TM Cả Nhà Ngươi Đều Là Thụ

Chương 15: Tình địch

Sáng sớm hôm sau, Tô Bắc Bắc mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện hắn đang nằm trên giường nhà mình, bên cạnh là Tần Nam. Tần Nam còn chưa có tỉnh, ngực phập phồng đều đều.

Tô Bắc Bắc vỗ vỗ cái đầu nặng nề choáng váng, đột nhiên nổi lên kí ức hôm qua hắn bán manh, ngạo kiều, ghen, nhất thời hối hận vì ý tưởng linh tinh.

Có lẽ do Tô Bắc Bắc gây tiếng động lớn, khiến Tần Nam tỉnh, nhìn nhìn Tô Bắc Bắc đã tỉnh, “Ngươi tỉnh!” Hắn nhanh chông sờ sờ trán Tô Bắc Bắc, xác nhận cơn sốt đã lui mới đứng dậy tìm quần áo, đứng trước cửa sổ duỗi lưng.

“Kia... Cái kia, chuyện đêm qua ngươi không cần để ý a!” Nhìn bộ dáng Tần Nam thoải mái, Tô Bắc Bắc ấp úng nói.

Tần Nam xoay người lại, nhìn Tô Bắc Bắc vẻ mặt manh thái nhịn không được nhéo mặt hắn một phen, mới cười hì hì nói: “Ta sao có thể quên lão bà của ta đêm qua đáng yêu như vậy?” Nói xong còn xoa nhẹ tiểu PP của Tô Bắc Bắc.

Tô Bắc Bắc tuy nói bình thường da mặt hắn có thể so với cái tường, nhưng Tần Nam này luôn chiếm tiện nghi của hắn, cảm giác xúc cảm dưới thân, mặt hắn đỏ lên, khiến trong lòng Tần Nam thấy ngứa ngáy, nhưng ngại người trên giường tạm thời còn mang bệnh nên không thể ăn luôn, chỉ có thể chờ thời cơ lần sau!

“Ngươi đã khỏe, ta trước hết quay về công ty, muốn tìm ta thì gọi điện, điện thoại của lão bà, vi phu sao dám không tiếp.” Tần Nam nói, nói xong muốn đi.

Trong lòng Tô Bắc Bắc đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng gọi Tần Nam lại: “Chờ một chút, hôm nay ngươi mang ta tới công ty ngươi đi ~” chữ ” đi” cuối cùng đặc biệt nhấn mạnh, khiến cho cả câu đều mang cho ý tứ làm nũng.

Tần Nam hiển nhiên đáp ứng, dù sao về sau cũng đi, nếu hôm nay hắn muốn đi, cũng không có gì không thể. Nhưng khi Tần Nam muốn ôm Tô Bắc Bắc, lại bị Tô Bắc Bắc lấy bệnh né tránh, có thể vì lí do đi đường, vì thế hắn đành phải nhìn Tô Bắc Bắc ở phía trước lảo đảo đi đường, hắn chỉ có thể yên lặng theo sát ở phía sau hoài niệm xúc cảm mềm mại đêm qua.

“Oa!” Tô Bắc Bắc nhìn cao ốc trước mặt không khỏi thán phục.

Tuy nói hắn đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng hắn cũng không ngờ xí nghiệp Tần thị trong miệng Tần Nam thế nhưng lại nằm trong ở trung tâm đoạn đường hoàng kim bắc. Xem ra lần này dẵ thật sự đυ.ng tới kim cương vương lão ngũ.

Tần Nam cũng không có để ý tới Tô Bắc Bắc ngẩn người, kéo tay hắn tới phía cửa.

Hai người mới vừa bước vào đại môn công ty, một đám mĩ nữ liền nghênh đón, các nàng nhìn lão bản bạch mã vương tử tiên sinh cư nhiên nắm một tiểu chính quang minh chính đại đi vào. Đương nhiên, Lưu Mẫn là ngoại lệ, đối với nàng thì đêm qua đã xem được tiết mục khó thấy, bây giờ còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm. Nàng thấy Tần Nam đi vào công ty liền vội vã chạy ra nghênh đón, “Tần tổng, Lí tổng đã ở văn phòng chờ ngài.”

Tần Nam nhìn nhìn đồng hồ, vừa vặn 8 giờ, xem ra hôm nay Lí Lê Vũ tới sớm, bình thường y tìm tới hắn cũng phải tầm 11 giờ. Nghĩ nghĩ rồi kéo tay Tô Bắc Bắc, hướng phía cửa màu bạc bên cạnh đi tới.

Tô Bắc Bắc có chút kỳ quái, rõ ràng tất cả mọi người đi thang máy bên kia, tại sao Tần Nam đem hắn đi hướng ngược lại, không lẽ là muốn làm gì đi, hắn hai ba lượt không đắc thủ nói không chừng đã nhịn không được, nam nhân mà~ Tô Bắc Bắc hình như lại quên hắn cũng là nam.

Tô Bắc Bắc còn thật sự tự hỏi một chút, kiên quyết sống chết cũng không chịu đi một bước.

“Ngươi sao thế a, đi ~ nếu ngươi không đi, trước mặt mọi người ta hôn ngươi.” Tần Nam có điểm kỳ quái, trực tiếp dùng nhất chiêu uy hϊếp.

“Muốn hôn thì hôn, ta có chết cũng không theo.” Tô Bắc Bắc nghĩ ôm cũng đã ôm qua, thì sợ gì hôn a ~

Tần Nam nhìn vẻ mặt này chỉ biết tiểu hài tử này lại muốn chơi người khác, “Lão bà, ngươi đừng như vậy, chủ động như vậy vi phu sẽ ngượng ngùng. Bên kia là thang máy chuyên dụng của ta, ngươi muốn đi đâu vậy.”

Nếu Tần Nam không nhỏ giọng nói những lời này, Tô Bắc Bắc nhất định ngay tại chỗ nổi trận lôi đình. Cuối cùng hắn cũng chỉ hảo ngoan ngoãn theo sát Tần Nam đi vào cái cửa màu bạc kia.

“Tại sao ngươi phải đi thang máy chuyên dụng a” Tô Bắc Bắc vẫn không thể lý giải nhóm tư bản có chủ nghĩa lãng phí.

“Ân, một là vì khoe khoang, hai là ai mà nguyện ý cùng nhiều người chen chúc một thang máy, ba là có chống đạn, phải cam đoan ta được an toàn, bốn, có rảnh ngươi có thể theo ta thử xem.” Tần Nam ý vị thâm trường, khiến Tô Bắc Bắc vừa mới chỉ nghe qua, vẫn không thể không hiểu sai.

Đương nhiên, hắn quả thật suy nghĩ không lệch lạc.

Nam nhân mà ~

Phòng làm việc của Tần Nam ở tầng 28 cao nhất, cũng là nơi ngắm cảnh tốt nhất, thế cho nên cửa thang máy vừa mở ra Tô Bắc Bắc liền thấy toàn bộ thành phố. May mà Tần Nam ở bên tai hắn nhắc nhở chỗ đó có cửa sổ, nên hắn run rẩy bước từng bước nhỏ.

Trong phòng trang hoàng thực bình thường, so với trên TV với căn phòng này không sai biệt lắm, hiển nhiên cũng không làm Tô Bắc Bắc giật mình nhiều, có điều chính là nam nhân ngồi ở sofa kia có chút khiến người ta mờ mắt. Nếu không ra thì đó chính là Lí Lê Vũ trong miệng Tần Nam.

Người này cả người tản mát ra một hơi thở khiến kẻ khác bị áp bách, dung mạo không thể chê vào đâu, con mắt tinh tế, cái mũi cao thẳng, môi dày vừa phải, mang theo vài phần khí chất âm nhu, nhìn Tần Nam đi tới phía y, khóe miệng cong lên nụ cười khiến hơi thở áp bách bị xua tan, cả người chuyên sang thoải mái hơn nhiều.

Tô Bắc Bắc đi theo phía sau Tần Nam, nhìn biểu tình hai người, có thể đủ nhìn ra bọn họ đã nhận thức thật lâu, đó là một loại người chuyên thuộc có ăn ý.

“Tiểu Tần Tần, ngươi rốt cục đã đến, ta chờ ngươi đã lâu!” Lí Lê Vũ ngồi ở sofa tự giác dịch qua một bên, cho Tô Bắc Bắc cùng Tần Nam hai vị trí, “Kim thiên này là ai a?”

“Tôi gọi là Tô Bắc Bắc.” Tô Bắc Bắc không đợi Tần Nam mở miệng, tự giới thiệu mình, hắn không hiểu tại sao trong lòng không thoải mái.

Tần Nam có thể cảm giác vị dám chua nồng đậm người bên cạnh, “Về sau chính là tẩu tử ngươi! Ngươi hôm nay tới tìm ta làm gì.”

“Ta muốn kết hôn, tới gặp ngươi đưa thϊếp cưới.” Lí Lê Vũ không có dài dòng, đem tấm thϊếp đỏ đặt ở

trên bàn trước mặt Tần Nam.

Tô Bắc Bắc ngẩn ra, nội tâm nhất thời vô cùng reo hò nhảy nhót, xem ra hắn không cần lo lắng ba cái vấn đề này, trực tiếp cầm lấy thϊếp cưới trên bàn, ánh mắt dừng lại trên dòng chữ: Vương Thạch, Tần Nam?