Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 2: Lãnh tinh hồn

Ngày thứ hai của Ô Mễ, Lãnh Tinh Hồn dẫn cậu đi mua vật dụng hằng ngày.

Ở siêu thị Đại Hình, nhìn hàng hoá bày biện trên kệ rực rỡ muôn màu, mắt Ô Mễ trừng lớn.

Đã từng nghĩ nếu sống trong siêu thị cũng không tệ, ăn uống không phải lo, lại không sợ mưa rơi tuyết đổ, nhưng Ô mễ là tiểu tùng thử, siêu thị đã sớm bị thử tộc chiếm cứ, không đến lượt.

Không ngờ sẽ có một ngày, có thể lấy tư cách khách hàng mà tiến vào.

Lãnh Tinh Hồn dẫn theo Ô mễ, giúp cậu mua quần áo cùng vật dụng hằng ngày, lại mua thêm một cái mền mới.

“Ngủ sofa có quen không?”

Ô Mễ gật gật đầu.

“Ân, cậu thì ngủ được đi.” Lãnh Tinh Hồn nhìn nhìn Ô Mễ cao 1,75 mét, “Đổi lại, tôi không thể ngủ được, quá chật chội, ngủ một đêm lưng liền đau.”

Ô Mễ nghĩ, mình còn có thể dùng hình thái tùng thử ngủ trên sofa, liền càng không lo lắng.

“Nếu có nhiều phòng hơn, liền cho cậu ở.”

Nghe Lãnh Tinh Hồn nói vậy, Ô Mễ vội nói: “Cám ơn anh, không cần, hiện tại cũng rất tốt.”

Có thể được ở lại, Ô Mễ đã rất thoả mãn.

Sau khi mau rất nhiều vật dụng, hai người bước qua khu ăn vặt, nhìn thấy trên kệ hàng để đủ kiểu túi quả hạch, Ô Mễ theo bản năng liền vươn tay ra lấy.

Bàn tay đưa ra được nửa, rồi dừng lại, sau đó Ô Mễ liền đỏ mặt cúi đầu.

Lãnh Tinh Hồn phốc phốc cười rộ, “Thích thì cứ lấy.”

Ô Mễ cảm thấy rất ngượng ngùng, có chỗ ăn chổ ở đã tốt lắm rồi, còn muốn được nhiều hơn.

“Yên tâm, tôi không phải người keo kiệt. Lại nói, cậu không ăn thì tôi cũng muốn ăn.” Nói xong, Lãnh Tinh Hồn liền bắt đầu chọn từng túi từng túi quà vặt.

Cuối cùng, hai người mua một đống chất đầy xe đẩy.

Khi bước đến quầy tính tiền, Ô Mễ đánh giá những xung quanh một chút, cậu đột nhiên phát hiện một chuyện thú vị.

Mỗi khi nữ nhân nhìn thấy Lãnh Tinh Hồn, từ học sinh trung học, đến phụ nữ trên năm mươi, đều không tự chủ được trố mắt nhìn, ngốc lăng ít nhất mười giây, sau đó lập tức lộ ra nụ cười tươi tắn nhất, phô bày những nét đẹp nhất của mình ra.

Cho dù Lãnh Tinh Hồn đã đi qua rồi, các nàng cũng ngoáy đầu lại nhìn, hoàn toàn mặc kệ người bạn trai bên cạnh, những nhóm bạn gái thì sẽ châu đầu ghé tai lại.

Là vì bộ dáng Lãnh Tinh Hồn rất đẹp trai đi.

Nhìn bóng dáng Lãnh Tinh Hồn, Ô Mễ đột nhiên cảm thấy hâm mộ.

Lãnh Tinh Hồn ngược lại hoàn toàn không để ý đến, chỉ chăm chú nhìn đường của mình.

Sau khi có được đồ dùng của riêng mình trong nhà, thế giới vốn của hai, đã thành của ba người.

Ngày lại ngày trôi qua, Ô Mễ dần quen với cuộc sống trong bệnh viện sủng vật.

Lãnh Tinh Hồn không biết từ đâu đưa chứng minh thư, giao cho Ô Mễ, nói với cậu sau này ở bệnh viện, có thể dùng nhân hình, người khác có hỏi thì nói là trợ lý do anh tuyển được.

Buổi tối nằm trên giường, Ô Mễ nhìn chứng minh thư, biết mình có công việc, cảm giác thập phần mới mẻ cùng kích động.

Bệnh viện sủng vật tên ‘Sao Sáng’ này, bác sĩ chỉ có một mình Lãnh Tinh Hồn. Tầng trệt ngôi nhà là nơi tiếp đón cùng phòng khám, lầu một dành để ở. Mỗi ngày mười giờ sáng mở cửa sinh ý, chiều đúng năm giờ đóng cửa.

Bệnh viện sủng vật toạ lạc trên con đường nhỏ yên tĩnh, không có mấy người biết. Người đưa sủng vật đến khám bệnh cũng không nhiều, có khi cả ngày không có lấy một người.

Dù như vậy, Lãnh Tinh Hồn vẫn kiên trì giữ thói quen một tuần nghỉ một ngày, thứ ba không mở cửa.

Lúc đầu, Ô Mễ có chút lo lắng, trong thành phố mọi thứ đều phải chi tiêu, thật không biết thu nhập ít như vậy, Lãnh Tinh Hồn duy trì cuộc sống như thế nào.

Anh ta tựa hồ rất tùy tính, thích cái gì liền mua cái đó, vừa thấy trên TV quảng cáo thứ gì đó, lập tức gọi điện đặt hàng.

Lôi Khắc Tư giống như quản gia, cũng chưa bao giờ để ý đến mấy hành động này, mặc kệ luôn.

Ở đây, thức ăn rất phong phú, hải sản cơ hồ không thiếu. Ô Mễ không còn bị đói nữa. Trù nghệ của Lôi Khắc Tư cùng Lãnh Tinh Hồn đều rất tuyệt, món Trung món Tây đều biết làm ngẫu nhiên còn có thể gọi thức ăn bên ngoài.

Ô Mễ yên lặng ở trong phòng tính toán sổ sách, do dự nên hay không nói một chút với Lãnh Tinh Hồn, kỳ thật có thể tiết kiệm lại một chút.

Đến khi thấy xe Lãnh Tinh Hồn, Ô Mễ ngược lại không biết phải mở miệng như thế nào.

Ô Mễ từng ngồi trong một chiếc xe màu bạc bình thường phổ thông có rèm che đi mua sắm, trong gara ngôi nhà có hai chiếc, khi Ô Mễ quét dọn thấy được một chiếc khác nữa.

Là Ferrari màu đen, thân xe hình giọt nước cực kỳ hiện đại, Ô Mễ từng thấy trên TV, cửa xe này có thể mở hướng lên trên, giống như cánh hải âu. Xe màu đen, màu đen của đêm giống như xe ma chợt loé lên lướt qua quốc lộ, tin rằng mỗi nam nhân đều nguyện ý thử cảm giác được điều khiển chiếc xe này.

Rất… xa xỉ đi, anh ta phải kiếm được nhiều lắm a.

Trách không được Lôi Khắc Tư gọi anh ta là ‘Thiếu gia’.

Thầm nhắc chuyện này với Lôi Khắc Tư, Lôi Khắc Tư có chút kinh ngạc, “Di? Tôi nghĩ cậu đã từng nghe nói đến?”

“Cái gì?” Vẻ mặt Ô Mễ khó hiểu.

“Thiếu gia a, cho dù chưa nghe nhắc đến thiếu gua, cũng nghe nhắc đến dòng họ thiếu gia đi.”

Ô Mễ chớp chớp mắt, lắc đầu.

Lôi Khắc Tư lộ ra ánh mắt ‘Cậu thật sự là đồ nhà quê’.

Ô Mễ rất muốn trò chuyện với Lãnh Tinh Hồn, dù sao được anh ta thu lưu, chuyện về anh ta hẳn cũng nên biết một chút, nhưng tiếc rằng chỉ mới đến vài này, Lãnh Tinh Hồn trừ bỏ khám bệnh cho động vật, thì ngủ no mắt, nếu không thì cũng là ăn, đều không có cơ hội hảo hảo trò chuyện.

Xem ra tất cả chỉ có thể tìm hiểu ở Lôi Khắc Tư mà thôi.

Buổi tối, sau khi Lãnh Tinh Hồn ngủ, trong phòng khách lầu một, doberman Lôi Khắc Tư cùng thiếu niên Ô Mễ ngồi xuống hàn huyên.

“Cậu thật sự chưa nghe nói qua? Cậu cũng là yêu thú a, cũng chưa từng nghe qua?”

Ô Mễ lắc đầu, “Tôi… nguyên bản sống trong rừng, sau khi đến thành phố N, cũng vẫn sống trong hình tùng thử, chuyện đó…”

Lôi Khắc Tư hừ một tiếng, lắc đầu.

“Lãnh gia, chính là gia tộc Âm Dương sư khá nổi tiếng.”

Lôi Khắc Tư đem gia thế của Lãnh Tinh Hồn nhất nhất kể hết.

Tộc Lãnh thị, từ thời cổ đại, đã qua lại giữa hai thế giới yêu thú và con người, là gia tộc cực kỳ nổi tiếng trong Âm Dương sư. Không chỉ khắc chế được linh lực của yêu thú, mà còn có thể chế ngự ác quỷ.

“Hàng yêu tróc quỷ, là bản lĩnh của Lãnh gia từ đời này sang đời khác, những tộc nhân có thiên tư cao, khi sinh ra liền có được linh lực cường đại, bắt đầu nhận trách nhiệm làm người giám hộ. Sau thời cổ đại, ngay cả quan phủ khi gặp yêu thú hay ác quỷ quấy nhiễu, cũng phải thỉnh người của tộc Lãnh thị ra mặt giải quyết.”

Ô Mễ gật đầu.

“Hiện tại, Lãnh gia chia làm hai nhánh, đều là Âm Dương sư, một nhánh chuyên đối phó với ác quỷ du tẩu khắp thế gian, vì đủ thứ nguyên nhân mà không vãng sanh, quấy nhiễu hại người; một nhánh khác chuyên hàng phục yêu thú gây nguy hại đến con người.”

“Vậy, pháp lực của Lãnh đại ca rất mạnh sao?” Ô Mễ nhịn không được xen mồm vào hỏi.

Cảm nhận không nổi Lãnh Tinh Hồn có được linh lực cường đại kia giống như con mèo vĩnh ngủ đến bất tỉnh.

“Đương nhiên, thiếu gia trong các Âm Dương sư, là cao thủ đứng đầu trong các cao thủ hàng đầu.”

Ô Mễ cảm thấy Lôi Khắc Tư có chút khoa trương, nhưng cảm thấy Lôi Khắc Tư luôn luôn nghiêm cẩn, không giống người hay phóng đại.

Lãnh Tinh Hồn kia, thật sự lợi hại như vậy sao?

Ân, bộ dáng đẹp trai thì thật đó, đẹp nhất trong những người đẹp nhất, điểm này thật ra có thể khẳng định được.

Lôi Khắc Tư lại nói cho Ô Mễ, tộc trưởng hiện tại của tộc Lãnh thị, là bà nội của Lãnh Tinh Hồn, nàng ở tuốt phía nam của thành phố D, trong biệt thự Lãnh thị. Nơi đó là trụ sở của một nhánh.

Lãnh Tinh Hồn thi đậu vào trường đại học Y của thành phố N, không biết tại sao anh cư nhiên học ngành thú y, sau đó ở lại quận Tân Hải này, mở một bệnh viện sủng vật nho nhỏ.

“A, anh ta là sinh viên?” Ô Mễ cảm thấy khó tin.

“Muốn xem bằng không?”

“Nga, không cần, không cần.”

“Vậy, người nhà Lãnh đại ca đâu? Ý tôi là cha mẹ anh ấy?”

Ô Mễ thấy Lãnh Tinh Hồn ở đây một mình, tựa hồ trong thành phố này cũng không có người thân nào khác, không khỏi hỏi.

Lôi Khắc Tư nhích nhích lỗ tai, ô một tiếng, “Lão gia và phu nhân đều qua đời, do sinh bệnh. Trước khi thiếu gia đậu đại học thì đã qua đời rồi.”

Ô Mễ cúi đầu, “Xin lỗi…”

“Lão gia và phu nhân khi còn tại thế rất thương thiếu gia. Hiện tại, vết thương trong lòng thiếu gia nhất định vẫn còn đi.” Lôi Khắc Tư chậm rãi nói.

Lôi Khắc Tư phát hiện Ô Mễ cũng thương cảm, đoán cậu chắc cũng nhớ đến người nhà của mình, vì thế chuyển đề tài.

Ô Mễ nhắc đến thu nhập của bệnh viện sủng vật, Lôi Khắc Tư nói cho cậu biết, hiện tại Lãnh thị có rất nhiều người, đều đã không còn làm Âm Dương sư. Đặc biệt năm mươi năm trước, chính phủ đã thành lập đội cảnh sát yêu thú thuộc cảnh sát thành phố, sau khi dùng các vũ khí hiện đại đối phó với yêu thú, càng nhiều tộc nhân Lãnh thị bắt đầu làm những công việc bình thường.

Bà nội của Lãnh Tinh Hồn rất có đầu óc kinh doanh, nhiều năm trước đã bắt đầu đầu tư vào bất động sản, mua rất nhiều đất chưa khai thác, hiện tại, Lãnh thị đã là gia tộc giàu có một vùng. Anh ta có một đám anh em họ, mở công ty, kinh doanh xuất nhập khẩu, điện tử, thiết bị thông tin, cũng có người bước vào nghành ngân hàng, sự nghiệp đều rất thành công.

“Nguyên lại là thiếu gia rất có tiền a.” Ô Mễ thở dài.

“Đúng vậy, Lãnh gia rất có tiền, cho nên về cuộc sống cậu không cần lo lắng.”

Lôi Khắc Tư nói với Ô Mễ, bệnh viện sủng vật này, ngôi nhà là tài sản của Lãnh Tinh Hồn, còn nữa, Lãnh thị trong thành phố N còn vài trung tâm thương mại, chỉ tiền thuê thôi, cũng đã đủ cho Lãnh Tinh Hồn có cuộc sống không lo nghĩ, muốn mua cái gì thì mua cái đó.

“Mở bệnh viện sủng vật là sở thích của thiếu gia. Sau khi có cảnh sát yêu thú chúng tôi cũng không còn phải ra mặt đối phó với yêu thú xấu nhiều nữa. Bất quá nếu có người quen tìm đến, thiếu gia vẫn ra tay.”

Ô Mễ thầm nghĩ, trách không được Lãnh Tinh Hồn luôn làm biếng, cũng không để ý đến sinh ý, nguyên lai vì không phải lo chuyện cơm áo.

“Thiếu gia mua vật dụng cho cậu, cậu không cần từ chối.”

Nghe Lôi Khắc Tư nói vậy, nghĩ đến hảo ý của bọn họ, Ô Mễ gật gật đầu, “Cám ơn.”

“Cám ơn thiếu gia đi, người kia rất tốt, dần dần rồi cậu sẽ biết thôi.”

Ô Mễ lại hỏi về chuyện của Lôi Khắc Tư, anh ta nói với Ô Mễ, một nhánh khuyển yêu của anh ta, từ rất lâu đã bị tộc nhân Lãnh thị thu phục, sau đó vẫn ở lại Lãnh gia, coi bọn họ là chủ nhân, trở thành thị thần bảo hộ Lãnh thị, từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Từ khi Lãnh Tinh Hồn sinh ra, Lôi Khắc Tư đã đi theo anh ta.

Ô Mễ nghĩ, trách không được Lôi Khắc Tư lại trung thành và tận tâm với Lãnh Tinh Hồn, thì ra là bắt nguồn từ xa xưa.

Đối với Âm Dương sư đã thu dụng mình có chút ít hiểu biết, Ô Mễ càng thêm an tâm ở lại.

Lôi Khắc Tư chậm rãi đem một vài chuyện mình thường làm chỉ dạy cho Ô Mễ, không phải Lôi Khắc Tư muốn nhàn hạ, mà bởi anh rất mong muốn lấy hình thái doberman sinh sống, nhưng vì chiếu cố Lãnh Tinh Hồn nên không thể không biến thành nhân hình, hiện tại đã có Ô Mễ, Lôi Khắc Tư hy vọng mình có thể cả ngày được là chính mình.

Trong chớp mắt, Ô Mễ đã ở trong bệnh viện sủng vật Sao Sáng được một tháng.

Ô Mễ học xong cách sử dụng máy giặt, lò viba, lò nướng, cũng bắt đầu quét dọn nấu cơm, dần dần thật sự rất giống trợ lý của Lãnh Tinh Hồn.

Hôm nay, Lãnh Tinh Hồn đưa cho Ô Mễ một phong thư màu trắng, “Nha, đây là của cậu.”

Ô Mễ nhận lấy, vừa mở ra, thấy một xấp tiền, không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lãnh Tinh Hồn.

“Tiền lương a, không cần sao?”

“Của tôi?”

“Đúng vậy.”

Nguyên lai còn có tiền lương, Ô Mễ cao hứng đến không biết nói gì.

Nhận được tiền lương đầu tiên, có thể mua những gì mình thích, cảm giác này thật sự không tồi.

Buổi tối, Lãnh Tinh Hồn phá lệ không có chín giờ thì lên giường ngủ, mà bày hoa quả bánh ngọt ra.

“Chúc mừng một chút, cậu đến đây vừa đúng một tháng, ăn bánh đi.”

Ô Mễ nhớ đến một tháng trước, nhớ hoàng hôn trong mưa, mình đứng trước cửa sổ, nhìn qua lớp kính, thấy nam nhân có đôi mắt hàn tinh hiện tại đang đứng trước mặt mình đây.

Đôi mắt đen tròn của Ô Mễ rơm rớm.

“Yêu, tiểu gia hoả muốn khóc…” Lãnh Tinh Hồn xoa xoa đầu Ô Mễ, cười nói, “Đừng khóc, khóc sẽ chỉ làm tôi muốn khi dễ cậu nga.”

“Cám ơn anh…”

“Cậu ở lại, thì là người một nhà, đừng nói những lời khách sáo.”

Người một nhà…

Ô Mễ chớp chớp mắt, nhìn Lãnh Tinh Hồn ngồi bên cạnh.

Lãnh Tinh Hồn vươn tay khoát lên vai Ô Mễ, cười ta, “Từ nay về sau, cậu chính là người của Lãnh gia chúng tôi, ân, cũng chính là người của tôi…”

Ô Mễ vừa nghe liền há hốc.

Lãnh Tinh Hồn này, luôn đùa giỡn mình.

Từ sau khi lấy thân phận trợ lý bước vào bệnh viện sủng vật, Ô Mễ trẻ tuổi tuấn tú, rất được nhóm chị em phụ nữ đưa sủng vật đến khám bệnh hoan nghênh, các nàng gần đây luôn tán gẫu với Ô Mễ đến nửa ngày.

Ô Mễ cảm thấy, Lãnh Tinh Hồn tựa hồ còn được nữ nhân hoan nghênh hơn.

Gần như đến bệnh viện đều là giới nữ, mỗi khi nhìn thấy Lãnh Tinh Hồn đều mang đôi mắt toé lửa (tình).

Lãnh Tinh Hồn mặc kệ là trước mặt bệnh nhân, hay trước mặt chủ nhân của bệnh nhân, đều duy trì tác phong quân tử, nhìn không chớp mắt, ngẫu nhiên sẽ cùng những khác quen đùa vài câu không ảnh hưởng đến ai.

Vị bác sĩ đẹp trai lười biếng với nụ cười tà mị này, bề ngoài thật sự rất đứng đắn.

Kỳ thật…

Anh ta luôn đùa giỡn với mình, lấy chuyện mình đỏ mặt làm vui.

Một thời gian sống chung, Ô Mễ càng ngày càng hiểu Lãnh Tinh Hồn hơn.

Đối với Lãnh Tinh Hồn, có thể tổng kết được sáu điểm.

Thứ nhất, lười biếng; thứ hai, rất lười biếng; thứ ba, là phi thường lười biếng. Trên cơ bản, Lãnh Tinh Hồn mỗi ngày tối chín giờ, là khi cuộc sống về đêm trong thành phố vừa bắt đầu, anh ta liền đi ngủ, ngủ thẳng cẳng cho đến chín giờ kém ngày hôm sau, mắt thấy sẽ phải mở cửa anh ta mới để Lôi Khắc Tư đánh thức, cũng không anh ta từ đâu xuất hiện mà buồn ngủ dữ vậy.

Bình thường lúc mở cửa làm việc, Lôi Khắc Tư sẽ cố gắng hết sức kéo Lãnh Tinh Hồn ra khỏi giường. Thứ ba bệnh viện không làm việc mới sẽ dung túng anh ta ngủ qua mười hai giờ trưa.

Ô mễ thường nghĩ, ngủ như vậy không biết mặt có bị phù không, đầu có đau không.

Phía sau ngôi nhà, có một đình viện tư nhiên, tường gạch đỏ ngăn cách bãi cỏ xanh mượt cùng những ngôi nhà lân cận, ngay bờ tường còn có một hàng cây hạnh, trong đình viện xây một lương đình, cây tử đằng bao xung quanh lương đình, hiện tại chưa nở hoa, toàn một màu xanh tươi.

Buổi chiều không làm việc, Lãnh Tinh Hồn thường chạy ra đình viện, ngủ trên ghế trúc trong lương đình.

Ô Mễ thường hoài nghi, Lãnh Tinh Hồn rốt cuộc có phải cầm tinh họ Trư hay không, có thể ngủ nhiều đến như vậy.

Những mặt khác của Lãnh Tinh Hồn, tỷ như việc nhà. Ô Mễ nhìn thấy, kỳ thật Lãnh Tinh Hồn rất có năng khiếu, tin rằng các loại việc nhà không làm khó anh ta, nhưng anh không nhúng tay vào, một vết dầu mỡ cũng không lau.

Nấu cơm cũng vậy, chỉ khi mua được thịt bò ngon, lúc phải làm thịt bò, Lôi Khắc Tư và Ô Mễ đều không có trù nghệ tốt như Lãnh Tinh Hồn, sợ là hư thịt ngon, Lãnh Tinh Hồn mới tự mình xuống bếp, những lúc khác, mọi việc nấu cơm đều dồn vào tay Lôi Khắc Tư, nga, hiện tại là đổ lên người Ô Mễ.

Được cái Lãnh Tinh Hồn không kén ăn, cũng không có gì không thích, lúc Ô Mễ mới học nấu ăn thường xuyên nấu không ngon lắm, Lãnh Tinh Hồn vẫn cười khì khì ăn hết.

Ô Mễ lại nhìn thấy, chỉ cần không để Lãnh Tinh Hồn động thủ là được, cậu nấu cái gì, anh ta đều ăn hết.

Thầm tính một chút, Ô Mễ phát hiện, Lãnh Tinh Hồn trừ bỏ là bác sĩ khám cho sủng vật ra, những việc anh làm trong cuộc sống của mình chính là ba chuyện cơ bản: ăn, tắm rửa và ngủ.

Nói đến thứ tư và thứ năm, Ô Mễ liền cảm thấy nhức đầu.

Thứ tư, là háo sắc; thứ năm, là rất háo sắc. Lúc mới đầu, Ô Mễ nghĩ trong phòng ngủ, trên giường của Lãnh Tinh Hồn để đầy sách, nhất định là những sách dùng để học, sau mới biết là mình lầm rồi.

Lần đầu tiên quét dọn phòng ngủ Lãnh Tinh Hồn, Ô Mễ thực sự bị doạ tới rồi.

Tất cả đều là sách ảnh! Là sách ảnh nude của nữ diễn viên AV!

Nhiều như vậy, cư nhiên đều để hết lên giường!

Đáng thương cho Ô Mễ còn nhỏ, mặt đỏ tim đập đầu váng chân nhũn, nửa ngày cũng không dám ra tay dọn dẹp.

Nguyên lai Lãnh Tinh Hồn không có việc liền quay về phòng ngủ nằm, khi không ngủ được, liền xem mấy thứ này.

Đến bây giờ Ô Mễ vẫn còn chưa quen, cầm đến mấy loại sách này mặt liền đỏ. Trên bìa sách là ảnh nữ tử xinh đẹp hoàn toàn xích͙ ɭõa, Ô Mễ nhìn thấy tim liền đập binh binh.

Trong thư phòng, cũng có một đống sách ảnh loại này, nữ diễn viên trong nước ngoài nước đều có.

Lãnh Tinh Hồn lên mạng, cơ bản cũng đều vào web tìиɧ ɖu͙©, cặp tài liệu vừa mở ra, tất cả đều là hình nude của tiểu nữ sinh. Màn hình máy tính cùng mặt bàn thì càng không cần nói, Ô Mễ cũng không dám nhìn.

Có một lần, Lãnh Tinh Hồn đang lên mạng, Ô Mễ tiến vào thư phòng, vừa định trốn đã bị bắt lại, kéo đến trước máy tính nói cùng nhau thưởng thức.

Mặt Ô Mễ đỏ đến nỗi muốn xuất huyết, Lãnh Tinh Hồn cười ha ha.

“Tuổi của cậu, hẳn là thích các tỷ tỷ thành thục đầy đặn, khẩu vị của tôi nhạt bớt vậy. Đến đây, để ca ca cho cậu thấy rất nhiều thứ để xem…” Lãnh Tinh Hồn nói xong, lấy ra một tấm ảnh chìa ra cho Ô Mễ xem.

Cuối cùng làm cho tiểu Ô Mễ cả một đêm ngủ không yên.

Ô Mễ bắt đầu hiểu được tại sao Lôi Khắc Tư luôn muốn làm cẩu, làm cẩu sẽ không bị Lãnh Tinh Hồn quấy rầy như thế này.

Có thể nói Lãnh Tinh Hồn háo sắc đi, lại không thấy anh hành động, nhiều nữ nhân tiếp cận anh như vậy, anh luôn giữ kẽ, cũng không đáp lại, trước mặt các nàng cũng không nói những câu màu mè. Trời vừa rối liền lên giường ngủ, cho đến giờ cũng chưa ra ngoài chơi ở mấy câu lạc bộ đêm. Chiếc Ferrari kia nằm trong gara giống như vật trang trí.

Ô Mễ cảm thấy, Lãnh Tinh Hồn là nam nhân tiêu chuẩn như vậy, nếu anh thật sự muốn tìm, không biết nữ nhân nhiều đến mức nào.

Vấn đề là, cũng không thấy anh đi tìm, cho nên đối với chuyện háo sắc còn phải đánh một dấu chấm hỏi.

Về điểm thứ sáu, chính là ăn ngon.

Lãnh Tinh Hồn rất thích ăn, bản thân anh là một người hảo trù nghệ, muốn ăn cái gì tự mình đều có thể làm, ngay cả bánh ngọt cũng tự mình nướng, thịt bò chiên là số một, nướng vỉ cũng là sở trường.

Trù nghệ của Ô Mễ hiện tại vẫn chưa tốt lắm, Lôi Khắc Tư thường phải xuống bếp nấu, đôi khi Lãnh Tinh Hồn cũng tự mình ra tay. Một ngày trong tuần, Lãnh Tinh Hồn sẽ dẫn hai người còn lại, cùng ra nhà hàng ăn, thưởng thức những món mới.

Đối với sự hào phóng của Lãnh Tinh Hồn, Ô Mễ rất tán thưởng, anh ta có cái gì nhất định sẽ mang ra chia sẻ, đối xử với Lôi Khắc Tư và mình như người nhà.

Trừ bỏ những bữa chính, còn phải nhắc đến thức ăn vặt của Lãnh Tinh Hồn.

Trong nhà bếp của Lãnh Tinh Hồn, có một tủ lưu trữ, là nơi chuyên để thức ăn vặt, qua một tuần, sẽ đi siêu thị mua bổ sung.

Từ khoai tây chiên, chocolate, đến các loại bánh quy, đủ loại, nhiều vô số, cơ hồ là thấy cái gì liền mua một gói đem về.

Sau khi Ô Mễ đến đây, còn có thể các loại quả hạch, hạnh nhân, quả khai tâm, các loại hạt dẻ vân vân đều chưa từng thiếu.

Đương nhiên, Lãnh Tinh Hồn mua những gì anh thích, nhưng Ô Mễ vẫn rất vui vẻ và cảm kích.

Khó hiểu nhất chính là, ăn ngủ như vậy, cư nhiên Lãnh Tinh Hồn một chút cũng không mập, dáng người cực kỳ tốt, ngay cả nam nhân nhìn đều cũng muốn trào máu mũi.

Cái này có điểm quá đáng.

Có mấy lần, khi cùng xem TV, Ô Mễ hoá thành tùng thử ngồi một bên, nhìn Lãnh Tinh Hồn nhấm nháp thức ăn vặt, uống trà Long Tĩnh, cậu đều muốn hỏi một chút, người nọ thật sự là Âm Dương sư sao?

Cũng rất không giống đi. Không nghĩ ra, không nghĩ ra.

Hôm nay sau khi bệnh viện mở cửa, không có khách đến, Lãnh Tinh Hồn ngồi trên ghế trong phòng khách, bắt đầu thấy buồn ngủ.

Ô Mễ xách máy hút bụi vào quét dọn.

Vốn tưởng Lãnh Tinh Hồn sẽ tiếp tục ngủ, không ngờ anh ta cư nhiên tỉnh, Ô Mễ thầm kêu không tốt.

“A, cậu thật sự là hảo hài tử rất chịu khó nha.”

Miệng nói như vậy, nhưng tay Lãnh Tinh Hồn nhanh hơn, đem Ô Mễ kéo ngồi xuống bên cạnh.

“Lãnh đại ca, tôi còn phải quét dọn.”

“Ân, Lãnh đại ca? Như thế nào tôi làm cậu thấy lạnh sao? Được tôi ôm còn có thể thấy lạnh nữa sao?” Lãnh Tinh Hồn nói bên tai Ô Mễ, môi gần như chạm đến lỗ tai Ô Mễ.

Nam nhân này ngay cả tiếng cười, đều mang theo một cỗ tài mị. Khiến Ô Mễ mặt đỏ tim đập.

“Không phải…”

“Vậy, không được gọi tôi là Lãnh đại ca, gọi tên nào nghe thử đi..”

Ô Mễ vùng vẫy trong lòng Lãnh Tinh Hồn, lại không dám động quá nhiều, sợ lửa ma sát phát ra càng nhiều.

“Gọi… cái gì đi a?”

“Tỷ như gọi… Tinh ca.”

Lỗ tai thật sự bị cắn, Ô Mễ bị doạ phát run, ai thán lỗ tai của mình không phải khoai tây chiên giòn.

“Như vậy… không tốt lắm.”

“Tôi nói được là được, gọi đi, nhanh, gọi Tinh ca.”

Ô Mễ ngay cả nói cũng không nói được.

Lôi Khắc Tư đi ngang qua cửa, nhìn nhìn, xoay người rời đi.

Ô Mễ biết, Lôi Khắc Tư, bản thân mình, Lãnh Tinh Hồn, cả ba người đều biết, Lãnh Tinh Hồn đang giỡn với cậu, nhưng vấn đề là, có nam nhân thích giỡn như vậy sao?

Điện lực của anh ta, có mấy ai chắn được a.

Cảm thấy tay Lãnh Tinh Hồn đã muốn trượt xuống gần thắt lưng mình, Ô Mễ vừa định la, đã có tiếng người khác vang lên.

“Tinh Hồn, Tinh Hồn.”

A, có bệnh nhân tới.

Lãnh Tinh Hồn buông tay ra đứng lên, Ô Mễ nhân cơ hội này trốn qua một bên.

Người đến là một nam nhân trước đây Ô Mễ chưa từng gặp qua, bất quả anh ta hiển nhiên quen biết Lãnh Tinh Hồn, ngữ khí có chút quen thân.

“Giúp tôi khám xem, nó không ăn gì hai tháng nay rồi, không biết tại sao. Làm hại quản gia tôi hảo hảo kiểm tra hết vật dụng trong nhà, sợ nó tưởng nhầm ăn luôn.”

Nam nhân mang theo một l*иg sủng vật khá lớn, trên cổ còn đeo một cái máy chụp hình, thoạt nhìn giống như nhϊếp ảnh gia.

“Hôm nay tôi có hai ngoại cảnh, có thể tối mới đến đây được, hôm nay anh có thể khám kỹ nó được không?”

Lãnh Tinh Hồn nhận l*иg sủng vật, “Tôi phải kiểm tra trước rồi mới biết được.”

“Tôi hơi gấp, tôi đi trước, gặp lại sau a.”

Nhϊếp ảnh gia vội vàng đi, Ô Mễ lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức của đồng loại.

Yêu thú!

Treo biển tạm ngừng mở cửa, Lãnh Tinh Hồn đóng cửa bệnh viện sủng vật lại.

‘Ba’ một tiếng, sủng vật từ trong l*иg trườn ra biến thân, doạ Ô Mễ nhảy dựng.

Lục xà dài nhỏ kia, hoá thân thành một nữ tử thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, mặc chiếc váy hoả hồng bó sát người, mái tóc dài búi cao trên đầu, dung mạo xinh đẹp, thân hình đầy đặn, nàng vẽ mắt màu hồng, khi đôi mắt to chớp chớp, mang vài phần phong tình.

Ô Mễ phát hiện, nữ tử ngồi trên sofa, dưới váy nàng không phải lộ ra đôi chân bạch tích, mà là đuôi rắn xanh đậm.

A, nguyên lai là xà yêu, linh lực không bằng độ tuổi nhân hình, chỉ có được một nửa, khi biến thân không có khả năng biến hoàn toàn.

“Đạo đãi khách của anh càng ngày càng tệ, trà đâu?” Nữ tử mở miệng.

“Tôi không được đóng cửa trước nữa sao. Cô lúc nào cũng đòi hỏi.”

Nữ tử thấy Ô Mễ đứng một bên, đột nhiên vỗ tay vịn sofa hờn dỗi, “Lãnh Tinh Hồn! Anh cư nhiên tìm người thân mật mới! Có ý gì! Anh xem tôi là ai hả? Vật nhỏ này có thể ăn sao? Anh cư nhiên cũng nhặt về, thật quá đáng!”

Lãnh Tinh Hồn cong khoé miệng cười, “Uy, Mật Lôi Na, không biết thì đừng nói bậy, đây là trợ lý mới của tôi.”

“Phi, ít viện cớ để che giấu, tiểu gia hoả này từ đâu tới?”

“Tự cậu ta chạy tới.”

Vừa nghe những lời này, Mật Lôi Na thuỳ hạ mi mắt, “Sớm biết vậy, tôi cũng tự chạy tới.”

“Mật Lôi Na, anh ta đối với cô không tồi, cô đến chỗ tôi, chưa hẳn được tự do như bên cạnh anh ta, cần gì phải vậy.”

Xà cơ tên Mật Lôi Na kia, lộ ra đôi mắt u oán, thở dài một hơi.

“Cố tình không ăn gì, để anh ta phải đưa cô đến đây giải sầu, cô a, cô có biết anh ta ở phía đông, tôi ở phía tây, đi một lần tính luôn kẹt xe, là ba tiếng. Mỗi lần đưa một lần đón, phải mất bao nhiêu thời gian của anh ta. Cô nha, thực không biết quan tâm.”

Nghe Lãnh Tinh Hồn trách xà cơ như thế, Ô Mễ cảm thấy tựa hồ có chút nặng nề.

Quả nhiên, Lôi Mật Na nghe xong liền mất hứng, hừ một tiếng, “Đáng ghét, anh nói nhiều quá. Trà đâu? Còn điểm tâm nữa, nhanh mang lên đây đi.”

Nói tới nói lui, Lãnh Tinh Hồn vẫn đi pha trà, bưng ra một mâm điểm tâm kẹo.

Thoạt nhìn là khá thân quen, Lãnh Tinh Hồn không tiếp khách, đi lên lầu trên, có thể là làm một giấc ngắn.

Ô Mễ tiếp tục dùng máy hút bụi quét dọn phòng khách.

Mật Lôi Na đánh giá Ô Mễ một chút, cười, “Yêu, tiểu ca nhi này bộ dáng cũng không tệ.”

Ô Mễ lập tức đỏ mặt lên.

“Yêu, da mặt tiểu ca nhi lại càng mỏng.”

Thò ngón tay sơn đủ màu rực rỡ, Mật Lôi Na chọn loại kẹo mình thích, sau khi ăn một miếng bánh hạt dẻ, nàng hỏi Ô Mễ, “Cậu đến đây bao lâu rồi?”

Ô Mễ nghĩ nghĩ, “Hơn hai tháng.”

“Cậu là… tùng thử đi.”

Ô Mễ gật gật đầu.

Mật Lôi Na cúi đầu nhìn nhìn đuôi rắn dưới váy mình, thở một hơi dài, “Tôi là gì cậu cũng thấy rồi đi, ai, tôi thật vô dụng.”

Ô Mễ vội nói, “Đừng nói như vậy.”

Mật Lôi Na dựa vào ghế sofa, đầu gác lên tay vịn, “Chính vì dạng này, tôi mới không ly khai chủ nhân của tôi.”

“Chủ nhân của tôi đối với cô rất tốt.” Ô Mễ nhìn nhìn cái l*иg trên đất, cầm nó đặt lên kệ.

Mật Lôi Na bĩu môi, “Tốt có ích gì. Tôi không ra ngoài được, anh ta thì bận rộn, không có thời gian dành cho tôi, một mình, thực không có ý nghĩa.”

Ô Mễ nhìn thấy, Mật Lôi na cũng không phải người điêu ngoa bốc đồng, nàng giận dữ là vì tịch mịch.

Nhất định không có ai nói chuyện với nàng.

Một con rắn, chỉ sợ không thể được chủ nhân mang đến chỗ làm hoặc đi dạo bên ngoài. Nàng lại không thể biến thân hoàn toàn, thật sự làm sao cũng không thể đi được.

Chỉ có cố tình tuyệt thực, mới được chủ nhân mang ra ngoài, đưa đến bệnh viện sủng vật, cùng Âm Dương ở đây tâm sự một ngày.

Quét dọn xong, Ô Mễ cất máy hút bụi, đi ra phòng khách.

Hai người không quen, nhất thời cũng không biết nói cái gì thì được, đều trầm mặc.

Ăn xong món điểm tâm mình thích, Mật Lôi Na nói với Ô Mễ, “Ai… A, đúng rồi, cậu tên gì?”

“Ô Mễ.”

“Tôi tên là Mật Lôi Na, ân, chủ nhân của tôi gọi tôi là Tiểu Thanh, ai, nghe thiệt sến. Ô Mễ nha, cậu vào nhà bếp, tủ giữ thức ăn cậu cũng biết đi, lấy cho tôi mấy cuốn chả giò đi, Lãnh Tinh Hồn nhất định có mua. Thêm chocolate nhân hạt phỉ, có bao nhiêu lấy hết ra đây.”

Ô Mễ đi không bao lâu, lấy ra hai gói chả giò, mở ra, đặt lên bàn trà.

“Nhất định cậu cũng thích hạt phỉ, ăn chung cho vui. Ân, cậu không cảm thấy tôi quá tuỳ tiện đi.”

Vươn tay cầm lấy một cuốn chả giò, Mật Lôi Na vừa ăn vừa nói.

Ô Mễ lắc lắc đầu.

Cho dù Lãnh Tinh Hồn có ở đây, cũng sẽ như vậy, anh tương đối rộng rãi, không thèm để ý mấy tiểu tiết này.

Ô Mễ cũng cầm lấy một cuốn chả giò lên ăn.

“Ân, ăn rất ngon, nhân hạt phỉ thiệt là thơm.”

Nghe Mật Lôi Na nói như vậy, Ô Mễ vẫn luôn thích hạt phỉ cũng gật đầu.

Cùng thích thức ăn vặt, hai yêu thú xa lạ bắt đầu mở máy phát thanh.

Mật Lôi Na bắt đầu thao thao bất tuyệt, từ những món ăn vặt mình thích, đến quần áo mình muốn, lại qua chương trình TV từng xem, lại nói đến công việc của chủ nhân nàng, còn thêm những việc vặt nàng nghe được bên nhà hàng xóm kế bên nhà chủ nhân.

Ô Mễ ngồi nghe, thỉnh thoảng gật đật đầu, ân mộ tiếng.

Quả nhiên Mật Lôi Na là muốn nói chuyện.

Cũng không biết những lời này nàng đã giữ trong lòng bao lâu rồi.

Trong thành phố, cơ hội để nhóm yêu thú chạm mặt cũng có, bất quá luôn cảnh giác nhau, muốn tìm được người bạn tri kỷ thì càng không dễ dàng.

Người và người làm bạn với nhau còn nói đến duyên phận, hiểu nhau dễ nhưng gần nhau thì khó. Giữa yêu thú lại càng khó hơn.

Ô Mễ cảm nhận được, Mật Lôi Na rất để ý bệnh viện sủng vật này, nàng có cảm giác đây là nhà mẹ đẻ mình.

Hàn huyên một lúc, Lôi Khắc Tư đi vào.

“Cậu vừa mới làm chuyện gì đi, biết tôi đến cũng không ra tiếp.” Vừa thấy Lôi Khắc Tư, Mật Lôi Na liền hời dỗi trách móc anh ta.

“Tôi lau dọn bếp.”

Mật Lôi Na liếc Ô Mễ một cái, “Không phải có tiểu gia hoả này rồi sao.”

Lôi Khắc Tư lúc lắc lỗ tai không vui, “Việc nhà mọi người cùng nhau san sẻ.”

Mật Lôi Na cười, “Thôi đi, tên đầu heo Lãnh Tinh Hồn kia có khi nào thì động đến một lóng ngón tay đâu.”

“Thiếu gia đương nhiên khác. Bây giờ Ô Mễ là người một nhà, chúng ta cùng chia với nhau.”

Nghe Lôi Khắc Tư nói Ô Mễ là người một nhà, Mật Lôi Na dùng ánh mắt hâm một nhìn Ô Mễ, “Tôi cũng muốn ở nhà các cậu.”

“Anh ta đối với cô tốt như vậy, đừng nói những câu như thế. Cho dù thiếu gia chịu mở miệng, anh ta cũng sẽ không đồng ý. Lần trước cô sinh bệnh, anh ta còn sốt ruột hơn a.”

Ngữ khí Mật Lôi Na trở nên u oán, “Chính là tôi không thể nói chuyện với anh ta.”

“Mọi việc đều được cái này mất cái kia, nghĩ thoáng một chút đi.”

“Lôi Khắc Tư, cậu là kẻ cổ hủ.”

Ba người đang nói, Lãnh Tinh Hồn bước ra, từ mái tóc rối bù, có thể thấy anh vừa mới ngủ dậy.

Cúi đầu nhìn hộp hình trái cây trên bàn, Lãnh Tinh Hồn cười nói với Mật Lôi Na, “Mập thì đừng nói tôi không báo trước nha.”

“Nói cái gì!”

Lãnh Tinh Hồn ngồi xuống cạnh Ô Mễ, sờ sờ lỗ tai Ô Mễ, “Thế nào, bị mấy câu chuyện bát quái của Mật Lôi Na nhét đầy lỗ tai rồi đi.”

Mật Lôi Na vỗ lên tay vịn sofa kêu lên, “Tôi mới không có!”

Lãnh Tinh Hồn cười nói, “Đây là tiểu gia hoả mới đến, là thành viên của Lãnh gia chúng tôi, sau này cô coi cậu ta là người một nhà là được rồi, Tiểu Ô Mễ rất ngoan ngoãn.”

Mật Lôi Na cười hừ, “Đem tùng thử làm sủng vật.”

Lãnh Tinh Hồn cũng cười, “Đã thành người của tôi rồi.”

Mật Lôi Na mở to hai mắt nhìn nhìn Ô Mễ, “Cái gì?!”

Mặt Ô Mễ đỏ lên, cúi đầu muốn trốn, bị ngăn cản, Lãnh Tinh Hồn cười ha ha, “Thẹn thùng… thẹn thùng…”

Mật Lôi Na sẵng giọng, “Anh không biết kiêng ăn.”

“Đúng rồi, tính tốt nhất của tôi chính là không kiêng ăn.”

“Tiểu hài tử anh cũng không buông tha, quá đáng!”

“Cái này có cảm giác mềm mại nha.”

Đầu Ô Mễ cúi thấp đến nỗi sắp chạm đến đầu gối.

Chuyển sang ngồi cạnh Mật Lôi Na, Lãnh Tinh Hồn hỏi nàng: “Nói nửa ngày với tiểu tùng thử nhà chúng tôi, tâm tình tốt hơn chưa?”

Mật Lôi Na ‘ân’ một tiếng, lại dùng ánh mắt cảm kích nhìn nhìn Ô Mễ.

“Anh ta tới đón thì cùng anh ta trở về đi.”

“Biết rồi.”

Ôn nhu ôm ôm vai Mật Lôi Na, Lãnh Tinh Hồn nói, “Đi thôi, ra hậu viện phơi nắng phơi nắng, đừng ngồi suốt ở đây, có cô tôi cũng vô pháp làm việc.”

Mật Lôi Na lập tức trừng mắt, “Ai nói!”

“Cô như vậy, sao dám cho người khác bước vào.”

Mật Lôi Na nhìn nhìn bộ dáng nửa xà nửa người của mình, hít một hơi.

“Xin lỗi, tôi không chữa khỏi cho cô.”

Trong giọng nói của Lãnh Tinh Hồn, mang theo nhiều sự hối tiếc.

“Nhặt về một cái mạng là được rồi, không sao.”

Trong tư thế được ôm, Mật Lôi Na vùi mặt vào cổ Lãnh Tinh Hồn, nằm trên vai Lãnh Tinh Hồn bất động.

Ô Mễ có thể đoán được, giữa Lãnh Tinh Hồn và xà cơ này có chuyện cũ.

Hiển nhiên xà cơ Mật Lôi Na rất thích Lãnh Tinh Hồn, đối xử với anh ta như một người anh trai.

Ô Mễ cũng từng được Lãnh Tinh Hồn ôm, cậu biết cảm giác này.

Rất ấm áp, cảm giác làm người ta rất an tâm.

Trên người Lãnh Tinh Hồn có một cảm giác quan tâm, mà người khác không có, cần đến gần mới có thể nhận ra được. Một khi bạn cảm nhận được, bạn sẽ không muốn ly khai.

Đây là mị lực của Lãnh Tinh Hồn.

“Đến đây, Lôi Khắc Tư, mang mỹ nữ ra hậu viện đi.” Lãnh Tinh Hồn nâng Mật Lôi Na dậy, gọi Lôi Khắc Tư.

Hoá thành một con rắn xanh biếc, Mật Lôi Na quấn quanh cổ Lôi Khắc Tư, để doberman mang ra hậu viện.

Lãnh Tinh Hồn gỡ tấm biển tạm ngừng làm việc xuống.

Ô Mễ thoáng liếc đồng hồ trên tướng, đã gần ba giờ chiều, đoán chừng, không bao lâu nữa, Lãnh Tinh Hồn sẽ chuẩn bị đóng cửa.

Gần năm giờ chiều, chủ nhân xà cơ đến, đón nàng đi.

Nhìn xà cơ được đưa đi, trong lòng Ô Mễ đột nhiên có chút không muốn.

Không biết nàng ở tầng mấy, building nào. Trong thành phố building san sát nhau giống những cái l*иg đổ bê tông, mà Mật Lôi Na làm sao cũng không thoát ra được.

Ô Mễ cảm thấy may mắn cho chính bản thân mình.

Đã có được nơi dung thân tốt, còn đồng loại tốt và… chủ nhân tốt.