“A…” Mạc Ngữ Phi sửng sốt, nhất thời ngây ngốc, qua một lúc, đầu óc y mới tiêu hoá được câu nói của Trầm Sở Hãn, sau đó y lắp bắp hỏi lại: “… Chính là, vừa rồi tôi chúc mừng, anh… anh không phải đã nói cảm ơn…”
“Tôi nghĩ cậu chúc mừng tôi thăng chức.”
“Thăng chức…”
“Đúng vậy, tôi mới được thăng chức, bây giờ là ‘hai sao một gạch’.”
Mặc kệ để ý đến Trầm Sở Hãn nói cái gì sao cái gì gạch đại biểu cho cấp bậc nào trong cảnh sát, Mạc Ngữ Phi chỉ biết một chuyện – anh ấy không có kết hôn, anh ấy không có kết hôn!
Từ quá đỗi mất mác chuyển sang quá đỗi kinh hỉ, Mạc Ngữ Phi cảm thấy máu trong người lại bắt đầu chảy, mồ hôi lạnh cũng ngừng túa ra, không còn run rẩy sợ hãi, cảm giác trong lòng dường như có một đoá hoa đang nở làm Mạc Ngữ Phi vừa mừng vừa sợ nhìn Trầm Sở Hãn.
Trầm Sở Hãn ngồi đối diện cầm trong tay tấm thiệp, nhìn chăm chú Mạc Ngữ Phi, ánh mắt ngưng trọng mà lại thâm tình làm tâm Mạc Ngữ Phi xúc động khó hiểu.
Trầm Sở Hãn thấp giọng nói, “Tôi không muốn kết hôn, vì tôi sẽ không kết hôn, là vì…”
Nhìn ánh sáng chợt loé lên trong mắt Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi biết anh muốn nói gì, cảm giác trái tim mơ hồ trong nháy mắt bị xuyên thủng làm mắt Mạc Ngữ Phi ươn ướt.
“Ngữ Phi… Tôi… Tôi vẫn luôn…” Thanh âm Trầm Sở Hãn nghẹn ngào, ánh mắt nhìn Mạc Ngữ Phi vẫn ôn nhu như trước, trong một khắc nam nhân anh tuấn biểu lộ chân tình, một con người kiên cường nhu tình, tràn đầy mị lực, Mạc Ngữ Phi căn bản không thể kháng cự, y nhào đến ôm lấy Trầm Sở Hãn.
“Ngữ Phi…” Thanh âm quen thuộc, trầm thấp lại có chút từ tính, bên tai gọi tên Mạc Ngữ Phi. Lại được nghe Trầm Sở Hãn kêu tên mình như vậy, Mạc Ngữ Phi cảm thấy kích động không thôi, ngã vào trong ngực anh.
Gắt gao ôm nhau một lúc thật lâu, Mạc Ngữ Phi đột nhiên phì cười một tiếng, “A, tôi thật ngốc…”
“Biến thành bộ dáng chật vật như vậy chạy đến, em làm tôi sợ muốn chết.” Ôm chặt Mạc Ngữ Phi, một bàn tay đặt lên gáy y, Trầm Sở Hãn nhẹ giọng nói.
“Còn không phải tại anh.” Mạc Ngữ Phi đem mặt mình dán lên vai Trầm Sở Hãn, ngọt ngào oán giận nói.
“Em cư nhiên bị lừa dễ như vậy.”
Mạc Ngữ Phi không nói, hé miệng khẽ cắn lên vai Trầm Sở Hãn.
Chậm rãi buông tay ra, Trầm Sở Hãn đứng lên, đỡ Mạc Ngữ Phi. “Đến đây, để tôi nhìn chân em một chút, bị thương rồi.”
Bây giời mới thật cảm thấy đau, Mạc Ngữ Phi ngô một tiếng, ngoan ngoãn đi theo Trầm Sở Hãn. Để Mạc Ngữ Phi ngồi lên trong phòng tắm, nâng chân y đặt lên thành bồn tắm, Trầm Sở Hãn lấy hộp thuốc ra, sau đó lấy vòi sen xuống rửa chân cho Mạc Ngữ Phi.
Khi chạy xuống bãi đậu xe bị té trầy da, lại té đau vài lần, Trầm Sở Hãn nhìn những vết thương kia nhíu mày, “Lần sau có nôn nóng cũng phải mang giày.”
“Lúc đó ai còn quản giày với dép làm gì.” Mạc Ngữ Phi dựa vào vai Trầm Sở Hãn, khoé miệng đuôi mày đều mang ý cười, so với biểu tình khi đứng ngoài cửa thì quả thực là hai người khác nhau.
Cẩn thận rửa sạch hai chân cho Mạc Ngữ Phi, lại giúp y bôi thuốc. Cảm giác tay Trầm Sở Hãn xoa nhẹ trên chân mình làm cả người Mạc Ngữ Phi tê dại, trong lòng phảng phất bắt được con cá nhỏ không ngừng nảy lên, ánh mắt dừng lại trên áo ngủ Trầm Sở Hãn mặc trên người, trong đầu nhớ lại thân thể bên trong áo ngủ gợi cảm ra sao, cường hãn thế nào.
Áo tắm bằng lụa chỉ có một dây thắt lưng cột lại, tuy dài, kỳ thật che không được cảnh xuân nào. Chân Mạc Ngữ Phi được nâng cao làm vạt áo mở rộng, tất cả đều lộ ra, chỉ cần Trầm Sở Hãn cúi người xuống một chút, ánh mắt thậm chí có thể lướt dọc theo chân Mạc Ngữ Phi nhìn thẳng vào.
Cố tình làm vạt áo trượt xuống hơn, lộ da thịt ra càng nhiều, Mạc Ngữ Phi dùng ánh mắt nhìn thì như vô tội nhưng lại tràn đầy tâm cơ nhìn chằm chằm Trầm Sở Hãn. Trầm Sở Hãn đã nhìn lên gần đến gối Mạc Ngữ Phi vì liên tục té ngã mà bị thương, anh lại giúp y vệ sinh mấy vết thương kia, rồi bôi thuốc.
“Đây là vết thương do ngã sấp xuống sao? Em thật sự không cẩn thận chút nào.”
“Đúng vậy, trên đường đến đây, té vài lần.” Mạc Ngữ Phi gối đầu lên vai Trầm Sở Hãn, cọ xát như muốn lấy lòng, tác cầu nhiều quan ái hơn nữa.
“Người đã lớn như vậy đi còn có thể ngã…”
“Cũng không nhìn thử coi là ai làm hại.”
Thất Trầm Sở Hãn bôi thuốc cho y xong, Mạc Ngữ Phi ôm giữ chặt bàn tay đang sắp rời khỏi người y, khe khẽ xoay người, vạt áo càng mở rộng hơn, đôi chân thon dài gần như đều lộ ra ngoài. Cám dỗ trần trụi trước mắt làm sắc mặt Trầm Sở Hãn đỏ bừng, Mạc Ngữ Phi đang dựa vào anh có thể cảm nhận được hô hấp của anh vì khẩn trương mà trở nên dồn dập.
Bàn tay Trầm Sở Hãn vốn đang đặt trên đầu gối Mạc Ngữ Phi quả nhiên di chuyển, trượt vào bên trong đầu gối, lại chậm rãi hướng lên trên. Được một bàn tay to lớn ấm áp vuốt ve cảm giác thật thoải mái, Mạc Ngữ Phi không khỏi nheo mắt lại, nhếch khoé miệng lên.
Ngón tay tựa hồ chạm đến gì đó, Trầm Sở Hãn chấn động mãnh liệt, dừng động tác, mở to hai mắt hạ thấp giọng hỏi Mạc Ngữ Phi: “Em… bên trong sao không mặc gì?”
“Mới tắm xong, đương nhiên không mặc gì hết.”
“Em cứ để như vậy… như vậy bỏ chạy đến đây?”
“Đúng vậy. Nga, Thừa Phong lái xe chở tôi đến.”
“Sau này tuyệt đối không được như vậy!” Trầm Sở Hãn nghiêm nghị nói.
Ai, đương nhiên, sau này đương nhiên sẽ không như vậy. Mạc Ngữ Phi cười thầm. Trầm Sở Hãn có tính chiếm hữu với y làm Mạc Ngữ Phi cảm thấy thoả mãn.
“Vậy… bây giờ làm sao đây?” Mắt Mạc Ngữ Phi vì cười mà cong lên, ánh mắt ngập nước mị thái tẫn hiển. Hồ ly này chỉ khi đối diện với Trầm Sở Hãn mới có thể toát ra thần thái nhu hoà như thế.
Trầm Sở Hãn vươn tay ôm lấy vai và đầu gối Mạc Ngữ Phi, bế y lên. Mạc Ngữ Phi khoái hoạt cười rộ lên, giang hai tay ôm lấy vai Trầm Sở Hãn.
Được đặt lên giường lớn, mũi ngửi được mùi vị Trầm Sở Hãn trên gối và chăn, Mạc Ngữ Phi kìm lòng không được kích động hơn, “Sở Hãn…”
Giữa lúc gợϊ ȶìиᏂ, Mạc Ngữ Phi chủ động ôm ấp yêu thương làm tâm Trầm Sở Hãn càng thêm thương tiếc, anh rất cẩn thận ôm lấy y. Hôn nhau triền miên, thân thể giao triền, cọ xát làm dây lưng áo choàng tắm trên người Mạc Ngữ Phi sớm tuột ra, gần như phơi bày hoàn toàn. Cả người Trầm Sở Hãn trùm lên, Mạc Ngữ Phi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, không kìm được mà động tình.
Đem vạt áo choàng tắm đẩy ra, chiếc áo màu đỏ tươi bên dưới cùng mái tóc dài rối tung càng tôn lên làn da trắng như tuyết của Mạc Ngữ Phi, nhuyễn ngọc ôn hương, nhìn Mạc Ngữ Phi như khen ngợi, ánh mắt Trầm Sở Hãn chợt chú ý đến chiếc vòng nơi cổ y.
“Đây là…” Vươn tay cầm sợi dây lụa hắc sắc, Trầm Sở Hãn đem ngân trụ trên vòng cổ nâng lên trên đầu ngón tay.
“Của anh a, không nhớ sao?” Mạc Ngữ Phi nói xong, hai chân quấn lấy thắt lưng Trầm Sở Hãn, giục anh. Đã đến lúc này, còn quan tâm đến sợi dây làm gì nữa.
“Đây là mẹ tặng cho hai anh em anh, nàng nói là bùa hộ mệnh.” Nhìn Mạc Ngữ Phi vẫn đeo sợi dây này bên người, Trầm Sở Hãn thật cao hứng.
“Bây giờ là của tôi.” Mạc Ngữ Phi vội vàng nói.
“Đương nhiên, đương nhiên là của em.” Trầm Sở Hãn vươn tay mơn trớn trán Mạc Ngữ Phi.
Nắm lấy vai Trầm Sở Hãn kéo về phía mình, Mạc Ngữ Phi vội vàng hôn lên, môi lưỡi giao triền, bất giác hút lấy nước bọt trong miệng đối phương. Có được cái ôm quen thuộc, ở trong bờ ngực mạnh mẽ hữu lực, cảm giác thực thoải mái.
Nụ hôn sâu qua đi, hai người đều trở nên vội vàng, nụ hôn của Trầm Sở Hãn nương theo người Mạc Ngữ Phi trượt dần xuống dưới, khi hôn đến rốn Mạc Ngữ Phi, đã khiến Mạc Ngữ Phi thở dốc một trận.
Khi phân thân đã sớm đứng thẳng được Trầm Sở Hãn ngậm vào miệng, Mạc Ngữ Phi kêu lên thành tiếng, tiếng rêи ɾỉ kiều mị da^ʍ mỹ ngay cả hồ ly háo sắc cũng cảm thấy đỏ mặt, vội vàng mím môi. Khoang miệng ấm áp ẩm ướt cùng đầu lưỡi linh hoạt mang đến cho Mạc Ngữ Phi sự an ủi cùng kɧoáı ©ảʍ sâu sắc, không chỉ có phân thân, ngay cả tiểu cầu bên dưới cũng được tinh tế liếʍ mυ'ŧ âu yếm, cả người Mạc Ngữ Phi mềm rũ.
Bước đầu cũng không kéo dài, hiển nhiên Trầm Sở Hãn cũng rất vội vàng, sau một phen âu yếm anh liền đặt hai chân Mạc Ngữ Phi lên vai, nâng eo Mạc Ngữ Phi lên, chậm rãi sáp nhập.
Đau! Rất đau, cơn đau xé toạc ra bỗng chốc đem Mạc Ngữ Phi từ thiên đường hoan ái kéo xuống địa ngục đau đớn, Mạc Ngữ Phi nhíu mày cắn môi, đem tiếng kêu đau nuốt trở vào. Bộ vị đã lâu không được tiến nhập, cho dù đã làm ẩm khuếch trương, cũng rất khó có thể thừa nhận cự đại của Trầm Sở Hãn. Chính là ngay cả khi đau đớn, trong lòng Mạc Ngữ Phi lại cảm thất rất cao hứng, cảm giác thân thể được lấp đầy làm y thoả mãn. Sở Hãn, hiện tại đang ở trong thân thể y, chỉ biết như vậy là đủ.
Chậm rãi trừu động, Trầm Sở Hãn cảm giác được Mạc Ngữ Phi đang co chặt lại cùng thống khổ, anh cúi người xuống hôn Mạc Ngữ Phi, nhẹ giọng hỏi: “Rất đau?”
“Không.” Mạc Ngữ Phi lắc đầu, theo động tác của y, những lọn tóc đen lướt qua làn da trắng.
Trầm Sở Hãn nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Mạc Ngữ Phi, lại đưa tay vuốt phân thân đã mềm xuống, hy vọng có thể làm Mạc Ngữ Phi thả lỏng đôi chút. Quả nhiên, sau một lúc âu yếm, thân thể Mạc Ngữ Phi nguyên bản đang căng cứng vì đau đớn đã bắt đầu thả lỏng, hai mắt y khép hờ, tiếng thở dốc cũng dần mang theo mị ý.
Trầm Sở Hãn lại bắt đầu động. Hai người từng ở chung, đều biết đối phương muốn gì, làm như thế nào có thể khiến đối phương khoái hoạt, cơn hoan ái dần đi vào cõi mơ, tư vị ngọt ngào càng ngày càng đậm.
“Sở Hãn, Sở Hãn…” Khi đạt cao trào, Mạc Ngữ Phi gọi tên Trầm Sở Hãn.
Thân thể đẫm mồ hôi gắt gao ôm lấy nhau, Trầm Sở Hãn đem cằm gác lên vai Mạc Ngữ Phi thở hổn hển, những ngón tay của Mạc Ngữ Phi đã sớm để lại mấy vết thương trên lưng Trầm Sở Hãn.
“Anh đau không…?” Ổn định hơi thở, Mạc Ngữ Phi hỏi.
Trầm Sở Hãn cười, cái đau đó anh mới không cần, trong những cơn hoan ái trước đây, Mạc Ngữ Phi đã nhiều lần cào bị thương lưng anh khi đạt kɧoáı ©ảʍ, “Anh không đau, nhưng em thì có.”
“Em?” Mạc Ngữ Phi nhướng mày cười, đột nhiên lật người nằm lên Trầm Sở Hãn, một bàn tay ấn lên ngực Trầm Sở Hãn, tay kia sờ soạng xuống dưới, nắm lấy phân thân Trầm Sở Hãn, bộ lộng vài cái, phân thân đang mềm yếu cố gắng làm cho cứng lên, nóng bỏng trong tay y, ngay cả nhịp đập ẩn ẩn đều có thể cảm nhận rõ ràng.
“Di, không tồi nha.” Mạc Ngữ Phi cười nói, ánh mắt cong thành trăng non, “Nói cho anh biết, em, còn rất nhiều sức nha.”
Vươn tay đỡ lấy thắt lưng Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn cũng cười. Chìm đắm trong nụ cười tuấn lãng của Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi nâng thắt lưng lên, chậm rãi ngồi xuống, cảm giác bị tiến nhập phi thường rõ ràng, y không khỏi ngửa đầu ra sau phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, đôi mắt khép hờ, đôi môi hồng nhạt khẽ mở, mái tóc đen dài xõa tung trên lưng Mạc Ngữ Phi, yêu dị mà xinh đẹp.
“Ngữ Phi…” Mê đắm trong diễm sắc kinh người của Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn không khỏi ôm chặt lấy y.
Một lần lại một lần hoan ái trên chiếc giường lớn, sự ngọt ngào của sự xa cách đã lâu áp đảo đêm tân hôn, làm Mạc Ngữ Phi cùng Trầm Sở Hãn đều khó tự kềm chế. Thay đổi qua nhiều tư thế để yêu đối phương, một đêm làm đến gần bình minh. Mạc Ngữ Phi hoàn toàn phóng xuất ra bản tính, luôn khoá chặt thắt lưng Trầm Sở Hãn đến vong tình, kêu đến cổ họng khàn khàn.
Tất cả mọi thứ đều bị quăng ra sau đầu, chỉ có người nọ đang ôm mình, mới là sự tồn tại chân chân thật thật nhất.
Lần cuối cùng, Mạc Ngữ Phi ôm lấy cổ Trầm Sở Hãn, đem đầu anh ôm vào lòng. Từng đau khổ chia cách, nhớ nhung lo lắng cùng khoái hoạt khi quay trở về với nhau đan cùng một chỗ, nghĩ không lâu trước đây còn tưởng rằng mình cứ như vậy mất đi nam nhân trong ngực, giữa những cảm xúc lẫn lộn, Mạc Ngữ Phi rơi nước mắt.
Phát hiện Mạc Ngữ Phi khóc, Trầm Sở Hãn vội vàng ôm chặt y, tay không ngừng vuốt ve trên lưng, nhẹ giọng hỏi: “Ngữ Phi, có phải anh làm em đau không?”
Mạc Ngữ Phi lặng lẽ khóc. Y không khóc vì thân thể, mà vì trái tim y. Hồ ly không được quý trọng, người duy nhất quý trọng y chính là người hiện tại đang ôm y. Mạc Ngữ Phi nhớ đến thân thế của mình, quá khứ của y, vô số nam nhân lượn lờ bên cạnh y, đưa đi đón về, cuộc sống bên ngoài thì rực rỡ nhưng bên trong lại nhục nhã, ngay cả khi có tiền tài, địa vị, quyền lực, kỳ thật vẫn không được tôn trọng, thậm chí ngay cả một đêm ngủ yên cũng chưa có. Nam nhân đang ôm y chính là lối thoát duy nhất của y. Lần thứ hai trở lại bên cạnh Trầm Sở Hãn, có lẽ vì quá vui sướиɠ mà rơi nước mắt.
Cảm giác tâm linh tương thông làm Trầm Sở Hãn có thể cảm nhận được Mạc Ngữ Phi khóc vì chuyện gì, anh không nói gì nữa, lại càng không hỏi tới, y chỉ ôm chặt Mạc Ngữ Phi, hôn lên đôi mắt khép chặt của Mạc Ngữ Phi, đem những giọt nước mắt trên lông mi hôn xuống, một lần lại một lần.
Hãy để đây là lần cuối cùng Mạc Ngữ Phi khóc đi. Trầm Sở Hãn nghĩ như vậy.
Thấy Mạc Ngữ Phi nhắm mắt lại, tựa hồ ngủ, Trầm Sở Hãn nhớ đến một chuyện, anh vươn ngón tay khẽ xoa cằm Mạc Ngữ Phi, cảm giác ngứa ngáy làm Mạc Ngữ Phi đẩy tay anh ra, nhắm mắt cau mày hỏi: “Làm gì?”
“Muốn ngủ rồi sao? Không cần hút thuốc?”
Nguyên lai anh ta nhớ đến chuyện vặt này. Mạc Ngữ Phi cười khẽ, oán trách trả lời: “Bỏ rồi, bỏ rồi.”
Cảm giác buồn ngủ càng ngày càng đậm, mơ hồ nghĩ lần này phải thật sự bỏ thuốc, Mạc Ngữ Phi trong cái ôm của Trầm Sở Hãn trầm trầm ngủ.
Khi Mạc Ngữ Phi tỉnh lại đã là buổi chiều.
Sau khi cảm thấy tỉnh táo, Mạc Ngữ Phi không dám mở mắt ngay lập tức, y sợ tất cả chuyện đêm qua chỉ là giấc mơ, một giấc mộng đẹp làm y say đắm lại làm y tan nát.
Bất quá lúc này thật sự không phải là giấc mơ, xúc cảm cánh tay đang ôm chặt quanh người trên da thịt; khuôn ngực khẽ phập phồng theo hô hấp dán sau lưng; lại thêm hơi ấm thoải mái dễ chịu dưới chăn, còn có hương vị của riêng Trầm Sở Hãn, tất cả đều bên cạnh minh chứng cho chuyện phát sinh đêm qua là sự thật.
Chậm rãi mở mắt, không bất ngờ khi thấy Trầm Sở Hãn cũng đang nhìn y, Mạc Ngữ Phi biếng nhác cười với Trầm Sở Hãn, “Chào anh…”
Theo sau tiếng ‘chào em’, khuôn mặt tuấn tú trước mặt nhanh chóng phóng đại, nhiệt khí toả ra lướt trên mặt Mạc Ngữ Phi, làm y bất giác nhắm mắt lại, sau đó, đôi môi mềm mại dán lên, Mạc Ngữ Phi theo bản năng khẽ hé mở môi, nghênh đón nụ hôn say đắm.
Vươn tay ôm chặt thân thể ngay trước mắt, Mạc Ngữ Phi đắm chìm trong nụ hôn kia, qua một lúc lâu mới luyến tiếc tách ra.
Liếʍ đôi môi ướt, Mạc Ngữ Phi dựa vào trước ngực Trầm Sở Hãn, dùng thanh âm mới thức dậy vẫn còn nhừa nhựa hỏi: “… Mấy giờ rồi…”
“Đã chiều rồi.”
“Anh không đi làm?” Mạc Ngữ Phi nhắm mắt lười biếng hỏi.
Lại khẽ hôn lên thái dương, Mạc Ngữ Phi nhịn không được quay lại ôm cổ Trầm Sở Hãn, kéo anh lại, hai gò má kề sát vào nhau.
“Anh… xin nghỉ phép vài ngày…”
Hiếm khi thấy nam nhân luôn theo nề nếp, lại có trật tự chịu xin nghỉ phép, Mạc Ngữ Phi không khỏi cười, nói vậy, những ngày tiếp theo hai người đều có thể tận tình với nhau, nhất thời có cảm giác thoả mãn.
“Nói cho anh biết số điện thoại của Thừa Phong, anh nghĩ em cũng xin nghỉ phép vài ngày, không có việc gì đi.”
Di? Cư nhiên nói như vậy? Căn bản không giống như thỉnh cầu, ngữ khí kia hoàn toàn tự ý quyết định.
Mạc Ngữ Phi ngửa đầu ra sau, mắt nhìn ngược nam nhân sau lưng đang ôm y, sau khi bị ánh mắt thâm thuý nhìn chăm chú một lúc y cũng không nói gì nữa.
Rõ ràng rất ghét bị người khác khống chế, chuyện của mình nhất định phải do mình quyết định, tuyệt đối không thể mượn tay người khác. Chính là đối diện với nam nhân này, cái gì nguyên tắc a, quy củ a, kiên trì a linh tinh liền toàn bộ tan thành mây khói.
“Thừa Phong… gọi thân thiết như vậy, là gì của anh? Cư nhiên gọi cậu ta như vậy?” Nhớ đến vấn đề quan trọng hơn, Mạc Ngữ Phi chất vấn.
Trầm Sở Hãn cười hắc hắc, không nói gì. Càng giải thích càng sai, ngoan ngoãn nghe giáo huấn thì tốt hơn.
“Sau này ít trước mặt em gọi tên nam nhân khác!”
Cảm giác được cánh tay đang ôm eo mình xiết chặt, Mạc Ngữ Phi vẫn cứ xụ mặt xuống, tỏ vẻ y không thông cảm cho anh, bất quá thân thể cũng không tự chủ dựa ra phía sau.
Đưa số điện thoại Dịch Thừa Phong cho Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi dựa vào cạnh anh, nghe anh gọi điện thoại cho Dịch Thừa Phong.
Biết bọn họ đang ở cùng nhau, Dịch Thừa Phong hiển nhiên rất yên tâm, chỉ ân cần hỏi thăm sơ sài rồi cúp máy, một lần nữa trở lại không khí ấm áp chỉ có hai người, Mạc Ngữ Phi dựa vào ngực Trầm Sở Hãn im lặng lắng nghe nhịp tim đập của anh.
Nằm ôm nhau một lúc, Mạc Ngữ Phi cảm thấy đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh, mới vừa nhổm lưng liền nằm xuống trở lại. Đêm qua quá điên cuồng, kết quả của việc tận tình chính là hôm nay e rằng không đứng dậy được, Trầm Sở Hãn giúp y xin nghỉ phép thật là hành động sáng suốt.
Trầm Sở Hãn đem ly nước đưa đến miệng Mạc Ngữ Phi, uống hơn phân nửa ly nước, cổ họng cảm thấy thoải mái hơn, ngược lại Mạc Ngữ Phi lại nghĩ cổ họng hôm nay đau là vì đêm qua kêu quá lớn quá say sưa, y mím môi quay mặt đi.
“Anh ôm em đi tắm.” Nói xong, Trầm Sở Hãn liền vươn tay ôm đi.
Trong lòng Mạc Ngữ Phi không muốn tắm, chính là đêm qua sau khi thân mật vì quá mệt mỏi cũng không tắm, tuy rằng Trầm Sở Hãn có giúp y cẩn thận lau qua, nhưng cảm giác còn có gì lưu lại trong người vẫn đang tồn tại.
“Ân.”
Ôm nhau ngồi vào trong bồn tắm rộng lớn, bồn tắm nguyên bản không nhỏ nhưng vì cùng lúc chứa hai đại nam nhân mà có chút chật chội, bất quá cảm giác da thịt gần gũi thật sự siêu hảo, Mạc Ngữ Phi cũng không oán giận.
Khi giúp Mạc Ngữ Phi gội đầu, Trầm Sở Hãn thở dài: “Tóc của em đã dài như vậy…”
Từ đêm mưa được Trầm Sở Hãn mang về nhà, Mạc Ngữ Phi chưa từng cắt tóc, mặc cho nó dài ra, không biết nói là vì lý do gì, chính là quyết định không cắt ngắn.
“Dài nhìn không đẹp?” Mạc Ngữ Phi hỏi, trong giọng nói có chút ghen tuông.
“Không phải a, nhìn rất đẹp.”
“Thật không?”
“Đương nhiên. Em như thế nào đều nhìn rất đẹp.”
Mạc Ngữ Phi trong lòng đắc ý, y cũng biết tóc mình dài hơn cũng sẽ không mất phần tuấn tú trước đây, hơn nữa còn nhiềm thêm ba phần tà mị, ba phần quyến rũ, miệng cũng không muốn thừa nhận, “Đừng khen em giống như khen nữ nhân như vậy.”
“Anh không có a.”
Biết Trầm Sở Hãn không có, anh rất thành thật, nói không được những câu giả dối.
Gội sạch tóc, Trầm Sở Hãn dùng một chiếc khăn lông lớn giúp y quấn tóc lại, sau đó ôm y tẩy trừ thân thể, khi ngón tay Trầm Sở Hãn trượt vào giữa hai chân, Mạc Ngữ Phi bắt đầu xao động.
“Anh… làm gì…” Ánh mắt ướŧ áŧ trừng lớn, ngữ khí nghi ngờ tỏ vẻ bất mãn của Mạc Ngữ Phi.
“Không làm như vậy… sẽ tẩy không sạch.”
“Thôi đi! Lấy cớ!” Mạc Ngữ Phi vùng vậy, ý muốn phản kháng.
“Nhưng mà em không thể tự mình làm…”
Đúng vậy, chẳng lẽ nói Mạc Ngữ Phi tự vói tay mình vào… Nghĩ đến đây Mạc Ngữ Phi đầu đầy hắc tuyến, y nghĩ nghĩ, thân thủ ôm cổ Trầm Sở Hãn, nâng nửa người trên lên, ngực và bụng đều dán lên Trầm Sở Hãn, mặt kề mặt, không để đối phương nhìn đến vẻ mặt y, ra lệnh: “Làm nhanh lên!”
“Nga.”
Ngón tay thon dài tại nơi khó nói, ra vào xoay tròn nhiều lần, động tác này quả thực rất giống bước chuẩn bị trước khi hoan ái, cảm giác tê dại dâng lên, thân thể Mạc Ngữ Phi run rẩy, trong người mơ hồ như có một cơn sóng dữ, từng đợt từng đợt đập vào bụng.
Đáng ghét! Biết là sẽ như vậy mà!
“Anh… A… Nhanh lên…” Sau khi khó khăn nói ra lời thúc giục lại đột nhiên phát hiện căn bản mang ý nghĩa khác, Mạc Ngữ Phi cắn một ngụm lên vai Trầm Sở Hãn.
“Được rồi, được rồi…” Thanh âm ôn nhu trấn an Mạc Ngữ Phi, bàn tay to lớn nguyên bản ôm ngang thắt lưng giữ vững thân thể y vuốt ve cao thấp trên lưng, động tác trấn an này làm tiếng thở dốc của Mạc Ngữ Phi càng lớn hơn.
Ngu ngốc! Ngón tay thì đã như vậy, còn lại sờ đông sờ tây, cái này căn bản là kɧıêυ ҡɧí©ɧ a!
“Anh… đáng ghét…”
Ngón tay bát lộng trong cơ thể rốt cục cũng rút ra, Mạc Ngữ Phi được kéo vào lòng Trầm Sở Hãn, nhẹ nhàng vỗ lưng, bên tai là thanh âm dỗ dành, “Được rồi, được rồi…”
“Được con khỉ!”
Hít sâu một trận, Mạc Ngữ Phi áp chế sóng tình đang dâng lên trong cơ thể, ngước hai má đỏ ửng, trừng mắt nhìn Trầm Sở Hãn giận dữ nói: “Không được có lần sau!”
Trầm Sở Hãn hối lỗi nhìn Mạc Ngữ Phi, “Sau lần đó, anh liền đem vứt những thứ không cần thiết. Hơn nữa, đã qua một thời gian, cũng không thể dùng được…”
Mạc Ngữ Phi biết ý Trầm Sở Hãn là sau khi y đi, những vật dụng cần thiết khi thân mật giữa hai người đặt ở tủ đầu giường đều bị vứt hết. Nam nhân này muốn nói với y, trong thời gian vừa qua, anh ta không dùng, cũng không có người nào khác. Mạc Ngữ Phi cảm động rất nhiều, cũng rất áy náy, suy cho cùng tất cả đều do y tạo thành. Mà Trầm Sở Hãn thì vẫn luôn là người nhận lỗi.
Cúi đầu, Mạc Ngữ Phi đem trán đặt lên vai Trầm Sở Hãn, lại lắc người cọ a cọ, sau đó nhỏ giọng nói: “Lại đi mua…”
Biết đây là một trong những cách nam nhân hồ ly không dễ dàng khuất phục làm nũng lấy lòng, Trầm Sở Hãn cười ôm y.
Tắm rửa xong, Trầm Sở Hãn đem Mạc Ngữ Phi được lau khô quay về giường, kéo chăn đắp cho y, sau đó hỏi y, “Có đói bụng không, muốn ăn gì?”
Thật sự đói bụng, Mạc Ngữ Phi nghĩ nghĩ, mắt sáng lên, “Bánh pudding.”
“Cái gì?”
“Muốn ăn bánh pudding, anh làm. Hai cái.” Nói đến đây Mạc Ngữ Phi chần chờ một chút, y không biết trong nhà Trầm Sở Hãn bây giờ có nguyên liệu để làm bánh pudding không, y nhìn Trầm Sở Hãn như muốn hỏi.
“Xoài và mạt trà, được không?” Trầm Sở Hãn cười hỏi.
“Ân.”
“Em ngủ một chút, anh đi làm.” Nói xong, Trầm Sở Hãn đi ra.
Mạc Ngữ Phi lui vào trong chăn ấm, sau khi tắm rửa xong cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái làm y cảm thấy cực kỳ thoải mái, còn có, chiếc gối bên cạnh, mang khí tức trên người Trầm Sở Hãn, tất cả mọi thứ đều khiến nội tâm nam nhân hồ ly thoả mãn. Ôm gối, Mạc Ngữ Phi thật muốn lăn lộn trên giường, vừa mới trở mình, thắt lưng truyền đến một trận đau nhức, y kêu nhỏ một tiếng, đưa tay đỡ lấy thắt lưng. Già rồi, Mạc Ngữ Phi nén giận nghĩ, quả nhiên không còn là thân thể mềm dẻo như thời thiếu niên, thân thể y giờ là nam tử cao lớn trưởng thành hơn nữa cứng rắn, ôm vào trong lòng nhất định không tốt bằng mỹ thiếu niên rồi. Hồ ly đa nghi bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Không bao lâu Trầm Sở Hãn đã trở lại, trong tay cầm hai chén thuỷ tinh, và đĩa bánh pudding đã làm xong, màu sắc thoạt nhìn rất ngon, mùi thức ăn thoang thoảng bay đến, Mạc Ngữ Phi nhất thời cảm thấy nước bọt trào ra trong miệng. Đem chén và muỗng đưa cho Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn ngồi xuống cạnh y, vươn tay vén mái tóc dài tán loạn giúp Mạc Ngữ Phi, sau đó giúp y ngồi thẳng dậy, trượt tay vào trong chăn giúp Mạc Ngữ Phi mát xa thắt lưng.
Mỹ vị bánh pudding tan trên đầu lưỡi, Mạc Ngữ Phi thầm gật đầu, trù nghệ nam nhân này vẫn tốt như vậy, ngay cả bữa điểm tâm nhỏ tại nhà còn làm rất có tư vị được nữa. Bàn tay to lớn khẽ xoa nơi thắt lưng, lực đạo không nặng không nhẹ vuốt ve, cảm giác đau nhức ban đầu dần biến mất, Mạc Ngữ Phi càng ngày càng cảm thấy thoải mái, tâm linh cùng thân thể đều đặc biệt thả lỏng.
Bàn tay Trầm Sở Hãn đang mát xa ngừng lại, anh ‘di’ một tiếng, nhấc tay lên, một chiếc đuôi to xù tuyết bạch bị kéo ra khỏi chăn.
Mạc Ngữ Phi vừa thấy, ô một tiếng, đoạt lại, cả giận nói: “Đưa cho em!”
“Sao lại…”
“Vì thả lỏng thôi.” Còn phải hỏi, cũng không phải chưa thấy qua.
Trầm Sở Hãn cười rộ lên, lại kéo đuôi ra, nắm chỏm lông đuôi ngắm nghía.
Mạc Ngữ Phi oán hận nhìn, lại không làm gì được, đơn giản không thèm để ý, thản nhiên ăn hết bánh pudding, xong lại chui vào trong chăn. Trầm Sở Hãn xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh, bàn tay cầm cái đuôi vẫn không chịu buông.
“Anh thấy chơi rất vui có phải không?” Mạc Ngữ Phi xoay người hỏi.
“Anh chỉ cảm thấy lại, vì sao chỉ có đuôi, không có lỗ tai.” Nói xong, Trầm Sở Hãn rờ rờ tóc Mạc Ngữ Phi.
“Anh thật sự nghĩ em vô dụng như vậy!”
Trầm Sở Hãn khẽ nhíu mày, hiển nhiên không thể lý giải những lời này, “Cái đó và vô dụng có liên quan gì?”
“Đương nhiên. Khống chế không tốt mới có thể để lộ nguyên hình. Em là hồ ly trưởng thành, hẳn phải khống chế rất tốt mới đúng.” Ý của Mạc Ngữ Phi là vì quá thoải mái cùng thả lỏng, vì thế không chế không được, nhất thời để lộ đuôi.
“Như vậy a.”
“Cho nên anh có cảm thấy người trẻ tuổi thì tốt hơn không?” Mạc Ngữ Phi chất vấn.
“Cái gì?” Trầm Sở Hãn ngẩng ra.
“Đương nhiên là người trẻ tuổi thì tốt hơn rồi, tuổi trẻ mà, làn da đẹp, thân thể lại hảo, vừa mềm mại vừa dẻo dai, muốn thế nào được thế đó, hanh hanh.” Nam nhân hồ ly lộ tính ghen tuông.
Bàn tay lướt dọc theo làn da trên tấm lưng trần, Trầm Sở Hãn cười nói: “Làn da này còn chưa đủ đẹp?”
Mạc Ngữ Phi ‘ngô’ một tiếng, thắt lưng bất giác run một cái, trừng mắt với Trầm Sở Hãn, hất tay đối phương ra: “Anh ít sờ loạn đi.”
“Đêm qua, chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này, đều đã chạm qua…” Bàn tay mơn trớn dọc theo những điểm mẫn cảm trên người Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn cười với y. Anh biết Mạc Ngữ Phi bất quá chỉ oán giận nơi cửa miệng một chút thôi, trước đây hồ ly đối với vấn đề tuổi tác không để ý lắm, hiện tại không loại trừ khả năng vì thời gian trôi qua vài năm mà biến thành đề tài nhạy cảm. Một khi đã như vậy, càng không thể nhắc đến, nói sang chuyện khác là lựa chọn tốt nhất.
“Nha…” Mạc Ngữ Phi tránh né, vì thân thể hai người đều quấn trong chăn, nhất thời không thể nhúc nhích, tùy ý để Trầm Sở Hãn giở thủ đoạn.
Trầm Sở Hãn kề mặt đến dùng chóp mũi cọ lên cổ Mạc Ngữ Phi, Mạc Ngữ Phi bị nhột cười không ngừng. Sự xa cách giữa hai người yêu nhau giờ biến thành tán tỉnh nhau, hai người ôm nhau trên giường lăn lới lăn lui đùa giỡn.
Đùa mệt, cái đuôi không biết biến mất từ khi nào, Trầm Sở Hãn ôm Mạc Ngữ Phi nằm nghỉ. Thấy Mạc Ngữ Phi nhắm mắt lại, Trầm Sở Hãn nhẹ giọng bên tai y nói: “Ngữ Phi…”
Mỗi lần được gọi như vậy, Mạc Ngữ Phi đều cảm thấy trong lòng nóng lên, mang cảm giác ấm áo, đó là vì yêu đi. Bởi trừ bỏ Trầm Sở Hãn, không ai gọi tên y như vậy.
“Chuyện gì?”
“Mấy ngày tới rảnh rỗi, đem tất cả đồ của em chuyển qua đây đi.”
Lời thỉnh cầu ôn nhu làm nội tâm Mạc Ngữ Phi rung động. Là định chính thức ở chung đi, giống như trước đây. Nam nhân này chưa từng tránh né trách nhiệm của anh. Công khai, nghiêm túc, tràn đầy tôn trọng, mà quan trọng hơn là anh luôn chung thủy với một con hồ ly.
Mở to mắt, nâng nửa người trên dậy, vươn tay ôm cổ Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi nhìn thẳng vào mắt Trầm Sở Hãn, nhìn đối phương thật sâu.
“Nhìn rõ em đi, nhìn rõ em đi, Sở Hãn. Em không phải là người, anh hiểu không? Em không phải là người! Em là hồ ly, là một hồ ly dâʍ đãиɠ trong mắt mọi người, chỉ cần có tiền là có thể tùy tiện chà đạp lên thể xác và tôn nghiêm, là hồ ly! Anh phải hiểu rõ chuyện này, anh hiểu rõ rồi chưa?”
“Ngay từ đầu anh đã hiểu rất rõ ràng.” Trầm Sở Hãn lộ ra nụ cười ôn hòa trước sau như một, cực kỳ thẳng thắn thành khẩn nói.
“Anh có biết quá khứ của em không?”
“Đã gọi là quá khứ, còn nhắc đến làm gì.” Trầm Sở Hãn lạnh nhạt nói.
“Bên ngoài có rất nhiều lời đồn thổi, về em, tin đồn kiểu gì cũng có. Những cái đó anh đều biết hết
phải không?” Mạc Ngữ Phi lại hỏi.
“Đối với mấy ‘tin đồn’ này nọ, anh luôn không để ý.” Trầm Sở Hãn nói thật sự chân thành.
“Hãy nghe em nói, Sở Hãn, trong hắc đạo vẫn nhắc đến Mạc Ngữ Phi, nói chỉ cần có tiền, người nào cũng có thể với em…” Mạc Ngữ Phi dừng lại, “Anh hiểu không?”
“Là giả.”
“Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy? Anh lại chưa từng thấy mà! Những năm chúng ta không ở bên nhau, còn có, trước khi chúng ta quen biết cũng không cùng một chỗ, anh sao biết được em không cùng lên giường với nam nhân khác, anh sao biết được em không dâʍ ɭσạи. Có lẽ vì quyền lực, vì tiền, vì muốn tiến xa, em đã ngủ cùng rất nhiều nam nhân khác, bị rất nam nhân tùy ý chà đạp đùa giỡn, thậm chí phải…” Mạc Ngữ Phi không nói được nữa. Đã từng, y tâm ngoan thủ lạt, diệt trừ đối thủ không chút lưu tình, xét từ phương diện nào đó mà nói, kỳ thật cũng là tránh cho những tình huống này phát sinh. Chính là, hồ ly không bỏ được ánh mắt lẳиɠ ɭơ trên người, trốn không được những ánh mắt hèn mọn của người khác, đó vẫn luôn là sự thật.
Trầm Sở Hãn yên lặng, sau đó mỉm cười vươn tay đỡ lấy thắt lưng Mạc Ngữ Phi. Tiếp theo, cảm giác ngón tay chậm rãi lướt dọc theo cột sống làm cả người Mạc Ngữ Phi run lên, lưng là nơi mẫn cảm, được âu yếm luôn cảm thấy thực thoải mái, tiếp xúc như vậy đương nhiên cũng không là ngoại lệ.
Trầm Sở Hãn dùng một tay nâng cằm Mạc Ngữ Phi lên, để y ngẩng mặt đối diện với anh, “Ngữ Phi, em cảm thấy nói như vậy sẽ làm anh dao động sao? Thân thể này – chỉ lưu lại dấu vết của anh. Anh cũng là nam nhân, sao lại không biết rõ được.”
“Anh…”
Trầm Sở Hãn cười vói Mạc Ngữ Phi, “Anh không phải chưa từng hối hận. Lần đầu tiên gặp nhau ở hành lang cảnh cục, hoặc, khi trước khi em bị tộc nhân đánh bị thương, nếu anh có thể hành động sớm hơn, có lẽ em đã không chịu nhiều tổn thương như vậy. Vốn tưởng rằng chúng ta không gặp nhau, nhưng hiện tại em đang ngay bên cạnh anh. Khi đó em lựa chọn rời đi, anh tôn trọng lựa chọn của em, hiện tại, anh vẫn quyết định đem quyền lựa chọn trao cho em, ở lại bên cạnh anh, hoặc là không. Do em quyết định.”
“Bất quá…” Trầm Sở Hãn nhìn Mạc Ngữ Phi sâu sắc, vẻ mặt nghiêm túc và trịnh trọng chưa từng thấy, anh nắm tay Mạc Ngữ Phi, đem lòng bàn tay y đặt lên ngực, “Ngữ Phi, anh vĩnh viễn ở trong này, ở nơi này đợi em…”
Mắt Mạc Ngữ Phi đã ươn ướt, nghẹn ngào hít một tiếng, cúi đầu.
“Nếu anh đã biết rõ…”
“Anh đã sớm nghĩ rất kỹ, rất rõ ràng.”
“Nhưng mà, nhưng mà…” Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu lên, hốc mắt phiếm đỏ cùng biểu tình bướng bỉnh làm Trầm Sở Hãn tâm động, “Anh… em trai anh đã kết hôn trước anh rồi. Em biết anh thích có tiểu hài tử, tuy rằng anh cũng chưa từng nói gì, nhưng mà em biết, anh nhất định rất thích tiểu hài tử. Em… em… em không thể sinh con cho anh…” Mất mác cúi đầu, Mạc Ngữ Phi càng nói thanh âm càng nhỏ, “Em trai anh đã… nếu anh cũng không có con, người nhà anh… anh…”
Đây là điều Mạc Ngữ Phi che giấu trong nội tâm từ khi bắt đầu yêu nam nhân này. Mạc Ngữ Phi vẫn không muốn nhìn đến vấn đề này, nhưng tiềm thức y vẫn luôn nhắc nhở y. Người em trai Trầm Sở Hãn đã kết hôn, hơn nữa còn chọn người cùng giới tính, nói cách khác, Trầm Sở Hãn phải nhận nhiệm vụ nối dõi tông đường. Hiện tại, anh cũng chọn hồ ly khác cùng giới tính, phải ăn nói thế nào với người nhà đây? Mạc Ngữ Phi biết quan niệm của Trầm Sở Hãn về gia đình rất nặng, phi thường hiếu thuận, đối với người cha cảnh sát lại càng thêm kính yêu. Cho dù là hồ ly chỉ luôn nghĩ đến lợi ích bản thân, Mạc Ngữ Phi cũng không muốn làm cho Trầm Sở Hãn khó xử giữa người yêu và người nhà.
Đời người sao có thể không có nuối tiếc, khi chọn hồ ly, Trầm Sở Hãn cũng đã cân nhắc rất rõ ràng, anh lộ ra nụ cười, lần thứ hai nâng cằm Mạc Ngữ Phi lên, để y nhìn thẳng vào mình, “Anh không quan tâm.”
Bốn chữ vô cùng đơn giản, cơ hồ làm Mạc Ngữ Phi rơi nước mắt. Đáng ghét, nam nhân này làm gì cũng đáng ghét như vậy.
“Vậy, dành thời gian chuyển qua đây đi.” Trầm Sở Hãn thấp giọng dùng thanh âm dỗ dành nói.
Mạc Ngữ Phi nâng tay nhu chóp mũi, hừ một tiếng, khi ngẩng đầu lên đã lộ ra nụ cười, “Hừ, anh nghĩ cái gì! Nói cho anh biết, em cũng không có gia sản. Em là kẻ trắng tay một đồng cũng không có! Em a, em sẽ ở nhà anh, ăn thức ăn của anh, uống nước của anh, dùng đồ của anh, còn nữa…” nói xong, nam nhân hồ ly nhào tới, ôm chặt lấy Trầm Sở Hãn, cắn lên lỗ tai Trầm Sở Hãn, “Anh còn phải cho đại gia một chiếc giường ấm áp, bồi
gia ngủ, hầu hạ gia cho tốt! Hiểu chưa!”
“Hiểu rồi.”
Đem mặt vùi vào trong ngực Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi hít một hơi thật sâu, mùi vị thân thể đối phương làm y mê muội trầm tuý. A, đã trở lại, rốt cục đã trở lại, một lần nữa trở lại trong lòng người yêu, còn chuyện gì tốt hơn chuyện này nữa?
“Đến đây rồi em sẽ không đi nữa nga, anh phải chuẩn bị tâm lý.”
“Ân.”
“Em cũng không phải tìm một đêm phong lưu nha. Nói cho anh biết, em muốn nhìn thấy anh, trông coi anh, quấn quít anh, gắt gao nhìn anh chằm chằm, thành quỷ cũng không buông tha anh!” Mạc Ngữ Phi nhỏ giọng la, bộ dáng vô lại vô cùng.
“Ân.” Chỉ thốt lên một tiếng nhẹ nhàng, đại biểu cho lời hứa của Trầm Sở Hãn.
Thấy Trầm Sở Hãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nam nhân tốt như vậy, yêu mình như thế, nếu thật sự mất đi, mình nhất định sẽ chết mất. Khi xa nhau trong lòng luôn tưởng tượng, tưởng tượng nếu có một ngày có thể trở về… Hiện tại, đã quay trở lại bên cạnh anh, không ly khai, không bao giờ ly khai nữa. Mạc Ngữ Phi nghĩ như vậy, kìm lòng không được dựa sát vào, khẽ hôn lên hai má Trầm Sở Hãn.
“Sở Hãn…”
“Ân?”
“Em có nói xin lỗi anh chưa?” Mạc Ngữ Phi nhẹ giọng nói.
“Vì sao lại muốn nói?” Trầm Sở Hãn mở to mắt, hỏi ngược lại.
“Vì… em quả thực phải nói.” Mạc Ngữ Phi nói rất nghiêm túc.
“Anh… anh không biết…” Trầm Sở Hãn lắc đầu nói, “Giữa chúng ta còn nói cái gì xin lỗi hay không xin lỗi. Anh thích em, bất luận em làm gì, lựa chọn điều gì, anh sẽ tận lực tìm hiểu, hỗ trợ, cho dù không thể chấp nhận cũng có cố gắng thông cảm với em, cho nên, anh cảm thấy giữa chúng ta không cần từ này. Anh nghĩ, em cũng dựa vào điều này để đối xử với anh, không phải sao?” Vì yêu nhau, cho nên tha thứ cho nhau.
Đúng vậy, anh ấy nói đúng. Mạc Ngữ Phi quả thật cũng dựa vào suy nghĩ đó mà kết giao cùng Trầm Sở Hãn, tất cả đều là tình yêu. Chính là, dù sao y đã làm anh ấy tổn thương, quay trở về lần nữa, vẫn được nam nhân ấm áp khoan dung ôm chặt, Mạc Ngữ Phi cảm thấy y cần phải nói những từ này.
“Sở Hãn, xin lỗi…”
Có thể làm một hồ ly ích kỷ, cao ngạo, lạnh lùng lại nhu thuận nói ra tiếng ‘Xin lỗi’ như vậy, thật sự không dễ dàng. Trầm Sở Hãn biết Mạc Ngữ Phi là thật tình, anh cười cười, vươn tay ôm y. Không cần nói tha thứ, chỉ cần cái ôm thâm tình này, Mạc Ngữ Phi nhất định hiểu.
Mạc Ngữ Phi tựa vào ngực Trầm Sở Hãn, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, không biết lúc này nên dùng biểu tình này, y nắm lấy tay Trầm Sở Hãn, đã nói rất nhiều rất nhiều, chỉ hận không thể ngay lập tức đem những chuyện trong mấy năm xa cách nói hết cho Trầm Sở Hãn nghe. Nam nhân hồ ly lần đầu tiên bộc bạch nội tâm y như thế, tận tình thổ lộ tiếng yêu, một lần lại một lần.
Trầm Sở Hãn nghỉ phép bốn ngày, có thể nghỉ đến cuối tuần. Mạc Ngữ Phi đem việc quản lý, kiếm tiền và vân vân của sòng bài quẳng hết ra sau đầu, chỉ chăm chăm cuộn mình trên chiếc giường lớn trong nhà Trầm Sở Hãn hưởng thụ cuộc sống chung mới mẻ này.
Trừ bỏ chiếc áo choàng tắm kia, Mạc Ngữ Phi không mang quần áo gì đến, Trầm Sở Hãn nói muốn mua cho y, y cũng không chịu cho Trầm Sở Hãn ra khỏi cửa.
“Mua cái gì, dù sao chiều cao chúng ta cũng không chênh lệch lắm, mặc của anh là được rồi.”
“Em không ngại?” Trầm Sở Hãn biết phong cách mặc quần áo của anh và Mạc Ngữ Phi khác nhau quá xa, anh lo sau khi Mạc Ngữ Phi mặc quần áo vào rồi sẽ phát điên.
“Anh không để ý, em để ý làm gì.”
Quả nhiên, Mạc Ngữ Phi mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay cùng quần kaki của Trầm Sở Hãn, thản nhiên tự đắc. Tuy rằng quần áo này có chút không xứng với ngoại hình của y, bất quá dù sao cũng không ra khỏi cửa, nam nhân hồ ly không thèm quan tâm. Quan trọng hơn nữa là, nội y cũng là của Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi đặc biệt chọn những chiếc nội y Trầm Sở Hãn đã mặc qua, nền vải đã được giặt vài lần phá lệ mềm mại. Mặc nội y của người yêu, nghĩ lớp vải kia từng bao lấy bộ vị, dán lên da thịt, thật sự có cảm giác vi diệu, ngọt ngào nói không nên lời dâng lên trong lòng, làm nam nhân hồ ly luôn cong khoé môi, hết sức vui vẻ.
“Nhìn em hình như rất vui a.” Thấy Mạc Ngữ Phi vẫn luôn mỉm cười, Trầm Sở Hãn nói.
Mắt Mạc Ngữ Phi đảo một vòng, mỉm cười nhìn Trầm Sở Hãn, “Ăn không phải trả tiền, ở không phải làm việc nhà, đương nhiên vui vẻ.”
Trầm Sở Hãn nửa đùa nửa thật cố tình hỏi: “Thật là không làm việc nhà”
Thuận tay rút một cây tăm ra, Mạc Ngữ Phi đưa vào trong miệng, trả lời: “Làm từ lâu rồi.”
Trầm Sở Hãn nhịn không được cười không ngừng.
Nùng tình mật ý triền miên cho đến hết cuối tuần, Mạc Ngữ Phi và Trầm Sở Hãn phải quay lại với công việc. Sáng sớm đầu tuần, Dịch Thừa Phong đến đón Mạc Ngữ Phi đi làm.
Dịch Thừa Phong gặp lại Trầm Sở Hãn, cảm kích không thôi. Có rất nhiều điều muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu. Cả hai nguyên bản đều không phải là nam nhân hay nói, luôn lặng lẽ làm việc, chỉ nhìn nhau một chút, đều không nói gì.
Mạc Ngữ Phi tâm tình rất tốt vừa nhìn thấy thương lang, y bắt đầu trêu: “Di? Như thế nào là cậu đến đón tôi? Mặt trời nhỏ nhà cậu đâu?”
Dịch Thừa Phong vừa rồi còn đang mang vẻ mặt kích động liền đỏ mặt, bối rối.
“Cái gì mà ‘mặt trời nhỏ’?” Trầm Sở Hãn tò mò hỏi, trực giác nói với anh người Mạc Ngữ Phi đang nhắc đến khẳng định là bằng hữu của Dịch Thừa Phong.
“Nha, là bạn trai của Thừa Phong, bác sĩ thực tập của bệnh viện.” Mạc Ngữ Phi còn nói rất nghiêm túc, trên mặt là nụ cười đùa giỡn.
“A, chúc mừng.” Trầm Sở Hãn vội nói.
“Thừa Phong, sau này không cần cậu để ý nữa, tôi có tài xế mới.” Vẻ mặt Mạc Ngữ Phi đắc ý, cười xấu xa, ngoái đầu liếc nhìn Trầm Sở Hãn một cái.
Dịch Thừa Phong đương nhiên hiểu ý Mạc Ngữ Phi. Có Trầm Sở Hãn bên cạnh Mạc Ngữ Phi, Dịch Thừa Phong rất yên tâm. Huấn luyện viên trường cảnh sát, nói về công phu, thương lang chưa chắc thắng được anh, về công hay tư, đem Mạc Ngữ Phi giao cho anh ta chiếu cố là tốt nhất.
Đều tự đi đến chỗ làm, Mạc Ngữ Phi ngồi trên xe, trên đường đều nhỏ giọng hát, tỏ vẻ tâm tình y rất tốt.
“Cậu sẽ qua đó sống sao?” Dịch Thừa Phong hỏi.
“Đương nhiên.”