Gia Hòa đế băng hà, Từ Tấn đến thời gian nhớ lại cũng không có, bận rộn xoay quanh tới mức suốt cả 3 ngày không tìm Phó Dung.
Phó Dung lúc này đã dọn vào Phượng Nghi cung phía sau Sùng Chính điện, nàng là Hoàng Hậu, mỗi ngày đi theo Thái Hậu dẫn nữ quyến trong phòng
túc trực bên linh cữu, cũng rất bận rộn, vừa vội vừa mệt, ban đầu có
chút nước mắt, sau này giằng co đến mức không có tâm tình hoài niệm tiên đế, chỉ có thể dựa vào khăn lau gì đó giục lệ đến.
Cũ mới chuyển giao dễ xảy ra loạn, Từ Tấn không có thời gian tới, lại
để Trăn ca nhi ở Phượng Nghi cung trước, A Bội A Tuyền còn nhỏ, vẫn đi
theo Phó Dung.
"Nương, chân ta đau." quỳ ở linh đường về, Trăn ca nhi đau khổ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kể khổ với mẫu thân.
Phó Dung đầu gối đau, bởi vậy hiểu được ý tứ nhi tử, ôm tiểu tử tới
giường ấm, vén ống quần lên nhìn, đầu gối đều xanh, đây còn là ở bên
trong có tấm bảo vệ đầu gối. Phó Dung chính mình không sợ nỗi khổ này,
lại đau lòng nhi tử, nhận lấy cao trừ ứ Mai Hương đưa, vặn nắp hộp ra
đặt sang bên cạnh, tự mình lấy thuốc mỡ bôi giúp nhi tử, "Trăn ca nhi
nhẫn nhịn thêm chút, mấy ngày nữa Hoàng tổ phụ hạ táng."
Trăn ca nhi không hiểu, "Cái gì gọi là hạ táng?"
Phó Dung vừa nhẹ nhàng bôi thuốc vừa ôn nhu giải thích trong ánh mắt
mờ mịt của Trăn ca nhi: "Hoàng tổ phụ trước khi lên trời, xây cho mình
một chỗ là hoàng lăng, hiện tại Hoàng tổ phụ đi rồi, quan tài liền được
chuyển vào trong hoàng lăng, vậy gọi là hạ táng."
Trăn ca nhi mấy ngày nay đã biết Hoàng tổ phụ đi lên trời, về sau hắn
sẽ không còn được gặp lại Hoàng tổ phụ, chờ hắn trưởng thành bắn được
diều hâu, Hoàng tổ phụ cũng không nhìn thấy, trong mắt phượng lại chuyển lệ, nước mắt vừa muốn rớt, bỗng nhiên nhìn thấy A Tuyền leo lên phía
sau mẫu thân bắt nắp hộp, nhất thời quên khóc, "Nương ngươi nhìn A
Tuyền!"
Phó Dung quay đầu.
A Tuyền đã bắt được nắp hộp trong tay, ngồi ở chỗ đó đang muốn nhét vào miệng, bị Mai Hương cười ngăn lại.
Phó Dung làm bộ gấp gáp khuyên nữ nhi: "A Tuyền không ăn, cái này đắng, ăn không ngon."
A Tuyền nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mẫu thân, đại khái là thuốc mỡ
tán ra tới mùi thơm dê ngửi, tiểu nha đầu rất nhanh liền nhận định mẫu
thân đang bốc phét, đẩy tay Mai Hương ra, tiếp tục đưa vào trong miệng.
Tiểu nha đầu khó đối phó, Phó Dung cũng không ngăn trở, nói với Mai
Hương: "Nhanh đi chuẩn bị nước ngọt, một lát A Tuyền bị đắng muốn uống."
Mai Hương thuần thục phối hợp, ra ngoài phân phó tiểu cung nữ.
A Tuyền giơ tay ú nần lên liền thả xuống, yên lặng nhìn Mai Hương, đợi Mai Hương rời khỏi đây, bên ngoài truyền đến tiếng nàng phân phó tiểu
cung nữ, A Tuyền chớp chớp mắt, lại nhìn về phía mẫu thân.
Phó Dung cười dỗ nữ nhi: "Nương bảo các nàng chuẩn bị nước ngọt, A Tuyền ăn đi, không sợ đẳng."
A Tuyền rốt cuộc tin, lập tức để nắp hộp về bên người mẫu thân, lắc đầu liên tục, vẻ mặt ghét bỏ.
A Bội ở bên trong ngồi chơi, nghe được âm thanh tỷ tỷ, nàng quay đầu ngó ngó, tiếp tục tự mình chơi.
Dỗ tốt con gái lớn tinh nghịch, Phó Dung lại lau đầu gối bên kia cho
Trăn ca nhi, nhìn nhi tử trên lông mi còn treo nước mắt, cảm khái vô
hạn. Người càng lớn hiểu được càng nhiều, Trăn ca nhi không hiểu chết là gì, lại bởi vì không nhìn thấy Hoàng tổ phụ mà thương tâm, nào giống
hai tiểu nha đầu đằng sau, chỉ biết chơi đâu.
"Hoàng Thượng."
Vừa cuốn ống quần Trăn ca nhi lên, hai cung nữ giữ cửa đột nhiên quỳ xuống.
Phó Dung trong lòng nhảy dựng, liếc thấy nam nhân bước vào kia một
thân thường phục màu mực thêu rồng, bản năng đứng lên, "Hoàng Thượng
tới."
Từ Tấn trước hết để cho người hầu hạ trong phòng đi xuống, mới hướng
nàng cười cười: "Kêu thực là thuận." Hắn lần đầu tiên tự xưng là Trẫm
còn có chút khẩn trương, Phó Dung ngược lại tốt, phảng phất như đã kêu
vô số lần.
Phó Dung thấy hắn cười đến thân cận giống như trước kia, chớp mắt liền không còn cảm giác bởi vì thân phận biến hóa nhiều mà xa lạ dần, một
lần nữa ngồi vào bên giường, tiếp tục giúp nhi tử bôi thuốc, tay ôn nhu
chuyển động trên đầu gối Trăn ca nhi, ánh mắt tràn đầy tưởng niệm nhìn
nam nhân của mình, "Ban đêm nằm mơ nhớ Hoàng Thượng, kêu nhiều lần,
đương nhiên có thứ tự a. Hoàng Thượng đâu, muốn ta đổi thành thần thϊếp
hay không?"
Nàng sau khi trùng sinh liền hy vọng có thể lên làm Hoàng Hậu, để ai
cũng không dám khinh thường nàng, hiện tại rốt cuộc làm được, nàng liền
thích gọi Từ Tấn là Hoàng Thượng, gọi ra mới có cảm giác chân thật. Hơn
nữa mỗi lần phân phó cung nữ thái giám trả lời Từ Tấn, bảo bọn họ nói
cho Hoàng Thượng như thế nào như thế nào, gọi Hoàng Thượng một lần,
trong lòng Phó Dung lại vui một phần.
Từ Tấn nhìn thê tử, ở trên mặt nàng nhìn ra bốn chữ "Tiểu nhân đắc chí".
Bất quá có thể cho nàng đắc ý cao hứng như thế, cảm giác hắn cũng không tệ.
Ôm lấy A Tuyền vừa bò tới, Từ Tấn thuần thục từ trên người Phó Dung
lấy khăn ra che mũi, nói chuyện với nàng: "Trước kia như thế nào thì vẫn như thế, ít nghĩ những chuyện không dùng được đi, Trăn ca nhi không
mang bảo vệ đầu gối?"
"Có đeo." Phó Dung chỉ vào hai cái bảo vệ đầu gối trên ghế bên kia đạo, "Vẫn quá nhỏ, không có biện pháp."
"Phụ hoàng ta không đau." Trăn ca nhi ngẩng đầu nói.
Nhi tử hiểu chuyện, Từ Tấn sờ sờ đầu hắn, gọi A Bội bên trong một chút cũng không muốn phụ hoàng, vừa ôm một cái, cái trán chống lên trán Phó
Dung hỏi nàng bên này có phiền toái gì không. Trăn ca nhi đã quen thấy
phụ hoàng cùng mẫu thân nói chuyện như vậy, ngoan ngoãn ngồi giữa hai
người, quay đầu đi đùa muội muội.
Người khác nhìn thấy Hoàng Thượng Hoàng Hậu trán chạm nhau như vậy,
không biết nên hâm mộ Đế - Hậu nồng tình mật ý thế nào, quả thực so với
tân hôn yến còn ngấy hơn. Nhưng nếu như A Tuyền A Bội biết phụ hoàng kỳ
thật là ghét bỏ các nàng "thối" mới đi ngửi mùi hương trên người mẫu
thân, sợ là lại không chịu để Từ Tấn ôm đi?
May mắn các nàng còn không hiểu.
Phó Dung khẽ lắc đầu, thỏa mãn trả lời Từ Tấn: "Có nương giúp ta, đều
rất thuận lợi, Hoàng Thượng bên kia thế nào? Nhìn ngươi đã gầy đi."
Từ Tấn thở dài: "Rất bận rộn, như vậy cũng tốt, không có nhàn rỗi nghĩ quá nhiều."
Phó Dung biết hắn nhắc là chuyện tiên đế qua đời.
Không biết nên an ủi như thế nào, Phó Dung hỏi hắn cơm chiều sắp xếp thế nào, "Ở chỗ này ăn?"
Từ Tấn ừm một tiếng.
Sau khi ăn xong bọn nhỏ đều đi sương phía sau phòng chính phòng ngủ,
hai vợ chồng cách mấy ngày rốt cuộc cũng cùng ngủ trên một cái giường.
Từ Tấn biểu hiện đã bình thường, Phó Dung cũng biết trong lòng hắn
khẳng định khổ sở đâu, được Từ Tấn ôm vào trong ngực, nàng đau lòng ôm
hắn, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Hoàng Thượng dù khổ sở, mỗi ngày vẫn phải ăn cơm đúng giờ, phụ hoàng đột nhiên đi, trong hoàng cung này chỉ dựa vào
Hoàng Thượng chống đỡ, chàng đừng để mệt mỏi suy sụp mình."
Từ Tấn nhẹ nhàng đáp một tiếng, "Ta biết, Nùng Nùng đừng lo lắng."
Phó Dung quả thật không lo lắng, bởi vì nàng cảm giác được Từ Tấn hiện tại dường như cũng không nghĩ nhiều về nỗi đau tang phụ, thân thể nàng
cứng ngắc, đột nhiên không biết nên làm gì nữa. Tiên hoàng hậu qua đời,
nàng cùng Từ Tấn cũng thủ 3 tháng hiếu. Buổi tối hôm đó Từ Tấn ôm nàng
gây sức ép một lần, không hề đem 3 tháng hiếu kỳ để vào mắt. Nhưng lần
này là Gia Hòa đế băng hà, lấy Phó Dung hiểu biết về Từ Tấn, trong thời
gian ngắn hắn hẳn không nên có tâm tư kia đi?
Nhưng đang chống trên đùi... Lại rõ ràng như vậy.
"Hoàng Thượng..."
"Đừng gọi ta là Hoàng Thượng, "âm thanh ngoài miệng có chút vô tình,
Từ Tấn lại ôm Phó Dung càng chặt hơn, giọng khàn khàn, "Ít nhất trước
khi ra hiếu đừng gọi như vậy, ra hiếu rồi gọi sau."
Phó Dung không hiểu, buồn bực hỏi hắn: "Vì sao a?"
"Nàng gọi một lần ta liền nhịn không được." Từ Tấn thật sự nhịn không được, vội vàng đẩy người ra ngoài.
Làm Hoàng Thượng, nhìn các triều thần 3 quỳ chín lạy với hắn, toàn bộ
thiên hạ đều ở trong tay hắn, dạng cảm giác kia, Từ Tấn khó có thể hình
dung. Trở lại Phó Dung bên này, nghe nàng kiêu ngạo tự đắc gọi hắn là
Hoàng Thượng, so với các triều thần quỳ lạy càng làm Từ Tấn cảm xúc dâng trào. Ban ngày nhẫn không đến nỗi nào, ban đêm cùng giường chung gối,
nàng bên tai kiều kiều gọi Hoàng Thượng, quả thực... làm hắn muốn thu
thập nàng, nghe nàng khóc xin Hoàng Thượng tha mạng!
Nhân lúc trước khi ý niệm phát ra không thể vãn hồi, Từ Tấn kịp thời đình chỉ, nhắm mắt bình phục.
Nghe hắn dồn dập hít thở, Phó Dung ở trong bóng đêm lặng lẽ cười trộm.
Nàng làm Hoàng Hậu, mới mẻ lại đắc ý, Từ Tấn chỉ sợ cũng thế đi? Thế nhưng bởi vì nàng kêu Hoàng Thượng liền động tình.
Đã không thể làm chuyện xấu, Phó Dung chính mình bọc chăn ngủ, không bao lâu lại bị người kéo vào trong ngực.
"Hoàng..."
Còn chưa hô xong, bị người bưng kín miệng.
Một đêm ngủ ngon lành, ngày kế tỉnh lại, đã không thấy Từ Tấn.
Tiên đế hạ táng hoàng lăng, đầu tháng chạp đại điển Từ Tấn đăng cơ,
trước khi triều đình nghỉ lớn, điển lễ sắc phong Phó Dung làm Hoàng Hậu, sắc phong Trăn ca nhi làm Thái Tử đều xử lý xong. Từ Tấn thân làm huynh trưởng, trong bản chất nhận định làm huynh phải chiếu cố các đệ đệ, làm đệ phải kính trọng phục tùng huynh trưởng, Trăn ca nhi thông minh hiểu
chuyện, Từ Tấn tin tưởng trưởng tử sẽ không cô phụ kỳ vọng của hắn, bởi
vậy vui vẻ sớm lập Thái Tử, lấy xã tắc làm căn bản.
Nhi tử làm Thái Tử, Phó Dung cao hứng hơn rất nhiều, lại có chút lo
lắng, tựa vào trong ngực Từ Tấn hỏi: "Trăn ca nhi mới 4 tuổi, Hoàng
Thượng thật yên tâm?"
Nàng cũng hi vọng Trăn ca nhi có tiền đồ, nhưng ngộ nhỡ tương lai nhi
tử để Từ Tấn thất vọng? Ở trong mắt nàng, Trăn ca nhi như thế nào nàng
cũng thích, chỉ sợ Từ Tấn kỳ vọng quá cao với Trăn ca nhi, tương lai
thất vọng, Từ Tấn mất hứng, Trăn ca nhi cũng khổ sở.
Giờ phút này, Phó Dung rốt cuộc cảm nhận được thân phận biến hóa ý nghĩa đến cùng như thế nào.
Ý nghĩa là Trăn ca nhi của nàng, tương lai các con nàng đều là hoàng
tử, bọn họ là anh em ruột, nhưng cũng có tiềm ẩn quan hệ cạnh tranh, hai mươi mấy năm sau vẫn là huynh hữu đệ cung hoàn toàn phải dựa vào nàng
cùng Từ Tấn giáo dục bọn họ như thế nào.
Từ Tấn lòng có linh tê hôn nhẹ trán nàng, ôn nhu khen nói: "Nhạc phụ
nhạc mẫu dạy con có cách, huynh đệ tỷ muội các nàng có tiền đồ, quan
tâm nhớ thương lẫn nhau, chân chính là tình cảm chân tay, đặc biệt là
nàng, luôn bảo vệ người nhà. Nùng Nùng tốt như vậy, khẳng định cũng có
thể dạy tốt con của chúng ta, chúng ta cùng nhau giáo dưỡng, sẽ không
phạm lỗi."
Hắn giọng nói ôn nhu, Phó Dung nghĩ tới tình hình huynh đệ tỷ muội nhà mình chung đυ.ng khi còn bé, bất tri bất giác lại thả lỏng, cảm kích
hắn, "Hoàng Thượng thật biết khen người, mỗi lần ta lo lắng cái gì, nghe Hoàng Thượng nói hai câu, ta sẽ không sợ."
Từ ban đầu thử thăm dò cùng hắn thương lượng tránh thai, tới khi mang
thai lo lắng hốt hoảng, hắn luôn có thể dỗ được nàng an tâm.
"Hoàng Thượng..." Phó Dung trong lòng mềm yếu, kìm lòng không đặng
muốn hôn hắn, vì thế nàng đưa tay vòng lấy cổ hắn, chậm rãi cọ lên trên.
Từ Tấn sớm bị từng tiếng nũng nịu Hoàng Thượng chọc ngứa, lúc này
nàng rõ ràng động tình, Từ Tấn sao có thể cự tuyệt, một phen ấn nàng
thành nằm thẳng, không chút nào thương tiếc mà tiến đến, cắn lỗ tai
nàng, "Nùng Nùng lại hô một tiếng, kêu nhiều vài tiếng, Trẫm thích
nghe..."
Phó Dung cũng thích nghe hắn tự xưng như vậy, thỏa mãn hóa thành dây
leo mềm mại, gắt gao cuốn chặt lấy hắn, cuốn lấy Hoàng Thượng của nàng.