Trọng Sinh Chi Bạo Quân

Chương 73: Nhân tâm (4)

Nghe được ý chỉ của ta Chung Dung mang theo rất nhiều cấm vệ quân đến đây, ngoại trừ vài người bảo hộ cho ta, những người còn lại đều lục soát từng chút từng chút để tìm ra bóng đen kia, ta đứng dưới ánh đèn híp híp mắt.

Bồi Tú thì đứng bên cạnh ta không dám lên tiếng, ngoại trừ tiếng bước chân đi đi lại lại của cấm vệ quân ra, thì ở đây không có bất cứ âm thanh gì.

Cánh rừng này thật ra không lớn, nhưng mà chỗ có thể ẩn nấp lại không hề ít, bởi vì xung quanh cánh rừng đều là hòn non bộ, rất dễ ẩn náu, nhưng cho dù có khó tìm thế nào, cũng phải tìm cho ra.

Quả nhiên, lúc cấm vệ quân lục soát đến hòn non bộ, phía trước có ba người kêu thảm một tiếng, tiếp đó ở giữa mi tâm chảy máu ngã xuống đất tắt thở. Sau đó một bóng đen từ hòn non bộ chạy vụt qua, lúc cấm vệ quân còn đang vì ba người đột nhiên chết nên đứng sững ra, ta liền quát: “Đều ngây ngốc làm cái gì, còn không mau đuổi theo?”

Chung Dung vội vàng phái người đuổi theo, còn hắn thì lập tức cùng mười người nữa bảo hộ xung quanh ta, dường như lo sợ ta bị bóng đen hù dọa, ta đứng trong đêm tối nhìn về phía hoàng cung uy nghiêm, theo phương hướng kẻ nọ vừa chạy trốn, nhất định sẽ đi qua Tức Phượng điện cùng Giao Thái điện.

Nghĩ tới đây, ta nhướng mày nhìn Chung Dung nói: “Phái người đi thăm dò xem cung nữ, nội giam và thị vệ có ai vắng mặt không, điều tra cẩn thận cho trẫm.” Chung Dung vội vàng tuân chỉ, phân phó xuống dưới. Lúc này ta mới cất bước đi phía sau cấm vệ quân, Bồi Tú ở một bên thấp giọng nói: “Hoàng thượng, tên thích khách này có điểm kỳ lạ, sợ rằng nguy hiểm, không bằng Hoàng thượng nên quay về trước.”

“Nhiều người bên cạnh trẫm như vậy, còn sợ cái gì?” Nghe Bồi Tú nói xong, ta miễn cưỡng nhìn hắn một cái, rồi sau đó tiếp tục hướng về phía trước, đi được hai bước liền có một cấm vệ quân hướng ta bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, mất dấu kẻ đó rồi…”

“Mất dấu rồi sao?” Ta nhìn người này hỏi: “Nơi nào cũng không thấy sao?”

Người nọ ngẩng đầu liếc nhìn ta, thần sắc có chút né tránh, ta hừ lạnh một tiếng, quát: “Làm càn. Mau nói.”

“Bẩm Hoàng thượng… Bọn người vi thần thấy hắn trèo tường vào Tức Phượng điện.” Thị vệ kia ngập ngừng đáp, ta nghe được ba chữ Tức Phượng điện, trong nội tâm lạnh xuống, rồi sau đó phất tay áo đi tiếp.

Thời điểm đến Tức Phượng điện, ở đây đang bị cấm vệ quân bao vây, mà bọn họ đang cùng tranh cãi với cung nữ cùng nội giam trong điện, trong đó có cung nữ Tiểu Đào đang nói: “Các ngươi làm càn, không nhìn thấy đây là nơi này sao? Nơi này chính là tẩm cung của Như phi nương nương, các ngươi nói hắc y nhân ở chỗ này, đến đây lục soát, còn ầm ĩ như vậy, nếu không có thì liền trở về, như vậy có khác nào bôi nhọ danh tiếng của Như phi nương nương, đây chẳng phải là coi trời bằng vung.”

Nghe xong lời kia, cấm vệ quân chần chờ đứng đó, nhưng cũng không chịu rời khỏi, điều này chính là kết cục của người không được sủng ái, nếu như lúc trước, những thị vệ nghe Tiểu Đào nói ra câu này, chắc đã sớm rời đi rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt thề không bỏ qua của Tiểu Đào, ta chậm rãi tiến lên phía trước, nhìn Chung Dung nói: “Dẫn người vào lục soát, tìm kỹ từng chỗ một, không được bỏ qua nơi nào.”

Tiểu Đào nhìn thấy ta vội nói: “Hoàng thượng, nương nương đang nghỉ ngơi.”

“Làm càn.” Ta nhìn nàng mệt mỏi quát: “Trong nội cung có thích khách, ngươi còn không mau gọi ái phi tỉnh dậy, còn đứng ở chỗ này ngăn cản cấm vệ quân làm gì? Nếu ái phi xảy ra chuyện, trẫm sẽ lấy đầu ngươi. Các ngươi còn thất thần làm gì, không nghe trẫm nói gì sao? Soát.”

Dưới ánh đèn, sắc mặt Tiểu Đào trở nên vô cùng khó coi, rồi sau đó nàng vội vàng nhường đường, ta tức thì bước vào Tức Phượng điện.

Thời điểm vào, Tiết Như Ngọc cũng đang từ tẩm cung đi ra, nhìn thấy ta liền kinh ngạc, sau khi hành lễ xong nghi hoặc nhìn ta hỏi: “Hoàng thượng, đây là?”

“Trong nội cung có thích khách, đúng lúc trẫm thấy được, bọn họ nói kẻ đó chạy tới viện của nàng, trẫm sợ nàng gặp nguy hiểm, nên đến xem.” Ta nhìn nàng nhàn nhạt đáp.

Tiết Như Ngọc ‘ah’ một tiếng. Mi mắt cụp xuống, không thấy rõ thần sắc bên trong, ta liền tiến lên đỡ nàng, cùng nàng bước ra khỏi điện, rồi sau đó lệnh bọn họ phải lục soát từng tấc đất.

Trong sân viện, từng căn phòng đều được bó đuốc soi sáng, nội giam cùng cung nữ trong Tức Phượng điện đều đứng trong sân, ta ngồi ở đó không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát hết thảy mọi thứ, trong lòng có chút kích động.

Đại khái sau nửa canh giờ, tất cả mọi người đều tiến đến bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, không tìm được người.”

“Chỗ nào cũng đã lục soát hết?” Ta nhàn nhạt hỏi.

Bọn họ liền im lặng, Chung Dung tiến lên một bước đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, ngoại trừ tẩm cung của Như phi nương nương ra, chỗ nào cũng đã điều tra.”

Nghe hắn nói xong, ta trầm mặc xuống, rồi sau đó nhìn về phía Tiết Như Ngọc, nàng tức thì quỳ xuống trước mặt ta có chút xấu hổ cùng giận dữ nói: “Hoàng thượng…”

Nói là xấu hổ, đây là đương nhiên, vô luận như thế nào, nàng cũng là người của ta, mà mấy tên thị vệ này đều là nam tử, vào tẩm cung của nàng, từ một khía cạnh khác mà nói, ngược lại là hủy hoại trong sạch của nàng.

Nhưng mà, tuy là nói thế, nhưng có một số việc không thể không làm.

Vì vậy ta tiến lên đỡ nàng dậy, ôn hòa nói: “Ái phi không cần kinh hoảng, nếu trẫm không tận mắt thấy thích khách, cũng sẽ không cần lo lắng đến thế. Kẻ đó vào viện này, nếu như thật sự ẩn nấp bên trong phòng của nàng, sợ là sẽ nguy hiểm, nếu nàng xảy ra bất trắc gì, chẳng phải trẫm sẽ ân hận cả đời hay sao? Để cho bọn họ lục soát đi, nếu không có người, trẫm cũng an tâm nhiều hơn, nếu vì vậy ái phi cảm thấy nơi này không sống thoải mái được nữa, trẫm có thể an bài nơi ở khác cho nàng.”

Tiết Như Ngọc nghe ta nói xong thần sắc liền cứng lại, rồi sau đó đứng dậy.

Ta đưa mắt nhìn Chung Dung, hắn liền lĩnh chỉ tự mình dẫn người đi vào.

Chung Dung đi vào không bao lâu, cái người phụng mệnh đi điều tra phiên trực trong nội cung đến rồi, nói là trong nội cung hiện tại vắng mặt tổng cộng có mười một người, gồm hai cung nữ, hai nội vệ, còn có một người vắng mặt nữa đó chính là nội vệ Trần Kiến Quang phục thị trong nội cung của ta.

Nghe được cái tên Trần Kiến Quang, ta không khỏi nhướng mày, cơ thể của Tiết Như Ngọc bên cạnh hơi run lên, ta mấp máy miệng cười nói: “Như thế cũng khá kỳ lạ, đang trong ca trực, vậy mà không thấy bóng người, nếu hắn không ở trong hoàng cung này, thì ở chỗ nào?”

Thời điểm ta cười như vậy, sắc mặt Tiết Như Ngọc có chút bất an, sau đó liền bình tĩnh ngồi ở đó, ta nhìn Chung Dung nói: “Không thể để lọt tin này ra bên ngoài, ngươi lập tức dẫn người đi tìm tung tích của hắn, sau đó thỉnh Tam ca vào cung.”

Chung Dung lĩnh mệnh mà đi, ta tức thì ngồi ở đó không nói gì.

Không bao lâu, cấm vệ quân lục soát từ trong tẩm cung Tiết Như Ngọc đi ra, nói là không tìm được người.

“Như thế càng kỳ lạ hơn rồi, chẳng lẽ là trẫm hoa mắt?” Nghe được kết quả này, ta nở nụ cười nhìn người bên dưới tự hỏi.

Mấy người đang quỳ liền vội vàng thỉnh tội, ta nâng cằm nhìn bọn họ, nói: “Chỗ duy nhất có thể ẩn nấp chỉ còn tẩm cung này của ái phi, tên thích khách đó chẳng lẽ có thuật độn thổ, cho nên chạy thoát? Trẫm hỏi các ngươi lần nữa, vừa rồi các ngươi truy đuổi thích khách, có thật là thấy hắn lẻn vào trong đây, hay là các ngươi hoa mắt?”

Người phía dưới vội đáp: “Vi thần không dám lừa gạt Hoàng thượng, đích thật là kẻ đó biến mất từ đây, về phần tại sao không tìm được người, vi thần… Vi thần cũng không biết.”

“Không biết, ngược lại lấy cớ tốt đấy.” Ta nhàn nhạt nói, nhìn về phía Tiết Như Ngọc ta nói: “Ái phi, ở đây không an toàn, đêm nay trẫm sẽ ở lại đây cùng nàng.”

Tiết Như Ngọc nghe xong sắc mặt tái nhợt, rồi sau đó ta kêu dẫn hai nội vệ cùng hai cung nữ tư thông với nhau đưa lên.

Ta chậm rãi thẩm tra bọn họ, nghe bọn họ nói về chuyện của mình, một đôi thì nói đang thề non hẹn biển dưới trăng, cầu ta tha cho bọn họ một con đường sống, còn đôi khác, thì vẻ mặt bi thảm, nói: “Đã mạo phạm cung quy, chỉ cầu được chết, nhưng xin đừng liên lụy tới chủ tử.”

Ta nghe xong, quan sát bọn họ, sau đó, một đôi đi phía trước thắt cổ, đôi phía sau uống một ly rượu độc.

Người trung tâm có khác, chỉ mong được lưu lại toàn thây.

Cứ như vậy, ta đã ngồi nửa canh giờ ở Tức Phượng điện.

Nửa canh giờ này, ta im lặng tựa vào bàn gỗ, tay nâng cằm nhắm mắt lại, đang lúc ta cảm thấy buồn ngủ, bên ngoài liền truyền đến âm thanh thông báo, nói Chung Dung đã quay lại.

Ta để cho hắn vào, Chung Dung quỳ xuống nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Du vương gia đã vào cung rồi, cũng đã bao vây Tiết gia theo lời Hoàng thượng phân phó, nhưng còn tên lão tặc Tiết Thanh kia, vi thần tìm khắp phủ đệ đều không nhìn thấy…”

Nghe Chung Dung nói xong, Tiết Như Ngọc lập tức đứng dậy, vẻ mặt tái nhợt, không thể tin nhìn ta hỏi: “Hoàng thượng… Đây là xảy ra chuyện gì? Vì sao phải bắt người của Tiết gia?”

Vì sao phải đuổi bắt người Tiết gia? Ta nghe xong câu này giương mắt nhìn nàng, rồi sau đó cười ha ha hai tiếng, cuối cùng nhìn nàng nói: “Nàng nói thử xem? Ái phi.”

“Hoàng thượng, bắt người không lý do, người trong thiên hạ sẽ nói gì Hoàng thượng? Chỗ mẫu hậu Hoàng thượng sẽ trình bày như thế nào? Hoàng thượng…” Dứt lời, Tiết Như Ngọc quỳ xuống, nước mắt tuôn trào nhìn ta.

Ta lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Tối nay mẫu hậu ngủ vô cùng ngon giấc, những chuyện xảy ra đêm nay thì ngày mai ta sẽ bẩm báo với bà.” Tiết Như Ngọc nghe ta nói xong, sắc mặt tái nhợt một mảnh.

Ta quay đầu lại lạnh lùng nhìn Chung Dung hỏi: “Tiết Thanh chạy thoát?”

Cơ thể Chung Dung run lên, nhìn ta đáp: “Xin Hoàng thượng thứ tội cho thần vô năng, không thể bắt lấy tên phản thần này.”

Nghe hắn nói xong, ta nhíu nhíu mày, Tiết Thanh vậy mà đã chạy thoát, vậy bây giờ ông ta ở đâu? Tâm tình ta bởi vậy mà có chút buồn bực.

Chung Dung lại nói: “Hoàng thượng, vi thần đã phong tỏa tứ môn, tên phản thần kia tất nhiên sẽ trốn không thoát.”

Ta nhàn nhạt ‘ân’, không nói gì thêm nữa.

Tiết Như Ngọc ở phía sau ta đột nhiên khóc lớn hỏi: “Hoàng thượng, rốt cuộc là tại sao?”