A Hổ nhìn vào mắt A Văn bằng vẻ say mê, không kìm chế nổi lại tiến thêm một bước nhỏ, cầm tay A Văn đặt lên ngực mình, cúi đầu ghé sát vào cổ A Văn, đầu mũi giật giật khẽ ngửi, si ngốc nói:
“A Văn…Ngươi thật thơm…”
Lúc này thân thể của A Văn và A Hổ đã quá gần kề, khó khăn lắm A Văn mới đặt chóp mũi lên bả vai A Hổ được, cả người bị hơi nóng hừng hực toả ra từ lão hổ vây quanh, bên tai là những lời thì thào và hơi thở nồng cháy, đã vài lần khiến trái tim y suýt nhảy ra khỏi ***g ngực.
Nhiệt huyết từ toàn thân A Văn dồn hết lên hai gò má, y dốc sức đẩy người cường tráng đằng trước ra, rồi đột nhiên quay lại đưa lưng về phía A Hổ, một tay nắm chặt bàn tay vừa bị A Hổ kìm giữ, y không ngăn được cơn run rẩy đang trào dâng.
A Hổ bị A Văn đẩy mạnh đến nỗi lảo đảo mấy bước, bỗng như mới tỉnh mộng khi nhận ra ***g ngực trống rỗng, còn hành động mình đã làm ban nãy.
“A A A A A Văn…Ta, ta không phải…Ta…” Đôi môi A Hổ run rẩy, hắn luống cuống, chính mình lại không kìm nổi đã làm chuyện khinh bạc kia lần nữa, A Hổ muốn đưa tay đặt lên vai A Văn, ánh nến chập chờn do bị gió sớm thổi qua, thấy rõ bờ vai A Văn chợt run rẩy, A Hổ rút bàn tay đã gần với tới về rồi nắm chặt thành đấm.
Rất lâu sau đó, trái tim đập kịch liệt của A Hổ dần bình ổn, hắn thở dài một tiếng không thể nghe thấy, nói với người đang quay lưng về phía mình,
“A Văn…” Với tâm trạng rối bời, A Văn được yên tĩnh một lúc lại bị tiếng gọi ấy doạ sợ tới mức hai vai run cầm cập, vốn tưởng rằng lần này A Hổ bị từ chối, sẽ tức giận bỏ đi từ lâu rồi chứ.
“Ta về núi ngay…Sắc trời còn sớm…Ngươi nghỉ ngơi thêm một chút đi…Vừa rồi, xin lỗi ta…Ta đáng chết, ngươi đừng để trong lòng…” Nói xong liền mở cửa bước ra ngoài, âm thanh ken két vang lên sau cánh cửa, tiếng cài cổng khe khẽ truyền vào trong phòng.
A Văn xoay thân mình cứng ngắc lại, tấm lưng hình bóng màu đen hơi gù, càng lúc càng xa. Tia nắng ban mai le lói từ hướng đông, nhưng vẫn chưa mang đến ánh sáng, chỉ trong chớp mắt, hình bóng ấy đã sớm hoà nhập cùng bóng tối, chẳng thể phân biệt. A Văn ngồi phịch xuống ghế, chợt thấy sau ngọn đèn dầu trên bàn, hũ Thiên Hoa Nhưỡng vẫn còn đó. A Văn với lấy nó, cúi đầu ngửi hương thơm tinh khiết dịu nhẹ. Giờ đây là chòng
ghẹo cũng được, đùa giỡn cũng tốt, hắn tới đúng lúc y đang muốn gặp. Nhưng vốn định cảm tạ cũng thế, nói chuyện thân mật cũng vậy thôi, mỗi người đều bị tâm tư ấp ủ gây rối, tan rã trong không vui... A Văn nheo mắt lại, đối diện trước ánh đèn, ngồi thẫn thờ đến bình minh.
Ngày thứ hai lên thị trấn, A Văn ra mở quán, không thấy A Hổ trên đường. Ba ngày sau, giống hệt lần trước, A Hổ vẫn không xuất hiện. Rồi liên tiếp vài đêm, A Văn nằm im nghiêng tai lắng nghe hồi lâu, cũng không nghe thấy tiếng động khác thường nào, ngày kế dưới ngưỡng cửa cũng chẳng có vật gì. A Văn không khỏi lo lắng trong lòng, chả lẽ do hôm đó có sương đêm dày đặc, nên bị cảm lạnh. Vừa nghĩ xong, lại càng bối rối, dọn quán qua loa, y vội vàng chạy về nhà. Vét gạo nếp, thái gừng dạng sợi và băm nhỏ hành tây, đốt lò nấu cháo, bỗng dưng nhớ ra hổ không thể ăn chay, thế là lại lấy thêm thịt làm nhân bánh còn dư, cuối cùng đun nóng. Đợi *cháo gừng thái sợi nhừ rồi, rắc hành băm lên, đổ ra một nồi to, bọc vải bông quanh nó, cho vào giỏ để xách dễ hơn mới đi ra
ngoài. Nhưng chỉ vài bước thôi đã giậm chân, vội vã quay về, lấy hũ Thiên Hoa Nhưỡng ở góc bàn.
A Văn lên núi, dọc đường dựa vào trực giác, lần theo mùi của A Hổ, nhớ đêm đó ghé sát vào ***g ngực nóng rực của hắn, tuy thuộc mùi mãnh thú nhưng dần dà đã không sợ nữa, hai gò má bỗng ửng hồng, y dừng bước xoa mặt, khoé mắt cong lên thầm oán trách, rồi lại bước nhanh sang bên đường.
Qua sườn núi, gần tới đỉnh núi, A Văn vòng tới vòng lui, đi đi dừng dừng, vùng này cũng có mùi của A Hổ, chứng tỏ nơi đây là chỗ A Hổ thường lui tới, nhưng phương hướng chính xác thì không rõ, sắc trời dần ngả tối, A Văn hơi sốt ruột, nếu vẫn không tìm được nơi ở của hổ đại vương kia, núi này lại có cả đám mây đen lượn lờ bên trên, bất ngờ bị con dã thú nào vồ cũng không chừng. Xách giỏ trúc quá lâu nên cánh tay bắt đầu nhức mỏi, A Văn liền tìm một tảng đá lớn chắn gió, đặt giỏ trúc xuống đất, dựa vào một gốc *cây Bách rồi khom lưng, lắc đầu lau mồ hôi trên trán, hôm nay liều mạng lên núi, lại mang theo cháo rượu thịt, rõ ràng chính mình cũng đảm đương nhiệm vụ làm điểm tâm thu hút dã thú, chả lẽ phải để mạng nhỏ ở lại vùng núi hoang vu này ư?
“A Văn? Là ngươi sao?” A Văn đột nhiên ngẩng đầu, trước mắt cách đó không xa đúng là người mình luôn nghĩ tới suốt chặng đường, tức thì hốc mắt A Văn nóng lên, cảm thấy vừa tức giận vừa tủi thân, vì sao không đến sớm hơn một chút, bắt ta phải tìm kiếm khổ sở.
A Hổ vội vàng chạy tới nắm hai tay người mình yêu, trong đầu chỉ nghĩ “Đây là A Văn? Sao A Văn lại đến? Hay A Văn tới tìm ta? Có phải ta đang mơ hay không?”
Còn A Văn vừa thấy A Hổ, tâm trạng thoải mái hơn bao nhiêu, đối diện vẻ mặt không dám tin của người ấy, y cũng chỉ biết ngây ngốc như vậy, cứ thế đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
“Ta nói…Hai người các ngươi sến súa đủ chưa,” Đằng sau tấm lưng rộng của A Hổ, bỗng truyền đến một giọng nam trong trẻo, “Ngươi nhìn ta ta ngắm ngươi thế này, có thể bới ra hoa được hả?”
Bây giờ A Văn mới giật mình thấy còn người khác ở đây, thoáng cái mặt đỏ bừng, y vội rút ray ra, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng hào do phải leo núi, nay lại càng đỏ dữ dội hơn.
“A Văn ngươi đừng để ý hắn, chúng ta đi vào rồi nói sau.” A Hổ đánh bạo nắm tay A Văn lần nữa, kéo y về hướng tây.
“Đợi đã…Còn, còn đồ…” A Văn rút tay mình ra khỏi bàn tay to của A Hổ, quay lại xách giỏ trúc lên, ôm lấy hũ rượu nhỏ, bước nhanh theo sau, suy nghĩ một lúc, y cúi đầu nhét hũ rượu vào ngực A Hổ,
“Cái này, hôm đó ngươi để quên…”
A Hổ liền cười toe toét, hắn kéo tay A Văn qua, cầm hũ rượu sánh vai cùng y về hang động nhà mình. Hồ ly bĩu môi theo đuôi, giỏi lắm, ngươi cưới vợ rồi quên luôn huynh đệ.
Hang động của A Hổ khuất sau bụi cây, chẳng trách A Văn vẫn không tìm ra. Động rất sâu, rẽ vào một lối ngoặt nhỏ, nhờ đống lửa đốt bên trong nên bầu không khí ở đây khá ấm sáp. Một chiếc bàn thấp hình vuông, một cái chiếu cỏ khô, trên vách động treo một ít dụng cụ làm bằng sắt đá mà A Văn chưa từng thấy, chỉ có vậy thôi.
A Hổ kéo A Văn ngồi xuống đống cỏ khô dày nhất, sau đó mở bọc vải bông ra, hắn chợt thấy một cái nồi đang toả mùi thơm phức.
“A Văn, đây là cho ta ăn sao?” A Văn nghe thấy thế thì gật đầu mỉm cười, quả thật chỉ nghĩ đến ăn.
“Oa, con mẹ nó thơm quá, lão tử nằm trong động suốt ba ngày chưa ăn gì, miệng lưỡi sắp nhạt ra... Ahhh!” A Hổ phấn khích nói đến nửa chừng lại bị hồ ly dẫm một phát thật mạnh lên mũi chân, đau đến nỗi khiến hắn phải kêu gào.
“Ngốc tử, câm miệng!” Hồ ly đè thấp giọng nháy mắt với A Hổ, con hổ ngớ ngẩn này vừa thấy ăn đã lòi đuôi ra rồi. Lão vội quay sang cười khanh khách với A Văn, “A Văn huynh đệ, kể cho ngươi nghe một câu chuyện cười, đêm hôm trước có một con yêu thú chẳng biết bị trúng tà gì, cứ loanh quanh ở trong núi như mất hồn mất vía đến khi trời sáng, đợi tới *giờ thìn tám khắc ta đến bên dòng suối thì phát hiện, một thân thể trôi dạt vào bờ, ta còn tưởng chết rồi chứ, ha ha ha ha.
*Giờ thìn tám khắc: khoảng 8h sáng
“Ngươi ngươi ngươi nói bậy bạ gì đó,” A Hổ đặt nồi cháo xuống, ngồi thẳng dậy rồi cho hồ ly một quyền, lại xấu hổ nghiêm mặt nói với A Văn, “A Văn ngươi đừng nghe hắn nói nhảm, không phải đâu không phải đâu.”
“Ầy, còn dám bảo không phải? Tiểu gia ta kéo ngươi vào động thật không dễ dàng,” Hồ ly kề sát A Văn, lại quay về phía A Hổ rồi nói, “Là ai mê sảng đến độ mới đi được nửa đường đã ôm thân cây không chịu buông, liên tục kêu A Văn A Văn đừng bỏ ta...”
“Hồ ly chết tiệt ngươi câm miệng!” A Hổ lập tức đỏ mặt, dùng sức đẩy hồ ly sang một bên, bản thân cũng không biết trong lúc mê man đã nói gì, hiện giờ hận không thể lấy vải bông bọc kín đầu hồ ly thối này. Hồ ly bị đẩy nên lảo đảo một cái, lão chỉ cười hì hì rồi ngồi xuống khoanh chân bên cạnh A Văn.
Gương mặt A Văn bị hai kẻ này làm cho vừa đen một chốc lại trắng, lúc xanh lúc đỏ. Vốn hơi ghen tị về mối quan hệ của A Hổ và hồ ly, khi A Hổ gặp mình không phải nói đến mấy chuyện vặt thì cũng là việc kiếm ăn, giờ ở cùng hồ ly, trái lại tự tự nhiên nhiên, cãi nhau ầm ĩ, tưởng này nói nọ.
Màn thân thân thiết thiết đó diễn ra ngay trước mắt mình, người khoác áo choàng màu xanh thẫm ấy, khiến A Văn phải bấu lấy mép chiếu cỏ khô đang ngồi, chẳng biết làm sao mới thả lỏng tâm trạng được.
“Ngươi... thực sự bị cảm lạnh?” A Văn khẽ lên tiếng, chả lẽ mình đoán trúng thật à.
“Hắc hắc... Chuyện này, ừm, do bản thân bất cẩn, nhưng mà giờ đã khoẻ rồi.” A Hổ gãi đầu, nhanh nhẹn đặt nồi cháo lên đống lửa để hâm nóng.
“Ừ, thật ra cũng không nặng lắm, chỉ là hôm qua mới hạ sốt, có người chê thuốc của đại phu quá đắng, thậm chí bưng đến trước mặt hắn còn sống chết không chịu uống, nằm liệt ba ngày là xứng đáng.” Hồ ly bĩu môi, nhìn A Hổ bằng vẻ mặt ghét bỏ.
“Mấy ngày nay làm phiền hồ ly huynh đệ chăm sóc... ” A Văn nói rất tự nhiên, sau đó chắp tay cảm ơn hồ ly.
Hồ ly bỗng cười híp mắt, liếc A Hổ một cái, buông lời xấu xa,
“A Văn a, ngươi đây là lấy danh phận gì nói cảm ơn ta vậy, hử? Đã thế coi như đồng ý làm vợ tên ngốc kia?” Hồ ly nói xong liền vỗ đùi cười to, điệu cười ấy khiến mặt A Văn đỏ tới tận mang tai, bây giờ y chỉ muốn chui xuống dưới gầm bàn thôi, “Ha ha ha ha ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ngốc tử a ngươi bị bệnh cũng thật đáng giá!”
A Hổ ngồi xổm bên cạnh đống lửa chuyên tâm quấy nồi cháo, câu nói mang hàm ý khác này, dám chắc hắn không hiểu được, trông thấy hồ ly cười nghiêng ngả và A Văn với gương mặt ửng đỏ như đang mắc nghẹn, hắn nghe theo trực giác mách bảo A Văn vừa bị hồ ly bắt nạt.
“A Văn, đừng nghe lão hồ ly nói bậy, chúng ta ăn cháo, hồ ly, đi lấy bát đũa.”
Hồ ly không nói gì, đứng dậy một cách xiêu vẹo, A Văn cũng vội vàng đi theo hồ ly lấy bát đũa. A Hổ múc cháo ra ba bát lớn, vừa vặn thấy đáy nồi.
A Hổ cầm đũa lên rồi thổi phù phù mấy cái đã tống hết cháo trong bát vào bụng, dáng vẻ hệt như bị quỷ đói nhập hồn, hắn để bát xuống, quay sang thì thấy A Văn nhã nhặn thổi từ tốn, cái miệng nhỏ nhắn thổi vòng quanh bát, còn hồ ly bên kia cũng thế, cháo trong bát lớn chưa vơi đi ngụm nào, như bị sét bổ giữa đầu, A Hổ há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt. Một lúc sau A Hổ mới phục hồi tinh thần, ngượng ngùng nở nụ cười ngu si, “Ngon, ăn ngon... Ngươi, ăn từ từ, ăn từ từ... ” Nói xong liền cúi đầu, vẻ chưa ăn no hiện rõ trên mặt, không cam lòng đành liếʍ quanh mép bát.
Mới ngẩng đầu, một cái bát cùng màu đã ở ngay dưới chân mình, kế tiếp, hơn nửa bát cháo được đổ cẩn thận xuống cái bát trống không. A Hổ sửng sốt, vội nói lời từ chối,
“Không không không, ta không đói bụng ta không đói bụng, ngươi ăn đi ngươi ăn đi.”
“Trước khi lên núi ta đã ăn rồi, ngươi ăn thêm chút nữa đi,” Nói xong A Văn thổi tiếp cho nửa bát cháo của mình bớt nóng, cuối cùng cái miệng nhỏ mới bắt đầu ăn, vừa nuốt được một ngụm lại ngẩng đầu khẽ nói, “Lần này vội vàng, lần sau ta làm nhiều hơn.”
_
*Cháo gừng: một loại cháo trị cảm rất tốt.
*Cây Bách: