Nữ Quan Lan Châu

Chương 60: Bức vua thoái vị

Editor: NanaTrang

Giờ Dần, tiếng gõ canh vừa qua, tôi liền bị một người đánh thức từ trong giấc mộng.

Toàn thân ông ta mặc y phục dạ hành, âm thanh thô cứng: "Mau dậy đi, đi theo ta."

Mặc dù ông ta nhỏ giọng, nhưng khẩu khí kia cũng khiến cho tôi lập tức nhớ đến người đó.

"Lão Trương đầu, là ông?!"

Ông ta nhíu nhíu mày, gật đầu một cái, dùng một chìa khóa mở xiềng xích của tôi ra, sau đó kéo tôi một cái đi ra khỏi cửa lao.

Tôi lảo đảo bị ông ta đẩy đi về phía trước, ở chỗ rẽ nhìn thấy lính canh ngục nằm ngổn ngang trên mặt đất. Một người khác cũng là một thân y phục dạ hành, nhìn thấy bọn tôi ra ngoài thì gật đầu một cái, sau đó vượt qua người trên đất, kéo cửa chính ra.

Tôi đi tới cửa, đột nhiên nói: "Tôi không đi. Các ngươi muốn mang tôi đi đâu?"

Lão Trương đầu nói: "Ngươi cần phải sống, không cần hỏi nhiều."

Tôi cười lạnh nói: "Mỗi lần như vậy đều không rõ ràng, tôi không cam lòng."

Lão Trương đầu "Hừ" một tiếng: "Hình bộ đã hạ lệnh, giờ ngọ ba khắc ngày mai ngươi sẽ bị vấn trảm. Ngươi còn không đi?"

Trong giọng nói của ông ta lộ ra nóng nảy cùng tức giận.

Tôi đành phải tạm tời tin tưởng, ông ta lại từ sau lưng đẩy tôi một cái, sau đó nói: "Triệu huynh, chúng ta đi mau."

Bọn họ kéo tôi đi. Bên ngoài đại lao Hình bộ là một con đường nhỏ tĩnh lặng, hoàn toàn đen kịt. Lại có ba người đang chờ ở nơi đó.

Lão Trương đầu kéo tôi chạy bộ đến trước mặt bọn họ, hỏi: "Thế nào?"

Một người trong đó nói: "Chín cửa đều đã đóng hết. Không có thủ lệnh của Đinh đại nhân, không được ra vào chín cửa."

Đinh đại nhân? Đinh Hữu Binh bộ? Nhạc phụ của thái tử?

Lại có một người nói: "Quân đội Phong doanh và Tiếu doanh cũng bị Đinh đại nhân thay quân rồi."

Phong doanh và Tiếu doanh, là hai chi quân đội cách kinh thành gần nhất. Trừ Ngự Lâm quân và Cấm vệ quân, kinh thành yên ổn liền nắm giữ Phong doanh và Tiếu doánh trong tay.

Căn cứ vào điểm này, từ khi thiên triều Đại Cảnh ta khai quốc cho đến nay, Phong doanh và Tiếu doanh, một chi là do hoàng thượng tự mình trông coi, một chi khác là do Binh bộ kể cả thái tử cùng nhau trông coi. Hôm nay, hai chi quân đội này, đều đang ở trong tay Đinh Hữu.

Lão Trương đầu gật đầu một cái, nói: "Nếu như thế, chúng ta đi tới cửa Tây Lâm."

Họ Triệu kia hỏi: "Vì sao? Phong doanh và Tiếu doanh, chia ra cửa Sùng Lễ gần phía Nam và cửa Đức Quảng ở phía Bắc. Nếu bọn họ đã ở trong tay Đinh đại nhân, chúng ta cần phải ra khỏi thành, vì sao không đi hai cửa này, lại cố tình đi về phía cửa Tây Lâm phía Tây?"

Lão Trương đầu nói: "Đinh Hữu này âm hiểm xảo trá. Trước khi đi, chủ nhân đã dặn đi dặn lại, muốn chúng ta ở lâu thêm một chút."

Đám người còn lại cũng lên tiếng: "Vâng"

Bọn họ ôm lấy tôi lập tức xuất phát.

Đường phố kinh thành yên lặng không một tiếng động. Gió đêm gào thét, cuồn cuộn nổi lên mảnh vụn lẻ tẻ trên đất, lại tàn phá bừa bãi mà ném bọn chúng lên không trung. Cửa sổ mỗi nhà đều khép chặt, chỉ có lá cờ vải của cửa hàng bị gió to cuộn lên, phần phật đánh vào trong vách tường.

Một đội lính tuần tra chạy bộ đi tới. Chúng tôi trốn ở một bên. Chỉ nghe thấy binh lính cầm đầu nói: "Mọi người cần phải cẩn thận hết sức, không được bỏ qua đám người khả nghi nào."

Chúng tôi chờ bọn họ chạy đi, lúc này mới cẩn thận đi ra khỏi chân tường, tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên lại gặp phải một đội binh lính, đội này chạy nhanh hơn so với đội lúc nãy, khiến cho chúng tôi thiếu chút nữa là né tránh không kịp, thật may bóng đêm nồng đậm, bọn họ không phát hiện ra.

Bọn họ đột nhiên dừng lại, tiếp đó nghe thấy một người nói: "Vương Đại Quý, ngươi dẫn một đội đi đến nơi của Trương đại nhân ở Tri Gián viện, nhất định phải bảo đảm Trương đại nhân vào triều đúng giờ. Lý Tam, ngươi dẫn một đội đi chỗ của Hà đại nhân ở Lại bộ, cũng cần phải bảo đảm hôm nay Hà đại nhân vào triều."

Hai binh lính đáp một tiếng, cho nên bọn họ phân tán thành hai nhóm, chia ra hai hướng khác nhau chạy đi.

Vì sao triều hội ngày hôm nay lại quan trọng như thế. Chẳng những giữ nghiêm chín cửa, còn điều quân đội ở ngoại ô tới, hơn nữa còn trông coi nghiêm ngặt các văn võ bá quan?

Ở trên triều hội ngày hôm nay, bọn họ đề phòng ai? Bảo vệ ai? Bao vây ai?

Gϊếŧ ai?

Lúc này tôi mới ngẫm lại lời nói lúc nãy của Lão Trương đầu.

Đám người Lão Trương đầu dường như là cùng một phe với Đinh Hữu?

Tôi nhớ ở Miên thành, Cảnh Phi có nói qua, lúc ấy hãm hại thái tử, chính là Cảnh Phi hắn. Như vậy lúc hãm hại thái tử, rất có khả năng là Cảnh Phi và Đinh Hữu.

Tôi vội kéo lão Trương đầu: "Cảnh Phi, bây giờ hắn đang ở nơi nào?"

Lão Trương đầu vừa vội đi, vừa nói: "Hôm qua, đột nhiên Vương Gia bị điều khỏi đại lao Hình bộ, hiện tại không biết tung tích."

Chẳng lẽ, thái tử đã phát hiện chuyện Đinh Hữu làm ra?

Nhưng cho dù hắn đã nhận ra thì sao. Ban nãy đám người lão Trương đầu đã nói rồi, chín cửa và hai doanh kinh giao đều ở trên tay Đinh Hữu.

Kinh thành lớn như thế, quyền thế này kinh sợ người trong thiên hạ, giờ khắc này đối với Đinh Hữu mà nói, dường như sớm đã là dễ như trở bàn tay.

Chỉ đợi đến khi bắt đầu lâm triều, bách quan vào triều.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm trước hoàng hậu nói: Kim thượng đã bị bệnh nặng.

Tiết mục sẽ trình diễn ngày hôm nay, có lẽ chính là một màn thái tử bức vua thoái vị. Thái tử bức vua thoái vị, lưu đày Đinh Hữu, cũng là hoàng tước tại hậu*.

[* nằm trong câu ‘đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu’ (bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau) => thành thành ngữ châm biếm những người chỉ lo quyền lợi trước mắt, bất chấp tai họa ở phía sau; ếch ngồi đáy giếng; thấy lợi tối mắt; cũng có thể ví dụ: người có lòng muốn ám toán người khác, lại không nghĩ rằng có người cũng ở trong bóng tối tính toán mình]

Tôi suy nghĩ dần dần rõ ra. Đột nhiên dừng chân lại.

Lão Trương đầu quay đầu lại, nói: "Ngươi làm sao vậy?"

Tôi cười lạnh nói: "Lão Trương đầu, nếu như ông không nói cho ta biết vì sao ông phải cứu ta, tôi nhất quyết sẽ không đi cùng ông."

Lão Trương đầu nói: "Ngươi không đi? Chẳng lẽ ngươi muốn chết ở trong đại lao? Giờ ngọ canh ba bị vấn trảm?"

Tôi lạnh lùng nói: "Nếu các ông khống chế thái tử, nếu các ông cố ý muốn cứu tôi, tất nhiên có bản lãnh buộc thái tử thả tôi ra. Trừ phi, các ông muốn dùng tôi để đổi lấy Cảnh Phi?"

Tôi nhớ hoàng hậu cũng không muốn tôi chết.

Lão Trương đầu nhìn chằm chằm vào tôi. Những người khác cũng tụ lại tới đây, bao vây chặt xung quanh tôi.

Lão Trương đầu "Hừ" một tiếng, nói: "Ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi, là có thể đổi được một mạng của Vương gia nhà ta?"

Ông ta thở dài, nói: "Nói thật cho ngươi biết, Đinh đại nhân căn bản không biết chúng ta cứu ngươi, chủ nhân nhà ta cũng không biết, chỉ là lúc trước Vương gia đã dặn dò ta, muốn ta sau này phải bảo vệ ngươi. Cho nên ta mới dẫn theo thân tín của Vương Gia, liều chết đến đại lao Hình bộ cứu ngươi."

Họ Triệu kia cũng mở miệng nói: "Cô nương, ngươi không cần phải đa nghi. Nếu chúng tôi thật muốn gạt ngươi đi cùng chúng tôi, sau đó lợi dụng cô nương, vậy ban nãy chúng tôi sao có thể nói cho ngươi biết, hiện tại Vương Gia sống chết không rõ không biết tung tích?"

Lão Trương đầu lại nói: "Chủ nhân có đại ân với chúng tôi, cho nên chúng tôi tất nhiên lấy cái chết tương báo. Mưu đồ của chủ nhân, chúng tôi cũng liều chết tham dự. Nhưng chủ nhân muốn xử trí ngươi thế nào, chúng tôi mặc kệ, chúng tôi chỉ nghe theo Vương gia. Vương gia để chúng tôi bảo vệ ngươi, chúng tôi đều đã thề chết sẽ giữ lời hứa, nếu không chết không có chỗ chôn."

Tôi nhẹ giọng nói: "Ngươi nói chủ nhân, là Hạ Dung, hay là Thu bà bà?"

Trong mắt Lão Trương đầu lóe lên một tia dịu dàng và bất đắc dĩ: "Là Đại tiểu thư."

Ông ta thở dài, nói: "Thực không dám dấu diếm, hôm nay chủ nhân quả thực để cho ta dẫn huynh đệ đi đại lao Hình bộ mang đi ngươi. Ta lo lắng chủ nhân sẽ gây bất lợi cho ngươi, cho nên cướp trước một bước, hạ mê những huynh đệ kia, mang theo những người khác ta tin tưởng. Ngươi yên tâm, ta đã đồng ý với Vương gia, tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, bình an đưa ngươi ra khỏi thành."

Tôi khẽ mỉm cười, nói: "Đa tạ. Đi thôi."

Gió càng lúc càng lớn. Sắc trời cũng đã dần dần sáng lên. Bước chân của chúng tôi càng thêm vội vã.

Tôi hiểu tâm tư của bọn họ. Bọn họ muốn trước khi trời sáng đưa tôi ra khỏi thành. Nếu không, sau triều hội không lâu, trong triều đình, trong kinh thành, sau khi giương cung bạt kiếm, ngộ nhỡ khi đó Thu bà bà không thấy tôi tới, nổi lên lòng nghi ngờ, thông báo Đinh Hữu phong tỏa chín cửa, nhất định tôi sẽ không ra được.

Cửa Tây Lâm của triều Đại Cảnh. Trọng binh canh giữ, trên cổng thành, cờ quạt ‘sọt soạt’ vang lên.

Lão Trương đầu đi lên trước, nhìn vệ binh giữ cửa nói: "Chúng ta là người của Đinh đại nhân, có quân vụ khẩn cấp trong người, cần phải lập tức ra khỏi thành."

Vệ binh kia nói: "Có thủ lệnh của Đinh đại nhân không?"

Lão Trương đầu móc thủ lệnh ra, đưa cho hắn.

Vệ binh kia cẩn thận nhìn thủ lệnh một chút, lại nhìn nhìn chúng ta, gật đầu một cái.

Đang muốn vội vàng đi qua, lại nghe thấy có người ở một bên kêu lớn: "Khoan đã! Không thể cho đi!"

Tôi quay đầu nhìn lại.

Một tướng lĩnh trẻ tuổi mặc quân trang, mặt như quan ngọc, bên môi mang theo nụ cười, thần thái nhàn nhã, nhưng ánh mắt lại như kiếm.

Là Phương Khải, Phương Khải dưới trướng của Cảnh Nhiên ở Tây Cương.

Hắn chậm rãi bước tới đây, nói: "Lấy thủ lệnh của Đinh đại nhân ra cho ta nhìn xem."

Vệ binh kia đưa thủ lệnh cho hắn.

Phương Khải liếc một cái, nói: "Thủ lệnh quả thực là tự tay Đinh đại nhân, nhưng, thủ lệnh này, lúc này đã không dùng được."

Tôi sửng sốt.

Chỉ nghe lão Trương đầu nói: "Làm sao có thể? Hôm nay chín cửa đều đóng, chỉ có thủ lệnh trong tay Đinh đại nhân là cho phép đi qua. Tấm này lại chính là thủ lệnh của Đinh đại nhân, vì sao không để cho chúng ta đi qua?"

Phương Khải cười nói: "Vì đảm bảo an toàn kinh thành ngày hôm nay, Đinh đại nhân đã hạ lệnh ở giờ Dần, chỉ có thủ lệnh ngài ấy viết sau giờ Dần, mới có hiệu lực." (giờ Dần: từ 3 giờ đến 5 giờ sáng)

Hắn mỉa mai cười nói: "Thủ lệnh này của các ngươi, là viết sau giờ Dần?"

Lão Trương đầu nói: "Ngươi, ngươi không phải ở cửa Tây Lâm. Cửa Tây Lâm là do Phong đại nhân trấn giữ, Phong đại nhân ở đâu?"

Phương Khải cười ha hả, nói: "Phong Vũ hắn mang lòng gây rối, ngày hôm nay đã sớm bị bắt đi, thay thành Phương mỗ tiếp nhận chức vụ, ông, không biết?"

Hắn vừa dứt lời, thu nụ cười lại, vung tay phải lên:

"Bắt lại."