Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 75: Huyết đấu

Hư ảnh giống như u hồn đột nhiên hiện thân, Kì Minh Nguyệt hạ xuống Nỉ hồ trong tray, nhìn Vô Hào đang cùng người áo xám triền đấu, trong mắt lộ vẻ lo.

Lúc này hai người ngươi tới ta đi lấy chiêu đối chiêu, cho dù người không có nhãn lực, cũng nhìn ra hai người giống nhau đến mức nào, cũng vẻ hư vô đờ đẫn, khí tức đều giống như u hồn, duy nhất không đồng dạng chính là, người nọ so với Vô Hào cảm giác còn âm lãnh hơn, nếu Vô Hào chính là con rối mất đi hồn phách, thì người nọ lại giống như con rối đang trút xuống ác niệm quỷ mị, đồng dạng không hề có sinh khí, nhưng kẻ đó lại làm cho người ta tự dưng chán ghét.

Tô Nhã Nhi tựa vào tường, thấy Trình Tử Nghiêu còn đứng tại một bên, trong lòng tuy có ý muốn trốn đi, nhưng dưới chân lại không dám vọng động, biết động tĩnh mới vừa rồi tất nhiên đã kinh động tới người khác, đưa mắt nhìn khắp xung quanh, chợt giật mình thất kinh, nhìn thấy cách đó không xa đã có người hướng nơi này chạy đến.

Nhìn một đôi bóng người dần dần tiếp cận, kia chính là hai khuôn mặt vô cùng tương tự lại làm cho nàng sinh ra hai loại tình tự hoàn toàn bất đồng, giờ phút này nàng không chút nào che dấu sự chán ghét hèn mọn đối với Diễm Thanh, cũng không dám ngẩng lên nhìn thần sắc của Viêm Thiến, nhìn thấy phía sau bọn họ Vân Cảnh Hạo cũng từ tiền viện chạy tới, hi vọng trong mắt Tô Nhã Nhi dần dần ảm đạm rồi biến mất, nàng không dự đoán được Trình Tử Nghiêu không những thông hiểu thiên âm, ngay cả võ công cũng lợi hại như thế, Dạ Sử cũng không làm gì nổi hắn, mắt thấy thân phận của chính mình sắp bại lộ ra ngoài, trong lòng tuy là vạn phần lo lắng, nhưng vào lúc này, đối mặt với mọi người, nào dám có hành động gì khác.

“Xảy ra chuyện gì?” Viêm Thiến hướng phía hai người đang triền đấu kia nhìn lại, chỉ thấy một người là hộ vệ của Trình Tử Nghiêu, tên còn lại là một kẻ áo xám che mặt, xem ra rất là khả nghi, lại nhìn Trình Tử Nghiêu, đứng ở bên cạnh người Nhã nhi, ẩn ẩn có ý cản trở không cho chạy trốn, Nhã nhi thì một thân chật vật, mái tóc rối tung, trên mặt không còn vẻ ôn nhu ngày thường, mà là tràn ngập tàn khốc cùng không cam lòng, từ những biểu hiện đó, như thế nào còn không biết trong đó có việc khác thường, lại nhớ tới khi đó là do uống xong bát canh do Nhã nhi đưa sau đó mới cảm thấy buồn ngủ rồi hôn mê, lúc này bỗng nhiên kinh giác, liệu có phải Nhã nhi chính là kẻ gia hại mình?

Viêm Thiến cùng với Diễm Thanh nhất nhất trên mặt không hề hiện vẻ kinh hoảng, vẫn như cũ là vẻ thanh tĩnh như nước, trấn định đứng ở bên cạnh Diễm Thanh. Kì minh Nguyệt Phát giác thấy Viêm Thiến từ lúc nhìn thấy Tô Nhã Nhi, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, rồi sau đó là thoải mái cùng lãnh ý thoáng hiện, Kì Minh Nguyệt có chút tán thưởng hướng Diễm Thanh đưa tới một ánh mắt, người thanh nhã thoát tục lại trí tuệ nhanh chóng lý giải được mọi sự như thế, chớ trách Diễm Thanh lại chấp nhất như vậy, cho dù có chung huyết thống, chỉ sợ cũng không cản trở được quyết tâm của Diễm Thanh muốn có y, xem ra ánh mắt nhìn người của Diễm Thanh quả thật cũng không tồi.

Cảnh hai người trao đổi ánh mắt dừng ở trong mắt Viêm Thiến, trong đôi mắt giống như mặt nước trầm tĩnh kia nhất thời dấy lên gợn sóng, cúi đầu nhìn người bên cạnh thuần một màu xanh ngọc bích, trong lòng thoáng chốc hỗn loạn dấy lên, y không biết vì sao thấy Diễm Thanh cùng Trình Tử Nghiêu thân cận, ngực y sẽ không tự chủ được nhói đau. (chẹp, iu rùi iu rùi hắc hắc hắc, Thanh ca khỏi lo ôm tình đơn phương nữa á)

Vân Cảnh Hạo đi vào nơi này, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bằng nhiều năm kinh nghiệm giang hồ, đã giác ra có điểm không đúng, ánh mắt sắc bén đảo qua toàn cảnh ở nơi này, gặp ánh mắt trốn tránh của Nhã nhi, thần sắc dị thường, liền càng cảm thấy cổ quái, nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Trình Tử Nghiêu, trong mắt hắn hàn quang đột nhiên tăng vọt, hung hăng nhìn chăm chú cô gái mà trước đây hắn từng coi như thân nhân trong nhà, tức giận cùng vẻ không tin nổi quay cuồng ở trong l*иg ngực, nếu thật sự là nàng xuống tay độc hại Viêm Thiến, đó là do hắn đem mầm tai vạ này dẫn vào trong nhà, năm đó thấy nàng cơ khổ vô y mà cho nàng ở lại, hiện giờ xem ra, chỉ sợ cũng là âm mưu tính sẵn của ả mà thôi.

Đã quyết tâm với phỏng đoán của mình, Vân Cảnh Hạo hạ lệnh đem Tô Nhã Nhi mang nhốt lại trong phòng của chính cô ta, sai người nghiêm ngặt trông coi, mặc kệ nội tình như thế nào, trước mắt cũng không phải thời điểm tốt để tra hỏi, hoàng hôn đã buông xuống, hai người trong viện triền đấu còn chưa phân ra cao thấp, xôn xao ở nơi này cũng đã khiến cho những người ở tiền viện chú ý, cũng là do Viêm Cảnh Hạo rời đi quá mức đột ngột, lại nổ ra tin nghe được nội viện gặp chuyện không may truyền ra, ai cũng biết đã có chuyện phát sinh, cũng khó trách kinh động tới người khác chạy tới.

Vào đông, hoàng hôn buông xuống rất nhanh, đêm tối liền tùy theo buông xuống,, một vòng trăng sáng đã từ sau tầng mây hiện ra treo cao, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ở trong không trung tinh tú tràn ngập lại lộ ra huyết sắc thê lương như có như không.

Từ tiền viện tới rồi hơn mười người đi theo Vân Cảnh Hạo vào nơi này, nhìn thấy loại cảnh tượng này, dưới ánh trăng sáng tối không rõ, hai thân ảnh một bạch một xám không ngừng chớp động, qua mỗi một lần giao tranh, trên người hai người đều đã đầm đìa máu tươi, lại không thấy kẻ nào hoãn hạ thân hình, không biết đến tột cùng phát sinh chuyện gì, nhưng cảnh giao chiến thảm thiết như thế đã làm cho mọi người động dung, hai người giống như đều không phải là người có huyết nhục chi khu bình thường (biết đến đau đớn của nhục thể), đối với máu tươi đầm đìa trên người làm như không thấy, qua mỗi một lần giằng co giao tranh, đều nhận thêm ở trên người mấy đạo vết thương chảy đầy máu, cứ như thế tiếp diễn, chẳng phải là tổn hại tánh mạng sao?

Thấy Vô Hào một thân áo trắng đã bị huyết sắc nhiễm ướt sũng, Kì Minh Nguyệt nắm chặt Nỉ Hồ trong tay, đôi lông mày nhíu chặt lộ ra rõ ràng tức giận cùng lo lắng, lúc này hắn nếu tùy tiện tiến lên, có thể sẽ khiến Vô Hào phân thần, cũng có thể làm cho người nọ chạy mất, Tô Nhã Nhi đã bị nhốt lại canh giữ, người cùng nàng gặp mặt lại có vẻ đặc thù như thế, hiển nhiên cũng không thể coi thường, nếu nghĩ muốn dễ dàng bắt lại, chỉ sợ liền phải...

Diễm Thanh đi đến bên cạnh hắn, sắc mặt cũng càng lúc càng ngưng trọng: “Vô Hào liệu có sao không? Người nọ xem ra không hề kém, võ công cũng ngang bằng với y, không nghĩ tới trừ bỏ Vô Hào, trên đời còn có cao thủ như thế, người này xem ra có lai lịch không nhỏ, việc hạ độc Viêm Thiến nói không chừng cũng có quan hệ với hắn, Tử Nghiêu có biện pháp nào bắt giữ hắn không?”

“Người này là vì Vân Hạo Sơn Trang mà đến, liền nên là người của Vân Hạo Sơn Trang giải quyết, ngươi không cần...” Viêm Thiến nghe được lời của Diễm Thanh nói với Trình Tử Nghiêu, trong lòng đột nhiên thấy khó chịu, vì sao mỗi lần đứng bên cạnh mình, Diễm Thanh sẽ lại đi cầu người bên ngoài, hay là hắn đúng là như thế vô năng, mọi chuyện đều cần hắn chăm sóc, từ nhỏ đã vậy, hắn chưa bao giờ có thể giúp Diễm Thanh làm được chuyện gì, lại nơi chốn được hắn quan tâm, thân là huynh trưởng lại uổng là huynh trưởng, thời gian lâu dần, liền cũng khiến cho hắn càng để ý thân phận huynh trưởng của mình hơn, liền mỗi lần lại trách cứ hắn, hắn lại vẫn nơi chốn muốn quan tâm, cuối cùng rõ ràng rời nhà mà đi, nghĩ đến đoạn thời gian từ lúc đó tới nay hắn ở tại nơi nào, trong lòng y liền không kìm được dấy lên tức giận.

Mà Kì Minh Nguyệt nghe Viêm Thiến nói như vậy, sắc mặt liền dũ phát thâm trầm, cũng không nói cái gì với hắn, chỉ đối với Diễm Thanh ảm đạm cười: “Quản trọng người của ngươi, chớ vào lúc này chọc ta” giương mắt nhìn hai người đang giao chiến kia nhìn lại, trong mắt hắn lại phiếm ra sát ý lạnh như băng: “Ta chỉ biết, Vô Hào là người dưới tay ta...Quyết không thể ở trước mắt ta gặp chuyện không may.” Cái gì mà việc của sơn trang liền nên để người sơn trang giải quyết, trong số người ở đây, lại có người nào có thể đối phó người áo xám, thân thủ của Vô Hào hắn tự nhiên hiểu biết, có thể cùng y đấu đến tận lúc này, liền chỉ càng nói rõ người nọ so với hắn một chút cũng không kém, hơi có chút vô ý sẽ để cho tên đó chạy mất.

Người của mình? Viêm Thiến không rõ cho nên nhìn Diễm Thanh, đối với mấy lời Trình Tử Nghiêu vừa nói có vài phần khó hiểu, nghiêng đầu, đúng lúc đón nhận được ánh mắt ôn nhu của Diễm Thanh, mà kia ẩn chứa trong đó là lửa nóng, làm cho hắn lần thứ hai quay đầu đi, tại lúc không khí khẩn trương này, đối với ánh mắt của Diễm Thanh, hắn nhưng lại bỗng nhiên có chút tim đập rộn lên, trên mặt không hiểu sao lại nóng bừng, may mà là ở bên trong bóng đêm, sẽ không lo bị người phát hiện, trong lòng an tâm một chút, lại phát hiện Trình Tử Nghiêu không thấy bóng dáng. (Htrần: á á á, Viêm Thiến ca ca xấu hổ hảo dễ thương nha, *phi tới* cho ta hun cái hun cái – Diễm Thanh: *trừng mắt rút kiếm* – Htrần: *phanh kít lại, cong đuôi chạy* hè)

Ở bên cạnh hắn, Diễm Thanh lộ ra vẻ vui sướиɠ, hắn sao lại không nhìn thấy vẻ mặt mới vừa rồi của Viêm Thiến, thấy y đối với mình đã có phản ứng, lại thấy được mấy mạt thiển hồng kia, hắn chỉ cảm thấy tâm nguyện nhiều năm bỗng nhiên có đạt thành.

Hai người đứng yên một bên, ba đào gợn sóng, lại không người phát giác vẻ khác thường của bọn họ trong lúc đó, Vân Cảnh Hạo thấy Vô Hào cùng người triền đấu đã lâu, cũng dâng lên lo lắng, Vô Hào là hộ vệ của Trình thiếu hiệp, nếu lỡ xảy ra chuyện, lại là ở bên trong trang phát sinh, đến lúc đó như thế nào nói công đạo với Trình thiếu hiệp, hắn quay đầu đưa mắt tìm thân ảnh của y, đã thấy đám võ hiệp giang hồ kêu gọi phải tiến đến tương trợ.

“Vân trang chủ, chính là người này có ý đồ gây rối? Vị thiếu hiệp kia mắt thấy đã không còn ngăn cản được bao lâu, để cho ta tiến lên giúp đỡ, chắc chắn đem tên bịt mặt không dám lộ diện đó bắt lại!”

“Không sai không sai, người áo xám che mặt này, môn phái võ công lại quỷ bí như thế, nhất định không phải người lương thiện, các vị còn chờ cái gì, cùng nhau tiến lên đem hắn bắt lại đi!”

“Vân trang chủ là chủ, nơi này lại là hậu viện, chúng ta tự ý xâm nhập đã là không nên, các vị còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, lỗ mãng tiến lên chưa chắc đã tốt, không bằng vẫn là xem chủ ý Vân trang chủ thế nào đi.”

“Vân trang chủ định thế nào?”

Vân Cảnh Hạo do dự một chút, nếu là tất cả cùng xông lên, người áo xám kia chắc chắn chạy mất, hắn nghĩ muốn ngăn trở mọi người tiến đến, rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào, nếu nói đối phương công lực không tầm thường, chắc chắn mượn cơ hội đào thoát, chỉ sợ không người nào tâm phục, lại càng sẽ khiến thế cục rối loạn.

Đang muốn nghĩ ra cái lí do để thoái thác, đã thấy rất xa bay đến một mạt thân ảnh màu ngân bạch, dưới ánh trăng, giống như tia sáng, ở trước mắt mọi người bay lướt qua, từ từ hạ thân mình dừng ở phía trên ngọn cây.

“Trình thiếu hiệp!” Vân Cảnh Hạo trong lòng vui vẻ, miệng la lên một tiếng, đối phương lại không hề phản ứng, chỉ thấy hắn ngồi xếp bằng ở trên cây, thân hình theo nhánh cây cùng gió mà phiêu phất, trên đùi đặt một cây cầm tranh, hơi hơi thả lỏng tay, giống như đang ở suy nghĩ sâu xa chuyện gì.

“Vân trang chủ, đó là ai?” Thấy Vân Cảnh Hạo vui mừng lộ rõ trên nét mặt như thế, có vị lão giả vội vàng hỏi thăm.

Không đợi Vân Cảnh Hạo trả lời, vài nhạc thanh như có như không đã ở không trung phiêu tán ngân lên, theo bàn tay chậm rãi nâng lên của người mặc áo ngân bào, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, réo rắt ấm thanh phiêu mờ ảo miểu theo gió tản ra tứ phương, bị nhạc thanh kia hấp dẫn, tất cả mọi người tĩnh xuống dưới, đã quên cả mở miệng.

Bạn đang

Chỉ có tiếng động binh khí va chạm kịch liệt như trước rõ ràng vô cùng, dưới ánh trăng mênh mông, nhạc thanh cùng tiếng binh khí va chạm, dần dần từ nhẹ nhàng chậm chạp tới kịch liệt, hai người triền đấu đến tận lúc này lại giống như bị nhạc thanh khống chế, nhất chiêu nhất thức trong lúc đó đã tuân theo vận luật quỷ bí, không tự chủ được theo nhạc thanh trầm bổng mà động, nhiều người ở đây cũng là tiến bối lâu năm ở trong chốn giang hồ lăn lộn, như thế nào lại nhìn không ra sự kì ảo trong đó, trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa thán phục, không khỏi đưa mắt hướng người đang gảy đàn kia nhìn lại.

Trong bóng cây loang lổ, nhìn không thấy cành lá dưới thân hắn, người nọ như ngồi giữa hư không, vài sợi tóc tung bay, khuôn mặt trầm tĩnh tuấn mỹ phi thường, bên môi mỉm cười, xem ra ôn nhuận dễ thân, khiến người mới gặp liền sinh hảo cảm, nhưng nếu tái cẩn thận nhìn lên, trong lúc nâng lên cánh tay, bên trong ánh mắt hắn hạ xuống lại lộ ra chút trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách, giống như ánh trăng sáng phía sau lưng hắn, mặc dù ở trước mắt ngươi, nhưng lại làm cho ngươi không thể nắm bắt được.

Gió nhẹ phất quá, tay áo ngân bạch ở dưới ánh trăng tung bay, chỉ thấy hắn nâng lên ánh mắt, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nhạc thanh chợt tăng lên, giữa sân đã có biến hóa.

Người áo xám đột nhiên lui vài bước, dưới chân không biết vì sao rối loạn một trận, trước ngực kịch liệt phập phồng, binh khí trong tay chưa kịp nâng lên đỡ, Vô Hào đã dùng kiếm đâm vào vai hắn.

Lúc này nhạc thanh cũng thoáng chốc dừng lại, người áo xám kia lại đột nhiên phun ra một búng máu, miễn cưỡng đứng thẳng, cố lau đi huyết sắc bên khóe miệng vừa phun ra, hiển nhiên là không còn lực phản kích.

Nhìn máu tươi đầy người không biết là của chính mình hay của đối phương, trên mặt Vô Hào như trước là một mảnh hư vô, chính là hơi hơi ngẩng đầu, hướng về phía Kì Minh Nguyệt đang ở giữa không trung mở miệng: “Tạ ơn” (á á á, dễ thương quá a a a)

Kì Minh Nguyệt ôm huyền tranh từ trên cây nhảy xuống, đối hắn lắc lắc đầu, thấy Vô Hào mặc dù một thân màu đỏ của máu, nhưng cũng chưa thương chỗ trí mạng, trong lòng an tâm một chút, xoay người hướng người áo xám kia đi đến.

Lúc này mọi người giường như đã quên tranh đấu kịch liệt mới vừa rồi, nhạc thanh đã đình, nhưng tâm thần vẫn bị một màn lúc trước khiến cho rung động, đợi tới khi Công tử mặc ngân bào niên kỉ còn ít kia hạ thân xuống đất, ánh mắt liền cũng không tự chủ được dõi theo hắn mà đi, thấy hắn đi đến bên cạnh người áo xám, đều sinh ra vài phần lo lắng, tuy là mới gặp, nhưng phong thái người này đã làm cho mọi người thuyết phục, không ít hậu bối giang hồ tuổi trẻ, trong ánh mắt nhìn hắn cũng lộ ra vẻ hâm mộ sùng bái.

Kì Minh Nguyệt đối với những ánh mắt phía sau thoáng như không hề biết, ngưng thần đối với người áo xám trước mắt định tra hỏi một phen, còn chưa kịp mở miệng, chợt thấy hơi thở đối phương đột nhiên biến, không kịp phản ứng, trước mắt hàn ý hiện lên, một chùm máu tươi đã ở không trung phun tới.

_____Hết chính văn chương 75_____