Cố Gia chạy về đến đảo, trống không.
Hắn đem nhà ở lục soát một lần, tìm không thấy người, phát hiện ở trên giường có tờ giấy nhắn lại, thực sinh khí.
Hắn đem tờ giấy xé nát.
Không dám chậm trễ thời gian, hắn lập tức liền đuổi trở về, đến khi đặt chân đến bệnh viện, nhìn đến Thi Viêm đứng ở bên ngoài phòng bệnh, thực ngoài ý muốn.
“Đến đây lúc nào?”
“Vừa tới.”
Thi Viêm hôm nay mặc một cái áo sơmi màu xám, quần tây đen, tay áo sắn lên, bề ngoài tương đối tùy ý, dựa lên tường, lại khiến cho mấy hộ sĩ đi ngang qua để ý.
Bệnh viện không cho phép hút thuốc.
Thi Viêm thực không thú vị đứng đó, cuối cùng, đi đến một bên ghế ngồi xuống.
Bùi lão ở bên trong phòng bệnh.
Thi Viêm chỉ là đứng tiếp khách.
Làm tiểu bối, tẫn tẫn lễ nghĩa, cho nên chỉ là đi vào tùy tiện hàn huyên vài câu, liền rất thức thời mà đi ra, để lão nhân gia ở bên trong trò chuyện.
Cố Gia nhìn hắn thật lâu.
Cuối cùng, cậu cũng đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
Cố Gia nhớ tới tờ giấy kia liền nổi giận.
Cậu đang nghĩ xem đại thúc lúc này khả năng ở đâu, Thi Viêm đột nhiên: “Tra ra là ai làm chưa?”
Cố Gia nhăn mày, nhìn về phía hắn.
Khuôn mặt hoàn mỹ tựa đao khắc không có biểu tình gì, không thể nói quan tâm, Cố Gia nghĩ nghĩ, nói: “Nguyên lai ngươi nhận thức kỷ Nhất Hạ.”
Thi Viêm thực hiển nhiên ngẩn ra.
“Nhận thức.” Hắn tay sờ đến túi quần, nhưng là nghĩ đến bệnh viện không thể hút thuốc, hắn thực bất đắc dĩ buông tay xuống, nói: “Lúc trước có đến một công ty làm quản lý (thấp kém nhất là viên chức nhỏ), là đồng nghiệp của y.”
“Sao chưa từng nghe ngươi nhắc qua?”
Cố Gia hỏi.
Thi Viêm liếc cậu, ha hả cười, nói: “Ngươi cũng chưa từng nói với ta ngươi quen y a.”
Thi Viêm đưa ra đáp án này khiến Cố Gia không phải thực vừa lòng.
Đại thúc đã từng nhắc qua Thi Viêm.
Ngữ khí đó, Cố Gia cơ hồ có thể khẳng định, giữa đại thúc cùng Thi Viêm đã phát sinh chuyện gì đó.
“Y chính là người ta từng nói với người, là người ta luôn muốn tìm.” Cố Gia đối Thi Viêm xem mặt đoán ý, nói: “Ta vừa trở về không lâu, liền gặp lại y.”
Thi Viêm không có gì phản ứng đặc biệt, nhíu mày cười, thuận miệng hỏi: “Kia kế tiếp ngươi có phải cứ để người ta chơi đùa hay không cho?”
Thi Viêm lời này là chê cười.
Ha hả hai tiếng, như là cảm thấy rất thú vị, lại giống như đang cười Cố Gia chấp nhất cùng ấu trĩ, ngữ khí mang vẻ trêu chọc. Đồng thời, trong lời nói, lại dùng từ ngươi, mà không phải các ngươi.
Cố Gia trầm mặc.
Cậu lẳng lặng ngồi một lúc, cuối cùng, liếc Thi Viêm, lại lẳng lặng nhìn một lúc.
Thi Viêm không thèm để ý cậu trả lời.
Thi Viêm thả lỏng thân thể, duỗi thẳng chân, ngồi ở kia.
Cố Gia trong lòng rối rắm, cuối cùng, căm giận nói: “Vốn dĩ nên như vậy, ai biết là đi theo bên cạnh y CMN là một thằng biếи ŧɦái!”
Thi Viêm chớp mắt.
Thi Viêm liếc cậu: “Ngươi nói Kỷ Hạo?”
“Kỷ cái gì Hạo a, kia căn bản là hàng giả được không?” Cố Gia dựng mi ồn ào: “Hắn chính là King, ngươi ở bên người Nhất Hạ lâu như vậy, ngươi nhận không ra sao?”
“Ta chưa từng thấy qua King.”
Thi Viêm nói lời này làm Cố Gia nao nao.
Nhưng là nghiêm túc nghĩ nghĩ, hai hàng lông mày Cố Gia hơi hơi dãn ra: “Chính là hắn a.”
Thi Viêm không phải dạng người giống như bọn họ.
Ban đầu cũng không phải người trong vòng này.
Luận bối phận, Thi Viêm không phải tôn bối, chỉ có thể tính là nửa con trai của Bùi lão.
Nửa con trai, chính là chỉ con chồng trước.
Mẹ Thi Viêm là bà tư của Bùi lão, lúc trẻ gả cho cha Thi Viêm, kết quả bởi vì chồng đi đánh bạc, bị buộc đến câu lạc bộ đêm đi khách.
Khi đó Thi Viêm đã hiểu chuyện.
Thanh sắc khuyển mã*, hắn sớm đã nhìn quen.
(*lối sống xa hoa buông thả)
Hắn mỗi ngày nhìn mẹ mình đối với người cười cõng người khóc, cha Thi Viêm cách mấy ngày liền tới quấy rầy bọn họ, thân thủ đòi tiền, đưa thiếu, làm trò trước mặt mọi người, trực tiếp đánh hai mẹ con bọn họ.
Mẹ Thi Viêm bởi vì một lần ngẫu nhiên tương ngộ được Bùi công nhìn trúng.
Hai người đi ăn cơm cùng nhau vài lần, sau lại bị cha Thi Viêm muốn làm tiền, mượn tin đồn nhảm nhí nói này nọ.
Hắn kéo mẹ Thi Viêm cùng Thi Viêm đi tìm Bùi công quấy phá, còn đem mẹ Thi Viêm đẩy ra đường, chặn xe Bùi công lại, khai giá trên trời.
Khi đó Lỗ Công cũng ngồi trên xe liền ngồi xem kịch.
Bùi công cả đời phong lưu, bị một vũ nữ chặn đường, chẳng qua là một việc hết sức bình thường.
Không có người nghĩ đến, Bùi công thực dứt khoát, ký chi phiếu quăng ra ngoài.
Ngày hôm sau cha Thi Viêm bị người phát hiện chết đuối ở sông.
Tra một vòng, nói là uống say rượu, vui quá hóa buồn, sảychân, xảy ra chuyện.
Lúc sau mẹ Thi Viêm liền mang theo Thi Viêm theo Bùi công.
Cùng Bùi công nhiều năm, vẫn luôn không có con.
Bất quá được Bùi công tín nhiệm, vẫn luôn giúp Bùi công xử lý rất nhiều việc.
Thi Viêm từ nhỏ trải qua quá nhiều, rất quý trọng tiền đồ này. Hắn hăng hái đọc sách, sau khi lớn lên thành mãnh tướng bên người Bùi công.
Nhưng là huyết thống sự thật vô pháp phủ nhận.
Bản thân Bùi công có hai con trai, một con gái.
Đứa con thứ nhất sớm ra ngoài ẩu đả bị người đánh chết.
Đứa thứ hai Bùi Thiếu Hựu khi đó tuổi còn nhỏ, Bùi công tính toán “tẩy trắng”, cho nên đem rất nhiều việc giao cho Thi Viêm.
Vô luận hắn làm cái gì, khiến cho Bùi công vừa lòng bao nhiêu, Bùi công đều chỉ đem hắn như người ngoài đối đãi.
Nhiều năm như vậy, có Bùi công làm chỗ dựa, Thi Viêm đối ngoại vẫn luôn là phong cảnh vô hạn.
Nhưng kỳ thật, mọi người đều biết, hắn chỉ là một con cho được Bùi công nuôi dưỡng ở bên cạnh mà thôi.
Nỗ lực đánh hạ giang san như thế nào, cuối cùng đều là của Bùi Thiếu Hựu.
Mắt thấy Bùi Thiếu Hựu sắp tốt nghiệp, hơn nữa thái độ Bùi công đối Thi Viêm mười năm như một ngày, không nóng không lạnh, Thi Viêm nản lòng thoái chí, liền hướng Bùi công nói lời từ biệt, nói muốn lùi bước, tính toán đi ra ngoài nhìn thế giới, Bùi công khi đó nghĩ đến con trai mình sắp phải bước ra ngoài, đương nhiên lập tức cho Thi Viêm một cái thang xuống.
Trời có mưa gió thất thường, người định không bằng trời định, Bùi Thiếu Hựu mới trở về không đến hai năm, bị tai nạn xe cộ, thành người thực vật.
Bùi công bi thống, vị trí người kế vị không có ai, lão cân nhắc thật lâu, đành phải gọi Thi Viêm đã thả đi được hai năm quay trở lại.
Kết quả Thi Viêm lại đi theo bên cạnh Bùi công, đến bây giờ.
“Mẹ nó, tên King quả thực chính là người điên!” Cố Gia nghiến răng nghiến lợi: “Vì muốn cướp được Nhất Hạ, hắn việc gì cũng dám làm, hoàn toàn không màng hậu quả, Thiên Vương lão tử đều cảm động!”
Thi Viêm đáy lòng kinh ngạc.
Hắn ngước mắt, chớp mắt: “Ngươi hoài nghi vụ Lỗ Công là hắn làm?”
“Trăm phần thì hết 99!” Cố Gia vẻ mặt hận không thể đem Kỷ Hạo xé nát: “ĐCMN, để xem đến ngày lão tử hốt được hắn, lão tử trực tiếp thu bát tự của hắn!”
Thi Viêm cười.
Hắn chung quy không thắng nổi cơn nghiện thuốc lá, lấy thuốc ra.
Hắn đem thuốc ngậm ngoài miệng, nói: “Muốn mạng hắn …… Chỉ sợ ngươi không ngoan được như hắn.”
Hộ sĩ đi ngang qua thấy Thi Viêm lấy ra bật lửa, lập tức liền chạy tới khuyên, lại bị Cố Gia nổi trận lôi đình dọa đến.
Cố Gia chửi ầm lên: “Ngươi xem thường ta?”
“Không phải xem thường……” Thi Viêm ngước mắt: “Ngươi cùng hắn không giống nhau, tay ngươi sạch sẽ, nhưng là hắn……”
Thi Viêm cười nhạo một phen, rốt cuộc không châm thuốc, lấy xuống, nói: “…… Thật là đã từng gϊếŧ người.”