Tối hôm đó, thành phố B đột nhiên mưa to.
Xe Kỷ Tùy Châu đậu trong khu biệt thự của nhà Doãn Ước lâu thật lâu, hai người ngồi trong xe không ai nói với ai câu nào. Mưa quất mạnh vào kính chắn gió, nước mưa không ngừng chảy xuống. Thỉnh thoảng có xe bật đèn đi ngang qua, chiếu sáng một khoảng tối đen của thế giới xung quanh.
Mưa đêm đặc biệt lạnh lẽo, gió như thể xuyên qua khe cửa chui vào, thổi đến Doãn Ước lạnh run. Rõ ràng được đối phương ôm chặt, cảm giác rét lạnh vẫn bao trùm lấy cô.
Cô biết, cô đang sợ hãi, sợ Kỷ Tùy Châu nổi giận với cô.
Trầm lặng, giống như núi băng có thể đông lạnh người khác.
Cho đến khi điện thoại Doãn Ước reo lên, như gõ một vết nứt lên núi băng kia. Cô đẩy Kỷ Tùy Châu ra, nhỏ giọng nói chuyện. Là ba cô gọi đến, hỏi cô sao còn chưa quay vào, còn nói bên ngoài đang mưa.
– Không lẽ con đi ăn gì đó với bác sĩ
Trịnh à?
Doãn Ước nhìn sang Kỷ Tùy Châu bên cạnh, nương theo lời ba cô đáp:
– Dạ, tụi con ra ngoài một lát nên về muộn chút.
Ông Doãn nhẹ nhõm cúp máy, trong xe lại yên tĩnh như lúc đầu. Doãn Ước cảm thấy như vậy rất khó chịu, liền nói:
– Hay là tìm chỗ nào đó nói chuyện đi.
Kỷ Tùy Châu cũng đang có ý này, bấy giờ khởi động xe chở cô ra khỏi khu nhà.
Hai người đến một quán bar ở gần đấy, Kỷ Tùy Châu cần phòng VIP, gọi vài chai bia bày ra trước mặt Doãn Ước. Anh vung tay lên, nói với đối phương:
– Nếu em không muốn nói thì uống, uống bia rồi thì cái gì cũng nói ra được.
Doãn Ước hiện giờ tửu lượng không tệ, mấy chai bia hoàn toàn không làm cô say. Nhưng cô quả thật muốn uống bia, cầm lên một chai rót cho chính mình, ngửa đầu uống một hơi.
– Hay anh cũng uống một ly? À quên, để đổi ly khác cho anh.
Doãn Ước muốn gọi phục vụ, bị Kỷ Tùy Châu ấn ngồi lại sô pha.
– Tôi không uống. Em uống rồi nói vào chuyện chính đi, nói thử nghe xem, em định làm gì.
– Không có gì, tôi và Trịnh Đạc cùng nhau ăn bữa cơm mà anh cũng có ý kiến như vậy à.
– Tôi thật không nhìn ra, em thích Trịnh Đạc ở điểm nào. Em nói em thích anh ta, vậy sao lần trước không đồng ý với người ta đi. Người ta vừa mời em ăn cơm lại còn chạy theo em đi du lịch, em lạnh lùng cao ngạo quá rất không nể mặt người ta đấy. Có nên phát cho người ta một tấm thẻ người tốt không?
Doãn Ước trang nhã liếc anh trắng mắt. Uống rượu vào nên mặt cô hơi đỏ, cái liếc kia trông nồng mặc mùi làm nũng.
Cô thế này, thật mời gọi Kỷ Tùy Châu “xử” cô.
– Nói mau, rốt cuộc muốn làm gì. Nghe Từ Tri Hoa nói lung tung vài câu, liền tin là thật à. Em có mấy cái mạng mấy lá gan, lại dám một mình đi chọc Trịnh Đạc. Nếu anh ta thật sự là một tên sát nhân như em nghĩ, em cảm thấy em có khả năng sống đến bây giờ à.
Doãn Ước có hơi chột dạ, uống cạn nửa chai bia còn lại, mới nói:
– Tôi không muốn làm gì, hôm nay là ba tôi mời anh ấy đến nhà ăn cơm, để anh ấy nói chuyện với dì tôi. Anh cũng biết chuyện em gái tôi đã tạo thành đả kích rất lớn với dì, Trịnh Đạc anh ấy đến giúp đỡ mà thôi.
– Cho nên hai ngày trước em ngồi xe anh ta về cũng là nhất thời cao hứng.
– Hôm đó tình hình lộn xộn như vậy, tôi không muốn ngồi cùng một xe với Bùi Nam. Anh ta chẳng phải người tốt đẹp gì.
– Như thế nào mà không tốt đẹp?
– Anh ta đánh vợ- Ngẫm lại Doãn Ước lại thêm một câu- Còn đánh cả anh- Nói xong còn đưa tay đến chạm vào mặt Kỷ Tùy Châu- Còn đau không?
– Bớt ra vẻ thế này đi, chuốc thuốc mê cũng vô ích. Có lúc tôi thật không biết em đang có tính toán gì. Em nghe Từ Tri Hoa nói bạn trai của Triệu Sương là Trịnh Đạc, cho nên tâm tư dao động.
– Tôi không có. Nói thật, lời của Từ tri Hoa có thể tin không cũng khó nói, tôi và bà ấy giao tình không sâu, cho dù là anh, nếu bà ấy muốn lợi dụng, cũng có thể tùy tiện lấy ra dùng. Có tấm ảnh như thế hay không thì có trời mới biết. Con người Trịnh Đạc tôi ít nhiều hiểu được, tôi không biết là anh ấy sẽ thích người như Triệu Sương. Đúng rồi, anh có thể điều tra ra được bộ phim cuối cùng Triệu Sương đóng trước khi mất tích là do ai đầu tư không?
Kỷ Tùy Châu như cười như không nhìn cô:
– Biết là em sẽ hiếu kỳ, nên tôi đang điều tra rồi, rất nhanh sẽ có tin tức thôi. Nhưng mà nếu thật sự là Trịnh Đạc, anh ta cũng sẽ làm đến thần không biết quỷ không hay. Công ty nhiều vỏ bọc loại này, lột từng lớp xuống, thứ cuối cùng bên trong sẽ là gì, không ai nói chính xác được.
– Vậy chính là nói, điều tra cũng vô ích?
– Không hẳn vậy, ít nhất có thể dùng để tham khảo. Nhưng Doãn Ước, em muốn tôi điều tra cũng được, tra này tra kia đều được hết, duy nhất chỉ có một điểm không được, chính là em không thể dính vào. Cách Trịnh Đạc xa một chút, có nghe không.
Doãn Ước cắn môi không nói gì, cảm xúc của cô với Trịnh Đạc có hơi phức tạp. Một mặt cảm thấy anh thật sự là người tốt, qua lại với anh lâu như vậy, chưa từng phát hiện có chỗ nào không ổn. Nhưng mặt khác bởi vì quan hệ giữa anh và Phương Thành Tựu, luôn làm cho người ta không thể không dời ánh mắt hoài nghi lên người anh.
Cô nhìn không thấu người đàn ông này.
– Anh nói đúng, tôi có hơi nghi ngờ anh ấy. Bỏ chuyện Triệu Sương mất tích sang một bên, sự việc xảy ra trước khi Hà Mỹ Hi mất tích, anh còn nhớ rõ không?
Kỷ Tùy Châu gật đầu, ý bảo cô tiếp tục.
– Tôi thật sự cũng không có nhiều bằng chứng lắm, chỉ là cảm thấy có hơi trùng hợp. Lần đó ở sân rượt tuyết, Trịnh Đạc mang theo hai chiếc va li. Hai chiếc va li đó cùng kích cỡ hình thức và thương hiệu với chiếc của Phương Thành Tựu, ngay cả màu sắc cũng giống hệt.
– Họ là bạn thân, mua giống va li không có gì lạ. Nói không chừng chỉ do một người mua thôi, điều này có thể chứng minh cái gì?
– Va li to như vậy, tôi đã lấy một chiếc có cùng thước tấc như vậy thử qua, giấu một người quả thật không thành vấn đề.
Kỷ Tùy Châu chồm người ra phía trước, cố ý áp sát Doãn Ước:
– Em là nói, em đã tự nằm vào trong va li rồi.
– Ừ, có vấn đề gì không?
Kỷ Tùy Châu tưởng tượng đến hình ảnh đó, đột nhiên hơi buồn cười. Doãn Ước liếc mắt với anh:
– Không cho cười, đây là thái độ khoa học chặt chẽ.
Nói xong bản thân cũng cảm thấy buồn cười. Ngày đó khi cô lao lực nằm vào trong va li, trong lòng vừa bực bội vừa buồn cười. Nhưng vì Hà Mỹ Hi, chuyện khó làm đến đâu cô cũng muốn làm.
Kỷ Tùy Châu nhét vài miếng trái cây vào tay cô, rồi rót bia cho mình:
– Cho nên ý em là, người thật sự không ở trong va li của Phương Thành Tựu, mà ở chỗ Trịnh Đạc, là như vậy đúng không?
– Đây chỉ là giả thiết. Còn nhớ sau hôm Hà Mỹ Hi mất tích, chúng ta ở ngay hàng lang trước cửa phòng nhìn thấy Trịnh Đạc và Phương Thành Tựu đứng cùng nhau không? Lúc ấy Phương Thành Tựu kéo va li đòi về, Trịnh Đạc ngăn anh ta lại để nói chuyện. Sau đó chúng ta không biết kết cục thế nào, nếu trong thời gian đó họ đổi va li cho nhau, Phương Thành Tựu có thể thoải mái xách một va li quần áo lên máy bay rồi.
– Cho nên em vẫn hoài nghi Phương Thành Tựu gϊếŧ người. Động cơ là gì, Hà Mỹ Hi là bạn gái anh ta, chỉ vì cãi nhau vài câu à?
– Đàn ông lúc nóng giận làm ra mấy chuyện khác người cũng không phải không có khả năng.
Phương Thành Tựu xảy ra sự cố khi điều trị, nghĩ theo hướng tốt là anh ta nhớ Hà Mỹ Hi, suy nghĩ quá nhiều mới xảy ra sơ suất trong lúc làm phẫu thuật. Nghĩ theo hướng xấu, có thể là gϊếŧ người nên trong lòng sợ hãi…
Doãn Ước sợ đến mức đánh cái rùng mình, thật không dám nghĩ tiếp nữa. Khuôn mặt vô hại của Phương Thành Tựu lướt qua trước mắt, thật không muốn tin anh ta là một tên khốn nạn.
Kỷ Tùy Châu thì theo mạch suy nghĩ này của cô mà tiếp tục:
– Em nói vậy cũng hơi có lý. Trịnh Đạc không đi máy bay, ngày đó anh ta lái xe về thành phố B mà. Nhưng nói như vậy…
Anh đột nhiên dừng lại không nói tiếp nữa, nhìn thấy ánh mắt Doãn Ước thâm trầm như nước. Doãn Ước biết, bản thân vẫn luôn cố gắng né tránh suy nghĩ này, cuối cùng không thể không thừa nhận.
Cô không nhịn được muốn uống bia, Kỷ Tùy Châu cản lại.
– Ngày đó em ngồi trong xe, có cảm thấy có chỗ nào không đúng không?
– Không có, hành lý vẫn luôn đặt trong cốp sau, không có ai động vào chúng.
Lúc ấy đồ của cô thì để ở ghế sau, còn trong cốp xe chỉ có mỗi hai chiếc va li của Trịnh Đạc. Lúc ấy cô hoàn toàn không nghĩ tới, người bạn tốt mà cô đang tìm kiếm, rất có khả năng đã ở cùng trên một chiếc xe với cô.
Ý tưởng này như cây kim, đâm đến cơ thể cô cứng đờ. Kỷ Tùy Châu còn cố tình nói trắng ra:
– Cho nên, lúc ấy Hà Mỹ Hi có thể ở trên xe. Em và cô ấy ở trên cùng một chiếc xe, lại không biết hai người chỉ cách nhau khoảng hai ba thước.
Từ ghế phụ lái đến cốp xe, chỉ có một khoảng cách ngắn như vậy.
Tâm trạng Doãn Ước gần như sụp đổ. Tưởng tượng đến người bạn thân của cô có thể đã chết thảm, hơn nữa lúc ấy còn ở phía sau cô, cô không ngủ yên. Cậu ấy có khi nào bị ngược đãi vô nhân đạo, bây giờ chính xác đang ở đâu. Có phải đang nằm lặng lẽ trong một góc tối, mong mỏi một ngày nào đó được người khác tìm thấy đưa ra ánh sáng không.
Nhưng cô ấy còn có thể đứng đó cười với cô, gọi cô, kéo cô cùng đi uống trà ăn bánh ngọt, nhéo thịt trên eo mình rồi oán thán:
– Ai da, lại mập lên rồi, sao mình không quản được cái miệng của mình thế này.
Nghĩ vậy Doãn Ước thấy đau thương trong lòng, đột nhiên ôm chầm Kỷ Tùy Châu, càn rỡ tựa vào vai anh khóc lóc.
Cô đè nén đã lâu, đến lúc này cuối cùng không nhịn được nữa, muốn nước mắt gột rửa đi vài phần bi thương của cô. Nhưng càng khóc càng thương tâm, nước mắt càng nhiều hơn. Vai Kỷ Tùy Châu mau chóng bị cô khóc đến ẩm ướt một mảng, cô lại không buồn lau, thậm chí không kịp lau nước mắt trên gương mặt mình.
Đến cuồi cùng vẫn là Kỷ Tùy Châu rút khăn giấy nhét vào tay cô, không ngăn cô khóc, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô, như đang ôm một đứa bé bị oan ức.
Anh và Doãn Ước chênh lệch nhau nhiều tuổi, từ lúc bắt đầu quen nhau đã cảm thấy có hơi khó thích ứng.
Khi cô vẫn là sinh viên đại học dồi dào nhiệt huyết và bồng bột, thì anh đã ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm, là “vua mặt lạnh” người người ghé mắt. Mỗi ngày cô vì bài tập mà phiền não, vì thức ăn của căn tin mà bận tâm, vì cuộc thi thể dục chạy bền mà rối rắm, anh lại đang khống chế thị trường chứng khoán, bất động sản, cầm số vốn tính bằng tiền triệu chơi đủ kiểu.
Giữa hai người họ rất nhiều thời điểm không tìm được tiếng nói chung.
Diễn viên Doãn Ước thích anh ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua. Tuy rằng Bùi Nam luôn nói lúc dự tiệc này tiệc nọ những người đó thường chủ động đến chào hỏi đánh tiếng, nhưng cho đến bây giờ anh không có ấn tượng gì về họ.
Nhân vật mà anh nói đến Doãn Ước cũng không biết, lại càng không có hứng thú. Anh biết cô không thích, cũng rất ít nhắc đến, bình thường lúc nói chuyện luôn cố gắng tìm kiếm đề tài cô hiểu và thích nghe, thậm chí cũng sẽ giở tạp chí giải trí ra xem để nhớ tên vài người nổi tiếng, để có cùng chung đề tài nói chuyện với cô.
Bùi Nam khi đó không biết anh đang yêu đương với cô nào, chỉ biết rất trẻ, còn ở đó cảm thán:
– Cậu sao giống đang yêu đương, giống nuôi một đứa nhỏ hơn.
Anh thật sự có hơi nuông chiều Doãn Ước. Mấy yêu cầu vô lý của cô, nếu là người khác nói anh ngay cả nhìn cũng lười nhìn lấy một cái, nhưng với cô, anh còn có thể nhẫn nại hạ mình giải thích uốn nắn, có khi thậm chí là khuất phục.
Trước khi quen biết Doãn Ước, anh chưa từng nghĩ trong đời mình sẽ nhân nhượng người nào. Rõ ràng chỉ muốn lợi dụng cô để tìm ra Doãn Hàm, đến cuối cùng sao lại có thể nảy sinh tình cảm.
Ngày đó cô đến văn phòng chất vấn anh, cũng khóc như bây giờ, nước mắt trên mặt đều lau không kịp. Anh lạnh lùng như băng tuyết, dùng thái độ cường ngạnh nhất để đối mặt với cô. Nhưng đến cuối cùng anh vẫn chịu thua, lúc anh đuổi theo cô đi ra trong lòng anh đã nghĩ, ít nhất anh sẽ giữ lại cái mạng của Doãn Hàm.
Rồi sau đó anh lái xe đuổi theo Doãn Ước trong màn mưa, khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe container chạy ngược chiều tông thẳng vào cô, anh thậm chí bắt đầu hối hận.
Anh không nên tuyệt tình, làm cô đau lòng như vậy. Đây rõ ràng là người con gái anh yêu, lại bị anh bức tới đường cùng.
Đó là khoảnh khắc hắc ám nhất trong cuộc đời suôn sẻ của Kỷ Tùy Châu.