Trâu Nhạc gọi điện cho Sở Hàm kỳ thật là vì hắn chuẩn bị phải ra ngoài.
Kết quả lại thấy chìa khoá nhà mà Sở Hàm để quên, ở nhà chờ mãi không thấy người về, hắn vốn muốn gọi để nói chìa khoá hắn gửi bên bảo vê, khi nào y về thì có thể qua đó lấy.
Ai ngờ người tiếp điện thoại lại đang ở trạng thái này.
Đè nén lửa giận, Trâu Nhạc xuống dưới lầu đón người, từ xa đã nhìn thấy hai bóng người đang đứng dựa vào nhau.
Trâu Nhạc theo bản năng nhướn mày.
Ngải Chủ Lực vừa thấy người tới đã tiếp đón. “Trâu Nhạc đúng không?”
Ngải Chủ Lực nhìn người trước mắt, vừa gọi ra tên đối phương bỗng cảm thấy kỳ quái, sao lại cảm thấy người này quen quen….
Trâu Nhạc chỉ hừ một tiếng, một chữ cũng không thèm nói.
Vươn tay đem nam nhân đang bám trên người Ngải Chủ Lực kéo về phía mình, khí lực của Trâu Nhạc không nhỏ, ngay cả Ngải Chủ Lực cũng bị hắn làm cho lảo đảo một chút.
Ngải Chủ Lực có điểm hơi bất ngờ, lại thử hỏi một câu. “Anh…. Là bằng hữu của Sở Hàm?”
Tiếng bằng hữu này có hai tầng ý nghĩa.
Sở Hàm bị kéo đi, cả người liền không thoải mái, y hiện giờ đã say mèm, nhìn gì cũng lẫn lộn không rõ ràng, dạ dày thì như sóng cuộn trào. Đã thế Trâu Nhạc còn không thèm đỡ y, để mặc y tự đứng, thấy y lung lay sắp ngã thì mới vươn tay kéo lại.
Sở Hàm nhìn cứ như con rối gỗ, thực buồn cười.
Đối với câu hỏi của Ngải Chủ Lực, Trâu Nhạc không thừa nhận cũng không phủ nhận, hắn chỉ đơn giản gật gật đầu. “Tôi đưa cậu ta lên, cảm ơn”.
Thanh âm của hắn rất từ tính, vừa mở miệng đã khiến cho hai mắt Ngải Chủ Lực sáng lên.
Đáng tiếc Ngải đại chế tác còn chưa kịp nói gì, Trâu Nhạc đã lôi Sở Hàm đi, một câu thừa thãi cũng không nói.
Chảnh vậy?!
Ngải Chủ Lực hồ nghi nhìn theo bóng dáng hai người, vẫn cứ cảm thấy gương mặt kia mình đã gặp qua ở đâu rồi.
Nhưng chắc chắn không phải ở trong giới giải trí, bằng không với gương mặt quá mức nổi bật kia, Ngải Chủ Lực nhất định sẽ không quên.
Bất quá, làm cho Ngải Chủ Lực càng tò mò chính là, tiểu tử Sở Hàm này sao lại chọc phải vị kia?!
Nhìn thái độ vừa rồi, nói là bằng hữu bình thường cũng không ai tin.
Trâu Nhạc đem người lên lầu, vừa vào đến nhà đã túm người ném thẳng vào phòng tắm.
Sở Hàm tuy rằng uống nhiều, nhưng ý thức vẫn còn, y vẫn biết được người đang kéo mình là ai, muốn nói chuyện nhưng tâm có thừa mà lực không đủ. Cuối cùng lúc bị nhét vào trong bồn tắm, y mới giãy giụa túm lấy cánh tay Trâu Nhạc. “Trâu….”
Kết quả vừa mới mở miệng, nước từ trên đỉnh đầu đã dội thẳng xuống.
“Đậu má!”
Thiếu chút nữa thì bị sặc, Sở Hàm muốn ra khỏi bồn tắm lại bị Trâu Nhạc túm quay về. “Hôm nay cậu mà không tẩy rửa sạch sẽ thì ra ngoài hành lang ngủ!”
Sở Hàm nghe thấy những lời này, bất quá vẫn làm bộ như không.
Y vốn đã rất say, nhiều chuyện làm ra chỉ là dựa theo bản năng, đột nhiên bị người xối nước, là ai thì cũng sẽ phát điên.
Mặc kệ lời cảnh cáo của Trâu Nhạc, tay chân Sở Hàm bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Nước trong bồn tắm ngày càng nhiều, y vừa động một cái sẽ khiến nước tràn ra, không quá vài phút sau, cả người Trâu Nhạc cũng đã ướt hơn phân nửa.
“Mẹ nó, hôm nay cậu không muốn yên ổn trôi qua đúng không?!” Tất cả nhẫn nại đều đã hết, Trâu Nhạc vốn đã không có kinh nghiệm chiếu cố con sâu rượu, lúc này cũng tức giận cởϊ áσ khoác ném xuống đất, chính mình cũng nhảy vào trong bồn tắm, nửa nằm nửa ngồi đè ép Sở Hàm, cố định cả chân cả tay y lại. “Tôi xem cậu còn động chỗ nào!”
So về khí lực, hiển nhiên Sở Hàm không thể địch lại với Trâu Nhạc người chưa từng gián đoạn việc tập thể hình.
Huống chi, tư thế lúc này của y cũng không được thoải mái.
Mặt dưới bồn tắm tuy rằng trơn nhẵn nhưng vẫn rất cứng, Trâu Nhạc vừa đè một cái, y theo bản năng hừ một tiếng, có chút đau.
Phát giác sức kháng cự của Sở Hàm đã yếu đi, Trâu Nhạc rốt cuộc cũng vừa lòng, nhưng lực đạo trên tay vẫn không giảm.
Vòi nước trên đỉnh đầu xả thẳng vào lưng Trâu Nhạc, sau đó chảy ra phía trước ngực hắn rồi một đường rơi xuống người Sở Hàm. Hai người đều đã ướt đẫm, quần áo bám dính vào cơ thể. Từ tầm mắt của Trâu Nhạc vừa vặn nhìn được đường cong cơ thể của Sở Hàm không sót một tí gì.
Thần sắc dưới đáy mắt trầm xuống, Trâu Nhạc không thể kiềm chế mà cương lên.
Tóc Sở Hàm đều đã ướt hết dán ở trên mặt, đầu nghiêng sang một bên, vì không thoải mái mà hơi cau mày, áo sơ mi đã cởi ra một nửa, lộ ra màu da của cơ thể, thoạt nhìn cả người y đều mang theo hấp dẫn gợi cảm.
“Tiểu tử cậu cố ý đúng không….” Sắc mặt Trâu Nhạc không tốt nói ra câu này, sau đó trong lòng không mang theo áp lực gì, cúi đầu cắn một cái lên ngực Sở Hàm.
“Ưm!”
Người bên dưới rên một tiếng.
Thân thể cũng theo bản năng mà vặn vẹo muốn thoát ra, cảm giác cực kỳ không thoải mái này làm cho Sở Hàm vừa mới bình tĩnh đã lại muốn giãy giụa đứng lên.
Nhưng Trâu Nhạc căn bản không để ý tới y.
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế đè người, động tác bên miệng thì ngày càng như châm hoả.
Ác ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối phương một phen, Trâu Nhạc không làm thêm động tác gì hơn, chỉ là vẫn lưu luyến trước ngực Sở Hàm, thấy y không thoải mái ngọ ngoạy thì càng thêm tuỳ ý gây sức ép, mãi đến khi nghe được tiếng rên nhẹ mang theo thích thú, Trâu Nhạc mới đắc ý cười cười.
Quá nửa đêm rồi còn bị con ma men này liên luỵ, hắn đòi chút báo đáp cũng không có gì là quá đáng.
Nước vẫn không ngừng chảy xuống, dần dần làm cho người ta cảm thấy lạnh nhiều hơn ấm. Lúc nãy Trâu Nhạc mở nước cũng không chú ý điều chỉnh nhiệt độ, vừa rồi không để ý, hiện tại mới cảm thấy độ ấm này so với bình thường đúng là quá thấp.
Kí©ɧ ŧìиɧ trong chốc lát bị nước lạnh hạ nhiệt, Trâu Nhạc cũng chẳng thèm động, vờn qua vờn lại chơi đùa trước ngực Sở Hàm. Mãi cho đến khi hạ thân đã thoải mái được một chút, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi từ trong bồn tắm đứng dậy.
Không có Trâu Nhạc che chắn, lúc này dòng nước trực tiếp xối thẳng vào người Sở Hàm.
Y không thoải mái mà động đậy thân dưới.
Du͙© vọиɠ vốn dĩ đã bị Trâu Nhạc khơi lên, giữa đường lại bị gián đoạn như vậy rất khó chịu, Sở Hàm nửa tỉnh nửa say mở mắt, ý thức không rõ muốn nắm lấy thứ gì đó để cân bằng trạng thái đang hỗn loạn của mình.
Trâu Nhạc đứng một bên nhìn thấy nhưng vẫn bất động.
Thẳng đến khi Sở Hàm đã không còn chút khí lực nào, sắc mặt cũng trắng bệch, Trâu Nhạc mới xách người ra khỏi bồn tắm, thuần thục giúp y cởϊ qυầи áo, tuỳ
tiện quấn cho y cái khăn
tắm
rồi mới kéo y trở về phòng ngủ.
Đem Sở Hàm đỡ lên giường, nhét cả người y kín trong chăn.
“Chuyện ngày hôm nay, nếu còn có lần sau, tôi cam đoan cậu sẽ không được tha dễ dàng thế này đâu….” Nghiến răng nghiến lợi lưu lại một câu cảnh cáo, Trâu Nhạc nhìn Sở Hàm nằm trên giường vì thoải mái mà mặt mày cũng giãn ra, cuối cùng vẫn nhịn không được, nhẹ nhàng lướt qua môi y một cái.
Quản cậu thích nữ nhân hay nam nhân, đã là người mà Trâu Nhạc tôi coi trọng.
– Thì nhất định phải có!