Thiếu Gia Và Con Gấu

Chương 8: Chơi đủ rồi

Một ngày của Trì Quan bắt đầu như thế này.

Buổi sáng bị Mông Khanh lay tỉnh, mắt còn chưa mở ra đã bị người đàn ông lôi từ trong ổ chăn ra. Đôi tay lớn ấm áp của hắn giúp cậu mặc quần áo, chải tóc, sau đó ôm cậu đi rửa mặt. Cậu mơ mơ hồ hồ và lải nhải “Đi vệ sinh”, người đàn ông liền đẩy mạnh cậu vào nhà xí, ở bên ngoài chờ cậu. Chờ sau khi cậu ra lại giúp cậu rửa tay, kéo đi ăn cơm.

Lúc ăn cơm rốt cuộc Trì Quan cũng tỉnh táo một chút, uống hai ba ngụm cháo, gặm bánh bao, nhìn theo Mông Khanh lôi Tiểu Hắc đi săn thú bắt cá. Cậu ở nhà không có việc gì, chờ hắn về nhà cho mình ăn no.

Nửa tháng qua mỗi ngày cứ như thế đã tập thành thói quen, lúc Trì Quan bị Mông Khanh “tấn công” đột nhiên cảm thấy, không thể cứ tiếp tục như vậy nữa.

Bằng không, cúc hoa khó mà giữ được.

Sáng sớm hôm sau Trì Quan tỉnh lại trong ngực Mông Khanh – nói đúng ra là nóng mà tỉnh.

Đang giữa mùa hè, mới giờ Mão

(5-7h sáng)

mà trời đã sáng rồi. Trì Quan một thân mồ hôi ngồi dậy, đầu tiên là trừng mắt nhìn người đàn ông qua một đêm ria mép mọc lún phún, sau đó phản ứng lại, úi a a kêu lên rồi lấy gối đập vào mặt hắn.

“Phụt –” Mông Khanh vươn mình lăn xuống giường, bắt lấy gối trên mặt xuống, “Làm gì thế?!”

“Ngươi, ngươi, ngươi…..” Đôi mắt Trì Quan hôm qua khóc sưng lên lại nhanh chóng chuyển đỏ, “Ngươi đúng là đồ cầm – thú!”

Mông Khanh: “….”

Mông Khanh gãi gãi đầu đứng lên, chuyển đề tài: “Đói bụng không? Muốn ăn cái gì?”

Trì Quan ném gối ném chăn, ném hết rồi thì chuyển sang ném giày: “Khốn nạn! Lưu manh! Ta muốn bỏ nhà đi!”

Mông Khanh nhìn cậu: “Ờ, vậy ngươi đi đi.”

“….” Trì Quan không dám tin, “Ngươi làm chuyện đó với ta xong giờ lại để ta đi?!”

“Chính ngươi tự bảo đi mà.”

“Vậy ngươi không giữ lại à!”

Mông Khanh nghiêm mặt: “Làm ngươi hư hỏng không có lợi với ta.”

Trì Quan: “….”

Trì Quan quả thực muốn bổ đầu Mông Khanh ra, để xem trong đầu người đàn ông này chứa cái quỷ gì.

“Ta đi làm cơm đây,” Mông Khanh ngáp một cái rồi đi ra ngoài, “Ngươi không nói muốn ăn cái gì thì ta sẽ tự làm theo ý mình.”

“….Cháo thịt nạc.” Trì Quan nghiến răng nghiến lợi, “Thêm ba cái…. Không, năm quả trứng!”

Mông Khanh mở cửa phòng đi ra ngoài, thong thả nói: “Không có nhiều như thế đâu.”

Trì Quan: “…..”

Có điều lúc ăn cơm, trong bát Trì Quan vẫn có thêm ba quả trứng. Cơm nước xong, Mông Khanh kéo cậu qua, theo thói quen giúp cậu buộc tóc.

Tóc Trì Quan vừa dài lại vừa đẹp, Mông Khanh thích không rời tay. Nhưng hôm nay Trì Quan không cho, đẩy người sang một bên rồi tự mình đoạt lấy cái lược nói: “Tự ta làm!”

Mông Khanh nhún vai: “Vậy ta ra ngoài đây, ngày hôm nay phải giúp Trần gia đi đưa rượu đến mấy thôn trấn xung quanh, sẽ về muộn một chút. Nếu như ngươi đói bụng thì đi nhà Phương Toàn ăn cơm.”

Tối qua trên bàn ăn, Trì Quan đã biết công việc hằng ngày của Mông Khanh không chỉ có săn thú bắt cá, còn có giúp người trong thôn vận chuyển hàng hoá. Người hắn cao lớn cường tráng, không sợ trên đường bị sơn phỉ cướp bóc, trong thôn có hàng hoá gì đều sẽ tìm hắn vận chuyển, sau đó trả thù lao tương ứng cho hắn.

Mông Khanh cũng sẽ xử lý da lông thú còn dư lại sau khi săn, khi góp đủ mười tấm sẽ cầm đến chợ xa hơn một chút để bán. Da thú qua tay hắn phần lớn đều mềm đẹp, lông mượt mà. Nghe đâu chỉ một tấm đã có một khoản không ít rồi, chỉ là một mình hắn cũng không tiêu phí nhiều tiền, tiền đều để tích góp, do đó thường ngày cũng không thấy.

Thế Trì Quan mới biết, hoá ra Mông Khanh không phải là nghèo rớt mùng tơi.

Tiễn Mông Khanh đi, bộ não dưa chuột của Trì Quan lại nghĩ cái khác. Cậu không thể để cho Mông Khanh muốn làm gì thì làm, mình quả thật là nợ hắn không sai. Đồng thời đó cũng là ơn cứu mạng, nhưng mà mình không phải là nữ, không thể làm được việc “Lấy thân báo đáp” kia. Chung quy cậu vẫn phải tìm biện pháp khác để trả ơn cứu mạng.

Quá lắm thì cậu làm thuê không công cho hắn ba mươi năm.

Trì Quan quả thực cũng bị sự vô tư của mình làm cho cảm động mà khóc. Cậu vội vàng thu thập chính mình, cột tóc qua loa rồi đi xuống núi.

Trong thôn đang thời điểm làm việc, tất cả mọi người đều đang bận rộn công việc của mình. Mông Khanh vừa lúc xếp rượu đánh xe rời làng. Trì Quan đứng ở cửa thôn ngó dáo dác, thật vất vả mới tóm được Phương Toàn, giống như kẻ trộm mà hỏi: “Các huynh….Có tuyển người không?”

“Cái gì?” Phương Toàn đầu óc mơ hồ.

“Thân thể ta gần như khỏi hẳn rồi,” Trì Quan vỗ vỗ chính mình, “Ta muốn tìm một chút chuyện để làm, cái kia… Thù lao không cần nhiều lắm đâu.”

Phương Toàn bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ vỗ vai Trì Quan: “Tiểu tử ngoan, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự cam tâm tình nguyện để Mông Khanh nuôi cơ, tốt lắm! Có cốt khí!”

Trì Quan: “…” Kỳ thực cậu được nuôi đã quen, không để bụng việc tiếp tục được nuôi, chỉ là lại được nuôi nữa là sẽ gặp nguy hiểm.

Phương Toàn kéo tay áo cậu lên, nắm lấy cánh tay nhỏ gầy của cậu, chậc chậc hai tiếng: “Nhìn dáng dấp ngươi như vậy, không hay làm việc đúng không?”

Phương Toàn nói xong lại nhìn ngón tay: “Ngón tay thì mềm mại nõn nà…. Ngươi đã từng làm việc nhà sao?”

Trì Quan: “….”

Trì Quan đại thiếu gia đã quen với cuộc sống hàng ngày, xưa nay cũng không cảm thấy có gì đáng để xấu hổ. Nhưng có lẽ là hoàn cảnh thay đổi, ở trong lúc mọi ngươi đều đang vất vả lao động bằng sức mình, cậu vừa nhìn qua đã biết là ngươi không làm việc, lúc này cũng hiếm hoi mà cảm thấy có chút tự ti mất mặt.

Trì Quan thu tay về sau lưng, lúng túng nói: “Ta, ta có thể học mà.”

Phương Toàn sờ sờ cằm: “Cũng được, ngươi cũng nhỏ người, việc ở chỗ này của bọn ta cũng không khó, học sơ qua một chút là được. Vậy thế này đi, trước tiên ngươi cứ theo mẹ ta đi cho gà ăn đi, gà nhốt ở bên kia rừng trúc ấy.”

“Được!”

Trì Quan chạy tung tăng tới rừng trúc, chỉ thấy mẹ Phương Toàn đang cầm một cái sàng lớn cho gà ăn. Cậu vội vàng chạy tới nói: “Đại nương! Để cháu giúp bác!”

Mẹ Phương Toàn sợ hết hồn, liếc cậu một cái: “À, đây không phải là tiểu Trì Quan sao.”

“Cháu không nhỏ đâu.” Trì Quan phụng phịu, mặc dù cậu đã nhược quán, nhưng mới nhìn cứ như đứa bé không chịu lớn. Nhất thời Phương đại nương sinh hảo cảm, mẫu tính dâng lên, cười trêu cậu: “Ngươi bao lớn rồi?”

“Cháu nhược quán rồi.”

“Ồ, nhìn không ra đâu đấy.” Phương đại nương nhíu mày, “Đã kết hôn chưa?”

Trì Quan: “…Chưa ạ.”

Phương đại nương lắc đầu: “Để bác giới thiệu cho cháu mấy cô nương thật tốt nhé? Bác vừa nhìn dáng vẻ này của cháu là biết kiểu người không hay làm việc rồi, có người hầu hạ mới tốt hơn chút.”

Trì Quan không phục, tại sao ai thấy mình cũng nói là mình không biết làm việc? Cái này nhìn là có thể thấy được sao?

“Cháu sẽ làm.” Trì Quan lấy cái sàng trong tay Phương đại nương, “Bác xem cháu này.”

Phương đại nương cười nhường cậu, sau đó chỉ thấy Trì Quan cố hết sức giơ cái sàng – cái này không nhỏ, cũng không lớn để dễ bưng, phải nắm được bí quyết. Trì Quan vừa bưng trên tay liền biết không ổn, còn chưa kịp buông ra, cái sàng liên nghiêng đi, sau đó tất cả thức ăn trên sàng đều bị đổ ra ngoài.

Phương đại nương: “….”

Trì Quan: “….”

Gà: “Quá quác quác quác!!!”

Phương đại nương vội vàng xua gà đi, lại quét thức ăn trên đất lại: “Ai! Đây chính là phần cho hai ngày đấy!”

Trì Quan: “Sao lại để nhiều vậy chứ….”

“Phải phơi đấy.” Phương đại nương phất tay, “Chỗ này cứ để cho bác đi, cháu đi… Cháu đi giúp Phương tẩu tử đi.”

“Dạ.”

Trì Quan lại tung tăng đi tìm vợ Phương Toàn.

Vợ Phương Toàn vừa cõng con vừa dệt. Trên lưng chị còn mang một giỏ trúc, vừa dệt vừa thỉnh thoảng thẳng lưng lên, đứa bé trong giỏ trúc liền cười ha hả.

Phương tẩu tử bất động, đứa nhỏ sẽ khóc, thoạt nhìn là một nhóc con biết dằn vặt người.

Trì Quan nói muốn giúp đỡ, Phương tẩu tử liền đưa đứa bé cho cậu, để cậu trông giúp. Phương Toàn có hai đứa con, đứa lớn đã sáu, bảy tuổi, ra ngoài giúp người nhà làm những việc đơn giản. Còn nằm trong giỏ trúc là đứa thứ hai, mới chưa đầy một tuổi, nhìn mập mập bụ bẫm rất đáng yêu.

Trì Quan nghĩ trông trẻ thì có gì khó chứ? Quả thật đúng là coi thường bản thiếu gia.

Kết quả cũng không lâu lắm, Phương tẩu tử liền nghe thấy tiếng con mình khóc đến tê tâm liệt phế.

Chị vội vã chạy vào nhà, chỉ thấy Trì Quan đang ôm hai chân nhỏ của đứa bé, đầu thì chúc xuống dưới, đang đυ.ng vào giường.

Cũng may là giường mềm nên cũng không bị đau, chỉ là thoạt nhìn có vẻ đáng sợ.

Trì Quan luống cuống tay chân buông đứa nhỏ ra, bị thằng nhóc đạp liên tiếp mấy lần, cả khuôn mặt đều xoắn xuýt lại, nhìn qua cũng đang muốn khóc.

Phương tẩu tử vội vàng ôm lấy con, nửa người trên của nhóc đang mặc yếm. nửa người dưới thì lại trần như nhộng.

Phương tẩu tử cạn lời: “Đệ làm gì thế này?”

Trì Quan càng vô tội hơn: “Nó đái, đệ muốn thay quần giúp nó….”

Trì Quan vài ba câu giải thích xong, Phương tẩu tử cười đến không đứng lên nổi.

Hoá ra Trì Quan hảo tâm muốn thay quần cho đứa bé, bèn đặt nó lên đùi, sau khi cởϊ qυầи lấy khăn muốn nhân tiện lau mông cho nó một cái, Ai ngờ cậu vừa động, đứa nhỏ giữa hai chân cậu liền tuột xuống – với phương thức đầu hướng xuống dưới.

Trì Quan nhanh tay túm lấy chân đứa bé, sau đó nhóc liền lúng túng mà chổng ngược giữa hai chân cậu. Cậu cảm thấy động tác này thực sự quá bất nhã, bèn cẩn thận từng li từng tí nhấc đứa bé xa một tí, đang muốn “lật” nó trở về, nó liền khóc tướng lên.

Phương tẩu tử vừa dỗ con, vừa nói: “Đệ đừng vội, đi giúp đệ đệ A Ngưu đi bắt giun đi.”

“….” Chuyện bắt giun này xác định là không đùa đúng không?! Vậy mà cũng cần kỹ thuật á?!

Trì Quan đi đến ruộng, mới biết hoá ra thật sự không phải đùa.

A Ngưu cầm lấy con giun bỏ vào trong đất, để nó xới đất, lại thuận tay nhổ cỏ luôn.

Trì Quan bèn xắn tay áo giúp nhổ cỏ, không được bao lâu A Ngưu liền kêu thảm thiết nói: “Ngươi đang làm gì ở đây thế!”

Trì Quan giơ “cỏ dại” trong tay lên: “???”

A Ngưa quả thực muốn quỳ lạy cậu: “Ngươi nhổ mạ ra rồi đấy!!!”

Trì Quan: “??? Mạ…. Là cái gì?”

A Ngưu: “….”

Trì Quan ở trong thôn đến giữa trưa, đợi được Mông Khanh đưa rượu xong quay về. Một đám người lôi kéo Mông Khanh tố khổ: “Nhanh nhanh mang ngươi đi đi, sắp đòi mạng rồi!”

Mông Khanh không nhịn được cười mà nhìn Trì thiếu gia một thân đầy bùn. Hắn lấy khăn tay lau sạch mặt với tay, sau đó giơ tay cho cậu: “Chơi đủ rồi sao? Vậy trở về thôi.”

Trì Quan: “….”