Mở cửa sổ lái xe, gió đêm thổi rất mạnh.
Sở Hàm cảm giác trong phổi mình tựa như đang bị gió lạnh tàn phá. Lúc gần về đến nhà, y đột nhiên đạp phanh dừng lại, đỗ xe ở ven đường.
Sau đó y lấy điện thoại ra, gọi một cuộc gọi quốc tế đường dài.
Nhâm Kiệt và Tôn Xuyên ra nước ngoài du lịch, hiện tại y cũng không biết hai người kia đang ở múi giờ nào.
Thế nhưng ngay lúc này, y rất muốn hỏi một câu.
Cho dù đây có là sự giãy giụa cuối cùng, nhưng nếu như không hỏi, y sẽ chưa từ bỏ ý định.
Nhâm Kiệt là lựa chọn đầu tiên xuất hiện trong đầu y.
Chuông đổ vài lần thì có người nghe máy, thanh âm của Nhâm Kiệt vẫn ôn hoà trước sau như một, tựa như vĩnh viễn cũng không sốt ruột không nóng nảy.
“Sở Hàm?”
Sở Hàm ở bên này cầm điện thoại, hai mắt đờ ra nhìn về phía trước.
Trầm mặc một hồi, cuối cùng y mới hỏi ra. “A Kiệt, có phải thích gay, thì thực sự chỉ có thể biến thành gay?”
Nhâm Kiệt ở bên kia sửng sốt hồi lâu.
Mãi cho đến khi Sở Hàm sắp chờ không được, đối phương mới cố nén cười đáp trả lại y một câu. “Tôi thấy trọng điểm của câu này là cậu thích một nam nhân, chứ không phải là gay đúng không?”
Cuộc điện thoại này khiến cho Sở Hàm một thời gian dài sau đó cảm thấy rất hối hận.
Bởi vì Tôn Xuyên thường xuyên dùng chuyện này để chê cười y, mà rõ ràng lúc ấy tâm tình y đang phức tạp như thế, lại bị Nhâm Kiệt cố ý xuyên tạc thành sa sút tinh thần.
Đã hiểu rõ lúc này có dựa vào ai cũng vô dụng, Sở Hàm lười nghĩ nhiều, đạp chân ga lái xe về nhà, y vừa ra khỏi thang máy liền trực tiếp dùng chìa khoá mở cửa nhà Trâu Nhạc.
Trâu Nhạc đang ngồi ở sofa xem tv.
Thấy Sở Hàm đột nhiên xuất hiện còn sửng sốt một chút. “Cậu đi nhầm?”
Nhà y ở bên cạnh cơ mà?
Sở Hàm tiện tay đóng cửa lại, ném áo khoác sang một bên. “Tôi tới tìm anh”.
Trâu Nhạc nhíu mày. “Ồ?”
Hắn tắt TV đi, lẳng lặng nhìn Sở Hàm. “Tìm tôi làm gì?”
“Vừa nãy tôi đi hẹn hò”.
“Tôi biết”.
Đề tài này thực sự là khiến cho lòng người không thể vui vẻ nổi, Trâu Nhạc cũng không che giấu tâm tình của mình, hắn nhìn Sở Hàm. “Cho nên?”
“Sắp xếp rất hoàn mỹ, đối phương cũng là loại hình mà tôi thích, rất hiểu chuyện, không nói nhiều, thông minh”.
Sở Hàm kể lể ra một đống, Trâu Nhạc chỉ ngồi nghe.
Một chút hứng thú trả lời hắn cũng không có.
“Ăn cơm tối xong, hai chúng tôi đi tản bộ, là đoạn đường mà hai ta thường hay đi, từ đầu đường đi thẳng đến khách sạn Đông Môn”.
Trâu Nhạc vẫn không nói chuyện.
“Sau đó tôi đưa cô ấy về nhà, thuận tiện đến nhà cô ấy ngồi một lát”.
“Thế nhưng cậu không đến”.
Lần này, Trâu Nhạc nhịn không được trả lời một câu.
Vào lúc này, nếu như Sở Hàm thực sự đi, thì tuyệt đối không có khả năng trở về.
Sở Hàm tiến lên hai bước, vừa vặn đứng cách Trâu Nhạc một bước. “Ừ, tôi không đi, thế nhưng tôi cúi đầu muốn hôn cô ấy, cô ấy nhắm mắt lại”.
Lời còn chưa dứt, Trâu Nhạc đã đem y kéo đến sofa.
Một tay giữ chặt gáy y rồi ép xuống một nụ hôn, rất mãnh liệt, giống như đang đem lửa giận đè nén đã lâu phát tiết ra.
Sở Hàm cũng đáp lại rất kịch liệt.
Đây vẫn là lần đầu tiên y thật sự cùng Trâu Nhạc hôn môi, đem tất cả kỹ thuật ra cùng đối phương phân tranh cao thấp, mỗi một chỗ đều cường ngạnh thô bạo tiếp xúc với đối phương, cơ hồ không phân biệt được là đang muốn ép đối phương ra khỏi phạm vi của mình, hay là muốn giam giữ đối phương, vĩnh viễn cũng không bao giờ rời đi nữa.
Một lần hôn khiến cho hai người đều hao tổn sức lực, mãi đến khi hô hấp đã có chút khó khăn, Sở Hàm mới khó chịu đẩy Trâu Nhạc ra. “Mẹ nó, anh không thể nghe tôi nói hết à!”
“Nghe hết?”
Trâu Nhạc nóng giận nở nụ cười. “Nghe cậu kể cậu đi tìm nữ nhân như thế nào? Cậu nghĩ tôi là tình thánh à?”
Vừa nói, một bên liền trực tiếp cởϊ qυầи Sở Hàm.
Ngay cả tiền hí hắn cũng lười làm.
Những lời vừa mới nói là Sở Hàm cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trâu Nhạc.
Vẫn luôn bị đối phương đem ăn sạch, không tận mắt thấy bộ dáng hắn khi mất khống chế, y không cam lòng.
Thế nhưng, dù là y vốn đã ôm dự định khiến đối phương phát hoả, nhưng cũng không nghĩ tới sự tình lại phát triển thành thế này.
Mắt thấy quần đã bị Trâu Nhạc kéo xuống, lửa giận trong lòng Sở Hàm cũng vì thế mà nóng lên. “Tôi tìm nữ nhân thì sao? Tôi lớn đến từng này đều là cùng nữ nhân làm, tôi không quên được, cũng không thể thích ứng ngày nào cũng bị anh lôi ra đè, nếu không anh nằm xuống để tôi thoả mãn một chút, biết đâu khi tôi quen rồi liền có thể tiếp nhận nam nhân”.
Rống xong một tràng, Sở Hàm cũng động thủ với Trâu Nhạc, bất quá từ trước tới giờ so về thể lực, y chưa bao giờ ở thế thượng phong. Trâu Nhạc giữ một bên mắt cá chân của Sở Hàm, trực tiếp kéo y từ sofa xuống.
Sau đó đem người giam trên thảm.
Mặc dù tức giận, nhưng Trâu Nhạc cũng không liều mạng đi thẳng vào, hắn vẫn chờ đến khi Sở Hàm có thể, mới dùng sức đi vào.
“Ặc!”
Sở Hàm bởi vì sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá dã man mà khẽ rên một tiếng.
Trâu Nhạc chon đầu bên cổ y, y có thể cảm nhận được môi đối phương dính sát bên tai mình, mỗi tiếng ồ ồ thở dốc đều nghe được rất rõ ràng. Mỗi một lần mãnh liệt va chạm, hắn lại cắn răng nói ra từng chữ.
“Muốn quên nữ nhân nhưng không dễ? Không cần tôi nằm xuống, tôi vẫn có biện pháp khiến cậu triệt để quên hết nữ nhân!”
Động tác kịch liệt mang theo sự hấp tấp nôn nóng khó gặp ở Trâu Nhạc.
Mấy ngày vừa qua, hắn cái gì cũng không làm, là bởi vì trong lòng hắn hiểu rõ đây là nấc thang mà Sở Hàm nhất định phải bước qua. Nếu như lúc này hắn cho y thêm bất kỳ áp lực gì, sẽ chỉ làm người này cư xử giống như với mấy người bạn thời đại học, triệt để rút lui.
Thế nhưng, hắn cũng không phải thực sự bình tĩnh.
Cho dù vững tin trong lòng Sở Hàm có chỗ cho mình, nhưng Trâu Nhạc cũng không phải hoàn toàn yên tâm.
Dù sao, hắn chưa từng động đến thẳng nam..
Loại thay đổi này với Sở Hàm mà nói là tốt hay không tốt, Trâu Nhạc không có quyền lên tiếng.
Hắn chỉ có thể tự phán đoán.
Cường ngạnh đè Sở Hàm xuống, lực đạo trên tay Trâu Nhạc có chút mất khống chế. “Sở Hàm, nếu như cậu nói với tôi cậu chọn nữ nhân, có lẽ tôi sẽ châm lửa đốt nhà lần nữa”.
“Đệt!” Sở Hàm mắng một câu. “Anh điên….”
Lời phía sau bị nghẹn trở về.
Trâu Nhạc cắn lỗ tai Sở Hàm, ác ý nhẹ nhàng kéo một cái. “Đốt nhà tôi, đến ở nhà cậu!”
Sau đó hai người cũng không nhớ rõ mình đã nói những gì.
Có oán giận, có trách mắng, lăn qua lăn lại giày vò nhau.
Trâu Nhạc kéo Sở Hàm từ phòng khách đến phòng tắm rồi trở về phòng ngủ, đến cuối cùng, tình huống cụ thể thế nào đã chẳng ai còn nhớ.
Chỉ là cảm thấy, đây đúng là một lần tình ái trước nay chưa từng có.
Rõ ràng trong khoảng thời gian ở bên nhau, hai người đã làm rất nhiều, lại chưa có lần nào khắc sâu ấn tượng như lần này.
Cảm giác như đối phương ở rất gần.
Lại giống như có thể nhìn thấu đáy lòng của người đối diện.
Vững vàng nắm lấy, giữ lại toàn bộ mọi thứ thuộc về người kia.
Trốn không thể trốn.
Tránh cũng không thể tránh.