Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 120

Khang vương phi sinh nữ nhi, theo lẽ thường không đáng ăn mừng như thế,

nhưng đây cố tình là hoàng tôn nữ đầu tiên của Gia Hòa đế, cũng là đời

cháu duy nhất còn sống trước mắt Gia Hòa đế, đương nhiên cùng nữ nhi sẽ sinh sau này có địa vị bất đồng.

Nghe nói ngày đó tin vui truyền vào trong cung, Gia Hòa đế đại hỉ, ban thưởng cho trưởng tôn nữ không kém chút nào so với lúc trước thưởng

hoàng trưởng tôn.

Khang vương hai vợ chồng đầu tiên hơi thất vọng, sau đó rất nhanh liền cao hứng, vui sướиɠ dào dạt chuẩn bị tắm ba ngày cho nữ nhi.

Phó Dung cố ý tới sớm.

Nàng là đệ muội, lúc đại hôn thì Khang vương phi thân thể nặng nề nên

chưa từng gặp, hiện tại tới sớm một chút là lễ nghĩa. Hơn nữa Phó Dung

nghĩ nàng tới trước, một lát có khách nhân đến nàng chính là người tiếp

khách, muốn nói chuyện thì theo góp vui, không muốn nói thì chỉ cần

tránh xa một chút.

"Nhị tẩu."

Vào phòng, thấy Khang vương phi tựa vào trên giường, trên đầu cột khăn quấn đỏ thẫm, bởi vì vừa sinh xong đứa nhỏ, có nét êm dịu, mặt trứng

ngỗng, mắt đào hoa, cũng là đại mĩ nhân khó có được, nhìn cùng Hoàng

Hậu có vài phần giống nhau.

Phó Dung không khỏi trong lòng than đáng tiếc, một đóa hoa mĩ nhân như vậy, cố tình rơi vào trong tay Khang vương béo phì. Đổi thành Phó Dung, muốn cùng Khang vương làm những chuyện kia, chỉ riêng nghĩ đến đã không còn khẩu vị.

"Tứ đệ muội tới a, mau đến bên này ngồi, cho ta ngắm cẩn thận nào."

Khang vương phi tinh thần rất tốt, đợi Phó Dung ngồi lên ghế gấm trước

giường, nàng tinh tế đoan trang ngắm Phó Dung, kinh diễm nói: "Cũng chỉ

có Tứ đệ muội mỹ nhân như vậy mới có thể phối với Tứ đệ a. Phụ hoàng

thật là biết chọn người, ai, đáng tiếc ta thân thể này mang thai không

đúng thời điểm, bỏ lỡ ngày lành của các ngươi."

Phó Dung chưa từng cùng Khang vương phi có giao tế qua lại, lúc này

nhìn nàng thân thiết hay cười, quay vào trong màn giường, khó có thể che giấu ý vị này nọ, liền thoải mái nói, "Nhị tẩu đừng nói như vậy, làm

cháu gái nhỏ nghe được, lại trách ta, rõ ràng là nàng tới trước, Nhị

tẩu làm sao có thể bởi vì bỏ lỡ việc vui của chúng ta mà ghét bỏ nữ nhi

đâu, thật không có đạo lý."

Khang vương phi ngây ngẩn, không ngờ Phó Dung lại biết nói năng như

vậy, hơn nữa nói như thể nữ nhi nhà mình thông minh cỡ nào, không khỏi

nhìn sang tã lót bên cạnh.

Phó Dung cũng nghiên đầu nhìn qua, thấy một bé gái nho nhỏ, chỉ lộ đầu ra bên ngoài, gương mặt như trước có chút nhăn nheo.

Nàng trái lương tâm khen nói: "Cháu gái nhỏ bộ dáng giống Nhị tẩu đâu, lớn lên khẳng định cũng là đại mĩ nhân, Nhị tẩu chọn nhũ danh chưa?"

Khang vương phi lắc lắc đầu, điểm điểm khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi nói: "Còn chưa, đợi lúc đầy tháng sẽ chọn."

Phó Dung vừa định phụ họa, có nha hoàn mặc bối tử màu hồng đào đi vào

trong: "Vương phi, Thái Tử phi, Thế Tử phu nhân Khánh quốc công phủ

tới."

"Mau mời." Khang vương phi vui vẻ nói.

Phó Dung hướng nàng cười cười, đứng dậy đi ra phía cửa nghênh đón, khách khí theo hai người vừa vào cửa chào hỏi.

"Đệ muội đến được thật sớm." Thái Tử phi thấy bất ngờ nói, nhìn Phó

Dung sắc mặt hồng nhuận so với lần trước gặp mặt, dường như càng đẹp hơn vài phần. Nhớ tới Túc vương ngày đó đối với nàng giữ gìn, trượng phu

nhà mình thì âm thầm thèm nhỏ dãi, trong lòng thực không biết tư vị gì.

Phó Dung theo nàng đi vào trong, nhìn Khang vương phi nói: "Định nhân

lúc không đông người cùng Nhị tẩu nói mấy câu, nên đến sớm một chút."

Thái Tử phi gật gật đầu, không nói chuyện với Phó Dung nữa, bước nhanh tới trước giường ngồi xuống, thân mật ôm tiểu nữ oa bên trong: "Tiểu

nha đầu rất nặng a, trách không được gây sức ép nương ngươi lâu như vậy, thật là tinh nghịch." Nàng cùng Khang vương phi là thân chị em dâu,

ngày thường hay lui tới nên càng thân cận một chút.

Khang vương phi cùng tẩu tử quan hệ không tệ, cười nhìn nàng dỗ trẻ con.

Nghe Khang vương phi nói nữ nhi sinh ra nặng bảy cân, Thế Tử phu nhân

phủ Khánh quốc công vẫn ở bên cạnh nhìn náo nhiệt đột nhiên xen vào nói: "Tiểu nha đầu mập như vậy a, ta nhớ đại lang lúc ấy cũng chỉ sáu cân

tám lượng, phải không?" Không quá chắc chắn mà hỏi thăm Thái Tử phi.

Phó Dung ở bên cạnh nhìn đến rõ ràng rành mạch, Thái Tử phi trên mặt cười thoáng cái liền cứng đơ.

Tuy rằng hoài nghi đời trước Phó Ninh Phó Bảo chết có khả năng liên

quan tới Thái Tử phi, nhưng giờ phút này Phó Dung vẫn là nhịn không được đồng tình nàng.

Trong phòng rơi vào xấu hổ trầm mặc thì Khang vương phi bỗng nhiên

phát ra hai tiếng cười lạnh, ngẩng đầu hỏi: "Thím hôm nay cố tình tới

đây gây ngột ngạt sao? Lời nói ra nênbớt nên thêm cũng nói xong rồi, lúc này người đi đi thôi, thứ cho ta thân thể mệt mỏi, không có cách nào

đưa tiễn."

Ngay trước mặt Thái Tử phi, Phó Dung còn có nha hoàn khắp phòng lại bị khiển trách như thế, Thế Tử phu nhân Khánh quốc công phủ trên mặt đỏ

trắng biến đổi thất thường, cau mày nói: "tức phụ Lão Nhị nói cái kiểu

gì vậy, ta chẳng qua là nghe các ngươi nói cân nặng của tiểu nha đầu nên nghĩ tới đại lang, không phải là cố ý nói, ngữ khí ngươi như vậy định

làm cái gì? Có thể cùng trưởng bối nói chuyện như vậy sao?"

Nàng là đệ muội họ hàng của Gia Hòa đế, bọn người Phó Dung đều phải

gọi nàng một tiếng thím, bởi vậy hiện tại có thể lẽ thẳng khí hùng

khiển trách Khang vương phi.

Khang vương phi lại không sợ nàng, lạnh giọng phân phó tiểu nha hoàn tiễn khách.

Thế Tử phu nhân Khánh quốc công phủ sắc mặt âm trầm, ra ngoài thì cao

giọng nói muốn vào cung đi tìm Hoàng Hậu nương nương phân xử.

Khang vương phi không khách khí chút nào hướng phía cửa "Phi" một

ngụm: "Ngươi tìm mẫu hậu làm cái gì? Chúng ta dứt khoát trực tiếp đi tìm phụ hoàng phân xử, cho lão nhân gia hắn nghe xem ngươi làm thím như thế nào! Già mà không kính đó, về sau đừng hòng tiến vào cổng Khang vương

phủ!"

"Được rồi, ngươi cùng nàng nóng nẩy cái gì, ngươi hiện tại chính là

không thể tức giận, mau đừng bởi vì ta mà thân thể bị thương." Thái Tử

phi đã bình phục lại, ấn bả vai Khang vương phi nói.

Phó Dung cũng hoàn hồn khuyên nàng: "Thái Tử phi nói rất đúng, Nhị tẩu nhanh bớt giận, đừng dọa tới cháu gái nhỏ của ta."

Khang vương phi hừ một tiếng, trừng ra cửa nói: "Ta mới không thèm

giận đâu, chỉ là loại người này nói chuyện, không lớn tiếng chút bà ta

sẽ đem ngươi là quả hồng mềm, lần sau còn dám đạp lên mặt mũi chúng ta."

Thái Tử phi cười khổ lắc đầu, nói với Phó Dung: "Nhị tẩu người từ nhỏ

tính tình đã nóng nảy, ngày hôm nay xem như là để ngươi chê cười."

Khang vương phi rốt cuộc lộ ra một mạt xấu hổ.

Phó Dung cười nói: "Nhị tẩu đây là tính cách thật, rất tốt."

Dám nói dám làm, Phó Dung thật sự rất thưởng thức Khang vương phi như vậy.

Ba người nói chuyện một lúc, lục tục có nữ quyến tới thăm, các nhà

dường như đều nghe nói chuyện Thế Tử phu nhân Khánh quốc công phủ bị

đuổi đi, vào nhà cũng thêm mấy phần dè dặt cẩn trọng, lo sợ nói lỡ

lời cũng bị Khang vương phi đuổi ra ngoài. Thế Tử phu nhân Khánh quốc

công phủ sau lưng có Vĩnh Ninh công chúa, Đoan phi nương nương chống

lưng, không ai dám giáp mặt cười nhạo nàng. Người khác cũng không có mặt mũi như thế.

Tiệc trưa qua, đến thời điểm lễ tắm ba ngày chân chính bắt đầu.

Bên cạnh tiểu nữ oa là chậu đồng chứa nước nóng có đầy các loại lá

thơm, nữ quyến theo tôn ti lớn nhỏ cho thêm vào trong chậu một muỗng nhỏ nước trong, lại thả vào các nén vàng bạc làm lễ vật. Tới phiên Phó

Dung, nàng ngắm tiểu nữ oa nhắm mắt phun bong bóng, nghĩ tới tương lai

bé gái chưa chắc may mắn sống sót, lại nghĩ tới Khang vương phi treo cổ

tự vẫn, bỗng nhiên không dám nhìn thêm lần nữa.

Tắm ba ngày kết thúc, các khách nhân lục tục cáo từ, Phó Dung Thái Tử phi là chị em dâu, muốn ngồi thêm một lát.

Phó Dung cùng Thái Tử phi không có chuyện gì để nói, nhưng cùng với

Khang vương phi ngược lại có chút hợp ý, nghe nàng dùng giọng điệu khinh thường chỉ điểm nàng như thế nào thu thập thϊếp thất không thành thật,

cũng có chút hứng thú.

"Vương phi, Túc vương điện hạ vừa mới tới." Tiểu nha hoàn lại đi vào chuyển lời.

Phó Dung ngoài ý muốn nhìn nha hoàn kia, Thái Tử phi, Khang vương phi

thì không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương, trong mắt đều có kinh

ngạc.

Thái Tử phi trước nay ổn trọng, buông mi không nói, Khang vương phi

cười trêu ghẹo Phó Dung: "Xem xem, Tứ đệ không thành thân thì mọi người

đều nói hắn không gần nữ sắc, không biết chuyện tình thú. Bây giờ lại

biết tới đón tức phụ, chậc chậc, là trước kia chúng ta đều hiểu lầm Tứ

đệ, vẫn là đệ muội quá tốt, dỗ được Tứ đệ lạnh tình kia thay đổi tính

nết?"

Phó Dung cúi đầu giả trang xấu hổ.

Thái Tử phi cười cười: "Được rồi, hắn đã tới đón, đệ muội đi nhanh đi, đừng để Tứ đệ sốt ruột chờ."

Phó Dung đỏ mặt cáo từ, đi ra tiền viện thì trong lòng dần dần toát ra một tia ngọt ngào. Người này, tới đón nàng thế nhưng cũng không nói

trước một tiếng.

Tiền viện, Khang vương cũng đang trêu ghẹo Từ Tấn: "Lão Tứ a lão Tứ,

ngươi thật là khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa a, chiêu này học từ

ai?"

Hắn uống rượu, toàn thân sực nức mùi, Từ Tấn lùi sang bên cạnh mấy

bước, nhìn hướng về trong cung nói: "Thái Tử muốn tới đón Thái Tử phi,

mời ta đồng hành, chỉ là nửa đường Thái Tử bị phụ hoàng gọi trở về,

không biết vì cơ sự gì."

Bị phụ hoàng gọi đi rồi?

Khang vương trong lòng giật giật, đang muốn hỏi thăm, liếc mắt thấy một thân ảnh thướt tha đi tới.

Phó Dung hướng hắn gật gật đầu, chủ động đi tới phía sau Từ Tấn.

Từ Tấn hướng Khang vương cáo từ: "Nhị ca, vậy chúng ta đi trước đây."

Khang vương thích vui đùa, đối với mĩ nhân hứng thú không lớn, khoát

tay nói: "Đi đi, đi đi, tháng sau nhớ lại đây uống rượu mừng cháu gái

ngươi đầy tháng."

Từ Tấn đáp ứng, cùng Phó Dung lên xe ngựa.

"Không bị người khi dễ chứ?"

"Sao chàng lại tới đây?"

Vừa ngồi vững, hai người nhìn đối phương đồng thời mở miệng, nói xong rồi lại nhất tề ngơ ngác.

Phó Dung cười lên, nhẹ giọng nói với hắn chuyện phát sinh trong Khang

vương phủ, "Không ngờ Khang vương phi nhìn nhu mĩ, tính tình lại đanh đá như vậy."

Từ Tấn đem nàng ôm tới trên đùi giải thích: "Nàng ấy là đích tôn đích

nữ của Thừa Ân công phủ, có Hoàng Hậu là thân cô mẫu che chở, đủ đảm

lượng, đủ tính tình, đừng nói là Thế Tử phu nhân Khánh quốc công phủ,

chính là Vĩnh Ninh công chúa, nàng ấy cũng dám nói."

"Kia Hoàng Thượng cũng không quản?" Phó Dung tò mò hỏi.

Từ Tấn nhéo nhéo tay nàng: "Đều là người một nhà, khẳng định không thể tránh khỏi giáo huấn vài câu."

Nhưng cũng chỉ là giáo huấn ngoài miệng, nhiều năm như vậy Vĩnh Ninh

công chúa nhiều lần gây chuyện, phụ hoàng trong lòng sớm đã khó chịu,

ngại thân phận nên chưa xử lý mà thôi.

"Không nhắc đến bọn họ, mất hứng." Từ Tấn rất nhanh nói sang chuyện khác.

Phó Dung cười hắn, một đôi mắt ướt sáng lóng lánh, "Được a, vương gia

còn chưa nói cho ta biết sao chàng lại đột nhiên tới đón ta đâu."

Từ Tấn cười nhẹ, ghé vào tai nàng nhẹ nhàng nói một câu.

Phó Dung nghe, so với vừa mới nghe nha hoàn nói Từ Tấn tới đón nàng

thì càng khϊếp sợ, lắp bắp nói: "Không phải hôm qua còn chưa phối ra

dược sao?" Hóa ra hắn cố ý giả vờ thất vọng?

Từ Tấn bàn tay to lần vào trong y phục nàng, cắn lỗ tai nàng: "Hôm qua không có, hôm nay có không được sao?"

Nàng sợ đau, nàng muốn ôn nhu, đêm nay hắn sẽ cho nàng ôn nhu.