Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 250

Hoảng hốt nghe muội muội xảy ra chuyện, Phó Dung trấn an Trăn ca nhi ở

lại trong nhà chơi cùng Lăng Thủ, nàng vội vàng trở về nhà mẹ đẻ, ngược

lại cũng không rối loạn chút nào, dặn dò xa phu đi chậm, miễn cho xe

ngựa xóc nảy làm bị thương đứa nhỏ trong bụng.

Kiều thị nghe thứ nữ tới, vội vàng ra đón, đỡ lấy cánh tay nữ nhi

giận trách: "Đã nói không có trở ngại ngươi còn tới làm gì? Thật không

xem chính mình đang mang thai? Quả là xằng bậy, lần sau còn như vậy,

trong nhà có việc ta cũng không nói cho ngươi."

"Ta đây vẫn yên lành, nương yên tâm, ta trong lòng hiểu rõ." Phó Dung

cũng biết mình thân thể nặng nề, bước chân đi rất chậm, trên đường cẩn

thận hỏi thăm mẫu thân: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"

Quản sự nói không rõ ràng, Phó Dung đương nhiên muốn trở về xem.

Kiều thị thở dài, kể lại tình hình lúc ấy một lần, "Ngô Bạch Khởi nói

là Tiết gia động tay chân, Tiết gia chỉ trích Ngô Bạch Khởi đã hại người còn vu oan người. Nương hiện giờ cũng không rõ rốt cuộc nên tin ai."

Nếu Ngô Bạch Khởi không khi dễ nữ nhi của mình, Kiều thị dám đoán chắc

là Tiết gia giở trò quỷ, hiện tại Ngô Bạch Khởi còn đang quỳ trong viện, thỉnh cầu cưới nữ nhi, nghiễm nhiên là chân chính chiếm tiện nghi, Kiều thị bản năng mà hoài nghi Ngô Bạch Khởi.

Phó Dung nhất thời nghĩ tới tình hình lúc trước, Tề Sách vì cưới tỷ tỷ cố ý để Tề Trúc đẩy tỷ tỷ rơi xuống nước. Những nam nhân này, biết mình không thể quang minh chính đại cưới vợ, liền khởi tâm cơ chọc tới.

Là Tiết Vinh, hay là Ngô Bạch Khởi?

Phó Dung dám khẳng định là Tiết Vinh làm.

Bởi vì đời trước Ngô Bạch Khởi đối tốt với muội muội. Phó Dung tin

tưởng Ngô Bạch Khởi dù hư hỏng cũng sẽ không để muội muội rơi vào hiểm

cảnh. Bởi vì Ngô Bạch Khởi từng giả mạo kiệu phu tiếp cận muội muội, hắn thật sự đơn thuần muốn cưới muội muội, lúc ấy liền có biện pháp bức

bách muội muội gả cho hắn. Cũng bởi vì Ngô Bạch Khởi theo dõi muội muội

nhiều lần rồi, lần này hắn ở phía sau Tiết Vinh đi cứu muội muội, rõ

ràng là theo dõi muội muội, phát hiện muội muội xảy ra chuyện mới hiện

thân.

Tiết Vinh, hắn thật sự cho rằng chút thủ đoạn kia người khác không nhìn ra?

Đừng nói nàng có Từ Tấn chống lưng, chính là không cần Từ Tấn ra tay,

Tiết Vinh cũng đừng hòng được tốt, ca ca nhưng là quan trên của hắn.

Thở ra một ngụm trọc khí, Phó Dung chậm rãi theo mẫu thân đi Đông viện.

Phó Phẩm Ngôn, Phó Thần hầu việc, bởi vì nữ nhi thụ thương nhẹ, hai

người lại gánh vác chức vị quan trọng, tạm thời không trở về. Phó Dung

bước vào cửa viện, thấy Ngô Bạch Khởi quay lưng về phía nàng quỳ trong

sân, sống lưng thẳng tắp. Nghe thấy tiếng bước chân, thiếu niên quay đầu nhìn, thấy tầm mắt Phó Dung, Ngô Bạch Khởi phảng phất có chút ngại

ngùng cúi đầu, gãi đầu một cái, mau chóng quay trở về.

Phó Dung không vội hỏi hắn, đi hậu viện nhìn muội muội trước.

Phó Tuyên mạng lớn, trên đầu gối, trên đùi trầy xước mấy chỗ, mắt cá

chân sưng lên, cần dưỡng một hồi, không thương, tổn đến gân cốt. Chỉ là

trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia có thêm mấy vết trầy xước nhỏ, đặc biệt là cái trán sưng đỏ một mảng, nhìn đáng thương tội nghiệp. Nghĩ

tới hung hiểm lúc đó, Phó Dung khóe mắt đỏ lên, ngồi bên giường nắm tay

muội muội, "Có phải rất đau hay không?"

Tỷ tỷ đang có thai từ xa chạy đến, Phó Tuyên sao có thể để cho nàng

lo lắng, lắc lắc đầu nói: "Không có việc gì, đều là thương nhẹ, dưỡng 1

hồi là tốt rồi, tỷ tỷ đừng lo lắng."

Phó Dung nhìn muội muội trên mặt có vết thương, hệt như nụ hoa vừa nở rộ bị mưa gió tàn phá, sao không xót xa?

"Muội muội cảm thấy là ai làm?" Muội muội từ nhỏ thông minh, Phó Dung trực tiếp hỏi ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu muội muội suy đoán

giống ta, chúng ta báo cho phụ thân, ca ca, tuyệt không để muội muội ăn

khổ lần này."

Kiều thị đứng ở bên cạnh đâu, cũng nghi hoặc nhìn tiểu nữ nhi. Từ lúc

Tiết Vinh và hộ vệ trở về tới khi các nàng ngồi xe đi đón nữ nhi, nữ nhi và Ngô Bạch Khởi một mình ở chung gần hai khắc, đoạn thời gian kia Ngô

Bạch Khởi đến cùng có khi dễ nữ nhi hay không? Còn nói, hại nữ nhi nhất

định là Ngô Bạch Khởi, thật như vậy, Ngô Bạch Khởi cho rằng chiếm tiện

nghi nữ nhi liền có thể cưới nàng? Đừng hòng!

Phó Tuyên rũ rèm mắt xuống.

Trong đầu lướt qua động tác Tiết Vinh muốn đánh lén Ngô Bạch Khởi,

lướt qua hai hàng lệ kia của Ngô Bạch Khởi, nghĩ tới Tiết Vinh đến

trước, Ngô Bạch Khởi tới sau, nhắm mắt lại nói: "Không phải Ngô Bạch

Khởi, có phải Tiết Vinh hay không, còn phải đợi phụ thân tra qua mới

biết được."

Muội muội nghĩ giống như nàng, Phó Dung thở nhẹ một hơi, muội muội

chịu tin Ngô Bạch Khởi, có thể thấy được Ngô Bạch Khởi ở trong mắt muội muội cũng không phải triệt để là tiểu nhân.

Kiều thị lại không rõ những cong cong vòng vòng bên trong, buồn bực

hỏi dồn: "Tuyên Tuyên vì sao xác định không phải Ngô Bạch Khởi? Hắn

không phải khi dễ ngươi rất nhiều lần sao?"

Phó Tuyên tay trái giấu ở trong chăn kìm lòng không được nắm chặt,

trên mặt lại là một mảnh yên tĩnh lý trí: "Nương, ta và hắn giao tiếp,

Ngô Bạch Khởi xằng bậy nhưng không âm ngoan, hắn sẽ không làm ra loại

chuyện này."

Kiều thị nghe vậy, nhìn về phía Phó Dung.

Phó Dung vừa muốn giúp Ngô Bạch Khởi nói hai câu, bên ngoài Xảo Hạnh

hồi bẩm lại nói: "Phu nhân, Nhị cô nương trở về, Ngô lão Hầu gia cũng

tới."

Kiều thị vội vàng đi đón khách.

Phó Dung không động nữa, sau một lát Phó Uyển dẫn Viện Viện tiến vào, nương vài người ở trong phòng nói chuyện.

Hoàng hôn Từ Tấn theo phụ tử Phó Phẩm Ngôn cùng đến Hầu phủ.

Ngô lão Hầu gia còn chưa đi, nhìn thấy Từ Tấn, hắn tiến lên hành lễ.

Từ Tấn gật gật đầu, bởi vì đây là việc nhà Phó gia, Từ Tấn không lưu

lại ở sảnh đường, liếc mắt nhìn Ngô Bạch Khởi một cái, đi viện Phó Dung

lúc chưa xuất giá tìm nàng.

Vương gia đi rồi, Ngô lão Hầu gia trịnh trọng hướng Phó Phẩm Ngôn hỏi

cưới: "Phó đại nhân, kỳ thật đứa nhỏ Bạch Khởi này đầu xuân đã nói với

ta hắn thích Lục nha đầu, năn nỉ ta đến hỏi cưới. Ta đâu, bình thường

không thế nào ra cửa, lại cũng từng nghe nói Lục nha đầu quý phủ đoan

trang nhã nhặn, tài mạo song tuyệt. Cô nương tốt như vậy, ta tự biết

Bạch Khởi không xứng với nàng, vì vậy không mặt mũi nào đến nhà hỏi

cưới. Hôm nay đứa nhỏ này biết được Lục nha đầu ra ngoài thế nhưng lại

vụиɠ ŧяộʍ đi theo, âm kém dương sai giúp Lục nha đầu một lần, miễn cưỡng xem như là bồi tội hắn xằng bậy trước kia. Cho dù như vậy, ta cũng biết hắn không xứng với Lục nha đầu, chỉ là hắn đã mặt dày đến hỏi cưới, ta chỉ muốn giúp tiểu tử này cầu một lần, mời Phó đại nhân cùng tôn phu

nhân thương lượng một chút, xem có thể thành toàn hắn hay không. Hai vị

yên tâm, chuyện khác ta không dám cam đoan, nhưng ta có thể cam đoan,

chỉ cần Lục nha đầu vào cổng Ngô gia chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không để

nàng ăn nửa điểm mệt. Bạch Khởi nếu có làm gì đến Lục nha đầu, chờ hắn

lưu lại nối dõi cho Ngô gia chúng ta, ta liền trục xuất hắn khỏi cửa.

Khi nào Lục nha đầu chịu tha thứ cho hắn, ta mới cho hắn trở về."

"Tổ phụ nói bậy bạ gì đó, ta đối với Tuyên Tuyên tốt còn không đủ, sao có thể khi dễ nàng!" Ngô Bạch Khởi ở bên ngoài nghe được thật rõ ràng,

tức đến hét lên. Lão già không nói chuyện thì đừng đến, gây trở ngại chứ không giúp được gì thì tính cái gì?

Ngô lão Hầu gia hận sắt không thể rèn thành thép trừng hắn: "Ngươi nói thêm câu nữa? Ta đây xách ngươi về ngay, miễn cho ngươi ở chỗ này mất

mặt xấu hổ!"

Ngô Bạch Khởi nhất thời ỉu xìu.

Phó Phẩm Ngôn cùng thê tử nhìn nhau một cái, hướng Ngô lão Hầu gia

khách sáo cười nói: "Ngô lão nói quá lời, hôm nay là Bạch Khởi cứu Tuyên Tuyên một mạng, trước kia hai đứa nhỏ có ân oán gì, lần này cũng tính

là thanh toán xong. Về phần chuyện cưới gả, thứ cho ta cùng nội tử còn

phải thượng nghị thật kỹ lưỡng một phen, tạm thời không có cách nào trả

lời ngài."

Ngô lão Hầu gia lập tức nói: "Không vội không vội, ta đây lưu lại

thϊếp canh của Bạch Khởi, các ngươi thương nghị tốt rồi đáp một tiếng là được. Sắc trời không sớm, ta mang hắn đi về trước, ngày khác chúng ta

lại gặp."

Phó Phẩm Ngôn gật đầu, cùng Phó Thần đi ra ngoài tiễn khách.