Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân

Chương 31: Chiến đấu vì ước mơ

Thật không nghĩ tới Úy Trì An Minh lại nhạy bén như vậy, sau khi Lạc Tử Tinh kêu lên một tiếng, liền gật đầu thẳng thắn thừa nhận, dù sao đối với bọn họ, từ trước đến nay Lạc Tử Tinh đều không che dấu: "Mình và Nhiễm vừa nói chuyện rõ ràng, cậu ấy đồng ý."

"Thật..... sao?" hai tay Úy Trì An Minh rũ xuống đến căng thẳng, nhưng rất nhanh nới lỏng, nở một nụ cười dịu dàng, "Vậy chúc mừng hai người."

An Triệt cũng sửng sốt: "Cậu thích Diễm từ khi nào, quá nhanh, nhưng mình vẫn chúc mừng hai người. Nếu có cậu ở bên, mình tin tưởng Nhiễm có thể nhanh chóng bỏ xuống lo lắng."

Lạc Tử Tinh cúi đầu, có chút xấu hổ.

Thật ra Lạc Tử Tinh biết, Diệp Hiên Nhiễm chỉ giả vờ như mình không sao, bởi vì lòng dạ cậu vừa đơn giản vừa tốt bụng, không đành lòng làm cho bọn họ lo lắng, bởi vậy bề ngoài giả vờ như không có chuyện gì, buổi chiều lại cố gắng tiếp tục luyện tập.

Hiện tại bọn họ còn đang tham gia vào cuộc thi, không thể giữa đường rút khỏi, nếu không công ty nhất định sẽ biết có chuyện xảy ra.

Vì TK, vì ước mơ của bọn họ, Diệp Hiên Nhiễm thật sự cố gắng kiên trì.

Mắt Lạc Tử Tinh gần như chứa đầy nước mắt nhìn bọn họ luyện tập, bởi vì từ đầu tới cuối Diệp Hiên Nhiễm đều không đồng ý yêu cầu của bọn họ chỉ hát giọng trầm, giọng hát của cậu vẫn rất tốt, hoàn toàn không nghe ra cậu đang bị ốm, nhưng sau khi hát xong, cuối cùng Diệp Hiên Nhiễm nhịn không được, ôm chặt miệng ho khan, đến mức đỏ bừng cả khôn mặt trắng nõn.

Lạc Tử Tinh nhanh chóng đưa nước ấm trong tay cho Diệp Hiên Nhiễm uống, cậu mỉm cười nhìn Lạc Tử Tinh, đưa tay nhéo mặt của cô, sau đó uống một ngụm nước lớn.

An Triệt và Úy Trì An Minh cũng cảm thấy đau lòng cùng khổ sở, nhưng nhìn thấy Diệp Hiên Nhiễm

kiên trì, một câu buông tha bọn họ cũng không thể nói được.

Ngày hôm sau là ngày thi đấu lên hạng, vì không tiến hành phần PK, do đó phải hát nhiều hơn một ca khúc đã tạo thành gánh nặng cho Diệp Hiên Nhiễm, Úy Trì An Minh và An Triệt quyết định nhất định phải phát huy thực lực vượt xa bình thường, để có thể trực tiếp tăng hạng.

Lần này Lạc Tử Tinh vẫn ở phía sau sân khấu xem qua màn hình tinh thể lỏng như cũ, nhìn thấy bọn họ ở trên sân khấu đang cố gắng hát, cuối cùng cô không nhịn được khóc thành tiếng.

Nhân viên hậu cần xung quanh cảm thấy rất khó hiểu, liếc mắt một cái nhìn lên màn hình, bọn họ biểu hiện vô cùng tốt, vì sao cô ấy còn khóc, có lẽ bọn họ không biết, người con trai tuấn tú đứng ở giữa, đang dùng cả tính mạng để biểu diễn.

Sức lực của ba người hợp lại cũng không biết mạnh mẽ đến thế nào? Lạc Tử Tinh cũng không thể mô tả chính xác, nhưng từ sự oanh động được tạo thành ở hiện trường tới người xem, cô biết bọn họ đã thành công.

Thậm chí có hai trong năm vị giám khảo đã cho điểm rất cao, một vị giám khảo nhận xét: "Tôi không biết cuộc sống của các bạn bị ảnh hưởng bởi điều gì, nhưng các bạn đã thể hiện một ra tư thế mạnh mẽ, làm cho tôi rung động sâu sắc, như thể trở lại tuổi thanh xuân, vì ước mơ có thể nỗ lực hết mình, các bạn rất tuyệt, rất xuất sắc, hi vọng các bạn có thể ở trong nền âm nhạc Trung Quốc, thổi lên một làn sóng tên là ước mơ."

Cuối cùng, không có gì ngạc nhiên, TK-boys trực tiếp tăng hạng.

Ở phía sau sân khấu, lúc Lạc Tử Tinh nhìn thấy bọn họ đi xuống, nhanh chóng chạy tới ôm lấy bọn họ, cô ôm lấy Diệp Hiên Nhiễm, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, khiến cho Diệp Hiên Nhiễm phải lau nước mắt cho cô, khẩu thị tâm phi nói: "Đừng khóc, rất xấu."

Lạc Tử Tinh cố gắng ngăn chặn nước mắt đang rơi xuống, không cam lòng phản bác lại: "Dù sao không khóc cũng không xinh đẹp, lại xấu nữa thì phải làm sao."

Một câu nói khiến cho Diệp Hiên Nhiễm yên lặng.

Mà hai người bọn họ đấu võ mồm làm cho hai người còn lại thư giãn hẳn lên, như thể trở lại thời gian trước, quãng thời gian bọn họ còn rất vô tư.

Trở lại phòng nghỉ, Diệp Hiên Nhiễm nhịn không được ho khan vài tiếng, Lạc Tử Tinh nhanh chóng đưa tới thuốc và nước, chăm sóc đến mức làm cho hai người phải ghen tị. An Triệt nháy mắt nói: "Nhiễm, cậu thật sự rất có phúc đấy, có thể khiến cho Tử Tinh phải chăm sóc cậu."

"Triệt ngu ngốc câm miệng." Lạc Tử Tinh đỏ mặt.

Diệp Hiên Nhiễm lại cười nói: "Không cần để ý đến cậu ấy, cậu ấy đang ghen tị."

Ngay lập tức An Triệt mặc kệ, la hét muốn một mình đấu với Diệp Hiên Nhiễm.

Trận đấu tiếp theo sẽ diễn ra vào nửa tháng sau, sau đó là vòng bán kết và trận chung kết, đến khi cuộc thi kết thúc, sẽ là năm mới.

Rất nhanh Lâm Mộng đã tìm được một chuyên gia nổi tiếng người Mỹ, đem kết quả xét nghiệm bệnh lý đã kiểm tra lần trước của Diệp Hiên Nhiễm gửi sang, ba ngày sau, bên kia gửi lại tin tức, bệnh tình của Diệp Hiên Nhiễm đúng là thuộc loại bệnh này, khả năng chữa khỏi rất thấp, hơn nữa cho dù chữa khỏi thì cũng có khả năng sau này sẽ tái phát.

Kết quả này một lần nữa khiến cho Diệp Hiên Nhiễm chịu đả kích, nhưng vì Lạc tử Tinh ở bên cạnh khiến cho cậu biểu hiện ra bộ dạng không quá khổ sở hay khó khăn.

Lạc Tử Tinh cũng không chiếm toàn bộ thời gian của cậu, bởi vì cô biết, Diệp Hiên Nhiễm là một người có ý chí kiên định, nếu đã hứa sẽ vui vẻ, thì sẽ không bỏ cuộc.

Một trận tuyết lớn rơi xuống làm cho cả thành phố này bước vào mùa đông, bệnh tình của Diệp Hiên Nhiễm cũng không có dấu hiệu lặp lại, điều này làm cho bọn họ yên tâm không ít, chuyên gia người Mỹ bên kia cũng gửi qua bưu điện rất nhiều thuốc, mỗi ngày Diệp Hiên Nhiễm uống tới hai mươi mấy viên thuốc.

Mỗi lần nhìn thấy Diệp Hiên Nhiễm uống thuốc, Lạc Tử Tinh liền nhịn không được quay mặt qua chỗ khác, cô sợ mình sẽ khóc.

Mà hiện tại cái không cần nhất, chính là nước mắt.

Quần áo mùa đông của năm trước đã hơi cũ, nếu là bình thường thì vẫn mặc tốt, nhưng làm trợ lý cho TK thì không đủ. Tuy rằng đây không phải là thời đại hạn hẹp, nhưng cô không muốn TK bị chê trách về khoản trang phục.

Bởi vậy vào Chủ nhật, Lạc Tử Tinh hẹn Diệp Hiên Nhiễm ra ngoài dạo phố.

Cô đội một chiếc mũ len thật dày, hai đầu quả bóng hạ xuống đến tay, nhìn rất đáng yêu, tuy rằng cô mặc không phải là quần áo đắt tiền, nhưng đối với Diệp Hiên Nhiễm mà nói, nụ cười trên mặt cô mới là điều đáng quý nhất.

Hai người đi taxi đến phố đi bộ.

Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng nhẹ nhàng cũng không bị mùa đông rét lạnh xua tan, nhưng ánh nắng mặt trời luôn khiến cho tâm trạng con người trở nên tốt hơn.

Trong khoảng thời gian ngắn gần đây Lạc Tử Tinh đã gầy đi rất nhiều, để lộ cằm, cô chọn một chiếc áo choàng hoa oải hương, tạo cảm giác thanh lịch và vui tươi, tóc của cô rất dài, bởi vì hôm nay đeo mũ, nên bị rối tung ở phía dưới, cô đứng trước chiếc gương to, quay đầu hỏi Diệp Hiên Nhiễm: "Có khó coi không?"

"Rất đẹp." Diệp Hiên Nhiễm cưng chiều nhìn cô, gật đầu khẳng định.

Lạc Tử Tinh nản lòng, sụp bả vai: "Đây là lần thứ mười cậu nói đẹp, Nhiễm cậu không thể làm như vậy, bộ nào cậu cũng nói đẹp, như thế mình làm sao chọn được?"

Bây giờ Diệp Hiên Nhiễm đã có chút danh tiếng, đi dạo phố cũng cần làm một chút ngụy trang, cậu đội một chiếc mũ và đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra một đôi mắt đẹp, lúc này ánh mắt chứa đầy ý cười: "Chắc là người yêu trong mắt sẽ thành Tây Thi, mình thấy tất cả đều đẹp."

Lạc Tử Tinh đỏ mặt, lấy tay làm quạt quạt ít gió lên mặt: "Nhiễm cậu học xấu." Cô bắt đầu nhớ lại sự đùa giỡn lúc trước.

"Gần gần mực thì đen, gần đèn thì sáng?" Diệp Hiên Nhiễm nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời.

Lạc Tử Tinh ngay lập tức quỳ gối.

Nhưng Diệp Hiên Nhiễm như vậy rất đáng yêu, cô càng ngày càng thích Diễm hơn rồi.

Cuối cùng Lạc Tử Tinh mua hai bộ quần áo, đều là do Diệp Hiên Nhiễm trả tiền, Lạc Tử Tinh muốn trả, Diệp Hiên Nhiễm lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Cậu là bạn gái của mình, mua đồ cho bạn gái có gì không đúng?"

Khiến cho người bán hàng cũng cười chế nhạo: "Đúng vậy cô gái, bạn trai cô muốn mua cho cô, vậy để cho cậu ấy trả, càng hạnh phúc hơn nha."

Một lần nữa Lạc Tử Tinh lại bại trận.

Lạc Tử Tinh rút ra kinh nghiệm xương máu, cô cảm thấy không thể lại bị Diệp Hiên Nhiễm "đàn áp", bởi vậy luôn luôn nghĩ cách, không đợi cô nghĩ ra được, một ly trà sữa nóng đã được đặt vào trong tay, sau đó bị kéo tránh ra khỏi vũng nước: "Cẩn thận nhìn đường."

...... Quên đi, cậu ấy thấy tốt là được rồi, phụ nữ tốt sẽ không đấu với đàn ông.

"Tiểu Tinh, mình muốn chuyển trường." Diệp Hiên Nhiễm nói với Lạc Tử Tinh.

"Hả?" Lạc Tử Tinh nghi ngờ, "Tại sao đột nhiên muốn chuyển trường?"

Diệp Hiên Nhiễm cũng không nói lý do: "Mình và Triệt đã thảo luận tốt rồi, hai người bọn mình đều sẽ chuyển sang Hoa Anh, Triệt và An Minh cùng lớp, mình với cậu cùng lớp."

Lạc Tử Tinh rất thông minh, ngay lập tức đã nghĩ ra, cô che miệng mong đợi: "Không phải vì mình chứ?"

"Đồ ngốc." Diệp Hiên Nhiễm đưa tay nhéo mặt của cô.

Không đợi Lạc Tử Tinh từ chối, cậu vừa cười vừa nói: "Tuy rằng thành tích của mình không có vấn đề, nhưng mà không tốt như cậu, nếu không thể vào được trường đại học giống cậu, thì làm sao bây giờ, cho nên chuyển đến trường cậu làm bạn cùng lớp, khiến cho An Minh phải chịu trách nhiệm giảng dạy cho tên An Triệt kia, còn cậu thì dạy mình, được không?"

Lạc Tử Tinh đã từng đọc một câu nói trong một quyển sách, nói: một người con trai nói chuyện về tương lai với bạn, như vậy nhất định là người con trai này yêu bạn rất sâu đậm.

Bọn họ tuổi còn quá nhỏ, quá nhỏ để nói đến tương lai, cô không dám nói đồng ý, nhưng bọn họ có can đảm cùng với quyết tâm.

Đến tại thời điểm này, Lạc Tử Tinh nở một nụ cười thật lớn, dùng sức gật đầu: "Được."

Đang nói chuyện, đột nhiên Diệp Hiên Nhiễm nhìn người đối diện lên tiếng chào hỏi: "Mợ, tại sao mợ lại ở chỗ này?"

Mợ Diệp Hiên Nhiễm, đó không phải là phụ huynh của Diệp sao? Trong nháy mắt da đầu Lạc Tử Tinh run lên, vừa mới bắt đầu yêu đương đã bị phụ huynh phát hiện, thật xấu hổ.

Cô kiên trì quay mặt lại nhìn mợ Diệp Hiên Nhiễm, nhưng trong chớp mắt đã cảm thấy choáng váng.

Người phụ nữ trung niên trước mắt có khuôn mặt xinh đẹp, vẻ đẹp trang nhã, mặc dù đã có dấu vết của thời gian, nhưng vì khuôn mặt được bảo dưỡng tốt nên không thể nhìn ra bao nhiêu nếp nhăn, vẫn có thể nhìn ra được lúc còn trẻ sẽ xinh đẹp đến mức nào, nét duyên dáng vẫn còn tồn tại.

Nhưng Lạc Tử Tinh kinh ngạc không phải vì điều này, mà là vì người phụ nữ trung niên và cô có sáu phần tương tự.

Khi còn nhỏ, Lạc Tử Tinh đã hỏi Lạc Văn Viễn, mẹ cô đâu.

Bất cứ khi nào nghe cô hỏi câu này, Lạc Văn Viễn đều thở dài một tiếng, sau đó nói cho cô, mẹ cô vì theo đuổi giấc mơ, đã rời khỏi bọn họ.

Thật ra trước đây Lạc Tử Tinh đối với giấc mơ rất chán ghét, bởi vì cụm từ giấc mơ này khiến cho cô chân của ba cô không thể đứng thẳng, khiến cho mẹ cô từ bỏ cô.

Sau khi lớn lên, Lạc Tử Tinh mới dần dần thay đổi cách nhìn đối với giấc mơ, hiểu được mẹ cô vì theo đuổi tình yêu mới vậy, nhưng vẫn không chịu tha thứ cho bà.

Cô và mẹ cô trong ảnh gần như không khác nhau nhiều, cũng không thay đổi nhiều, nhưng khí chất lại càng thêm khoan thai, nhìn ra rất tốt.

Đúng vậy, người phụ nữ trước mặt này chính là mẹ của Lạc Tử Tinh.

Cô không nghĩ tới thành phố này lại nhỏ như vậy, nhỏ đến mức chỉ một lần tùy tiện đi dạo phố, là có thể gặp được, nhỏ đến mức bà lại là mợ của Diệp Hiên Nhiễm.