn.
Thôi Bác Văn nhìn lại chiếc nhẫn trên tay, lắc đầu, không nghĩ ngợi thêm nữa, nếu như không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt, thì việc quan trọng nhất bây giờ là vào trong Vô Lượng Kiếm Động, tìm cho ra cơ duyên của Đoàn Dự.
Nghĩ đến đây, Thôi Bác Văn hít một hơi lấy lại tinh thần, cố gắng gượng kéo lê thân thể mệt mỏi đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm trong sơn cốc, mặc dù ban đêm, nhưng trăng sao trên trời cũng rất sáng, nhờ ánh sáng lờ mờ của trăng sao thì cũng có thể thấy tương đối rõ cảnh vật xung quanh.
Sau khi tìm kiếm mấy lượt,mà không phát hiện được gì, Thôi Bác Văn uể oải kiếm một bãi cỏ rồi ngồi xuống, bắt đầu cố nhớ lại tình tiết trong truyện xem Đoàn Dự đã trải qua đoạn này như thế nào.
Một vách núi! Khe đá, còn có nham thạch, nhưng ở đây xung quanh đều là nham thạch cả, rút cuộc là ở chỗ nào!
Còn khe đá, thì càng không thấy đâu cả.
Hắn lại tìm kiếm thêm một vòng nữa, mặt trăng cũng đã lên cao, tỏa ra một màn ánh sáng màu bạc, ánh mắt hắn nhìn theo mặt hồ hướng ra ngoài, đột nhiên, toàn thân Thôi Bác Văn chấn động, hắn thấy ở bức tường đối diện đột nhiên xuất hiện bóng người.
Ánh trăng chiếu qua vách đá, phản xạ hình bóng kiếm rực rỡ nhiều màu sắc, bóng kiếm chiếu lên vách tường đá, chỉ chếch về hướng bắc, nhắm thẳng một khối nham thạch lớn.
Thôi Bác Văn vô cùng mừng rỡ, cuối cùng cũng tìm thấy rồi.
Hắn liền chạy mấy bước đến bên cạnh khối nham thạch được mũi kiếm chỉ vào, hắn cúi người đem dọn sạch cây cỏ, dây leo, cùng đất cát ở trên, sau đó dùng tay đẩy mạnh, quả nhiên khối nham thạch chậm rãi chuyển động, giống như một cánh cửa lớn. Khi hắn đẩy được một nửa, phía sau khối nham thạch lộ ra một cái động cao chừng ba thước.
Vô Lượng Kiếm Động!
Thôi Bác Văn ngửa mặt lên trời cười lớn, nước mắt chảy ra, từng giọt nước mắt trong suốt lăn trên má hắn.
Tuy rằng hắn không biết tương lai sau này sẽ ra sao, nhưng mà nếu như đã đến cái thế giới này rồi, vậy thì hắn muốn sống một cuộc đời thật tốt, muốn tận hưởng đỉnh cao của nhân sinh. Cho dù vẫn sẽ nhớ nhung cha mẹ nơi quê nhà, nhưng mà cũng chẳng còn cách nào khác nữa. Hắn không biết có còn cơ hội trở lại gặp cha mẹ để làm tròn hiếu đạo hay không đây.
【 Tinh tinh! Phát hiện ra Vô Lượng Kiếm Động, bắt đầu thu nạp... 】
…
【 Hoàn tất quá trình thu nạp, điều kiện kích hoạt phù hợp, có bắt đầu kích hoạt hay không... 】
…
Thôi Bác Văn sững sờ, kích hoạt cái gì? Tiếng nói hình như là phát ra trong đầu hắn.
…
【 Đã kích hoạt thành công, chúc mừng chủ nhân đạt được Vạn Giới Chỉ Hoàn 】
Trong lúc Thôi Bác Văn còn đang băn khoăn xem là cái gì cần kích hoạt, thì giọng nói trong đầu đột nhiên im bặt, ngay sau đó, toàn bộ Vô Lượng kiếm động bắt đầu chầm chậm biến mất, chỉ để lại một cái hang động hoang tàn, tối đen.