Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 104

Đông cung.

Vương ma ma vui rạo rực từ bên ngoài chạy vào, nói với Thái Tử phi

đang tựa vào trên giường đọc sách: "Nương nương mau đứng lên dọn dẹp một chút, Thái Tử gia đêm nay lại đến bồi ngài dùng cơm."

Thái Tử phi kéo kéo khóe miệng, mí mắt cũng không nâng, tự giễu nói: "Có cái gì tốt cần thu thập."

Dung mạo là cha mẹ cho, phụ thân tài cán siêu quần dung mạo thường

thường, mẫu thân là một mĩ nhân, đáng tiếc nàng không kế thừa được mĩ

mạo của mẫu thân, trong các quý nữ khắp kinh thành, nàng xem như là đặt

trong đám người rốt cuộc là phong thái trung đẳng nhìn không thấy. Nếu

không phải là bản thân mình có vài phần tài danh, nếu không phải phụ

thân là một các lão trong nội các, dưới gầm trời này vị trí Thái Tử phi

người người hâm mộ, dù như thế nào cũng không tới phiên nàng đến ngồi.

Vương ma ma là ma ma hồi môn của nàng, cũng là người nhìn Thái Tử phi

từ nhỏ lớn lên, vừa nhìn nương nương nhà mình bộ dáng buồn bã ỉu xìu, âm thầm thở dài, nhích gần đến bên giường, ngồi xuống ghế đẩu, ỷ vào tư

lịch cướp quyển sách trong tay Thái Tử phi, lời lẽ sâu xa: "Nương nương

lời này liền sai rồi, nữ nhân a, 3 phần dựa trời sinh, 7 phần dựa vào

cách ăn mặc, nương nương cho rằng vị kia có bao nhiêu mĩ sao? Hừ, đều

là ăn diện mà thôi, rửa mặt xong chưa biết là cái dạng gì đâu. Lại nói

tiếp nương nương là Thái Tử gia cưới hỏi đàng hoàng, tương lai... Đâu

phải là người chuyên để Thái Tử gia bình thường tiêu khiển có thể so

sánh?"

Đều là lời lẽ tầm thường, Thái Tử phi lười nghe, hướng bên trong quay vào.

Vương ma ma buồn rầu, ngồi nghiêng tới trên giường tiếp tục dỗ: "Nương nương mau đừng náo loạn, khó được Thái Tử gia gần đây nhớ thương nương

nương, nương nương nên giữ vững tinh thần, hảo hảo hầu hạ Thái Tử mới

đúng, tranh thủ lại hoài một đứa nhỏ. Ngài đừng bực ta, ta biết lời này

ngài không thích nghe, nhưng sự thật như thế, nương nương còn trẻ, không thể bởi vì cùng một vị tiểu chủ tử không duyên phận liền nản lòng thoái chí a, nữ nhân đời này a, con nối dõi là đại sự hàng đầu, nam nhân sủng ái mới là thứ yếu."

Đề cập tới nhi tử chết sớm, Thái Tử phi tim như bị đao cắt, siết chặt

tay nói: "Thái Tử gia muốn sinh con, không cần đến ta đâu."

Vương ma ma chỉ cảm thấy đau đầu, chủ tử nhà mình có tài ba, vì chuyện tình yêu nam nữ lại thành ra bại não, còn chưa nhìn được rõ vị trắc phi kia. Thái Tử là thiên tử tương lai, dân chúng bình thường có tiền còn

muốn có nhị phòng đâu, nghĩ muốn Thái Tử toàn tâm toàn ý ở đây, đó không phải là ngắm trăng trong nước sao?

"Nương nương a, ngài như thế nào còn không hiểu? Vị kia cho dù có

thai, ai biết nàng hoài là nhi là nữ? Cho dù là nhi tử, đó cũng là thứ

xuất, sao có thể cùng đích tử so sánh? Ngài không thấy lúc Hoàng Hậu

nương nương nghe được tin tức cũng đều không hỏi tới sao? Đó là một lòng ngóng trông tin tức tốt của ngài đâu! Ai, ngài mau dậy đi, một lát Thái Tử tới thấy ngài như vậy, lại lạnh nhạt xuống."

Thái Tử phi khựng một chút, chậm rãi ngồi dậy, nhìn ngoài cửa sổ cười

lạnh: "Ma ma cho rằng hắn hiện tại lại đây chính là thật lòng nhớ tới

ta sao? Không phải, hắn là bởi vì muốn bồi nàng về nhà mẹ đẻ nên chột

dạ, nghĩ dùng cái này bồi thường ta..."

"Mặc kệ Thái Tử gia nghĩ như thế nào, nương nương chỉ cần nhớ kỹ, ngài hiện tại cần thiết nhất có đích tử, cái khác đều có thể đợi tiểu chủ tử sinh ra lại bàn bạc kỹ hơn." Vương ma ma thấp giọng cắt ngang Thái Tử

phi tự ai tự oán, không cho cự tuyệt lại có chút như đinh đóng cột mà

nói, biết Thái Tử phi để ý nhất cái gì, nàng lại bổ sung một câu, "Ngài

càng như vậy, bên kia liền càng sảng khoái, ngài nhìn ngài phờ phạc ỉu

xìu, bên kia có con lại thêm sủng, cái gì cũng đều không chậm trễ."

Thái Tử phi sắc mặt rốt cuộc thay đổi.

Vương ma ma nhân cơ hội thì thầm vài câu, vội vàng đỡ người ngồi vào trang điểm trước gương, kêu bọn nha hoàn tiến vào hầu hạ.

Vì thế Thái Tử giẫm bóng đêm đi tới, liền thấy thê tử một bộ váy dài

trang nhã hầu ở trước cửa, trên mặt mang theo ôn nhu mỉm cười, so mấy

đêm trước miễn cưỡng cười vui quả thực như hai người khác nhau.

Thái Tử nhanh chóng quét mắt nhìn Vương ma ma sau lưng Thái Tử phi, trong lòng rất hài lòng.

Hắn lười đi quản những cong cong vòng vòng trong lòng nữ nhân này,

Thái Tử phi thường thường mặt mũi cau có với hắn, nhìn phân thượng nhà

mẹ đẻ nàng hắn mới nhiều lần dung túng, nhưng Thái Tử phi vẫn lãnh đạm

như vậy, hắn cũng không biết mình còn có thể dung thứ bao lâu.

"Hôm nay khí sắc không tệ, có việc vui gì sao?" Hắn dắt tay vợ, chậm rãi bước vào trong phòng.

Thái Tử phi đè xuống chua xót trong lòng, ôn nhu nói với hắn xem được chuyện lý thú ở trong sách.

Ngày kế trời còn chưa sáng Thái Tử liền đi thượng triều, Vương ma ma

kéo cung nữ gác đêm qua lặng lẽ hỏi thăm, biết được tối hôm qua trong

phòng động tĩnh kéo dài đầy đủ một khắc, không giống hai đêm trước như

thế có lệ, rốt cuộc yên lòng.

Lại nói Thái Tử hạ triều về, cùng Từ Tấn đi ra ngoài.

Trong vài vị hoàng tử, Gia Hòa đế không thích Khang vương hết ăn lại

nằm, không sắp xếp cho hắn bất kỳ công sự gì, Ngũ hoàng tử Thành vương

chưa đại hôn, cũng không có công sự, cho nên hai vị đó cùng Lục hoàng tử tuổi tác nhỏ nhất, giống nhau, tạm thời không cần thượng triều nghe

báo cáo và quyết định sự việc.

"Lão Tứ mấy ngày nữa liền đi hạ sính đi?" Thái Tử mỉm cười hỏi.

Việc vui tới gần, Từ Tấn thoạt nhìn cũng chẳng có gì khác với bình

thường, nhìn bậc thang trước mặt nói: "Cuối tháng 7, còn có 1 tháng đi."

Thái Tử nhìn chằm chằm vào sườn mặt hắn, nghĩ tới ngày đó xa xa liếc

thấy mĩ nhân, cùng với tin đồn Phó gia tam nữ diễm quan kinh thành, có

chút hâm mộ vỗ vỗ bả vai Từ Tấn: "Vẫn là phụ hoàng thương ngươi, nghe

nói vị hôn thê kia của ngươi quốc sắc thiên hương, là kinh thành đệ nhất mĩ nhân, lão Tứ có phúc khí a."

Lời này có chút ngả ngớn, Từ Tấn nhíu nhíu mày, trầm giọng trả lời:

"tin đồn nơi phố phường không đáng tin, còn nữa vương phi của huynh đệ

chúng ta đều là phụ hoàng tự mình chọn lựa. Nói là vì thương ta, còn mời Thái Tử ăn nói cẩn thận, miễn cho bị tiểu nhân truyền đến tai phụ

hoàng."

Thái Tử thần sắc khẽ biến, đi theo lắc đầu nói: "Lão Tứ vẫn giống như

hồi nhỏ, một bộ nghiêm trang, người khác đùa ngươi vài câu cũng không

dung được. Đúng rồi, hôm nay sinh nhật Tứ cô nương Phó gia, tiểu tẩu

ngươi lâu rồi chưa hồi phủ, ta tính bồi nàng qua, lão Tứ muốn hay không

cũng đi một chút? Ta nhớ Cảnh Dương Hầu phủ trà uống cũng không tệ."

Từ Tấn bước chân không ngừng: "Không được, trong phủ ta còn có việc, Thái Tử đi thong thả."

Thái Tử dừng ở lan can cẩm thạch bên cạnh, nhìn đạo thân ảnh cao lớn phía trước rời đi, ánh mắt lóe lên một đạo nghi hoặc.

Phụ hoàng đối với lão Tứ thương yêu không phải giả, như thế nào chỉ

cho hắn một thứ tử chi nữ (con gái của một thứ tử)? Chẳng lẽ Tam cô

nương kia trừ bỏ mĩ mạo, còn chỗ nào khác hơn người?

Hắn ngược lại càng ngày càng nghĩ tới cô nương kia, nàng cùng lão Tứ

hôn sự đã định ra, hắn khẳng định không thể lại ngoài sáng đánh chủ ý

lên nàng, bất quá, nếu là trùng hợp, có cơ hội có thể trò chuyện ở

khoảng cách gần, hoặc là sờ sờ tay nhỏ một thân mùi thơm, hắn cũng cam

nguyện mà làm, dù sao nàng chắc chắn sẽ không nói ra.

Trở lại Đông cung, Thái Tử trực tiếp đi hậu viện đón Phó Ninh.

Phó Ninh đã mang thai hơn sáu tháng, ngoại trừ bụng phồng lên rõ ràng, những nơi khác thoạt nhìn cũng không có biến hóa quá lớn, khí sắc nàng

thoáng êm dịu một chút, lại có vẻ càng tốt, một khuôn mặt phấn trong

trắng lộ hồng, so với trước đây còn minh diễm thêm 3 phần.

"Ngài đã tới." Phó Ninh nhợt nhạt mà phúc lễ, nhìn xem phía sau các

tiểu nha hoàn bận rộn, có chút lúng túng mà nói: "Sáng nay thức dậy trễ, đến bây giờ còn chưa thu thập xong, ngài vất vả chờ chút."

Thái Tử cười đi qua, tự mình đỡ nàng tới trong phòng ngồi trên giường, ôm người nói: "Vừa lúc không thu thập tốt, lại bồi ta nằm một lát."

Phó Ninh muốn khéo léo từ chối, tay Thái Tử đã tiến vào yếm nàng,

ngoài miệng cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: "Mấy ngày không thấy, ngươi chỗ

này lại lớn thêm."

"Ngài đừng như vậy, một lát, phải đi rồi." Phó Ninh cố kỵ đứa nhỏ

trong bụng, không dám làm động tác quá lớn, chỉ có thể tựa vào l*иg ngực nam nhân, nhỏ giọng nhắc nhở, "Còn muốn đi chỗ tỷ tỷ từ biệt..."

Nàng nhắm mắt, mặt đỏ bừng, Thái Tử nhìn ngây ngốc.

Nói thật, Phó Ninh là cô nương đẹp nhất hắn thấy qua, hắn còn thật khó để tưởng tượng có ai sẽ hơn Phó Ninh.

Mĩ nhân như thế, mấy ngày chưa từng thân cận, Thái Tử thật sự muốn,

buông màn lụa xuống, kéo đai lung Phó Ninh ra, khàn giọng nói: "Không

vội, trước hết để cho ta hôn nhẹ, mấy đêm không đυ.ng rồi."

Phó Ninh quá hiểu rõ hắn, không nói thêm nữa, cắn môi thừa nhận.

Hai người ở trong phòng náo loạn hồi lâu, mới cùng nhau đi chỗ Thái Tử phi bên kia.

Nhìn chằm chằm vào Phó Ninh, khuôn mặt quá quyến rũ rõ ràng vừa mới dịu xuống, Thái Tử phi cười so với khóc còn khó coi hơn.

Thái Tử cũng có chút xấu hổ, hàn huyên hai câu liền dẫn Phó Ninh đi, ngồi lên xe ngựa thì mặt trời đã lên quá ba sào.

Cảnh Dương Hầu phủ, các nữ quyến đều chờ tại Ngũ Phúc đường, chỉ có đám đàn ông chờ ở tiền viện ra ngoài đón khách.

Lão thái thái vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên giường, thấp giọng dặn dò

các tiểu cô nương trong phòng: "Hôm nay Thái Tử bồi đại tỷ tỷ các ngươi về nhà thăm viếng, buổi trưa khẳng định sẽ lưu lại bên này dùng cơm,

tan tiệc các ngươi đều ngoan ngoãn trở về phòng mình đợi đi, ai cũng

không cho phép tới trong vườn hoa đi lại lung tung, biết không?"

Thái Tử thích đẹp, toàn kinh thành hầu như đều biết, mĩ nhân tầm

thường không lọt nổi mắt xanh Thái Tử, lão thái thái đối với cháu gái,

cháu ngoại nữ nhà mình đều rất có lòng tin, lo sợ lại bị Thái Tử cướp về làm thϊếp thất. Phó Bảo, Phó Mật cùng cháu ngoại nữ Thẩm Tình đều là

ruột thịt cốt nhục, nàng luyến tiếc, về phần hai cháu gái Nhị phòng, lão thái thái cũng không hi vọng các nàng rơi vào trong tay Thái Tử. Dù sao Phó gia thực sự có hai cô nương vào phủ Thái Tử, người ngoài sẽ không

trách Thái Tử, sẽ chỉ đem nước bẩn hắt tới tấm bảng hiệu Cảnh Dương Hầu

phủ này, nói Phó gia bọn họ muốn trèo cành cao, muốn tới điên rồi.

Phó Dung trong lòng hiểu rõ, Phó Bảo mấy người nhỏ tuổi, nửa tỉnh nửa

mê, trưởng bối trong nhà đã không cho phép, các nàng liền ngoan ngoãn

đáp ứng.

Không qua bao lâu, bên ngoài tiểu nha hoàn báo Thái Tử cùng đại cô nương tới.

Lâm thị khẩn trương mà đứng lên.

Lão thái thái khoát tay nói: "Các ngươi đều đi trong viện tiếp đại nha đầu đi, ta ở trong phòng chờ."

Lâm thị trước tiên dẫn Phó Bảo đi ra ngoài, Phó Dung đám người theo sau đuổi kịp.

Trời nắng chang chang, mọi người đứng trong hành lang, có gió nóng từ một bên thổi tới, phất động cây hoa khô héo bên cạnh.

Phó Dung nhìn một mảnh lá cây hơi héo quăn lại ngẩn người.

Đời trước nàng chỉ thấy qua đại tỷ tỷ Phó Ninh này một lần, khi đó

nàng mới vào kinh không lâu, Phó Ninh năm sau về nhà thăm viếng, cũng là Thái Tử theo bồi, cùng hiện tại tình hình không khác biệt lắm, chẳng

qua chỉ là Phó Ninh lúc đó ôm đứa nhỏ đã là tiểu nam oa 4 tuổi, hoạt bát đáng yêu. Lúc ấy Phó Dung cảm thấy, đích trưởng tử của Đông cung Thái

Tử phi chết sớm, chỉ có Phó Ninh mang thai, Thái Tử còn là rất thích

nàng đi? Như vậy Phó Ninh ở Đông cung hẳn là cũng tốt, nhưng mà mùa đông năm đó, liền được tin cáo phó của Phó Ninh, một thi hai mệnh, thai nhi

đã thành hình bé gái.

Ánh mắt có chút chua chát, Phó Dung lặng lẽ ngẩng đầu lên.

Luôn có người bởi vì các loại nguyên nhân mà chết đi, Phó Dung không

muốn nghe nhất 2 loại chết, một là đứa nhỏ chết sớm, hai là nữ nhân

trong lúc mang thai mất đi. Loại trước sẽ làm cho nàng nhớ tới đệ đệ,

loại sau sẽ cho nàng nghĩ tới tỷ tỷ, nếu là người xa lạ không có quan

hệ, Phó Dung có lẽ chỉ biết ảm đạm chốc lát, nhưng Phó Ninh, đó là thân

đường tỷ, là trưởng nữ của đại bá phụ có phần chiếu cố Nhị phòng bọn họ, Phó Dung thật sự không hi vọng nàng ấy lại giẫm lên vết xe đổ.

Kiếp trước cung biến, phụ huynh đều không nói với nàng, Phó Dung ngấm

ngầm lặng lẽ hỏi thăm. Nghe nói Thái Tử đối với chuyện Hoàng Thượng

coi trọng Từ Tấn sớm có bất mãn, sau này thông đồng kẻ địch mưu hại

hai huynh đệ Từ Tấn, Hoàng Thượng phát giác, có ý phế Thái Tử, Thái Tử

chó cùng rứt giậu, dứt khoát khởi binh, trước lấy danh nghĩa thanh quân

trắc gϊếŧ phụ tử Thành vương, cuối cùng lại bị An vương phụng chỉ trấn

áp...

Tin tức vỉa hè, Phó Dung không biết nên tin hay không, chỉ cảm thấy

những lời đồn đại này quả thực rất có đạo lý. Như vậy đời này, Từ Tấn

cùng Thái Tử sớm muộn gì đều liều mạng ngươi chết ta sống, Phó Dung đã

muốn tận lực bảo vệ Từ Tấn, cũng chính là muốn đem Thái Tử đẩy vào đường chết. Sự tình quá xa, Phó Dung không muốn phí tâm, chỉ nghĩ thời điểm

chính mình đủ khả năng, giúp Phó Ninh tránh khỏi vận rủi kiếp trước, cho dù cuối cùng nàng như cũ không thể toàn thân trở ra, cũng không cần

chết đi như vậy.

"Tỷ tỷ!"

Bên tai truyền đến âm thanh kinh hỉ của Phó Bảo, Phó Dung ngẩng đầu nhìn qua.

Phó Ninh do một ma ma đỡ, bước nhẹ đi tới, áo xanh quần trắng rộng bay theo gió phiêu động, siêu phàm thoát tục.

Phó Dung, Thẩm Tình mấy người ào ào vây lại, ngọt ngào gọi đại tỷ tỷ.

Phó Ninh lần lượt khen từng người, đặc biệt là Phó Dung, quà cưới cho

Phó Dung nàng đều mang tới, nắm tay tiểu cô nương nói: "Lúc ấy ta khẳng

định không có cách nào tự mình đưa Tam muội muội xuất giá, nhân hôm nay

gặp mặt, sớm một chút đem đồ cho ngươi, đợi Tam muội muội gả sang, cơ

hội tỷ muội chúng ta gặp mặt ngược lại sẽ nhiều chút, đến lúc đó lại nói chuyện thật tốt."

Thái độ thân mật tự nhiên, không bởi vì Phó Dung sắp trở thành chính phi mà chua chát.

Phó Dung cười gật đầu, khom lưng đối với bụng nàng nói chuyện: "Được

a, khi đó chẳng những có thể nhìn thấy đại tỷ tỷ, còn có thể ôm một

cháu ngoại đâu."

Phó Ninh sờ sờ bụng, nhu hòa cười.

Lâm thị thích nghe câu này, đối với việc Phó Dung gả cao bỗng nhiên

không chú ý như trước, cười nhắc mọi người trở về phòng nói chuyện.

Ở Ngũ Phúc đường cùng ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Kiều thị dẫn

hai nữ nhi cáo từ, không quấy rầy Lâm thị với Phó Ninh thân mật nói

chuyện.

~

Phó Ninh tựa vào trong ngực mẫu thân trăm mối cảm xúc ngổn ngang thì

Thái Tử một mình ở nhà khách đi qua đi lại liên tục, hậm hực phi thường.

Hắn đến Phó gia, có ý tứ dỗ Phó Ninh, càng chủ yếu vẫn hi vọng có thể

gặp vị Tam cô nương kia, nhưng tới Cảnh Dương Hầu phủ, đầu tiên là chỉ

có đám đàn ông ra ngoài nghênh đón, đằng sau vô luận hắn muốn làm cái

gì, hoặc là Phó Phẩm Xuyên theo bồi, hoặc là Phó Hựu, Lâm Thiều Đường

theo bồi, căn bản không tìm được cơ hội ngẫu nhiên gặp gỡ.

Ngại ở trong phòng ngộp thở, Thái Tử ra cửa, mới đi tới cửa tiền viện, đối diện là Phó Hựu đi tới.

"Hàn xá sơ sài, Thái Tử ở không quen đi?" Phó Hựu ân cần nói.

Thái Tử cười nói: "Nhuận Chi quá khiêm nhượng, ta chỉ là khó được dịp

xuất cung, nhớ hoa viên quý phủ các ngươi cảnh sắc độc đáo, muốn đi dạo

chơi. Ngược lại là ngươi, thời điểm này như thế nào không ở trong phòng

nghỉ trưa?"

Phó Hựu nói: "Gia mẫu lo lắng Thái Tử ngủ không quen, bảo ta đến xem,

Thái Tử đã muốn đi ngắm cảnh, ta bồi Thái Tử có được không?"

Thái Tử có thể nói cái gì?

Phó Hựu làm tư thế mời, theo sau Thái Tử nửa bước, khí định thần nhàn

mà giới thiệu với hắn phong cảnh trong vườn. Hắn ở Phó gia đời cháu

đứng hàng thứ ba, Phó Định, Phó Thần yêu võ, hắn lại thích đọc sách, ở

kinh thành cũng coi như là tài tử nổi danh. Đã là tài tử, văn chương

đương nhiên không tầm thường, ở đây buổi chiều mặt trời chói chang chiếu rọi, ve sầu đều trốn ở trong lá cây lười kêu, hắn thế nhưng nhận ra một loại mùi vị khác, lời lẽ khôi hài, một bước nói một cảnh.

Thái Tử cảnh gì đều không nhìn, chỉ ra một thân mồ hôi nóng, nghe được phía trước có thanh âm nước chảy, biết là gần hồ, không khỏi hướng tới.

Phó Hựu cười đuổi kịp.

Thái Tử quét bên hồ một vòng, chỉ vào lương đình nói: "Đi ngồi một chút đi, đi lâu như vậy, có hơi mệt."

"Tốt." Phó Hựu âm thanh như trước réo rắt, quay đầu phân phó gã sai vặt đi chuẩn bị nước trà.

Thái Tử thật sự quá nóng, Phó Hựu chưa nói xong, hắn trước bước nhanh hướng lương đình đi qua, Phó Hựu quay đầu thì Thái Tử cách hắn đã 20

bước chân.

Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng Thái Tử một lát, mới nhấc chân.

Chờ hắn phát hiện Thái Tử bước chân đột nhiên dừng lại, sau đó bước

chân lại nhanh hơn thì Phó Hựu nhíu mày, ánh mắt dời tới hướng lương

đình.

Hắn nhìn thấy một cô nương váy hồng đang đứng, bởi vì bị đình trụ che khuất, chỉ thấy mép váy không thấy người.

Thiếu niên vẫn mỉm cười con ngươi đen lại, lệ khí chợt lóe qua.