Edit: Ngũ Ngũ
Nguyên Bảo nói, Hoàng thượng, có tin vui.
Ta sửng sốt, ba chữ ‘có tin vui’ kia dĩ nhiên ta biết nó có ý nghĩa gì, nhưng mà hàm nghĩa sâu hơn ta lại có chút không hiểu lắm, trẫm có tin vui? Đây vốn là một câu nói khiến người nghe vui mừng, nhưng khi nhìn đến thần sắc của Nguyên Bảo, ta có một loại dự cảm bất lành, nội tâm đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, muốn cười cũng không nổi. Ta nghĩ lần này gặp rắc rối lớn rồi.
“Làm gì vội vàng hấp tấp như vậy? Từ từ mà nói.” Ta siết chặt tay nhàn nhạt nói.
Nguyên Bảo liếc nhìn ta cúi đầu cung kính nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vừa rồi có tin tức từ Tức Phượng điện, báo là Như phi nương nương mang long thai.”
Như phi nương nương mang long thai, Như phi nương nương mang long thai.
Nếu là trước đây ta nghe được tin này sẽ như thế nào? Ta hẳn là sẽ lập tức đứng dây, đi thẳng đến Tức Phượng điện, rồi sau đó ban thưởng không ngừng, càng cưng chiều Tiết Như Ngọc hơn nữa, ta thậm chí sẽ tìm cách để phế bỏ Trác Văn Tĩnh, ban vị trí Hoàng hậu cho Tiết Như Ngọc, truyền ngôi vị Hoàng đế cho nhi tử của chúng ta…Kỳ thật thì đời trước ta cũng đã làm như vậy rồi, tuy rằng không có phế bỏ Trác Văn Tĩnh, nhưng lại đày hắn vào lãnh cung, kết quả thì Tiết Như Ngọc đã phản bội ta.
Nhưng hiện tại thì sao, khi nghe được tin tức này, trong lòng của ta chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Bởi vì ta vẫn còn nhớ rõ, đáng ra Tiết Như Ngọc hai năm sau mới có mang hài tử, cho nên sau khi sống lại ta mới không có nghĩ nhiều như vậy, mới không cho người đưa thuốc qua, ta cho rằng chỉ cần hai năm sau tránh đi là được rồi. Thậm chí không cần đến hai năm, ta cũng có thể loại bỏ thế lực của Tiết gia được, thế nhưng lúc này có người nói với ta rằng, Như phi nương nương mang long thai.
Thật sự là thú vị, rất thú vị. Nghĩ đi nghĩ lại ta bỗng nhiên lớn tiếng bật cười, sau đó chậm rãi đứng lên thản nhiên hỏi: “Là do Trương Đình Ngọc chuẩn đoán sao? Hay là kẻ khác?”
“Đúng vậy.” Nguyên Bảo đáp: “Hiện tại Trương ngự y đang kê đơn thuốc cho Như Phi nương nương.”
Ta gật đầu ‘ân’ một tiếng, sau đó nhìn Trác Văn Tĩnh nở nụ cười rồi nói: “Trẫm đi xem Như Phi, đêm nay sẽ không đến rồi.”
Trác Văn Tĩnh đứng lên theo ta nói: “Hoàng thượng, Như Phi mang long thai, đối với hậu cung đây là… Là một chuyện đại sự, vi thần thân là… Là người đứng đầu hậu cung, cũng nên đến thăm đấy.” Dứt lời Trác Văn Tĩnh hướng ta nở nụ cười, nụ cười kia có chút mê mang cũng có chút xa cách.
Ta cười cười, nói: “Cũng tốt, trẫm với ngươi cùng đi.” Trác Văn Tĩnh ‘ân’.
Sắc mặt của hắn rất điềm tĩnh, đôi mắt cũng khôi phục vẻ câu nệ ngày trước, ta biết hiện tại trong lòng của hắn đang suy nghĩ chuyện gì, ta cũng biết quan hệ giữa chúng ta trong lúc vô tình đã trở nên xa cách. Đáng lẽ ra ta nên nói gì đó, thế nhưng hiện tại một câu ta cũng không thốt nên lời, ta không biết nên mở miệng như thế nào, vì vậy chỉ có thể lặng im.
Ta với Trác Văn Tĩnh cùng tiến đến Tức Phượng điện, thời điểm đến thì đã thấy mẫu hậu, nhìn thấy mẫu hậu đang hỏi thăm sức khỏe của một phi tử, theo bình thường sẽ không thể nào xảy ra chuyện này đấy, lúc này mẫu hậu làm như vậy rõ ràng là muốn tuyên bố với mọi người chuyện gì. Trong lòng ta cảm thấy buồn cười.
Thời điểm tiến vào, Trương Đình Ngọc đang đứng bên ngoài điện kê đơn thuốc an thai, nhìn thấy ta liền vội vàng hành lễ, ta nhàn nhạt nhìn ông ta một cái, sau đó quay người đi vào nội điện cùng Trác Văn Tĩnh.
Lúc đi vào, thì thấy mẫu hậu đang cầm tay của Tiết Như Ngọc nhỏ giọng nói: “Ngọc nhi, ngươi phải bảo trọng tốt thai nhi a, đây là hài tử mà ai gia cùng Hoàng thượng mong ước đã lâu, không thể để xảy ra chuyện bất trắc gì, bằng không ai gia không chịu nổi đâu.”
Tiết Như Ngọc ngồi ở chỗ đó xấu hổ đáp ứng, sau đó nhìn thấy ta, lúc chuẩn bị đứng lên hành lễ, thì bị mẫu hậu ngăn cản nói: “Đến lúc nào rồi mà còn hành lễ, ngồi xuống đi. Nhược Lan, nhanh cầm một tấm chăn ra, tiết trời lạnh như vậy, sẽ làm hại đến bảo bối Hoàng tôn của ai gia thì sao, các ngươi có gánh tội nổi không?”
Nhược Lan ‘dạ’.
Tiết Như Ngọc nhìn ta ngượng ngùng cười, ta đến ngồi bên cạnh nắm tay nàng, sau đó ngẩng đầu nhìn Trác Văn Tĩnh nhàn nhạt nói: “Hoàng hậu, ở đây không có việc gì rồi, ngươi trở về đi.”
Sắc mặt của Trác Văn Tĩnh tái nhợt, ta nhìn mà trong lòng đau nhói, sau đó quay mắt nhìn sang nơi khác.
Ở nơi này, tại thời khắc này, mọi người chỉ coi hắn như người ngoài xen vào giữa chúng ta, chỉ nghĩ thôi là ta đã cảm thấy khó chịu, huống hồ là chính bản thân hắn càng thêm không chịu nổi, mặc dù hắn không lên tiếng, nhưng nếu là đã là con người thì tim cũng làm từ thịt mà lớn lên, cũng sẽ biết đau.
Sau khi mẫu hậu nghe xong liếc nhìn Trác Văn Tĩnh nói: “Tuy ngươi là Hoàng hậu tôn quý, nhưng thân thể ngươi mang dương khí sẽ không tốt lắm, dù sao Ngọc nhi cũng là nữ nhân. Sau này nếu không có việc gì, cũng đừng có đến đây, hài tử này đối với ai gia rất quý báu, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, kẻ nào ai gia cũng không tha đâu đấy.”
“Vi thần đã minh bạch, vi thần xin cáo lui.” Trác Văn Tĩnh cúi thấp đầu lạnh nhạt đáp, liền lui xuống hai bước, sau đó quay người ly khai.
Lúc hắn ly khai, ta không có ngẩng đầu, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của hắn nữa, ta mới nhìn lên Tiết Như Ngọc nói: “Những ngày này nàng muốn cái gì, hoặc là muốn ăn món gì thì cứ việc phân phó xuống dưới, đừng tự ủy khuất bản thân.”
Mẫu hậu ở bên cạnh tiếp lời: “Ngọc nhi, ai gia đã nói mà, tâm của Hoàng thượng vẫn ở chỗ ngươi đấy, hài tử này chính là tôn tử vàng bạc của ai gia, nên ngươi phải chiếu cố cho tốt đấy.”
Về sau mẫu hậu cùng Tiết Như Ngọc nói vài chuyện liên quan đến chăm sóc thai nhi, ta ở một bên không để ý đến, sau khi nói xong mẫu hậu có chút mệt nên liền trở về. Trước khi đi, mẫu hậu lưu lại Nhược Lan ở Tức Phượng điện để chiếu cố Tiết Như Ngọc.
Sau khi phân phó cho Nhược Lan xong, mẫu hậu lại nói với ta: “Hoàng thượng, Ngọc nhi đang mang thai, mấy ngày này ngươi nên ở lại trong nội cung của nàng để chiếu cố, đừng lúc nào cũng nghĩ đến Hoàng hậu, ai gia mặc kệ những chuyện khác, hài tử này nhất định phải bình an…”
Ta nhẹ gật đầu, sau khi mẫu hậu đi rồi ta ngồi xuống nhìn Tiết Như Ngọc, đúng lúc nàng cũng đang nhìn ta, ta cười nói: “Những ngày này ủy khuất nàng rồi.”
Tiết Như Ngọc lắc đầu nói: “Lời này của Hoàng thượng làm tổn thọ thần thϊếp rồi, cái gì mà ủy khuất với không ủy khuất chứ, thần thϊếp không sao.”
“Vậy sao?” Ta nhàn nhạt cười nói: “Vậy thì tốt rồi.”
“Hoàng thượng không thích hài tử này sao?” Tiết Như Ngọc nhìn ta khẽ hỏi.
“Không… Trẫm rất thích.” Ta nhìn nàng nói: “Trẫm chỉ là có chút bất ngờ mà thôi.”
“Mẫu hậu đã từng nói qua lần đầu làm phụ thân đều là bộ dáng như vậy.” Tiết Như rũ mắt mỉm cười nói, ta híp mắt nhìn nàng, dã tâm của nàng có phải quá lớn rồi hay không, lần đầu làm phụ thân, đại khái nàng đã quên Thẩm Vân đi, hay tự cho là mình có hài tử là đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Trong lòng ta thầm cười, sau đó đứng lên nói: “Nàng nghỉ ngơi thật tốt đi, trẫm về trước.”
“Hoàng thượng…” Tiết Như Ngọc thấy ta muốn đi, liền vội vàng đứng lên lôi kéo tay của ta hỏi: “Hoàng thượng phải đi rồi sao?”
Ta nhìn nàng, trong trí nhớ, nàng chưa từng chủ động yêu cầu ta lưu lại, đây là lần đầu tiên, cũng có khả năng là lần cuối cùng. Nếu lúc trước nàng không phản bội ta, thì giờ phút này ta sẽ có tâm tình gì.
Thế nhưng hiện tại tâm của ta đã chết lặng, cho dù nàng có làm gì thì tất cả đã không còn ý nghĩa nữa rồi. Ta chậm rãi rút tay ra nói: “Trẫm không phải là không muốn nghỉ ngơi cùng nàng, nhưng chỉ sợ mạo phạm ái phi.”
Ta nói ngắn gọn, nhưng chắc hẳn nàng hiểu ý của ta, quả nhiên Tiết Như Ngọc nghe xong hai má ửng đỏ, hỏi: “Vậy Hoàng thượng sẽ đi qua chỗ Hoàng hậu sao?”
Lời này có chút giấm chua rồi, ta nghe xong nở nụ cười nói: “Không phải, trẫm sẽ trở lại Bàn Long điện, cho đến khi ái phi cùng hài tử bình an.”
Lúc này Tiết Như Ngọc mới cao hứng trở lại.
Từ Tức Phượng điện đi ra, ta trực tiếp hồi về Bàn Long điện, sau đó cho tất cả mọi người lui ra, chỉ để lại Nguyên Bảo đi truyền Trương Đình Ngọc đến.
Không bao lâu Trương Đình Ngọc đã tới, sau khi hành lễ ta để cho ông ấy ngồi xuống, nhưng lại không nói câu nào, Trương Đình Ngọc cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Trầm mặc hồi lâu, ta nhìn Trương Đình Ngọc hỏi: “Trương ái khanh, Như phi đã mang thai được mấy tháng rồi?”
Trương Đình Ngọc nhìn ta thấp giọng trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, đã có hơn hai tháng.”
“Hơn hai tháng.” Ta thấp giọng nói, nếu là như vậy, thì hài tử kia xác thực là của ta, hai tháng trước, ta vẫn còn say mê nàng ta không thôi, hàng đêm triền miên, miễn là nàng không có uống dược, thì tất nhiên là nàng sẽ có hài tử.
Chỉ là ta nhớ rõ ở kiếp trước, thời điểm này Tiết Như Ngọc không có mang thai đấy, nhưng có một đoạn thời gian nàng trở nên dễ cáu kỉnh, không để ý đến ta, đỉnh điểm là trong khoảng một tháng không muốn ta lưu lại chỗ nàng ngủ, chỉ là ban ngày trò chuyện với ta. Bởi vì ta yêu nàng, cho nên cũng không muốn cưỡng ép, càng về sau tình cảnh mới chuyển biến tốt đẹp hơn.
Chẳng lẽ khi đó nàng đã có hài tử, nhưng lại không muốn giữ, cho nên mới phá đi. Còn bây giờ bởi vì ta đối xử lạnh nhạt, không cam tâm, cho nên mới mang hài tử?
Nghĩ tới đây, trong lòng của ta có chút lạnh lẽo. Tiết Như Ngọc vào cung nhiều năm như vậy, chỉ có nàng từ trước đến nay luôn uống dược, nàng một mực không muốn có hài tử, ta cho rằng nàng sợ sinh hài tử ta sẽ không sủng ái nàng nữa, ta còn thường xuyên khoan dung cho nàng, bây giờ nghĩ lại thật đúng là mỉa mai…
Mấp máy miệng, ta nhìn về phía Trương Đình Ngọc hỏi: “Nghe nói trước đó vài ngày Trương ái khanh có vài lần dâng tấu nói là muốn từ quan về quê cũ?”
Sắc mặt Trương Đình Ngọc biến đổi, thấp giọng đáp: “Hoàng thượng anh minh, vi thần tuổi tác đã cao, cho nên mong muốn được lá rụng về cội.”
Ta gật đầu nói: “Cũng được, quay về đi, sau này nếu có con cháu hành nghề y, thì chớ tiến cung.”
Trương Đình Ngọc vội vàng quỳ xuống tạ ân, sau khi đứng dậy, ta nhìn ông ta hỏi: “Trong các ngự y, trừ ngươi ra, còn có ai y thuật tốt không?”
Trương Đình Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu nói y thuật tốt, thì có Vương ngự y mới vừa tiến cung vào năm trước, nhưng hắn vẫn còn trẻ tuổi khí thịnh, vi thần sợ hắn mạo phạm quý nhân, cho nên thời gian qua chỉ để hắn phối dược tại Thái y viện, chưa bao giờ cho xem mạch của Hoàng thượng, Thái hậu.”
Ta nhẹ gật đầu, nhắm lại hai mắt, rồi sau đó mở mắt nhìn ông ta, Trương Đình Ngọc nhìn ta, sau một lúc lên tiếng nói: “Hoàng thượng, Như phi nương nương chỉ mang thai mới hơn hai tháng, Hoàng tử nếu được ba tháng mới khỏe mạnh bình an… Những gì cần tránh vi thần đã viết xuống,… Bởi vì đang mang thai, cho nên trên phương diện thức ăn sẽ thích các loại đồ chua ngọt, nhưng quả sơn trà* mang tính hàn, nếu dùng nhiều sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến Hoàng tử…”
*Quả sơn trà: quả mận núi.
Nghe Trương Đình Ngọc nói xong, tay của ta siết chặt một chỗ, rồi sau đó thấp giọng hỏi: “Còn có ai biết chuyện này?”
“Bẩm Hoàng thượng, bởi vì đây chỉ là loại quả ăn phổ biến, nên người khác thường ít chú ý đến, vi thần cả gan nói ra…”
Trương Đình Ngọc quỳ trên mặt đất, cơ thể có chút run rẩy, nhưng ánh mắt lại không né tránh, ta nhìn ông ta khẽ nói: “Trương ái khanh, ngươi vẫn nên lưu lại trong cung đi, đợi Hoàng hậu hạ sinh Thái tử, trẫm sẽ phê chuẩn cho ngươi về quê nhà.”
Trương Đình Ngọc vội vàng tạ ân.
Để cho ông ta lui xuống, ta cau mày ngồi một chỗ, thẳng đến đêm xuống, ta thấp giọng phân phó cho Nguyên Bảo: “Những ngày này phái người giám sát Hoàng hậu chặt chẽ, đừng để hắn và Như phi tiếp xúc với nhau, cũng đừng để Như Phi đến gặp hắn. Còn có, còn có… Tuyên chỉ xuống dưới, lệnh cho nội cung chuẩn bị một ít đồ chua, loại gì cũng phải có…”
“… Nô tài tuân chỉ…”
Trong bóng tối, ta nhắm hai mắt lại, ngón tay hung hăng cấu vào lòng bàn tay.