Bối Đạo Nhi Trì

Quyển 2 - Chương 47: 【 Giao chiến 】

Chạng vạng tối, hoàng hôn.

Khoảng nắng màu rượu vang ôn hòa chiếu sáng trên mặt biển, sóng biển nhè nhẹ, vỗ vào đá ngầm cũng không vang lên nặng nề, ngược lại còn giống như nhịp trống mềm mại, ào ạt rung động, rót vào trong tai tựa như giọng nói của người kia. Mạc Bắc dựa vào gốc cây dừa ngồi trên bờ biển, ngửa đầu dừng lại ở bầu trời đỏ hồng. Ánh trời chiều tản vào trong đôi mắt đen láy của hắn, mơ hồ trong ánh mắt như chảy xuôi giọt máu đỏ, hắn nhìn thật lâu, chậm rãi cúi đầu, ngẩn người nhìn mặt biển trước mặt.

Cùng một mặt biển, sóng biển cũng không khác bao nhiêu, thế nhưng, đã cách xa cả Thái Bình Dương.

Ngồi lặng yên một lúc lâu, sắc trời càng lúc càng mờ, cũng bắt đầu lạnh. Mạc Bắc cử động, từ trong ngực lấy ra một con dao găm, nắm trong lòng bàn tay, vô thức vuốt ve nhẹ nhàng. Đây là đồ vật duy nhất hắn mang theo đến đây, đồ vật có liên quan đến người kia. Vòng tay bạc trên cổ tay nổi lên ánh sáng màu đó dưới ánh trời chiều, rung động theo động tác của hắn. Mạc Bắc thu hồi mắt, cất con dao găm vào trong ngực, chống tay lên thân cây sau lưng chậm rãi đứng dậy.

“Mạc tiên sinh, đi sao?” Sau lưng, một người đàn ông áo đen cung kính khom người hướng hắn, sau đó đi lên trước phủ thêm áo khoát cho hắn, “Anh còn chưa ăn tối, tôi dẫn anh đến một nhà hàng nhé, là nhà hàng món Tây nổi tiếng nhất Tam Giác Bạc, hương vị rất không tồi.”

Mạc Bắc thuận theo động tác của gã mà mặc thêm áo vào, nghe vậy thì cười cười, “Mỗi ngày đều có một nhà hàng nổi tiếng, Âu Dạng, thật nhìn không ra anh còn là một ẩm thực gia.”

Người tên Âu Dạng ngẩn người, bị nói có chút ngượng, cười ngây ngô gãi đầu, “Anh vẫn luôn không ăn uống đúng giờ, tôi chỉ lo cho anh thôi.”

Mạc Bắc cảm động trong lòng, người này chịu trách nhiệm điều tra tình hình sơ bộ về Tam Giác Bạc trước khi hắn đến, là trợ thủ đắc lực của Hạng Khôn, hiện tại xem như là trợ lý cấp cao của hắn. Âu Dạng là con lai Trung Nhật, đường nét sâu sắc, dáng vóc cũng cao lớn, còn thích mặc đồ đen, không biết còn tưởng là vệ sĩ của hắn. Mạc Bắc cũng không từ chối lòng tốt của gã, nhẹ gật đầu liền đi về phía bãi đỗ xe, “Anh ăn rồi sao?”

“Vẫn chưa…”

Sớm có người trịnh trọng mở cửa xe cho Mạc Bắc, hắn hạ người, ngồi vào, nhìn người bên cạnh cũng cùng ngồi vào cười nói, “Vậy ăn chung đi.”

Người kia dường như rất vui, đôi mắt cong lên, “Được Mạc tiên sinh.”

Mạc Bắc cười, chuyển mắt cầm lấy một sấp tài liệu bên cạnh cẩn thận lật xem. Những thứ này là tư liệu mà Âu Dạng thu thập được lúc trước, mấy thứ phức tạp đều được giải thích rất cặn kẽ, có rất nhiều ghi chú trên bản đồ và ảnh chụp, là một bản tổng kết điều tra rất tỉ mỉ. Mạc Bắc càng xem càng bội phục Âu Dạng, đến khi xem xong cũng không kiềm được mà cảm thán, “Để anh làm trợ lý cho tôi, thật sự là nhân tài không được trọng dụng rồi.”

“Nào có nào có,” Âu Dạng vội vàng lắc đầu, ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói ra, “Mạc tiên sinh, thật ra… Thật ra tôi vẫn luôn kính nể anh, có thể anh đã quên, trước kia khi tôi còn ở Tam Giác Vàng, anh đã từng cứu mạng tôi.”

Mạc Bắc bất ngờ, nhìn gã kỹ một chút, vẫn chưa nhớ ra được, “Khi nào?”

“Ha ha.” Khóe miệng Âu Dạng hất lên, tựa như rất vui, “Khi đó tôi lâm bệnh nặng, ai cũng nói không thể chữa, về sau chính anh đã phẫu thuật giúp tôi, còn không lấy tiền… Đã lâu rồi, là chuyện năm năm trước, anh quên… Cũng là chuyện bình thường.”

Cha của Âu Dạng là phụ tá của Hạng Khôn, từ nhỏ Mạc Bắc đã yêu thích nghiên cứu mấy bệnh trạng nan giải, đúng là đã thuận tay cứu được rất nhiều người trong tổ chức, Mạc Bắc thật sự không nhớ ra cái lần mà gã nói, nhưng cũng không muốn làm gã thất vọng, liền vừa cười vừa nói, “À, năm năm trước đúng không, tôi nhớ ra rồi… Ha ha, không có gì, tiện tay mà thôi.”

Âu Dạng nhìn khóe miệng mỉm cười của hắn, im lặng một hồi, Mạc Bắc bị gã nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, đến khi Âu Dạng khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa bình thường, cười nhìn hắn, “Mạc tiên sinh, anh vốn như vậy, không thay đổi chút nào.”

Mạc Bắc sững sờ, không rõ hàm ý của gã, nhưng Âu Dạng lại chuyển đề tài khác, “Tình hình Tam Giác Bạc hầu như là thế, rất đơn sơ, ít người khai thác vô cùng, đối thủ cạnh tranh có một ẩn một hiện, không nhiều lắm, nhưng có vẻ khó giải quyết.”

Mạc Bắc cũng không suy nghĩ nhiều, nghe nói vậy liền gật đầu, lật sang một trang tư liệu, nhìn nhìn, “Hiện là đây, Đằng Lăng đúng không. Quả thật, bọn họ thâm nhập vào nơi này đã lâu, xem như đã độc quyền phần mậu dịch hàng hải, tranh giành mảng này cùng nơi với bọn họ rất không sáng suốt.” Mạc Bắc lật sang trang sau, “Còn tổ chức ẩn này…” Hắn ngừng một chút, xem xét kỹ các số liệu kia, chậm rãi nhíu mày, “Kinh doanh thuốc phiện và cho vay nặng lãi, tiện thể mua bán số ít nô ɭệ, thế nào lại… Giống với Hạng đại ca bên này đến vậy…”

“Đúng thế.” Âu Dạng gật đầu, ngồi lại gần Mạc Bắc một ít, đưa tay lật vài tờ phía trước, chỉ vào danh sách nói, “Hơn nữa bọn họ vô cùng ẩn nấp, cơ sở dữ liệu trên mạng được bảo vệ cực kỳ kín đáo không kẽ hở, còn có, theo như tôi quan sát, mạng lưới thông tin của bọn họ rất mạnh, có khả năng sẽ vượt lên trước chúng ta.” Nói xong, Âu Dạng tổng kết một câu, “Đối thủ cạnh tranh làm ăn thật sự, thật ra chính là bọn họ, nhưng chúng ta hầu như không tìm ra tin tức của bọn chúng, đến cả tên tổ chức cũng không biết.”

Làm sao có thể có tổ chức đáng sợ như vậy, thủ lĩnh sẽ là ai?

Mạc Bắc nhìn chăm chú vào danh sách, cau mày suy nghĩ, bỗng nhiên, đôi mắt hắn lóe sáng, a lên một tiếng.

“Có chuyện gì sao?”

Mạc Bắc xem xét từ dòng đầu tiên nhìn xuống, sau đó nhìn phần nghiên cứu tỉ mỉ ở dưới, “Những phần ký hiệu này, là lịch trình hành động của bọn chúng, nhật trình trong một ngày sao?”

“Đúng, nhưng mà chỗ này chỉ có tôi biết.”

Đầu tiên là dò đường, sau đó lên mạng tra tìm thông tin, tập hợp, cuối cùng cử ra một nhóm người giả vờ vận chuyển hàng… Kế sách ám độ trần thương*

này…

*Ám độ trần thương: 1 trong 36 kế của Trung Quốc, nghĩa là chọn con đường và cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.

“Trông rất quen.”

“Cái gì?”

“Hình thức kinh doanh và phương thức chuyển hàng của người này, cảm giác rất quen thuộc.” Mạc Bắc khép tư liệu lại, nghiêng đầu nhìn Âu Dạng, “Lại còn rất giống chúng ta.” Âu Dạng kinh sợ, có chút hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, gã nghe được Mạc Bắc trầm thấp nói ra, “Nếu không có gì bất ngờ, người này, ít nhất chúng ta có quen biết với hắn, hẳn không phải là người xa lạ.”

Quả nhiên, đại ca phái Mạc Bắc tới đây là chính xác. Âu Dạng thầm cảm thán trong lòng. Người hiểu rõ Hạng Khôn nhất chỉ có hai anh em Mạc Bắc và Mạc Lẫm, nắm rõ tin tức nội bộ trong tổ chức nhất, cũng chỉ có hai người bọn họ. Xem ra hiện tại Hạng Khôn muốn chơi thật, thật sự có ý định khai thác nơi này, mới có thể phái một trợ thủ đắc lực như Mạc Bắc đến đây. Ánh mắt Âu Dạng nhìn Mạc Bắc thêm vài phần nể phục, ngữ điệu cũng càng cung kính hơn, “Vậy anh cảm thấy nên làm gì?”

Mạc Bắc không trả lời mà hỏi lại, “Nơi này có hacker hàng đầu nào không?”

Âu Dạng tính toán trong lòng một chút, “Có ba người.”

“Đủ rồi.” Trong mắt Mạc Bắc như có ánh sáng, vẻ mỉm cười quen thuộc của ngày thường chợt có thêm thần thái, “Đêm nay, chúng ta cảnh cáo hắn một lần, không cần quá kiêu ngạo.”

Âu Dạng sững sờ, qua một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, vội vàng nhẹ gật đầu. Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, lập tức bổ sung một câu, “A, vẫn nên đi ăn cơm trước…”

Hào hứng trong lòng của Mạc Bắc trong nháy mắt giảm đi vài tầng, chẳng qua nhìn thấy ánh mắt lo lắng của người nọ, hắn lại cảm thấy ấm áp, liền gật đầu nghe lời, cười cười, “Được, thuận tiện cũng mời ba vị hacker kia đến đi, trước khi giao chiến cũng phải no bụng.”

Âu Dạng đột nhiên cảm thấy nụ cười của người này như có tác dụng trấn an lòng người, rất nhạt, nhưng giống như làn gió nhẹ, sức lực không lớn, lại có thể xuyên qua lớp cổ áo, chậm rãi thấm vào trong trái tim. Gã không tự chủ mà nuốt cổ họng, ngượng nghịu cầm lấy điện thoại, xoay người không dám nhìn lung tung nữa.

***

Monteria, cánh đồng hoang, dưới tầng hầm.

Trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng nho nhỏ của một chiếc màn hình cực lớn, trên màn hình liên tục nhảy lên số liệu phức tạp, nền trắng chữ đen, tốc độ rất nhanh, nhưng rất ngay ngắn.

Tám giờ tối, tầng hầm yên tĩnh vắng lặng. Hai người canh giữ bên cạnh màn hình đang ngủ gà ngủ gật, đầu gật lên gật xuống.

Đột ngột, một âm thanh tích tích chói tai bất chợt vang lên, giây tiếp theo, màn hình màu trắng liên tục chớp nhoáng ánh sáng đỏ, toàn bộ dãy số liệu trong nháy mắt trở nên hỗn loạn. Hai người mê ngủ tức khắc giật tỉnh, luống cuống tay chân mà làm đổ chén nước trước người, sau đó hai người cứng đờ nhìn số liệu trên màn hình, đột nhiên kịp phản ứng, một người trông coi, người khác vội vàng đẩy cửa tầng hầm ra, chạy xông ra ngoài.

“Đội trưởng, Sở đội trưởng!” Người nọ kinh hoảng hô to, không chút suy nghĩ liền đẩy cánh cửa phòng đầu ra.

Trong phòng, một người đàn ông gầy gò đang ngồi bên cạnh bàn, tóc mai pha vài sợi tóc bạc, nhưng làn da vẫn trắng sáng ngời ngời, quanh đôi mắt người này được quấn một vòng vải đen, nhìn không thấy mắt, nhưng mặt quay qua, hướng về người vừa tới, “Sao vậy?”

“Dữ liệu…” Người tới thở hồng hộc, “Có người xâm nhập kho dữ liệu!”

Người kia khẽ nhíu mày, quay mặt lại laptop trước mặt đánh một hàng chữ, ‘Tiểu Ý, có chút việc, lát nữa nói sau.’

Nói xong, hắn khép laptop lại, quay người ra khỏi phòng.

Nơi này là Tam Giác Bạc, là nơi mà gã mất bảy năm để khai thác làm căn cứ, không có khả năng có người nào đó có thể đơn giản mà xâm nhập được. Lòng Sở Mặc tràn đầy tự tin, nhưng vẫn bất giác bước nhanh hơn.

Trong tầng hầm yên tĩnh, đèn được mở lên, nhanh chóng có vài người đi vào. Sở Mặc đứng trước màn hình, mặc dù đôi mắt bị quấn kín, nhưng có thể lờ mờ thấy đối mày nhíu lại. Gã cứng người nhìn màn hình, giơ tay lên chỉ về cái màn hình khác nói, “Mở nó lên.”

Người phía sau lập tức làm theo, khởi động công cụ, không đến vài giây, màn hình cực lớn đã có ánh sáng. Ngay sau đó, trong màn hình vừa mở ra cũng giống như màn hình vừa rồi, chậm rãi hiện lên số liệu.

Sở Mặc yên lặng nhìn, cẩn thận kiểm tra đối chiếu, sau đó âm thầm thở phào một hơi, lúc này mới trở lại nhìn về phía màn hình lộn xộn số liệu kia. Đây là tầng bảo vệ thứ nhất, cách phá bỏ tuy rằng rất khó, nhưng cũng không phải không thể làm được. Gã cúi đầu trầm tư một lúc, giơ tay ấn lên bàn phím một chuỗi hiệu lệnh, cái này là mệnh lệnh tập hợp tầng bảo vệ thứ hai, ngón tay vừa ấn xuống nút xác định, bỗng nhiên sau lưng tức khắc vang lên chuỗi âm thanh điếc tai như vừa nãy, ánh sáng đỏ chớp nháy liên tục, Sở Mặc kinh hoàng, quay người nhìn thấy màn hình thứ hai cũng bắt đầu hỗn loạn lên.

Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng là đã tập hợp…

Còn chưa kịp suy nghĩ, lại thấy màn hình thứ nhất mới vừa rồi còn chớp nháy tín hiệu cảnh báo thoáng cái lập tức khôi phục bình thường, nền trắng chữ đen yên lặng chuyển động.

Sở Mặc ngây người một lát, lập tức hiểu ra, đột nhiên rùng mình một cái.

“Vị tiên sinh này, chào ngài.”

Toàn bộ người trong tầng hầm cứng đờ ngay tại chỗ, sững sờ nhìn hàng chữ chuyển động trên màn hình thứ nhất.

“Lần đầu gặp mặt, tặng ngài một lễ vật.” Bên kia đánh ra một biểu tượng mặt cười, “Dương đông kích tây, đây là học được từ phía ngài.” Lại một cái mỉm cười, “Cảm ơn ngài nhiều ngày nay đã đem đến thú vui cho Hạng gia, có điều, tôi có một đề nghị tốt hơn, so với làm đối thủ, chúng ta hợp tác đi, thế nào? Ngài xem, nếu thật sự muốn làm sập, cũng không phải không có cách. Dĩ nhiên, nếu như ngài không muốn, tôi cũng rất mong chờ lần giao chiến tiếp theo.” Một cái mặt cười sâu sắc, “Như vậy nhé, các vị, lần sau gặp lại.”

Tĩnh lặng ba giây, Sở Mặc rốt cuộc cử động, môi cắn chặt, quanh người lạnh như băng.

“Đội trưởng…” Người bên cạnh dè dặt nói, “Rốt cuộc vừa rồi, là xảy ra chuyện gì…”

Sở Mặc yên lặng nhìn xem tầng bảo vệ thứ hai đã chính thức bị sập, qua một lúc lâu mới lạnh giọng nói ra, “Mượn dao gϊếŧ người, quả nhiên là vở kịch sở trường của Hạng gia.”

“Có ý gì?”

“Hắn vốn không phá hủy tầng bảo vệ thứ nhất, chỉ tạo hiện trường số liệu hỗn loạn giả, tiện thể cấy vào một mệnh lệnh phản lại Trojan Horse.”

Mệnh lệnh phản lại?

Tên thủ hạ lập tức hiểu được, hóa ra là vậy, vậy nên khi tập hợp tầng bảo vệ thứ hai liền biến thành phá hủy tầng bảo vệ thứ hai…

Sở Mặc nhìn khối màu đỏ hỗn loạn trên màn hình lớn thứ hai, hít sâu một hơi, “Người này, biết rõ cách thức suy nghĩ của ta, hắn chắc chắn khi ta nhìn thấy tầng bảo vệ thứ nhất bị phá hủy trước khi khởi động tầng thứ hai sẽ xem trước nó có vấn đề gì không, nếu không đóng nó, ta nhập lệnh cũng không có tác dụng.”

Sở Mặc đưa tay ấn chặt bàn phím, do dự một chút. Mệnh lệnh phản lại… Vậy mình đưa vào mệnh lệnh phá hủy tầng thứ hai sẽ khởi động chương trình phòng hộ sao…

Nhưng nếu, người nọ chỉ thiết lập một con Trojan Horse, bây giờ mình làm một lệnh phá hủy, có phải sẽ thật sự bị hủy không…

Rốt cuộc là phòng ngự, hay là phá hủy…

Ngón tay duỗi ra, Sở Mặc cắn răng, nhanh chóng ấn xuống một chuỗi mệnh lệnh, sau đó dừng một chút, hít sâu một hơi, dùng sức ấn xuống nút xác định.

“Tích.”

Màn hình thứ hai chợt lóe lên ánh sáng đỏ, một lần nữa trở về bình thường.

Gã âm thầm thở phào một hơi, liếc mắt đã thấy màn hình thứ nhất lại chạy ra một dòng chữ.

“Hai mươi bảy giây, vị tiên sinh này, cân nhắc lâu như vậy, sợ tôi sao?” Lại một cái mặt cười, “Được rồi, tốt bụng nói cho ngài biết, không có Trojan Horse, ngài có thể hoàn toàn thao tác, xin cứ yên tâm.” Đánh xong mặt cười to sâu sắc, màn hình thứ nhất nháy mắt đen xì, toàn bộ hệ thống tầng bảo vệ thứ nhất hoàn toàn bị tê liệt.

Mấy người trong tầng hầm hai mặt nhìn nhau, ngữ điệu sung sướиɠ của người này, rõ ràng là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ bọn hắn. Sở Mặc vẫn trầm lặng không nói, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình bị hack triệt để kia.

Muốn khởi động tầng bảo vệ thứ nhất bị hoàn toàn tê liệt, phải thông qua tầng bảo vệ thứ hai để làm. Sở Mặc đi đến trước máy chủ thứ hai, nhìn trình tự đã khôi phục, âm thầm siết chặt nấm đấm. Tên kia trước khi đi còn nói cho mình biết không có Trojan Horse, gã sẽ không ngây thơ đến mức thật sự tin, nhưng nếu đó là thật…

Ngón tay nâng lên lại buông xuống, lặp lại mấy lần, Sở Mặc rốt cuộc quyết định nhập vào mệnh lệnh khôi phục một lần nữa. Thế nhưng ngón tay vừa định ấn xuống nút xác định lại rút về, vẫn không ấn xuống.

Nếu thành công, mọi thứ sẽ khôi phục lại bình thường, còn nếu thất bại, đến cả tầng bảo vệ thứ hai cũng bị phá hủy…

Ấn, hay không ấn.

Lần đầu tiên, nhập vào hiệu lệnh do gã phát minh lại trở nên do dự thành thế này, ngay cả đầu ngón tay đều lạnh như băng.

Không biết qua bao lâu, mọi người nín thở nhìn theo ngón tay kia. Cuối cùng đầu ngón tay chạm vào bàn phím, do dự, chậm rãi đè xuống…

“Tích.”

Tiếng vang không lớn, nhưng làm cho tất cả mọi người chấn động. Màn hình thứ hai, rốt cuộc hoàn toàn đen đặc.

Sở Mặc cứng đờ, con người luôn luôn bình tĩnh bỗng nhiên hung hăng đập mạnh một cái lên bàn.

Hai mệnh lệnh phản Trojan Horse nho nhỏ, làm hủy hai chương trình phòng hộ nghiêm ngặt phức tạp của gã. Hơn nữa, còn nhờ hoàn toàn vào chính tay của gã!

Tên khốn kia, nghĩ mình là đường Hoa Dung*

sau Gia Cát sao?!

Gã cỗ gắng kiềm chế phẫn nộ, xoay người, trầm trọng giậm bước đi ra ngoài.

“Đội trưởng, hai cái này, làm sao bây giờ? Có cần mở tầng bảo vệ thứ ba lên không…”

Khôi phục cái thứ nhất, phải mở cái thứ hai, khôi phục cái thứ hai, nhất định phải mở cái thứ ba, như thế tuần hoàn. Nhưng dưới tình huống này, gã không thể tùy tiện mở chương trình thứ ba được.

Người kia, cư nhiên nhàn nhã phong tỏa ba tầng bảo vệ của gã.

Sở Mặc hít sâu một hơi, lạnh lùng nói, “Không cần mở, hai cái này, để ta làm lại.”

Người phía sau kinh sợ, không dám nói nhiều, đành phải ngậm miệng đứng ở đó, nhìn xem bóng lưng dần đi xa.

***

Bảy năm trước, gã đã biết, cái người một mực an yên mỉm cười kia thực chất đều thông minh, bình tĩnh hơn bất kỳ kẻ nào khác. Người kia có thể thản nhiên mai phục quanh bọn họ, từ lúc năm tuổi đã bắt đầu nằm vùng bên cạnh bọn họ, thế mà không hề bị phát hiện. Người đó từ nhỏ đã đeo mặt nạ mỉm cười để ngụy trang trước mặt bọn hắn, nhưng thật ra lại là đối thủ đáng sợ hơn cả Hạng Khôn.

Mà người đó, đã đến Tam Giác Bạc, đứng ở chiến tuyến đối lập với gã, trực diện đối đầu.

Trận chiến thứ nhất, thế nhưng thắng đẹp như vậy, không uổng người nào, ung dung ra một uy thế với bọn hắn.

Sở Mặc ngồi trước bàn, chậm rãi bình ổn phẫn nộ trong lòng, kiềm nén bực bội, mở laptop ra.

“Tiểu Ý.”

Bên kia lập tức có đáp lại, “Sở Mặc thúc thúc, vừa rồi sao vậy?”

“Lần trước cậu nói với tôi, Mạc Bắc đã đến Tam Giác Bạc.”

“… Đúng, chẳng lẽ…”

“Đúng vậy.” Sở Mặc chậm rãi nheo mắt lại, “Trong vòng một phút, phá hủy hai chương trình phòng vệ của ta, phong tỏa cái thứ ba.”

“…” Bên kia trầm lặng, không biết đang suy nghĩ gì.

“Chẳng qua, Tiểu Ý, ta không có tức giận, trái lại, hiện tại còn rất vui.”

Bên kia hình như sững sờ, “Tại sao?”

“Chúng ta vốn muốn thành bá chủ ở Tam Giác Bạc, dùng bên này để đối kháng với Hạng Khôn, nhưng toàn bộ nơi này, Hạng Khôn lại giao cho Mạc Bắc, đây không phải đúng ý của ta sao.” Lông mày Sở Mặc dần giãn ra, “Tất cả tin tức ở Tam Giác Bạc của Hạng Khôn toàn bộ đều tập trung chỗ Mạc Bắc, vậy nếu tóm được Mạc Bắc, không phải sẽ có luôn Tam Giác Bạc rồi sao?” Sở Mặc ngừng một chút, đột nhiên cười, “Vậy nên kế hoạch trước kia của chúng ta, cậu nghĩ cách, tiếp tục đi.”

Bên kia không nói lời nào, thật lâu không có động tĩnh. Sở Mặc nhíu mày, nhanh chóng đánh, “Tiểu Ý?”

Bên kia ngây người thật lâu, mãi đến khi Sở Mặc không còn kiên nhẫn nữa, rốt cuộc mới có động tĩnh, chậm chạp, hồi âm từng chữ.

“Được, thúc yên tâm.”