Editor:
Joco
Beta – reader:
Takuyachan
Nguyên lai là lúc Thư Văn rời khỏi chỗ Ngả Lâm, đi tới hàng bán đồ lưu niệm gần đó, đang chọn mấy món đồ lưu niệm, thì chợt quay đầu lại, nhìn thấy trước mắt một dáng người trông rất quen, giống như người đó. Thư Văn đứng sững ngay tại chỗ, chằm chằm nhìn người kia đang bước đi, bỗng nhiên tỉnh ngộ, buông đồ đang chọn định đuổi theo người kia. Lão bản vốn nhìn Thư Văn chọn rất nhiều thứ, trong lòng đang vui vẻ thì thấy hắn đột nhiên xoay người bỏ đi. Ông ta một tay kéo Thư Văn lại, không khách khí mắng hắn ám quẻ.
Thư Văn rất sốt ruột, mắt nhìn người kia thực rất giống Lý Khả đang càng lúc càng đi xa, sắp khuất khỏi tầm mắt. Hắn gạt tay lão bản ra, vất lại nguyên một trăm tệ, túi đồ cũng không cầm theo, chỉ nghĩ tới việc đuổi theo người kia. Lão bản muốn khoét tiền của Thư Văn, thấy hắn lúc trước còn xem nhiều thứ hơn một trăm tệ, lại nhìn hắn chẳng quan tâm đến tiền, chỉ lo nhìn ra xa, đoán hắn đang vội đuổi theo ai đó, ông ta càng thêm bám dính không cho hắn đi.
Thư Văn gấp tới độ giậm chân, vội vàng làm theo những yêu cầu vô lý của lão bản, mua thêm một đống đồ lưu niệm nữa, quay lại nhìn lên lần nữa, đã không còn thấy bóng dáng ấy đâu cả. Hắn không cam tâm, đi trên đường không ngừng tìm kiếm. Tiên Loa đảo này không hề lớn, chỉ đi nửa giờ đã hết cả đảo rồi, nhưng vẫn không nhìn thấy
bóng dáng kia. Nhưng vẫn hi vọng có thể tình cờ gặp, thành ra hắn đi vòng quanh đảo thêm một lần.
Thư Văn đột nhiên nhớ tới nếu người kia là du khách thì chắc hẳn sẽ lên thuyền, nên lại hăm hở đi về bến tàu, đứng quan sát mấy chiếc thuyền chở khách du lịch. Thế nhưng tìm đi tìm lại, vẫn không thể thấy người kia nữa. Thư Văn vô cùng uể oải, rồi đột nhiên nhớ ra Ngả Lâm còn đang ở trên thuyền, nên hắn lần nữa tìm cái thuyền của mình, nhưng nó đã đi lúc nào không biết.
Thư Văn thở dài, ngồi yên trên bến đợi thuyền. Lúc sau lên được bờ, cũng không thấy Ngả Lâm, hắn liền đi qua hỏi hướng dẫn viên đang đứng nói chuyện về người bị khó chịu nằm trong phòng chờ? Hướng dẫn viên nhận ra Thư Văn, nói rằng Ngả Lâm nằm ngủ, khi tỉnh lại không thấy hắn nên trở về đảo tìm rồi.
Thư Văn lúc này mới nhớ ra điện thoại di động để trong balô, mà balô thì là Ngả Lâm cầm. Em ấy không gọi được cho mình chắc chắn rất sốt ruột, thế nên hắn mượn điện thoại di động của hướng dẫn viên để gọi cho Ngả Lâm.
Nhưng không ngờ, điện thoại của Ngả Lâm và của mình đều không liên lạc được. Thư Văn thầm nghĩ thôm nay sao lại đen đủi như vậy, không thể làm gì khác là ngồi thuyền trở về đảo.
Thư Văn đã có kinh nghiệm mấy vụ như thế này, nên vừa rời khỏi thuyền lập tức tới hỏi trực tiếp thuỷ thủ xem có trông thấy Ngả Lâm hay không.
Ngươi thuỷ thủ nghe hắn miêu tả xong, liền nói: “Vốn có nhiều khách như vậy, tôi cũng không nhớ hết được. Nhưng cậu thanh niên áo hồng kia tôi nhớ rõ. Lúc nãy cậu ta kiên quyết lên đảo, vừa cập bến đã vội vã rời thuyền, hình như muốn tìm người. Kết quả lúc xuống vội quá không cẩn thận nên bị ngã xuống nước, cả người uớt sũng, chúng tôi phải kéo cậu ấy rồi lấy khăn lau khô người, nhưng cậu ta chưa ngồi yên đã chạy đi đâu rồi.”
Thư Văn vừa nghe xong liền vội vàng hỏi Ngả Lâm đã đi hướng nào. Thuỷ thủ chỉ về phía trước, Thư Văn nhanh chóng men theo con đường ấy tìm Ngả Lâm. Lần này rất thuận lợi, cuốc bộ một lúc, hắn đã nhìn thấy một người mặc áo phông hồng, cả người uớt sũng. Cậu hình như bị lạnh, sắc mặt nhợt nhạt, quần áo bị uớt dính vào người, càng làm lộ ra những đưòng cong trên cơ thể hơi gầy, bước chân không vững. Cậu chưa thấy Thư Văn, vẫn không ngừng nhìn khắp xung quanh.
Không biết vì sao, Thư Văn cảm thấy trong lòng có một chấn động lớn, hắn không thèm để ý những ánh mắt hiếu kì của khách du lịch xung quanh, vội xông lên phía trước, hai tay ôm lấy Ngả Lâm vào trong lòng mình. Ngả Lâm trong người rất khó chịu, cậu vòng quanh đảo bốn lần liền, rốt cục cũng tìm được hắn rồi. Thư Văn ra tăng lực ôm lấy Ngả Lâm, tuy rằng hại cậu có chút khó thở, nhưng trong lòng thì vô cùng hạnh phúc.
Hai người không nói câu nào, cứ thế yên lặng ở bên nhau. Người chung quanh đi qua đều quay đầu nhìn hiếu kỳ, hai nam nhân này không hề kiêng nể gì mà đứng hiên ngang ôm nhau vô cùng tình cảm.
Tận đến khi Thư Văn cảm thấy người trong lòng đánh mình một cái nhè nhẹ, lúc này mới buông người đó ra, dùng sức xoa xoa sau lưng, rồi nói: “Tiểu Lâm ngốc, ai cho em quay trở lại tìm anh? Chờ anh một lúc ở đấy không được sao? Sao lại ngã xuống nước thế? Có lạnh không? Tìm anh bao lâu rồi?”
Ngả Lâm cười nói: “Anh hỏi nhiều như vậy, bảo em phải trả lời thế nào?”
Trước tiên cả hai nên về thuyền trước, trên người Ngả Lâm khó chịu như thế nào phải nói ra. Thư Văn ôm bờ vai của Ngả Lâm, rồi hai người cùng nhau về thuyền, sau đó mượn thuỷ thủ mấy cái khăn giúp cậu lau khô người.
Ngả Lâm đi trên đảo lâu như vậy, tóc đã sớm được gió thổi khô, y phục mặc trên người bị thấm nước biển có cảm giác dính dính khó chịu.
Từ trong ba lô lục ra một chiếc áo khoác, loại áo để phòng gió, Thư Văn một bên đưa cậu mặc vào, một bên oán giận: “Có áo khoác sao không mặc? Ăn mặc như thế, đi linh tinh lỡ trúng gió lại bị cảm thì sao?”
Ngả Lâm tuy thấy Thư Văn đang mắng mình, nhưng cảm thấy người mình yêu thật là tốt, nên chỉ cười nói: “Sốt ruột quá nên đã quên mất.”
Thư Văn nghĩ Ngả Lâm lúc đó chắc đã cố chịu lạnh, lại trông giống con ruồi bay lung tung tìm kiếm khắp nơi, liền hỏi: “Anh gọi điện thoại cho em, tai sao không nhận?!”
Ngả Lâm vô tội nhìn hắn với con mắt ướt ướt mà trả lời: “Di động lúc rớt vào nước bị ướt đã hỏng rồi.”
Thư Văn tức giận nói: “Em lớn như vậy rồi còn bị ngã xuống nước sao? Em định học theo gã người nhện trên tivi phi thân một phát từ thuyền lên được bờ sao? Không sợ người khác cười à?”
Ngả Lâm mân mê đôi môi: “Em không có mà? Em chạy đang bình thường, không biết vì sao chân tự dưng mềm nhũn nên mới ngã…”
Thư Văn tưởng do sốt nhẹ khiến cậu yếu như vậy, vuốt đầu cậu hỏi: “Không cảm thấy khó chịu
thật sao?”
Ngả Lâm lắc đầu rồi lại gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đầu có chút quay quay.”
Thư Văn lập tức rống to: “Trở về anh phải bắt em uống thuốc!”
Ngả Lâm đỏ mặt hướng về phía mọi người đang nhìn mình gật đầu tỏ vẻ xin lỗi xong kéo tay áo Thư Văn nói: “Nhỏ giọng thôi, mọi người đang nhìn kia.”
Thư Văn cũng không biết chính mình vì sao vốn luôn lãnh đạm mà hôm nay lại trở nên kích động như vậy, hắn nghĩ đại khái chắc do dáng người giống với Lý Khả kia, nên bây giờ bực lây sang Ngả Lâm. Hắn hít một hơi sâu, nhìn Ngả Lâm run lên vì lạnh, cực kì đau lòng, nói: “Tìm anh lâu lắm hả?”
Ngả Lâm cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: “Không có, chỉ một chút thôi. Ân… Thực sự xin lỗi, để mặc anh ở trên đảo một mình.”
Thư Văn nghe xong, trong lòng càng cảm thấy hối hận: “Tiểu Lâm ngốc, tưởng em nghĩ chuyện gì? Là anh mới không phải với em, hại em đang ốm còn phải vất vả vì anh như vậy.”
Ngả Lâm gật đầu, nói: “Ân… Gần đây em ngày càng thích ngủ, đã thế còn ngủ rất say, cái gì cũng không biết. Lần sau em tuyệt đối không như vậy nữa, nếu Thư Văn biến mất, em sẽ khổ sở chết mất.”
Thư Văn nắm lấy tay Ngả Lâm, không biết nên nói gì mới tốt, qua bao nhiêu lâu mới dịu dàng nói: “Tiểu Lâm, về đến nơi rồi…”
Hai người về đến khách sạn, Thư Văn cấp tốc mang Ngả Lâm đi tắm nước nóng ngay để khỏi bị ốm nặng thêm. Ngả Lâm tắm rửa xong liền bị Thư Văn ôm bế lên giường, nhét vào chăn nằm.
Ở ngoài gió lộng lâu như vậy, quả nhiên Ngả Lâm thấy lúc này so với hồi sáng còn choáng váng hơn, chỉ thấy trần nhà xoay mòng mòng. Đầu đau như bị kim châm, nằm trên giường mà giống như xỉu luôn rồi.
Thư Văn bắt cậu uống thuốc, nhìn đôi mi dài khép hờ yếu ớt, cúi người, hôn lên trán một cái, nói: “Khó chịu thì ngủ một lúc đi, buổi tối nếu còn không đỡ, anh mag em tới bác sĩ. Anh ra ngoài mua gì đó ăn, cứ chờ ở đây, biết chưa? Có muốn ăn cháo ngô không? Cần mua gì
không?”
Ngả Lâm mơ hồ nghe xong, rồi đáp: “Em không muốn ăn gì đâu. Anh đừng ra ngoài nữa được không? Ở lại trong phòng với em đi.”
Thư Văn vuốt nhẹ mặt cậu, âu yếm nói: “Anh không ra ngoài sao mua được thức ăn chứ? Đồ ở khách sạn ăn không ngon. Ngoan nào, nghe lời anh, anh sẽ mau trở về, không đi đâu cả.”
Ngả Lâm bất chấp kéo lấy tay áo hắn, lắc đầu nói: “Đừng đi có được không? Bằng không thì để em đi với anh cũng được…”
Thư Văn cười cười, cố gỡ bàn tay đang túm chặt tay áo mình ra: “Lại không nghe lời rồi, anh nói chỉ đi một lúc sẽ trở về mà, đừng như một tiểu cô nương vậy chứ, chờ anh một lúc thôi, được không?”
Ngả Lâm cũng không biết vì sao không muốn buông tay để Thư Văn đi ra ngoài, trong tiềm thức cứ có cảm giác nếu Thư Văn đi sẽ không trở về nữa, cũng chỉ là lo lắng vô cớ, nên thấy Thư Văn ví mình với con gái, cậu đành phải ủy khuất gật đầu: “Ân… Vậy thì, đi mau rồi trở về nhé.”
Thư Văn cười cười, hôn lên trán Ngả Lâm cái nữa, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Quả nhiên trong chốc lát, Thư Văn đã vui vẻ trở về, mua cả cháo ngô Ngả Lâm thích và kem chocolate nữa.
Ngả Lâm uống thuốc xong, nằm nghỉ một hồi đã thấy thoải mái hơn, có thể ngồi dậy để Thư Văn đút kem cho ăn.
(cảm mà ăn kem ==)
Thu Văn một bên vừa đút kem cho Ngả Lâm, một bên lấy tay lau khoé miệng dính kem, nhìn Ngả Lâm giống y hệt một con mèo nhỏ đang hưởng thụ, trong lòng tràn ngập một cảm giác khó tả. Ngả Lâm như vậy, thật là khiến người ta không yêu không được…
Ngả Lâm không biết Thư Văn đang suy nghĩ gì, cậu vui vẻ ăn kem, cười tủm tỉm nói: “Vốn trước đây đâu thích ăn thứ này, nhưng mỗi lần em ốm sốt cao, anh đều mua cho em bây giờ cũng thành thích ăn rồi, mỗi lần bệnh lại tự giác muốn ăn. Ha ha thật là vui nha!”
Thư Văn cười nói: “Tiểu Lâm nhà ta có thể dễ dàng vui vẻ vậy sao? Được ăn chút kem đã thấy hạnh phúc rồi à?”
Ngả Lâm gật đầu, cười nói: “Em chưa bao giờ nghĩ khi ốm còn có thể được ăn kem. Lúc bé mẹ em không bao giờ mua cho em, chỉ có Thư Văn tốt với em như vậy là mua kem cho em thôi. Ăn kem lạnh nghĩ cũng thật thoải mái.”
Thư Văn nói: “Bây giờ đã thoải mái rồi sao? Vừa rồi còn nằm bẹp một chỗ như vậy. Hay đi bệnh viện kiểm tra đã?”
Ngả Lâm lắc đầu đáp: “Không đi đâu, ở đấy có mùi khó chịu, mùi thuốc sát trùng, em không chịu được.”
Thư Văn gật đầu, buông hộp kem xuống, mang bát cháo còn ấm lên đút cho cậu ăn: “Ngày mai chúng ta về nhà rồi, em phải nghỉ ngơi thật tốt đấy.”
Ngả Lâm ngoan ngoãn gật đầu nói: “Em muốn gặp Tảo Bả nữa. Ngày mai phải đón nó về ngay, trong nhà hết lạp xưởng cho nó rồi, mai cũng phải mua luôn.”
Thư Văn cười, nói rằng hoá ra em nhớ nó nhiều như vậy.
Ngả Lâm nghiêm trang đáp lại: “Bởi chúng ta là người một nhà mà! Thư là ba ba, em là ca ca, Tảo Bả là đệ đệ.”
Thư Văn nghe cậu nói “người một nhà”, trong lòng cực kỳ xúc động, biểu tình hơi biến đổi. Nhìn đôi má núm đồng tiền xán lạn của Ngả Lâm, bỗng nhên nghĩ đến “Nếu như cả đời này sống như bây giờ, thực sự giống như người một nhà. liệu có phải quá tốt rồi không?
Bao nhiêu lâu nay mới nghĩ tới vấn đề, đây là lần đầu tiên, Thư Văn nhủ thầm: Hoá ra “gia đình”,
thứ tốt đẹp như vậy thực sự tồn tại với mình.