Vương gia cưới vợ, ở kinh thành có thể xem như việc lớn, náo nhiệt không thua gì Trạng Nguyên dạo phố.
Ngày hạ sính này, dân chúng cũng đều muốn nhìn xem Túc vương phủ chuẩn bị sính lễ gì.
Kết quả, tầm mắt của mọi người còn chưa rơi vào sính lễ có cột tơ lụa
đỏ thẫm vừa được nâng lên, thì đã bị hấp dẫn bởi Túc vương gia cưỡi ngựa đi qua.
Sau khi Gia Hòa đế đăng cơ, tính luôn lần này, đã có ba hoàng tử đón
dâu. Thái Tử khôi ngô, đáng tiếc hắn đón dâu cách đây đã qua 5-6 năm,
dân chúng gần như nhớ không được tình cảnh lúc ấy. Nhị hoàng tử Khang
vương năm trước cưới vợ, dân chúng ngược lại vẫn nhớ, nhưng vị gia kia
hình thể thật sự làm người ta khó có thể tâng bốc, những người qua đường vây xem đều khố thay con ngựa Khang vương cưỡi, mồ hôi túa đầy, cũng vì Khang vương phi sắp quá cửa mà thổn thức.
Cho đến hôm nay, dân chúng kinh thành mới lại cảm nhận được cái gì gọi là chân chính long tử. Lúc Từ Tấn giục ngựa chậm rãi đi tới, hai bên
đường phố bất luận nam nữ già trẻ, đều không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm
vào nam nhân tuấn mĩ trên ngựa, đặc biệt là những tức phụ, tiểu cô nương kia, vô số tâm hồn thiếu nữ đều muốn bay ra ngoài.
Từ Tấn nhíu nhíu mày không dễ phát hiện.
Hắn không ngờ dân chúng đều nhàn rỗi như vậy, chính sự nhiều như vậy
không làm, mỗi một người đều chạy tới náo nhiệt nhìn hắn. Nói thật, hai
đời lần đầu tiên đón dâu, vẫn là phí một phen trắc trở mới cưới được cô
nương giảo hoạt, Từ Tấn quả thật hi vọng cuộc hôn sự này được làm long
trọng, để cho mọi người đều biết Phó Dung là vương phi của hắn, nhưng
điều này không có nghĩa là hắn nguyện ý bị mọi người vây xem như thế.
Nhưng không nguyện ý thì như thế nào?
Cao quý như vương gia, muốn cưới vợ, cũng phải theo tục lễ, hắn không
có khả năng bỏ qua sính lễ mà đơn thương độc mã chạy đến nhà nhạc phụ...
Bởi vậy cưỡi ngựa chỉ một đoạn đường vốn cần thời gian hai chén trà
liền có thể tới, đoàn người mênh mông cuồn cuộn mà đi ước chừng mất thời gian hai bữa cơm.
Ngoài cửa Cảnh Dương Hầu phủ, Phó Phẩm Ngôn, Phó Phẩm Xuyên cùng Phó Thần huynh đệ vài người đã sớm đợi sẵn.
Từ Tấn tung người xuống ngựa, khách sáo hướng Phó Phẩm Ngôn, Phó Phẩm
Xuyên hành lễ: "Cảnh Hành bái kiến nhạc phụ, đại bá phụ."
Phó Phẩm Ngôn vội vàng đem người đỡ dậy, chỉ vào trong cửa mời: "Vương gia mau đến trong phòng ngồi."
Con rể thân phận tôn quý, hắn cũng không dám gọi thẳng chữ này, càng
không dám lộ ra mình không cam long vì ái nữ sắp bị cướp đi.
Phó Thần đến cùng tuổi trẻ khí thịnh, ỷ vào hai người bình thường quan hệ cũng không tệ, đi vào trong thì ho khụ khụ, cười trêu ghẹo nói:
"Vương gia, Nùng Nùng từ nhỏ bị chúng ta chiều hư, tính tình có chút
kiều, tương lai nàng gả qua, nếu làm sai cái gì, kính xin vương gia
thông cảm một chút, đừng thoáng cái dọa sợ nàng, nàng nhát gan không
chịu được khiển trách, có sai lầm gì về sau chúng ta lại khuyên nàng
sửa."
Vương gia thì như thế nào, hiện tại Từ Tấn muốn cưới muội muội của
hắn, hắn làm ca ca liền không thể bởi vì thân phận hai nhà mà nhuyễn
chân tôm không nâng nổi thắt lưng. Thật như vậy, muội muội gả sang càng
không được chào đón.
"Chính Đường." Phó Phẩm Ngôn sầm mặt nhìn hắn, "Vương gia há là người ngươi có thể nói?"
Lương Thông cười ha hả hoà giải: "Nhạc phụ đừng gấp, Chính Đường cũng
là quá quan tâm Tam muội muội, lúc trước ta hạ sính thì Chính Đường cũng không có khách sáo như vậy, ta nhớ lúc ấy ta nếu không đáp ứng một
đời đối tốt với Nhị muội muội, Chính Đường liền dám không cho ta vào
cửa."
Phó Phẩm Ngôn còn muốn giáo huấn hắn một trận, Từ Tấn cười nói: "Nhạc
phụ quá khách sáo, Thiếu Cừ nói đúng, hôn thú đã có, sau này chúng ta
chính là người một nhà, lúc ở chung, nhạc phụ chỉ cần đem ta làm con rể
nhìn, không cần câu nệ nghi thức xã giao. Cũng mời nhạc phụ, Chính Đường yên tâm, Cảnh Hành sẽ chăm sóc chu đáo cho Tam cô nương, nàng ở Phó gia như thế nào quá, tới vương phủ có thể đồng dạng sống tiếp."
Phó Thần không mấy hài lòng.
Lương Thông cưới vợ thì cam đoan không để Nhị muội muội chịu một chút
ủy khuất, Từ Tấn lời này nói cũng dễ nghe, lại không phải thật sự.
Phó Phẩm Ngôn thoả mãn rồi, người ta đường đường vương gia chịu đưa vẻ mặt ôn hoà nói chuyện cùng bọn họ, đây rõ ràng là thông gia trèo cao,
đã cho đủ mặt mũi, chẳng lẽ còn mong đợi thật đem hắn làm con rể bình
thường nhìn?
Một phen náo nhiệt, mọi người tới sảnh đường ngồi vào chỗ, sính lễ đều nâng đến Phù Cừ viện của Phó Dung.
Phó Bảo, Tần Vân Ngọc đẩy Phó Dung một thân hồng y đi tới trong nội
viện, bồi nàng cùng nhau nhìn đồ cưới. Tần Vân Ngọc là thân biểu muội
dì của Từ Tấn, đối với Từ Tấn một ít đồ tốt đều nghe nói qua, hiện tại
gặp được sính lễ, liền như chim hoàng anh thanh thúy mà đứng lên chỉ
điểm cho Phó Dung.
"Phó tỷ tỷ ngươi xem, San Hô hồng kia là sinh nhật bác thì Tứ ca từ
Nam Hải tìm về, tổng cộng hai đôi, cái đưa cho bác so cái này chỉ cao
hơn một chút, lúc trước nương ta vụиɠ ŧяộʍ nói với ta, cảm thấy Tứ ca
khả năng sẽ đem cái này đưa cho bà, hóa ra bà tưởng nhầm rồi... A, Tứ
ca thế nhưng đem bộ tám thanh ngọc như ý đều chuyển đến đây, lúc trước
hắn được thưởng, ta cùng biểu tỷ muốn được chia hai thanh hắn đều không
nỡ cho, quả nhiên tức phụ cùng muội muội đúng là có khác a, ta muốn tìm
bác cáo trạng đi!"
Tiểu nha đầu líu ríu, âm thanh một hồi cao một lát thấp, một bộ dạng
muội muội thèm khát, càng thể hiện được Từ Tấn rất coi trọng mối hôn sự
này.
Phó Dung cũng không ngờ tới Từ Tấn ra tay xa xỉ như thế, lúc trước
sính lễ quận vương phi liền khiến nàng mở rộng tầm mắt, nhưng so sánh
cùng phần sính lễ này của Từ Tấn, quận vương phủ dường như bỗng chốc
biến thành nhà huân quý bình thường, mỗi một dạng đều kém hơn nhiều.
Bởi vì sính lễ xa hoa ngoài ý muốn, Phó Dung rốt cuộc cảm nhận được hưng phấn một cô nương chờ gả nên có.
Tân lang không giống với trước đây, nàng đời này sẽ còn có càng nhiều biến hóa.
Nàng từ nội tâm mà cười ra, từng bước từng bước quan sát bảo vật hiếm lạ.
Bên cạnh Phó Uyển cùng vợ chồng Phó Định, Tần Vân Nguyệt sóng vai
đứng, cười nhìn các tiểu cô nương nháo Phó Dung. Hai người bọn họ có tin vui truyền ra thời gian không chênh lệch lắm, hiện giờ đều đang có
mang, hai tiểu nha hoàn che chở đứng một bên, miễn cho ở đây náo nhiệt,
bọn hạ nhân bị luống cuống tay chân đυ.ng phải.
Phó Tuyên không giống Phó Bảo hoạt bát như vậy, đứng bên người Phó Uyển, đối diện là Thẩm Tình cùng Phó Mật.
Phó Tuyên lặng lẽ quan sát Thẩm Tình, thấy nàng tươi cười tự nhiên
giống như thật sự vì tỷ tỷ cao hứng, trong lòng không vui, mau chóng
chuyển mắt đi.
Thẩm Tình đâu, cười đến có bao nhiêu vui vẻ, trong lòng liền có bao nhiêu hận.
Nàng không ngờ Phó Dung thế nhưng có bản lĩnh khiến đại cữu cữu gọi
nàng đi qua nói một phen, nàng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, cũng
không thể nói ra lời. Nàng trừ bỏ an phận thủ thường, cái gì cũng đều
không thể làm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Dung gả cao. Sau Phó Dung là
đến Phó Bảo, Phó Mật, Phó Tuyên. Nàng lại phải tuân theo đại cữu cữu sắp xếp, gả cho một người xuất thân định trước sẽ không quá cao.
Nhìn bên kia cô nương mặt mày như họa chờ gả, Thẩm Tình chỉ cảm thấy chướng mắt, rũ rèm mi xuống.
Liếc mắt lại thấy Phó Mật mắt không chuyển nhìn chằm chằm thùng sính lễ trước mặt các nàng, ánh mắt kia...
Như hiện tại nhìn, nàng biết rõ chính mình đời này sẽ không thể đạt được khát vọng nàng muốn nhịn mà không nhịn được đó.
~
Sính lễ đã đưa đến, ngày đại hôn cũng càng ngày càng gần, mắt thấy
ngày qua ngày càng nhanh, mỗi một lần nhắc nhở nàng thời gian ở trong
nhà càng ngày càng ít, Phó Dung bắt đầu không yên. Nàng cho rằng đã
từng gả một lần, hiện giờ gả lần nữa, nỗi buồn ly biệt sẽ nhạt một chút. Nhưng không phải, nàng luyến tiếc đệ đệ càng ngày càng thông minh,
luyến tiếc muội muội bảo thủ im lặng, cũng luyến tiếc thời gian thanh
nhàn tự tại nơi khuê các.
"Ngươi tại sao lại đem Quan ca nhi kêu đến?" Cơm chiều xong, Kiều thị
muốn chỉ điểm nữ nhi chuyện trong phòng, vào nhà lại thấy Phó Dung tựa
vào đầu giường kể chuyện xưa cho Quan ca nhi, không khỏi vừa bực mình
vừa buồn cười: "Ta đều không nhìn thấy ngươi ôm hắn tới lúc nào, may mà
không phải là tiểu tặc bên ngoài."
"Nương, ta tự mình đi tới đây, không cần tỷ tỷ ôm." Quan ca nhi đang ngồi xổm cười hì hì, đứng lên, ló đầu cho mẫu thân nhìn.
Kiều thị sờ sờ cái đầu bé nhỏ của nhi tử, đưa tay đem người nhấc ra
ngoài giường, cúi người dỗ: "Đêm nay, nương có lời nói cùng tỷ tỷ ngươi, Quan ca nhi trở về, chính mình ngủ a, tối mai lại qua bồi tỷ tỷ."
Quan ca nhi quay đầu bổ nhào đến trong ngực tỷ tỷ, ôm chặt không chịu đi: "Ngày mai tỷ tỷ bị tỷ phu đưa đi rồi!"
Phó Dung hiểu được mẫu thân không nói xong những lời đó sẽ không yên
tâm, tuy rằng không muốn, vẫn đem tiểu nam oa đỡ dậy, hôn một cái nói:
"Quan ca nhi nhớ lầm, tỷ tỷ ngày kia mới đi, đến, tỷ tỷ ôm Quan ca nhi
trở về, đợi ngươi ngủ rồi tỷ tỷ mới đi."
Không phải ngày mai, Quan ca nhi yên tâm, ngoan ngoãn để tỷ tỷ mặc quần áo cho hắn.
Dỗ xong Quan ca nhi, trời đã triệt để tối đen, có chút mát mẻ.
Kiều thị thấy Phó Dung dường như phá lệ luyến tiếc đệ đệ, trở về phòng ôn nhu khuyên nhủ: "Sau khi gả sang, hảo hảo hầu hạ vương gia, tranh
thủ sớm một chút sinh một tiểu tử mập mạp, đến lúc đó muốn hiếm lạ như
thế nào liền hiếm lạ như thế."
Đứa nhỏ vẫn đều là tâm bệnh của Phó Dung, nhắc một lần nàng liền phiền lòng một lần, sợ bị mẫu thân nhìn ra, nàng giả trang xấu hổ, chuyển tới bên trong giường, "Nương ngươi nói gì vậy, ta không hiểu."
Trưởng nữ xấu hổ, thứ nữ lại cũng một bộ dạng này, Kiều thị sớm có
chuẩn bị, không bao lâu liền dỗ Phó Dung bồi nàng cùng nhau nhìn sổ nhỏ.
Phó Dung giả trang dùng áo gối che khuất khuôn mặt phía dưới mắt, miễn cho mẫu thân hiểu lầm nàng da mặt quá dầy, nhìn cái này cũng không đỏ
mặt, tiếp theo liền không yên lòng nghe, ngẫu nhiên lung tung gật gật
đầu, đến khi mẫu thân lật đến một trang vẽ bức tranh 2 người đè lên nhau thì nháy mắt nghĩ tới quyển sổ đêm đó Từ Tấn mang tới.
Tư thế kia, gần như giống nhau như đúc.
Nhưng có đôi khi, lưu lại một bước so với làm toàn bộ còn cảm thấy xấu hổ hơn.
Phó Dung da mặt rốt cuộc nóng nóng.
Cùng đời trước liên quan, so sánh thấy thiếu chút nữa không phải là
Túc vương gia. Đời này Từ Tấn, bởi vì trước chiếm tiện nghi nàng mấy
lần, đặc biệt là năm ngoái có lần buổi tối đem nàng cả người hoàn chỉnh
cắn một lượt, hắn đối với thân thể nàng đã rất quen thuộc, cho nên tháng 5 vừa rồi hắn học Đại Vũ trị thủy, tuy không vào cửa, nhưng nhận cửa
lại đặc biệt chuẩn...
"Nương ngươi đừng nói nữa, ta đều hiểu." Phó Dung một phen cướp sổ nhỏ đi, bọc chăn lăn đến trong giường.
Kiều thị nói được cũng không ít chuyện, lưu luyến mà vỗ vỗ nữ nhi, yên lặng ngồi một lúc lâu mới đi.
Ngày hôm sau Hầu phủ một nhà bận rộn, tất cả đều vì chuẩn bị ngày kế tiếp đại hôn.
Phó Dung cái gì cũng đều không muốn nghĩ, vào ban ngày cùng tỷ tỷ muội muội đệ đệ ở chung một chỗ, buổi tối Kiều thị rốt cuộc rảnh rỗi, nàng
lại chơi xấu trong ngực mẫu thân làm nũng, cuối cùng Kiều thị lo lắng
sáng mai nữ nhi không dậy được, cứng rắn đem người từ trên mình kéo ra,
đè vào trong ổ chăn, giống như hồi nhỏ dỗ nàng đi ngủ vậy.
~
Túc vương phủ.
Từ Tấn sáng sớm tỉnh dậy, đổi xong lễ phục từ trong phòng đi ra, hỏi Hứa gia: "Lục điện hạ bọn họ đều đã tới chưa?"
Ngày đại hỉ, vương phi lại là người vương gia nhà mình đã sớm nhìn
trúng, Hứa gia vẻ mặt đều là cười, "Tới, An vương điện hạ, Lục điện hạ,
Tần nhị thiếu gia, quận vương phủ Thế Tử gia đều tới, đang ở trong sảnh
đường uống trà."
Nhà dân chúng tầm thường đón dâu, nhà trai thông thường gọi thân thích theo bồi, vương gia cưới vợ cũng không ngoại lệ. An vương là Gia Hòa đế bổ nhiệm bồi vương gia nhà mình đón dâu, Lục điện hạ, Tần Anh còn có
một số con em thế gia khác muốn bồi tân lang đi phá cửa, về phần Từ Yến, đó là vương gia nhà mình cố ý mời tới. Thôi Tuân ngược lại muốn đến,
vương gia không cho.
Từ Tấn gật gật đầu, sải bước đi về phía trước.
"Chư vị đợi lâu." Từ Tấn mỉm cười bước vào sảnh đường, áy náy xin lỗi.
Từ Bình đang thưởng trà, nghe được âm thanh ngẩng đầu, mấy người khác đều đứng lên, chỉ có hắn như cũ ngồi ngay ngắn.
Từ Tấn hướng hắn chắp tay: "Hôm nay làm phiền Thất thúc theo ta chạy một chuyến."
Từ Bình cười đặt chén trà xuống: "Cảnh Hành đại hỉ, ta vốn sẽ phải đến đòi uống chén rượu mừng."
Từ Tấn hào sảng nói: "Tốt, đêm nay Cảnh Hành chắc chắn kính Thất thúc thêm mấy chén."
Chuyển sang cùng đám người Từ Hạo Tần Anh nói chuyện.
Từ Bình tiếp tục nhìn hắn một hồi mới dời tầm mắt, ánh mắt rơi vào bát trà trước mặt, đột nhiên nhớ tới ngày đó ở Khánh quốc công phủ, Phó
Dung bị Ngô Bạch Khởi khi dễ thì thái độ Từ Tấn dường như có chút không
đúng, tiếp theo lại nhớ tới trong chùa Vĩnh Thái bên cạnh ao Trường
Sinh, hắn cùng người một nhà Phó Dung ngẫu nhiên gặp gỡ, không nói được
mấy câu, Từ Tấn liền tới.
Nguyên lai khi đó, Từ Tấn đã nhìn trúng Phó Dung?
Từ Bình cúi đầu cười. Quả thật như thế, đứa cháu này quả thật có thể
giấu, bình thường không hiện sơn không lộ thủy, khiến hắn đã quên đề
phòng. Sự tình đã định ra kết cục, Từ Bình đối với việc không thể cưới
được Phó Dung cũng không có quá thất vọng, duy nhất tiếc nuối, là cô phụ cô nương người ta một mảnh tâm ý, cũng không thể hết lòng tuân thủ lời
hứa, sợ là ở trong lòng Phó Dung, hắn nhất định bị bêu danh là một người phụ lòng đi?
Không phải hắn nuốt lời, quả thật có người nhanh hơn một bước. Không
biết đời này, còn có hay không cơ hội cùng nàng giải thích.
"Tứ ca, chúc mừng."
"Ta nói nàng là cam tâm tình nguyện gả cho ta, ngươi tin sao?"
Bên tai truyền đến âm thanh Từ Tấn tận lực đè thấp, Từ Bình tự lo thưởng trà, phảng phất như không nghe thấy.
Từ Yến lại nghe được thật sự rõ ràng.
Hắn nhìn nam nhân trước mặt, một thân hỉ bào đỏ thẫm, không biết có
nên tin hay không tin, nhưng vô luận hắn nghĩ như thế nào, Từ Tấn đều
thắng, chí ít, hắn lập tức sẽ nghênh cưới nàng quá cửa. Cô nương kia,
đến một lần cơ hội cũng đều không chịu cho hắn.
"Ta tin." Thu hồi chua xót trong lòng, Từ Yến tận lực lộ ra một nụ
cười thành tâm, "Tứ ca văn võ song toàn, cùng nàng cặp đôi trời định,
Vân Thăng trước chúc Tứ ca cùng Tứ tẩu bạc đầu đến già, con cháu đầy cả sảnh đường."
Nàng hi vọng hắn gặp được một cô nương tốt, đàm hôn luận gả thổ lộ
tình cảm lẫn nhau, hiện tại nàng phải gả cho người, hắn cũng tự đáy lòng hy vọng nàng hạnh phúc.
"Mượn cát ngôn (lời tốt lành) của Vân Thăng." Bên ngoài có người kêu
giờ lành tới, Từ Tấn không nói thêm câu nào, dẫn đầu bước ra cửa phòng.
Đội ngũ đón dâu mênh mông cuồn cuộn, rất nhanh liền đến Cảnh Dương Hầu phủ trong tiếng lễ nhạc.
Phó Dung sớm đã trang điểm xong xuôi, đang cùng người nhà nói lời nói
tạm biệt cuối cùng, nghe được bên ngoài từng đợt tiếng pháo nổ, bà mai
đi tới, nâng khăn voan đỏ nói: "Vương gia tới đón, vương phi mang lên
đi?"
Phó Dung nhìn quanh mình, tỷ tỷ đã hiện rõ bụng ôn nhu mỉm cười, muội
muội mắt hiển rõ tha thiết không rời, còn có Tần Vân Nguyệt, Phó Bảo, nữ quyến đợi đưa gả, lại sờ sờ đệ đệ phía trước đang làm xấu gật gật đầu
với nàng.
Bà mai nói lời cát tường, đồng thời nhẹ nhàng đem khăn voan che lên trên đầu nàng.
"Tỷ tỷ không nhìn thấy." Quan ca nhi muốn xốc lên khăn voan che tầm mắt tỷ tỷ
Phó Tuyên vội vàng đem đệ đệ ôm đi, nhỏ giọng nói: "Quan ca nhi nghe lời, đừng làm rộn."
Phó Dung hơi hơi ngẩng đầu lên, nhận lấy bảo bình men đỏ biểu tượng cát tường viên mãn bà mai đưa tới, âm thầm nắm chặt.
Bà mai cười dịu dàng đỡ nàng đứng lên: "Vương phi xin đứng lên, đúng, đi chậm chút, chúng ta không vội."
Đỉnh đầu là mũ phượng nặng trịch, Phó Dung muốn đi nhanh cũng không
được. Đi chậm rãi, đường dường như rất ngắn, trong nháy mắt liền tới
chính phòng, chậm rãi dừng ở bên người tân lang. Khăn voan đỏ che kín,
chỉ để lại một mảnh trời đất nhỏ cho nàng nhìn, từ mảnh trời đất này,
nàng nhìn thấy ủng đen dưới hỉ bào của Từ Tấn.
Bái biệt cha mẹ, nàng theo hắn cùng nhau đi ra ngoài.
Người thân, khách khứa vây quanh hai bên, các loại lời chúc cát tường
ồn ào, nhưng Phó Dung nghe thấy được có người kêu Vân Thăng, có người
kêu An vương.
Đều bồi hắn tới đón dâu đi? Dù sao cũng đều là con em trong hoàng thất.
Phó Dung cười cười, bước chân không ngập ngừng, vững vàng đi theo nam
nhân bên cạnh, đến khi được ca ca cõng lên đưa vào kiệu hoa.
Từ nay về sau, Từ Tấn chính là trời của nàng, chỉ cần hắn không sập, nàng sẽ một lòng đi theo hắn.