Thiếu Gia Và Con Gấu

Chương 15: Cùng nhau

Mông Khanh chưa tìm ra được ý đồ của đối phương nên tất nhiên sẽ không tuỳ tiện lộ mặt. Hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, dẫn Trì Quan tiến vào phía trong núi.

Phía sau núi có mấy căn nhà gỗ còn nguyên, cách nhau cũng không xa. Nhìn dáng vẻ thì trước đây chỗ này đã từng có mấy người ở qua, chỉ là sau đó có khả năng là đã rời hoặc bỏ đi rồi.

Mông Khanh chọn một ngôi nhà tương đối lớn, mang theo số hành lý không nhiều nhặn gì vào. Trì Quan thì hỗ trợ thu dọn nhà. Hiện giờ động tác quét nhà của cậu dù sao cũng tốt hơn, tuy tốc độ còn chậm, còn làm bụi bay khắp nơi, nhưng tóm lại đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.

Trì Quan chậm rãi quét xong, thấy Mông Khanh muốn đi ra ngoài kiếm thức ăn, có chút khẩn trương nói: “Ta đi cùng huynh nhé.”

Mông Khanh cũng không từ chối, trang bị xong xuôi rồi mang cậu đi sâu vào trong núi. Đường lên núi vốn xóc nảy, càng đi sâu vào trong núi càng không có đường. Trì Quan phải đi chầm chậm từng bước, nếu không phải là được Mông Khanh kéo, phỏng chừng sẽ ngã nhào mấy lần.

Đi được một lúc chân Trì Quan mỏi nhừ, thở dài nói: “Nếu giờ có Tiểu Hắc thì tốt rồi.”

Họ đi rất vội vàng, tất nhiên sẽ không mang chó và ngỗng theo. Mông Khanh để Tiểu Hắc và con ngỗng béo kia ở nhà trưởng thôn, nói là gửi nhờ.

Kỳ thực Trì Quan vẫn có chút cảm tình với Tiểu Hắc và ngỗng béo, nghĩ tới bọn nó trong lòng có chút khổ sở.

“Tiểu Hắc nhất định vẫn chờ huynh trở lại.” Trì Quan nói, “Đáng thương biết bao nhiêu, có lẽ nó sẽ không còn nhìn thấy chúng ta nữa rồi.”

Mông Khanh đối với những sinh ly tử biệt này đã sớm quen, nghe vậy nhéo mặt Trì Quan, không nói thêm gì.

Nhân lúc săn thú, Mông Khanh dẫn Trì Quan xem xét rõ ràng địa hình bốn phía. Hắn phát hiện phía sau núi này tuy là bí mật, nhưng một khi xảy ra chuyện chính là một ngõ cụt, chỉ cần có người chắn ở sơn khẩu một cái, bọn họ sẽ rất khó trốn đi.

Mông Khanh cau mày, lòng nghĩ chỗ này cũng không thể ở lâu.

Cũng may đang là giữa mùa hè, tài nguyên trong rừng rất phong phú, động vật nhiều. Rất nhanh Mông Khanh đã bắt cho Trì Quan một con gà rừng, hai con thỏ rừng, buổi trưa hai người ăn một bữa thịt. Mông Khanh nhìn Trì Quan ăn đến miệng dính đầy dầu, cười nói: “Chờ hai ngày nữa ta làm quen xung quanh một chút, sẽ đi mua gạo với mì về.”

Trì Quan gật đầu: “Được!”

Tối hôm ấy, Trì Quan tắm giặt sạch sẽ. Cậu vừa lau tóc vừa nhìn chung quanh phòng, không thấy Mông Khanh đâu, nhìn ra cửa sổ thì thấy Mông Khanh đang ở chỗ bui cỏ trong hậu viện uống rượu một mình. Cậu mơ hồ cảm thấy Mông Khanh có tâm sự, bèn đi ra nói: “Rượu từ đâu tới vậy?”

“Hả?” Mông Khanh quay đầu nhìn cậu một cái, tóc ướt của thiếu gia cao quý đang bọc một cái khăn, mặc áo ngắn quần ngắn, lộ ra hai tay và chân trắng nõn, nhìn dưới ánh trăng vô cùng mê người. Hai mắt Mông Khanh quét trên người cậu một vòng, miệng tuỳ ý nói: “Dùng tiền đổi lấy của thôn dân. Tuy họ không cho mượn đồ, nhưng chưa nói là không thể mua.”

Trì Quan cũng ngồi xuống, giơ tay muốn uống rượu: “Ta cũng muốn uống.”

Mông Khanh nhìn cậu, giơ tay rót cho cậu một chén nhỏ: “Tửu lượng của em không tốt, uống ít thôi.”

Trì Quan không đợi Mông Khanh nói xong, trực tiếp rót rượu vào miệng. Cậu chép miệng một cái: “Không sao đâu, hôm nay có rượu thì hôm nay say thôi.”

Mông Khanh thấy hôm nay cậu muốn uống say mới thôi, cũng không khuyên nữa, trực tiếp rót đầy cho cậu. Hai người cụng chén một cái, nhìn nhau cười, rồi ngửa đầu uống cạn.

“Đã lâu không cùng người uống rượu như vậy.” Mông Khanh ngẩng đầu ngắm trăng, nói: “Em thì sao?”

“Ừ, ta cũng vậy.” Trì Quan cũng nhìn trăng, “Trước đây những bằng hữu kia thích chuốc rượu ta, chỉ có điều do địa vị của nhà ta, bọn họ cũng không dám rót nhiều.”

Nhớ tới khoảng thời gian kia, Trì Quan chống cằm nói: “Thật giống như nằm mơ vậy.”

Mông Khanh hình như cũng nhớ đến chuyện xưa, cười nói: “Đúng thế, thật giống như nằm mơ.”

Mông Khanh lại uống cạn một chén, nhấp môi dưới nói: “Ta là cô nhi.”

Trì Quan quay đầu nhìn hắn.

Mông Khanh chuyển chén rượu, khó khăn nhờ lại khoảng thời gian trước đây: “Ta được Các chủ Thính Phong các nhặt về. Ta xem ông ấy là đại ca, là cha. Là ông ấy nuôi ta lớn, một thân công phu của ta cũng đều do ông ấy dạy.”

Trì Quan suy nghĩ một chút: “Vậy đột nhiên huynh rời khỏi chỗ đó, ắt hẳn ông ấy rất thất vọng nhỉ?”

“Thất vọng thì không chắc, nhưng tức giận là tất nhiên.” Mông Khanh cười cười. “Chỉ là ta vẫn không biết tại sao mình vẫn phải làm những chuyện kia.”

Lúc tuối còn nhỏ không thể suy nghĩ những thứ này, Các chủ nói cái gì thì chính là cái đấy. Chờ lúc hai tay dính máu, việc coi mạng người như cỏ rác đã thành thói quen, muốn tránh thoát là rất khó.

Nếu để cho Trì Quan biết mình đã từng là cái dạng gì, hẳn là sẽ làm cậu khϊếp sợ đi.

Mông Khanh một chén lại một chén, mắt thấy bầu rượu đã đến đáy rồi. Trì Quan chưa uống được hai chén mặt đã đỏ ửng đầu choáng váng, cứ ngây ngô cười:” Không sao đâu, biết sai mà sửa là việc rất tốt, phu tử đều nói vậy đấy.”

Mông Khanh quay đầu nhìn cậu, đưa tay sờ khuôn mặt nóng bừng của Trì Quan: “Ta hỏi em nhé, em thích ta sao?”

Trì Quan chóng mặt, nắm lấy tay Mông Khanh: “Thích.”

Mông Khanh bật cười: “Ta nói là loại thích kia kìa.”

Trì Quan suy nghĩ hồi lâu: “Vậy không biết đâu.”

Mông Khanh thấy dáng vẻ đáng yêu này của cậu, thực sự rất muốn gặm hai cái.

Hắn kéo người qua ôm, hôn nhẹ nhàng một cái lên mặt: “Em cũng là một người mệnh khổ.”

“Không khổ.” Trì Quan nói không rõ, “Còn có thể sống được là đã rất tốt rồi.”

Mông Khanh nở nụ cười: “Đúng, còn có thể sống được đã là rất tốt.”

Mông Khanh uống cạn rượu, cúi đầu ngửi cổ Trì Quan một cái: “Em thật thơm.”

Trì Quan cười lên: “Huynh hôi quá.”

Mông Khanh: “….”

Mông Khanh bất mãn: “Ta hôi ở đâu!” Hắn cũng mới tắm xong mà.

Trì Quan ha ha cười nói: “Cả người mùi rượu!”

Mông Khanh: “….” Nói cứ như em không có mùi rượu ấy.

Mông KHanh trầm giọng nói: “Này, luôn ở cùng ta nhé.”

Trì Quan không nghĩ nhiều nói: “Được.”

“Thật chứ?”

“Một lời đã định.”

“Không thể cưới vợ.” Mông Khanh nheo mắt lại, “Vẫn theo con gấu ta đây chứ?”

Trì Quan bẹp miệng, khó khăn mà suy nghĩ một chút, sau đó lại bình thường: “Như ta bây giờ có muốn lấy vợ cũng là hại người ta mà thôi.”

Mông Khanh thấy cậu do dự, mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng nghe đến câu kế tiếp lại vui vẻ.

Hắn gật đầu nói: “Em cái gì cũng không, ai gả cho em đúng là xui xẻo.”

Trì Quan nhất thời xù lông, nhưng mà chưa có phản bác thì Mông Khanh đã ôm vào lòng hôn xuống.

Ánh trăng như được phủ một tầng sương mỏng, mềm mại, lơ lửng. Côn trùng đêm hè kêu vang, gió nhẹ mang tiếng thở dốc của hai người lan ra rất xa.

Mông Khanh hôn có chút mất khống chế, Trì Quan thì đã triệt để choáng váng, ôm Mông Khanh làm nũng, không cho hắn rời đi.

Mông Khanh nhịn một chút, lại nhịn một chút, cuối cùng thầm mắng một tiếng: Không nhịn được rồi!

Hắn ôm cậu trai vào phòng, đóng chặt cửa lại, đẩy người xuống giường rồi trực tiếp đè xuống.

“Ta hỏi em một lần nữa,” Mông Khanh nằm trên người Trì Quan, nắm cằm cậu giơ lên, “Cả đời đều đi theo ta, không hối hận?”

Trì Quan nắm lấy tay hắn, như một chú chó con mà liếʍ liếʍ, cười khúc khích: “Không hối hận.”

Mông Khanh chỉ cảm thấy trong đầu có một sợi dây đàn đứt phựt, hắn ồ ồ thở dốc, phất tay dập tắt ánh nến, cả người phủ lên.

Mới bắt đầu Trì Quan còn rầm rì cười, cảm thấy Mông Khanh hôn cậu thật ngứa, sau đó lại đập vào đầu Mông Khanh: “Râu kìa! Đâm vào da rồi!”

Mông Khanh bắt lấy một tay cậu, cúi đầu, giống như một con dã thú mà cắn cổ Trì Quan một cái.

Râu tua tủa của người đàn ông chà xát ra vệt đỏ trên mặt Trì Quan, âm thanh của cậu dần biến điệu.Trong bóng tối, Mông Khanh thấp giọng lẩm bẩm gì đó, Trì Quan rêи ɾỉ một tiếng, dường như đã tỉnh rượu hơn, thấp giọng nói: “Đừng… Nhẹ chút…”

Chỉ một câu như vậy, hô hấp của Mông Khanh nhất thời rối loạn, hầu như phải dùng hết toàn lực mới ghìm lại được con ngựa điên đang muốn liều mạng trong đầu, khắc chế bản thân không làm càn mà đối xử ôn nhu với người dưới thân, như nâng niu của báu nhất.

Tiếng hít thở của hai người dần dần rối loạn, sau đó quyện vào nhau, không phân rõ là của ai. Giường gỗ cũ kỹ kèn kẹt vang lên theo quy luật, trong bóng tối không nhìn thấy được cái gì, chỉ có âm thanh ái muội truyền ra, làm người nghe được đỏ bừng mặt.

Đêm đó Mông Khanh từ ôn nhu khắc chế đền dần dần phóng túng, Thân thể nhỏ bé của Trì Quan bị hắn chơi đùa đến sức để nhấc một ngón tay cũng không có. Viền mắt cậu oan ức mà đỏ ửng, môi sưng đỏ, trên người trải đầy dấu hôn loang lổ, cuối cùng rốt cuộc hôn mê bất tỉnh,

Mà kẻ cầm đầu vẫn tinh thần hăng hái như cũ, chờ sau một lần phóng thích, hắn nhẹ nhàng hôn mặt Trì Quan, sau đó nheo mắt lại, nhìn về phía cửa sổ đóng chặt.

Mới đến giờ Mão (5-7h sáng), vạn vật im lặng, dường như đến tiếng côn trùng kêu cũng tiến vào trạng thái ngủ say.

Mông Khanh đứng dậy lau dọn sạch sẽ cho Trì Quan, lại dùng nước đã lạnh tuỳ tiện lau rửa cho mình. Sau đó hắn rón rén mặc quần áo cho Trì Quan, mang hai bọc hành lý ở trước người, lại cõng Trì Quan trên lưng. Hắn khoá kỹ cửa sổ, để xe lừa lại, vận sức dùng khinh công lao xuống núi.