Hạng Ý hoảng hốt như nghe được cái gì đó, nhưng lại nghe không rõ, chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên co rút một cái, vô thức ôm chặt lấy người trong ngực.
Nhan Lập Khả hình như vô cùng mệt mỏi, cặp mắt mơ màng nửa nhắm nửa mở, hít thở hổn hển vùi mình vào trong ngực của Hạng Ý. Sau khi trút hết du͙© vọиɠ cơ thể rất mệt, Hạng Ý nằm sấp trên người của cậu chậm rãi hô hấp, nhưng bờ môi vẫn bám dính vào l*иg ngực của cậu, chốc chốc lại cắn một phát. Nhan Lập Khả nín cười chịu đựng trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà đưa tay đẩy cái tên xấu xa này ra, “Được rồi, nhột quá.”
Hạng Ý mặc kệ cậu, tùy thích hết cắn rồi lại liếʍ hơn nửa ngày, giày vò đầu ngực của cậu trở nên vừa sưng vừa đỏ, Nhan Lập Khả đẩy ra vài cái cũng không thấy nhúc nhích, đành phải để mặc cho y giày vò. Chỗ ngực nóng rát, du͙© vọиɠ vừa mới ngừng lại được một chút lại muốn ngẩng cao đầu, cảm nhận được vật kia giữa hai chân Hạng Ý dần dần cương cứng lên, theo đó ma sát ở giữa hai chân của mình, Nhan Lập Khả thở dồn dập, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt tĩnh lặng của Hạng Ý, đành phải cười bất đắc dĩ, nâng chân lên nhẹ nhàng gác lên hông của đối phương, cử động thân thể nhích lại gần.
Một đêm vui vẻ, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn gì nhiều, trong lòng chỉ cảm thấy rất hạnh phúc mà trước giờ chưa từng có được. Cho đến khi Hạng Ý rốt cuộc cũng mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ, đêm cũng muốn khuya. Nhan Lập Khả nhắm mắt nằm một lúc lâu cũng không buồn ngủ, quyết định mở mắt ra, cẩn thận nghiêng mình một chút, nhìn ngắm tỉ mỉ gương mặt của người bên cạnh.
Hạng Ý khi ngủ nhìn rất nhìn rất bình yên, khác với vẻ lạnh lùng của ngày thường, thoạt nhìn giống như một đứa bé. Cậu ngẩn ngơ nhìn một lúc lâu, sau đó hơi thử chống người dậy, đưa ngón tay cẩn thận gạt gạt mấy sợi tóc lộn xộn trên trán của Hạng Ý. Chỉnh lại cho gọn rồi, Nhan Lập Khả rúc mình dựa vào lòng ngực của y, giương mắt nhìn chằm chằm vào vết bớt kia đến ngẩn người.
Lần đầu tiên nhìn thấy vết bớt này đã cảm thấy đau lòng, về sau mỗi khi trông thấy nó, trái tim đập càng lúc càng nhanh hơn.
Màu đỏ sậm, giống như màu máu.
Dưới ánh trăng, màu đỏ ấy dường như càng tăng thêm vẻ vô tình lạnh lẽo, cậu mím môi, lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn không kìm lòng được mà ngẩng đầu khẽ hôn lên thái dương của y.
Hàng lông mày dưới môi chợt run lên một chút.
Nhan Lập Khả giật mình, vội vàng nhắm mắt lại, chợt cảm thấy cánh tay đang ôm mình siết chặt thêm một chút, sau đó bên tai vang lên giọng nói vui cười trầm thấp của Hạng Ý.
“Ngủ đi.”
Hạng Ý không có mở mắt, cúi đầu hôn một cái lên mái tóc của người trong lòng. Nhan Lập Khả đờ ra trong giây lát, bỗng nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, mặc dù có hơi xấu hổ, nhưng cậu vẫn vòng tay ôm lại eo của Hạng Ý, tựa vào ngực của y ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
***
Thực tế chứng minh Nhan Lập Khả thật sự là thiên tài về y học.
Trong một tháng, mỗi ngày tiến hành đều tăng liều lượng thuốc lên, tăng nhiệt độ nước nóng, nhưng ngoại trừ lần đầu đau đến ngất xỉu, Hạng Ý rõ ràng cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng thư thái, đau đớn dần dần biến mất. Mỗi lần sau khi ngâm mình trong nước thuốc, cơ thể ngoại trừ việc hơi tê tê, nhưng gần như không còn cảm giác đau đớn gì nữa. Bệnh tình tự hành hạ cơ thể đã một năm nay, thế nhưng thật sự được cậu chữa khỏi sau một tháng kiên trì. Mỗi lần Hạng Ý cách tầng hơi nước nhìn ngắm hình bóng thiếu niên gầy gò kia, cả người đều bắt đầu trở nên mông lung, đến cả dáng vẻ lạnh lùng ngày thường đều mất đi bảy tám phần, chỉ còn lại đáy lòng tràn đầy mờ mịt và mê man.
Từ hình bóng của Nhan Lập Khả, y thấp thoáng như thấy được ảo ảnh của người kia, rõ ràng rời xa y đã một năm, nhưng bây giờ lại giống như đang trở về bên cạnh.
Một ảo giác buồn cười đến như thế.
Từ trong mật thất dưới lòng đất của trang viên đi ra, Hạng Ý ngước mắt nhìn mặt trăng trên đầu, hít vào một hơi. Trong không khí đều là hương hoa hồng, hương hoa ngọt ngào quanh quẩn trong hơi thở, rõ ràng là hương thơm mê người, nhưng dường như vẫn luôn mang theo một chút bi thương.
Trong đêm khuya trang viên thật yên tĩnh, ánh trăng cũng hiếm khi mềm mại, chiếu vào trong mắt không còn lạnh lẽo như trước nữa. Hạng Ý bước từng bước một, dọc theo con đường đá cuội màu trắng, bước đi rất chậm, nhưng hô hấp lại càng lúc càng nặng nề, trái tim cũng bắt đầu đau đớn, y trầm lặng nhìn chằm chằm dãy hàng rào trước mặt, hít vào một hơi thật sâu, nhẹ nhàng bước chân đi vào.
Dãy hàng rào bao quanh một ngôi thạch mộ được kiến tạo xa hoa, phía trước phần mộ là một tấm bia bằng ngọc sáng bóng đứng lặng yên, trên mặt bia không có chữ, tấm bia ngọc bóng loáng phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo. Hạng Ý chậm rãi đến gần, dừng trước bia mộ, ngơ ngác đứng yên thật lâu, cuối cùng nâng tay lên nhẹ nhàng ôm lấy tấm bia.
“Mạc Bắc.” Âm giọng dịu dàng đến khó tin, y khẽ cong mắt lên, trong đôi mắt chỉ còn lại ánh sáng ấm áp đến cực điểm, “Đem đến cho anh bó hoa này, nhìn xem có thích hay không?” Nói xong, y đặt bó hoa được gói ghém đẹp đẽ trong tay xuống trước bia mộ, vừa cười vừa nói, “Tự em hái hết đấy, vẫn là dùng con dao găm kia. Nhưng mà lưỡi dao bị cùn không dùng được, mấy ngày trước đi mài lại một chút, hiện tại dùng tốt hơn nhiều.”
Cẩn thận điều chỉnh vị trí cho bó hoa, cảm giác ngay ngắn hơn một ít, nhìn đẹp hơn nhiều, y mới dừng tay ngẩng đầu lên nhìn bia mộ, “Lần trước nói đến đâu rồi nhỉ? A đúng rồi, phần còn lại của Lôi Bang đúng không? A, đều bị em dẹp sạch sẽ rồi, còn có cái tên Lão Tam vẫn luôn không nghe lời em nữa, anh còn nhớ không? Cái tên có chòm râu dài dài, haha, đúng rồi, chính là tên đó, em đã cho Tháp Tu Á làm hắn nổ tung trong lúc đang vận hàng trên biển rồi. Hiện tại hơn phân nửa thế lực ở Tam Giác Bạc gần như đều ở trong tay của em, anh xem, em đâu phải trẻ con nữa đúng không?” Giống như đang tranh công, Hạng Ý chớp chớp mắt, khóe miệng cười lớn hơn một chút.
“Anh không cần lo lắng, em cũng biết, không thể quá nhanh, em tính dùng một năm để thu tóm hết toàn bộ nguồn cung cấp ở Tam Giác Bạc, sau đó sẽ mở rộng xuôi về phía nam đến trung bộ Mỹ Latin, về phần bến cảng, em quyết định giao một nửa cho Tháp Tu Á đi đàm phán, hợp ý liền bàn bạc, đấu giá đàng hoàng, đàm không được thì chỉ có thể đoạt. Còn về phần Ám Bộ sao, em tính bổ sung thêm vài người, cái tổ chức Italia thần bí kia, em nghĩ nên điều tra một chút, nếu có thể thu thập được tên T.Lion thì tốt rồi, anh nói có phải hay không?” Hạng Ý vỗ nhẹ vào tấm bia, cười đến vui vẻ, giống như nắm chắc phần thắng trong tay, mặt mày đắc ý hất lên.
“Anh yên tâm, em sẽ không để cho người khác điều tra được em, anh xem một năm nay tự mình em xử lý không phải rất tốt sao? Anh không tin em hả?” Hạng Ý mím môi, cúi đầu hôn lêи đỉиɦ của tấm bia ngọc, “Nếu như thật sự lo lắng cho em, thì đi ra nhìn em đi, em chỉ có một mình… Thật sự, đôi lúc thật sự rất buồn chán, có chút… Có chút cô đơn, anh lại không đi ra giúp em, a…”
Khóe miệng tươi cười chậm rãi biến mất, y thẫn thờ một lúc, bất giác vươn tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy tấm bia ngọc trước mặt, “Ca, hiện tại… Anh đang làm gì đó? Ở bên kia, sống có được không? Có nhớ đến em không? Có… Nhớ đến em một chút nào không…”
Thì thào, y siết chặt cánh tay, cổ họng có chút đau, nói không được nữa, đành phải lẳng lặng ôm thật chặt, đợi cho đau đớn trong trái tim dần dần dịu xuống.
Không khí càng lúc càng lạnh, phần cơ thể tiếp xúc với tấm bia ngọc càng lạnh buốt hơn, Hạng Ý tựa cái trán trên đỉnh tấm bia, chỉ ngây ngốc đứng đấy, trong đầu trống rỗng.
Lạnh quá…
Ca, em lạnh quá.
Không phải anh là người thương em nhất sao?
Mạc Bắc, lạnh quá, anh đến đây giúp em có được không?
Đi đến đây giúp em…
Lông mi khẽ run run, cổ họng cảm thấy đắng chát, Hạng Ý cắn môi, nhắm mắt thật chặt.
Bỗng nhiên, một chiếc áo choàng bằng nhung ấm áp được phủ lên người.
Hạng Ý kinh ngạc, theo phản xạ quay lại phía sau, nhanh chóng rút khẩu súng trong ngực ra. Nhưng lúc ngẩng đầu lên thì chợt sửng sốt, có chút không lấy lại tinh thần, sững sờ nhìn người đối diện.
Nhan Lập Khả nhìn y, cúi đầu nhìn chiếc áo khoác vừa bị rới xuống mặt đất, sau đó cúi người nhặt lên.
Hạng Ý hạ mắt nhìn theo, không động đậy, nhưng vẫn còn nắm chặt khẩu súng, nhìn chằm chằm vào Nhan Lập Khả đang bước đến gần.
Nhan Lập Khả không nói gì, chỉ nâng tay đem chiếc áo bao bọc quanh người Hạng Ý, sau đó từ bên ngoài chiếc áo ôm lấy y, ôm thật lâu rồi mới im lặng buông tay ra, ngẩng đầu nhìn vào mắt Hạng Ý.
Nhưng ánh mắt của người trước mặt lại lạnh như băng, tựa như toàn bộ ấm áp mấy ngày vừa rồi đều tan biến mất, nhìn thấy vậy khiến cho cậu đau lòng.
“Khuya rồi, về sớm một chút.” Nhịn không được nâng tay lên bao phủ gương mặt của Hạng Ý, “Mặc ít như vậy không thấy lạnh sao? Anh xem, mặt muốn đóng băng rồi.”
Ánh trăng mờ ảo, gương mặt của thiếu niên cũng không mấy rõ ràng, nhưng không hiểu vì sao, Hạng Ý mơ màng cảm thấy giống như được nhìn thấy Mạc Bắc.
“Sao em còn chưa ngủ.” Ép mình thu lại tầm mắt, Hạng Ý né tránh bàn tay của Nhan Lập Khả, quay lưng lại như muốn che giấu.
Cảm giác được người phía sau lại đến gần, y muốn tránh, nhưng không hiểu sao bước chân không thể nhúc nhích được. Phía sau lưng được một cơ thể ấm áp áp lên, đôi cánh tay kia ôm chặt lấy eo của y, bên tai vang lên tiếng cười của Nhan Lập Khả, mang theo một chút cưng chiều, “Đồ ngốc, đương nhiên là chờ anh quay về.”
Hạng Ý lại thất thần, ngây ngốc một hồi lâu mới nhíu mày, không thoải mái mà lắc đầu, lại tránh khỏi cậu, “Đợi tôi làm gì, đã mấy giờ rồi, nhanh đi ngủ đi.”
Nhan Lập Khả không động nữa, xung quanh yên tĩnh có chút lúng túng, Hạng Ý cứng người đứng đấy, đến khi sau lưng bỗng vang lên một tiếng thở dài khe khẽ, sau đó trước mặt chậm rãi có người đi qua, “Anh tự tra tấn mình như vậy, người đó thấy được sẽ rất đau lòng.”
Cơ thể thoáng cái cứng đờ, Hạng Ý siết chặt nắm đấm, con mắt màu đen càng thêm âm trầm.
Rõ ràng là một ánh mắt nguội lạnh, thậm chí có thể nói là vô tình nhưng Nhan Lập Khả càng nhìn chỉ càng cảm thấy bi thương.
Mất đi một người, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu đau đớn? Cậu không biết, cậu chỉ duy nhất biết rằng, không muốn để cho người trước mặt này đau khổ tuyệt vọng như vây. Cậu đã nghe Hạng Lê nói, Mạc Bắc mất tích một năm trước đến nay vẫn không có tin tức gì, Hạng Ý lại cho xây dựng một ngôi mộ trong vườn của trang viên, lập di chúc, nếu có một ngày y chết, thi thể phải được chôn trong ngôi thạch mộ này. Đó là ngôi mộ mà Hạng Ý tự xây nên cho chính mình, nhưng cũng là nơi duy nhất để có thể tưởng nhớ.
Người trước mắt giờ không giống như ngày thường, quanh người dường như có thêm một tầng u ám, giống như hòa tan vào đêm tối ở phía sau, Hạng Ý luôn luôn có dáng vẻ âm trầm, gương mặt rõ ràng rất tuấn tú, nhưng lại bị sự âm u trong đôi mắt làm giảm hơn phân nửa, Nhan Lập Khả lẳng lặng nhìn y, sau đó bước lên phía trước, đứng ở trước tấm bia mộ bằng ngọc.
“Nếu có một ngày…” Khẽ giọng nói, cậu quay đầu lại, nhìn vào Hạng Ý, nhướng mày mỉm cười, “Ý, nếu có một ngày tôi chết, anh có buồn không?”
Bên tai giống như bị ai đó đánh mạnh vào, trái tim trì trệ như đang dùng sức nảy lên, từng nhịp từng nhịp, nặng trĩu đến mức y không biết phải làm sao.
“… Em.” Hơn nửa ngày mới tìm về được giọng nói, Hạng Ý cảm thấy hít thở không thông, “Em nói cái gì?”
Nhan Lập Khả xoay người, khẽ mỉm cười, “Nhưng là, tôi không muốn nhìn thấy anh buồn.” bước lên phía trước, vươn tay, chậm rãi nắm chặt bàn tay lạnh buốt của đối phương, “Nếu thật sự có một ngày như vậy, tôi chỉ hi vọng anh có thể mang theo phần còn lại của tôi, cùng nhau sống tiếp. Ý, nếu người đó yêu anh, nhất định cũng nghĩ như vậy.”
Bàn tay nắm lấy tay y rất ấm, tựa như muốn chậm rãi ủ ấm cho y, giống như hơi ấm quen thuộc trong trí nhớ.
Trước mặt lại hiện lên hình dáng của người kia, yếu ớt nằm ở trong vòng tay của y, thì thào khẽ nói, lại mỉm cười hôn lên thái dương của y, mỉm cười, nhắm mắt lại.
Tiểu Ý, nếu anh chết, em có buồn không?
Tự y dùng một năm qua, hơn ba trăm ngày đêm, dùng đau đớn và máu tươi để thương nhớ linh hồn đã mất ấy, nhưng dù có tự tra tấn bản thân đến thế nào, người nọ vẫn lẳng lặng nằm ở trong ngôi thạch mộ này, không có hồi đáp, chỉ có một khoảng vắng lặng đơn độc.
Buồn sao? Loại cảm giác này, làm sao có thể dùng một chữ buồn để nói hết.
Căn bản chính là, đau đến không thể nói nên lời, trái tim đau đến chết lặng, vĩnh viễn sẽ không còn cảm giác đau khổ nữa.
Cơ thể được ai đó nhẹ nhàng ôm lấy, lại là thứ cảm giác ấm áp quen thuộc này.
“Ý, nhìn ngôi sao kia đi.”
Ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng ngón tay của Nhan Lập Khả.
Cả người đột nhiên run lên, đến cả giọng nói bên tai cũng bắt đầu trở nên mơ màng.
“Đó là sao Bắc Cực, anh biết đúng không?” Nhan Lập Khả nói, nheo mắt nhìn vì sao kia, mỉm cười, “Bất luận anh đang ở đâu, chỉ cần nhìn vào nó, anh sẽ không bao giờ lạc đường. Anh xem, nó vẫn luôn ở đó, cho đến bây giờ vẫn không rời xa anh.”
Nhan Lập Khả còn muốn nói gì đó, nhưng bất chợt cảm thấy bất thường, xung quanh thoáng chốc trở nên yên tĩnh, đến cả bầu không khí cũng đần muốn đóng băng. Cậu ngẩng đầu xem thử, nhìn thấy Hạng Ý như đang thất thần, ánh mắt tràn đầy kích động, biểu tình hoàn toàn xa lạ.
Thân mình cao lớn trong lòng đang run rẩy, run lên rất nhỏ, sau đó càng lúc càng kịch liệt.
“Ý?” Ngẩn người, không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng ôm chặt lấy lo lắng hỏi, “Làm sao vậy?”
Nhưng Hạng Ý chỉ đờ đẫn nhìn vào cậu, ánh mắt run rẩy, dần dần trở nên đỏ bừng.
Trong nháy mắt, cả thới giới giống như đều lay động.
Giọng nói nghẹn ngào, gần như không thể nói thành lời.
“Cậu… Là ai?”
Nhan Lập Khả chớp mắt, không hiểu.
Người trong lòng đột nhiên giãy dụa thoát khỏi vòng tay của cậu, sau đó siết chặt lấy vai của cậu. Đôi mắt của Hạng Ý gần như muốn chảy ra máu, vẻ mặt hoàn toàn hoảng loạn, dữ tợn, ngay cả âm giọng cũng run rẩy đến độ vặn vẹo, “Cậu là ai, rốt cuộc cậu là ai!” Hạng Ý nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt luôn luôn bình tĩnh đột nhiên trở nên điên cuồng, “Làm sao cậu biết được? Sao cậu có thể biết được?!”
Nhan Lập Khả bị bóp chặt đến đau điếng, nhìn thấy biểu tình điên cuồng của Hạng Ý, cậu mặc kệ tất cả đau đớn, vội vàng giữ lại mu bàn tay trắng bệch của Hạng Ý, “Anh… A, anh nói cái gì?”
“Cậu không thể biết, cậu làm sao có thể biết được…” Hạng Ý nói năng hỗn loạn, muốn nói cho hoàn chỉnh, nhưng lại gấp gáp đến độ không thể nói thành lời, y muốn ép mình bình tĩnh lại, nhưng giọng nói ra vẫn run lên không ngừng, gần như từ trong cổ họng mà nhảy ra ngoài, “Sao Bắc Cực, Mạc Bắc nói, là người đó nói, sao cậu biết được? Làm sao cậu biết… Rốt cuộc cậu là ai, con mẹ nó cậu rốt cuộc là ai?!”
Nhan Lập Khả bị y lắc đến chóng mặt, bả vai bị bóp chặt đến gần như xuất huyết, cậu bất giác nhíu chặt lông mày, kêu lên một tiếng, “Đau.”
Hạng Ý chấn động, vội vàng thả cậu ra, tay chân tựa như không biết làm thế nào, gấp gáp đến nỗi hoảng loạn, nhưng đôi mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào người đối diện, bờ môi run rẩy.
Nhan Lập Khả không để ý đến đau đớn ở bả vai, mơ hồ hiểu được, nhưng vẫn không xác định lắm nên cẩn thận hỏi lại, “Anh nói, Mạc Bắc nói cái gì?”
Hạng Ý nhìn cậu, không nói gì, chỉ có đầu ngón tay run lên dữ dội. Nhan Lập Khả cẩn thận lại gần, cố gắng trấn an người đang hoảng loạn trước mặt, “Mạc Bắc cũng từng nói về Sao Bắc Cực với anh sao?”
Hạng Ý nói không thành tiếng, cứng ngắc gật đầu.
Nhan Lập Khả bất chợt cảm thấy một trận chua xót dâng lên trong lòng, kia đến tột cùng là người như thế nào, có thể khiến cho Hạng Ý hoảng loạn đến mức độ này, cậu mím môi, cẩn thận tìm từ ngữ, “Cái này… Thật sự cũng không có gì đặc biệt, ai cũng biết mà, không phải sao?”
Nhưng Hạng Ý vẫn trừng mắt nhìn vào cậu, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Nhan Lập Khả vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Hạng Ý, mười ngón đan xen nhau, siết chặt lắc một chút, “Aiz, anh thật…”
Trái tim co rút cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nhưng tâm trí vẫn còn trống rỗng, một lúc lâu sau mới có thể tìm lại được lý trí.
Thiếu niên ở trước mặt là Nhan Lập Khả, rõ ràng là Nhan Lập Khả, là cái người đối chọi gay gắt từ nhỏ đến lớn với y, rõ ràng là cậu ta, vì sao lại biến thành bộ dáng này?
Y cúi đầu nhìn cậu, im lặng thật lâu, cuối cùng cũng mở miệng, “Tiểu Khả.”
“Hả?”
Giọng của Hạng Ý có chút nghẹn, nghe không rõ cảm xúc ở bên trong, “Tại sao lại thích tôi?”
Nhan Lập Khả cắn môi, hạ ánh mắt xuống, “Không biết…”
“Không biết sao…” Hạng Ý lầm bẩm một câu, rũ đầu xuống gục trên vai của Nhan Lập Khả.
Nhan Lập Khả để cho y tựa, cho đến khi lạnh đến không chịu được nữa, mới đưa tay vỗ nhẹ vai của Hạng Ý, “Trở về đi, khuya rồi.”
Hạng Ý chôn đầu vào giữa cổ của cậu im lặng thật lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên hôn một cái lên trán của cậu, “Ừ.”
Bờ môi của y rất ấm áp, đến cả đôi mắt đen hút kia dường như cũng trở nên dịu dàng hơn, mềm mại vô cùng.
Tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhìn thấy được nụ cười của y, cậu có chút mơ màng. Nhan Lập Khả ngượng ngùng mím môi, cảm thấy Hạng Ý trở ngược bàn tay nắm lấy tay của mình, thậm chí giống như tràn đầy yêu thương, nhẹ nhàng nắm chặt.
Khóe mắt nhìn thoáng qua tấm bia mộ bằng ngọc ở bên cạnh, rõ ràng bình thường nhìn thấy vẫn luôn sáng bóng lạnh lẽo, nhưng không hiểu sao, giờ lại ánh lên một vầng sáng dịu dàng. Hạng Ý chớp mắt, thu hồi tầm mắt, nắm chặt tay của Nhan Lập Khả, cúi đầu cười.
“Về thôi.”
***
Bãi biển Cole lúc nào cũng người người tấp nập, lướt sóng, lặn biển, tắm nắng, làm cái gì cũng có, cả ngày rộn ràng nhộn nhịp. Ánh nắng mặt trời trải dọc khắp bãi biển, rất ấm người, độ ẩm cũng thích hợp, Nhan Lập Khả rất thích cảm giác bình yên khi nằm ở đây phơi nắng. Xung quanh tuy rằng rất đông đúc, nhưng cậu hoàn toàn có thể che mắt lại, tự hưởng thụ thú vui. Ánh mắt trời trên cao vừa làm ấm người nhưng lại không quá gay gắt, cậu đeo kính râm thả lỏng tay chân nằm trên một chiếc ghế dài màu trắng, nhắm mắt lại nằm suy nghĩ trong chốc lát, mơ màng nhớ đến dáng vẻ hôm qua của Hạng Ý.
Đêm qua trở về phòng ngủ, Hạng Ý không biết làm sao lại đột nhiên ôm lấy cậu rồi điên cuồng làʍ t̠ìиɦ, còn giữ lại hai cánh tay của cậu mà lắng nghe từng tiếng rêи ɾỉ bất lực của cậu. Động tác của y cũng không thô bạo, nhưng da thịt tiếp xúc lẫn nhau truyền đến một xúc cảm làm cho cậu mất phương hướng, mặc dù không phải là lần đầu tiên làm chuyện này với Hạng Ý, nhưng chỉ có tối hôm qua cả hai mới như chính thức hòa hợp cùng với nhau, không gì có thể ngăn cách. Cậu không rõ làm sao lại thế này, trên thực tế mỗi lần bị người kia dùng sức va chạm, được người kia hôn sâu, đầu óc của cậu đã sớm trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì, nhưng bây giờ ngẫm lại, cậu cảm thấy có hơi kỳ quái.
Rõ ràng là một cảm giác phù hợp như vậy, nhưng cậu lại cảm thấy kỳ lạ.
Nhan Lập Khả xuất thần một lúc, nhịn không được chuyển động cơ thể. Bên dưới vẫn còn hơi đau, vô thức lại nhớ đến vẻ mặt tối hôm qua của Hạng Ý lúc ôm cậu. Đôi mắt vẫn luôn âm trầm của y đêm qua trở nên vô cùng thanh khiết, giống như muốn nói với cậu điều gì đó. Giống như, cảm giác khi thấy Hạng Ý động tình như vậy rất quen thuộc, như đã từng gặp qua, đôi cánh tay ôm chặt lấy cậu kia hình như cũng đã sớm quen thuộc với linh hồn của cậu. Trí nhớ rõ ràng trống rỗng, nhưng trong trái tim lại nhớ thứ gì đó.
Suy đi nghĩ lại cả buổi, cuối cùng chỉ có thể vô cùng xấu hổ mà kết luận rằng, là do tối hôm qua Hạng Ý quá mức tình cảm, nên cậu có chút đỡ không nổi…
Bị suy nghĩ của mình làm cho sặc sụa, mặt mày liền nóng bừng lên, Nhan Lập Khả cắn môi dưới, nhưng khóe miệng không nhịn được vẫn cong lên.
Cậu vốn không biết tình cảm nảy sinh từ lúc nào, đợi đến khi cuối cùng cũng nhận ra, nó đã sớm khắc sâu đến nổi khiến cho cậu mê muội.
Vì sao có thể yêu một người một cách kỳ diệu đến như vậy, cậu không biết, nhưng mỗi lần trông thấy Hạng Ý đau lòng hay vui vẻ đều khiến cho cậu có cảm giác ấm áp vô cùng rõ ràng, khiến cậu không muốn thừa nhận cũng không được.
“Haiz…”
Thở dài một tiếng, hơi buồn bực mà nghiêng mình. Không biết bộ dáng của cậu có phải trông rất ngốc hay không, Hạng Ý mà biết có lẽ sẽ cười nhạo cậu…
Đang tự giễu suy nghĩ, bỗng nhiên ánh mặt trời trên người bị che mất. Nhan Lập Khả ngẩn người, mở mắt nhìn về phía trước.
Một người đàn ông cao lớn đứng chắn trước mặt cậu, che khuất hơn phân nửa ánh nắng mặt trời. Người đó đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu đúng chuẩn giọng người Bắc kinh, Nhan Lập Khả bất ngờ một chút, chợt cảm thấy vui vẻ, mặc dù phần lớn thời gian cậu đều sống ở Tam Giác Vàng, nhưng thật sự trong thâm tâm vẫn luôn yêu tiếng Trung Quốc. Tựa như đang tận hưởng giọng nói của người nọ, Nhan Lập Khả cũng không để tâm đến chuyện hắn che mất ánh nắng, mặc kệ hắn đứng đó.
“Cậu đi tìm đứa nhỏ đó chưa? Mẹ nó thiếu cậu?… Được được, Lô Quân, tôi cảnh cáo cậu, trong vòng ba phút lập tức xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ cạo trọc đầu cậu!… Nói nhảm, nhanh lên đi!”
Tính tính của người này rõ ràng rất không tốt, Nhan Lập Khả không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng có thể tưởng tưởng ra bộ dáng nổi cáu cẩu thả của người đó, lại nói, nếu như Hạng Ý có thể có sức sống mà nổi cáu giống như vậy thì thật tốt… Âm thầm thở dài, cặp mắt bên dưới kính râm có chút thất thần, nhưng rất nhanh lại bị tiếng hừ lạnh của người trước mắt làm xao nhãn.
“Kiệt Mỗ, lại đây.”
Người kia vừa mới nói xong, đằng sau liền có một tên thuộc hạ trẻ tuổi áo đen nhảy qua.
“Bãi biển này là do ai bao?”
Tên thuộc hạ lập tức cúi đầu khom lưng trả lời, “Báo cáo đại ca, vẫn là Hạng Ý.”
Nhan Lập Khả nhắm mắt làm ngơ.
“Lại là cậu ta?” Giọng của hắn bỗng nhiên trầm xuống, chửi một tiếng, “Được rồi, nơi này không làm, rõ ràng không làm.” Nói xong, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ trong tay, sau đó tùy tiện dựa lên cây cột bên cạnh, “Đi mua cho tôi chai bia.”
“Đại ca, ở đây có rất nhiều loại rượu cao cấp, uống bia làm gì…” Tên thuộc hạ lảm nhảm nói khẽ.
Hắn dứt khoát đá một cước, ngay chính giữa đầu gối, giọng điệu đầy vẻ khinh bỉ, cười lạnh, “Bảo cậu đi thì đi đi, nói nhảm nhiều vậy, cút!”
Vì thế tên thuộc hạ buồn bực mà cút đi.
Nhan Lập Khả nghe xong muốn cười, người này thật thú vị.
Nhưng mà rõ ràng, cái người tên Lô Quân gì đó xác định bị cạo trọc rồi. Đừng nói ba phút, đã sớm qua hơn ba mươi phút, người kia đứng chờ đã muốn phát cáu rồi. Nhan Lập Khả tốt tính, nghĩ chờ một chút cũng được, nhưng mà đợi hơn nửa giờ mà đối phương vẫn không nhận ra là đang che mất ánh nắng của cậu, cảm thấy hơi buồn bực. Suy nghĩ một chút, muốn nhịn, nhưng thật sự nhịn không được, cậu đành phải thở dài một hơi, chống người ngồi dậy.
“Vị tiên sinh này.”
Hắn xem ra rất nhạy cảm, ngay tức khắc cảm giác được có người đang gọi mình, liền nhanh chóng quay người lại.
Nhan Lập Khả chống người ngồi lên, một tay đưa lên tháo kính râm xuống, đôi mắt đen óng cong lên một chút, khóe miệng khẽ cười vẽ ra một vòng cung xinh đẹp, “Vị tiên sinh này, ngài có thể phiền lòng dịch sang một chút được không, ngài che mất ánh nắng của tôi.”