Nhất Hạ rốt cuộc vẫn là muộn rồi.
Di động bị tiểu Kỷ Hạo tức giận quăng trên mặt đất.
Nhất Hạ địng tiến vào, Kỷ Hạo đã “phanh” một tiếng đem cửa phòng đóng lại.
Nhất Hạ vừa nhìn xuống mặt đất liền hoảng sợ, đi gõ của phòng Kỷ Hạo, Kỷ Hạo lần này hoàn toàn không cho Nhất Hạ cơ hội giải thích, cửa gõ như thế nào cũng đều không mở ra, đã bị khóa lại.
Nhất Hạ mở được cửa phòng Kỷ Hạo, cúi đầu nhìn đem từng mảnh nhỏ của di dộng trên mặt đất nhặt lên.
Y thử ghép lại, đem vỏ ngoài, thử một chút, không mở máy lên được, Nhất Hạ hướng cửa phòng Kỷ Hạo liếc mắt một cái, thở dài một hơi, đem SIM rút ra.
Nhất Hạ thủ ở trên sô pha một đêm.
Đồng hồ gõ bốn tiếng, Nhất Hạ chịu không nổi, ngủ quên ở trên sô pha.
Nguyên một đêm, Kỷ Hạo chưa từng mở cửa đi ra.
Buổi sáng ngày hôm sau, Nhất Hạ giật mình tỉnh dậy, đi mở cửa phòng Kỷ Hạo nhìn qua, lại phát hiện Kỷ Hạo đã không còn ở nhà.
“Ai……”
Nhất Hạ cầm ly cà phê, đứng ở phòng trà công ty thở dài một hơi.
Thẩm Võ ngồi một bên nhìn tạp chí nghe tiếng hướng lên mặt y nhìn một cái, không kiên nhẫn nói: “Còn không phải chỉ là chén đũa bị người ta dùng, đồ ăn vặt bị người ta ăn, trò chơi điện tử bị người ta chơi sao? Đến nỗi như vậy sao?”
Còn có anh trai bị người ta hôn……
Cái này Nhất Hạ đương nhiên không dám nói.
Nhất Hạ liếc mắt nhìn Thẩm Võ một cái, lại: “Ai……”
Lúc này Thẩm Võ trực tiếp trừng y, nói: “Ngươi đủ rồi a, nguyên cái công ty này bị muộn than của ngươi bay đầy!”
Chính là Nhất Hạ đang sầu a.
Nhất Hạ không thở dài còn có thể làm cái gì a.
Nhất Hạ nói không nên lời a.
Y kéo ra ghế dựa, ngồi xuống trước bàn nhỏ.
“Bất quá ngươi đừng nói a, tiểu tử nhà ngươi quá nhỏ mọn, du͙© vọиɠ chiếm hữu của nó không phải chỉ như người ta a.” Thẩm Võ khiếu nại: “Ta lần trước không phải chỉ thắng bài nên cao hứng ôm ngươi một cái thôi sao? CMN tiểu tử đó đến bây giờ nhìn ta còn trừng mắt……”
Thẩm Võ nói, thấy Nhất Hạ hai mắt vô thần, một bộ dáng sắp ngã xuống, cảm thấy không thú vị, đình chỉ oán giận, một phen chụp lấy cánh tay Nhất Hạ, nói: “Ta xem ngươi vẫn là nên ngủ một chút đi, một đêm không ngủ, ngươi đừng tưởng rằng ngươi hai mươi năm tuổi nghề thì ghê gớm a, nếu là buổi chiều đi làm ngủ gà ngủ gật bị bắt được thì cũng phải cầm lấy tay nải bị tống cổ đi thôi.”
Nhất Hạ lắc đầu.
Nhất Hạ cảm kích hắn quan tâm.
Nhất Hạ nói: “Ta muốn tranh thủ giờ nghỉ trưa đi xem di động coi có sửa được không.”
Thẩm Võ mày nhíu lại, nói: “Bị ném tan tành như vậy rồi ngươi còn nghĩ có thể cứu sống a?”
Nhất Hạ kéo kéo khóe miệng bất đắc dĩ cười, đem cà phê uống sạch, rửa sạch ly, đi ra ngoài.
Nhất Hạ ra khỏi công ty liền hướng đến cầu vượt.
Ở bên kia trên đường, một người đi tới, vừa ngẩng đầu, Nhất Hạ nao nao.
Gần đó không xa, A Lộ xuống xe đi ra phía sau mở cửa xe, Cổ Nhạc tinh thần sáng láng, tươi cười thân thiết, vươn tay ra, đem một mỹ nhân đỡ xuống xe.
Mỹ nữ ôm lấy tay Cổ Nhạc, sáng lạn cười.
Hai người không biết ở kia nói cái gì, mỹ nữ làm nũng, phe phẩy cánh tay Cổ Nhạc, hai người mặt mày hớn hở nói cười, hảo vui vẻ.
Trước mặt bọn họ là một cái trung tâm mua sắm.
Đúng là nơi Nhất Hạ muốn đến.
Nhất Hạ có một người bạn cũ ở bên trong mở một cửa hàng, là cửa hàng bán điện tử, di động Nhất Hạ vừa lúc cần mang đến đó sửa.
Nhất Hạ nhìn thấy Cổ Nhạc, bước chân dừng lại, trong lúc nhất thời, có điểm không biết làm sao.
Nhất Hạ thối lui trở lại phía trên cầu vượt.
Y tính toán chờ Cổ Nhạc cùng mỹ nữ đi vào trước, sau đó mới vào theo.
May mắn, Cổ Nhạc cùng mỹ nữ bước chân cũng không có chậm lại bao nhiêu.
Hai người ở đấy đùa giỡn chốc lát, sau đó hướng bên trong tiêu sái cất bước.
Tài xế đem xe rời đi.
Nhất Hạ nhẹ nhõm thở dài một hơi, từ cầu vượt bước xuống dưới.
Thời gian nghỉ trưa rất ngắn, thời gian của y rất gấp, bước chân nhanh hơn, hướng trung tâm thương mại đi vào.
Sau khi đứng qua mấy cái thang cuốn hướng lên tầng trên, Nhất Hạ muốn tiếp tục đi lên, không nghĩ tới, ở một cửa hàng thời trang cao cấp, Nhất Hạ không ngờ lại thấy được Cổ Nhạc.
Thật là không thuận……
Nhất Hạ mày nhăn lại.
Cổ Nhạc đưa lưng về phía Nhất Hạ, cùng A Lộ nói chuyện.
A Lộ không có phát hiện y đang ở phía trước, Nhất Hạ cúi đầu làm bộ làm lơ, bước nhanh đi ngang qua.
Một đường thấp thỏm, không nghe được có người kêu mình, Nhất Hạ âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhất Hạ không biết, kỳ thật Cổ Nhạc đã nhận ra y đi tới.
Cổ Nhạc căn bản không nghĩ để ý đến y.
Cổ Nhạc thậm chí cảm thấy không muốn lên tiếng chào hỏi.
Bởi vì Nhất Hạ đối với hắn đã không còn tác dụng.
Lần trước đi chọc Nhất Hạ, hắn là vì kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thi Viêm, vì để có thể đặt một chân vào kế hoạch tân Las Vegas.
Sau lại muốn A Lộ đi mời Nhất Hạ, đó là bởi vì sự tình phát triển không tồi, hắn tâm tình rất tốt, mới muốn đưa một chút lợi lộc tới “công thần”Nhất Hạ.
Bất quá A Lộ không thể đem người tới, hắn bỏ qua cũng không tiếc nuối, liền cứ như vậy.
Cho nên, Cổ Nhạc thậm chí càng vui vì Nhất Hạ không có phát hiện ra hắn.
Bởi vì hắn lười đến xã giao.
Hắn cùng A Lộ nói chuyện, liếc mắt nhìn phương hướng Nhất Hạ rời đi một cái, hướng trong tiệm đi vào.
Cổ Nhạc không nghĩ tới, sau lại cùng A Lộ tại thời điểm đi xuống, lại gặp gỡ Nhất Hạ.
Di động Nhất Hạ sửa được rồi.
Tuy rằng vỏ ngoài có vết mẻ không chữa được, nhưng còn có thể dùng, cái này làm cho Nhất Hạ thật cao hứng.
Y muốn thử tay nghề, gọi điện thoại cho Thẩm Võ, Thẩm Võ muốn y đến một cửa hàng hỗ trợ đóng gói, Nhất Hạ vào bên trong, mua đầy đủ đồ muốn mua, trước khi đi quay người lại, chặt đứt trò chuyện y vừa lúc cùng Cổ Nhạc mặt đối mặt.
Cổ Nhạc nhìn thấy y, trong lòng có điểm khó chịu.
Hắn cảm thấy Nhất Hạ âm hồn không tan, cho rằng Nhất Hạ lúc này là muốn lại đây làm phiền hắn.
Hắn không kiên nhẫn thấy sắp sửa bị quấy rầy, quay mặt đi, chính là không nghĩ, Nhất Hạ rũ xuống mí mắt, thế nhưng làm bộ như không quen biết hắn lướt qua người hắn bỏ đi.
Cổ Nhạc nhấc mi mắt, hơi hơi có chút ngoài ý muốn.
Hắn xoay người nhìn về phía phương hướng Nhất Hạ vừa rời đi, Nhất Hạ rời đi, đầu cũng không quay lại, Cổ Nhạc bị lạnh nhạt như vậy, trong lòng có chút ngạc nhiên, có một tia gì đó khơi gợi trong lòng.