Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 165: Thần quang và ám

Ở thế giới hiện thực, thượng đế chưa mở mắt ra đã nói rằng: “Luci.”

Lucifiel bước nhanh đến.

Hắn nghe thấy thần dùng biểu tình lạnh nhạt nói rằng: “Ngô choáng đầu.”

Giây trước tức giận, giây sau bình tĩnh, thoạt nhìn là thần đã ở thời kì cuối tinh thần phân liệt. Suy nghĩ này chợt lóe rồi biến mất trong đầu Lucifiel, hoàn mỹ mà che giấu dưới đáy lòng, vài năm này gần gũi làm bạn với thần, hắn đã có thể khống chế tư duy đến tình trạng xuất thần nhập hóa.

Hai tay Lucifiel đặt bên thái dương thượng đế, nhẹ nhàng mát xa cho y, đầu ngón tay tuyết trắng cực kỳ giống tác phẩm nghệ thuật trưng bày tại thiên đường, tản ra vầng sáng.

Thượng đế như nguyện mà được Luci hầu hạ, mới vừa đấu đá với một mình khác xong, tinh thần có chút không phấn chấn cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Vừa mở mắt ra, thượng đế lại nhìn thấy bộ trường bào màu đen trên người mình, tựa như mặt hắc ám nói, tính chất quần áo rất tốt, không kém vải vóc thiên đường. Lucifiel cho rằng y sẽ thay, định lấy một bộ quần áo trong không gian trữ vật ra cống hiến cho thần.

“Thôi.”

Lời thượng đế nói phá vỡ dự đoán của Lucifiel.

Lucifiel kinh ngạc nói: “Thần muốn mặc bộ đồ đen này ư?”

Thượng đế đáp: “Tạm thời khoan dung y vài ngày, ngô không muốn nghe mặt hắc ám liên miên cằn nhằn oán giận ngô nữa.”

Lucifiel dùng thái độ không mang ác ý mà phán đoán, nhất định là hắc thượng đế đánh thua, nếu không thì tính tình thượng đế sẽ không chuyển biến nhanh như vậy.

Quang minh luôn cao hơn.

Lucifiel bất công mà đứng ở lập trường thượng đế để tán dương.

Ban ngày trôi qua trong lúc thượng đế nhắm mắt dưỡng thần, đến chạng vạng, hắc thượng đế uể oải nhìn Lucifiel một cái, không nhắc đến chuyện dắt thiên sứ ra ngoài tản bộ nữa.

Lucifiel thầm nghĩ: “Có vẻ bị đánh hơi thảm nhỉ.”

Hai vị thần tự mình nghỉ ngơi một ngày, giống như ngưng chiến, ngày hôm sau hắc thượng đế lại về trạng thái cố định, buổi tối tiếp tục dẫn dắt Lucifiel hiểu rõ thế giới. Nhìn trên việc hắc thượng đế giáo dục, Lucifiel chủ động nói rằng: “Thần, ngài có muốn để lại một pho tượng thần ở địa ngục hay không?”

Tương lai dù có biến mất, thì tượng thần cũng vĩnh viễn đại diện cho hắc thượng đế.

Sau khi có tượng thần, tín ngưỡng của ác ma liền có nơi gửi gắm, tín ngưỡng cũng có thể phân ra một phần, hội tụ trên tượng thần, giảm bớt hàng tồn bên phía hắc thánh trì ở đại thánh đường.

Hắc thượng đế mệt mỏi nói: “Bề ngoài của ngô được quy luật thế giới bảo hộ, sinh linh tài nghệ cao tới đâu cũng không cách nào điêu khắc ra tượng thần của ngô.”

Chung quy cũng phải để lại chút gì đó chứ…

Lucifiel động tâm tư, “Tượng thần không nhất định phải hoàn toàn khắc theo ngài, cũng có thể là vật đại diện của ngài.”

“Vật đại diện hả?” Hắc thượng đế bỗng nhiên hứng thú tăng vọt.

Tay thần linh tóc bạc điểm ở trên hư không một cái, lực hắc ám như thủy triều vọt tới, lực lượng hoá lỏng, tiếp đó tinh thể hóa, một pho tượng Lucifer trông rất sống động được sáng tạo ra. Pho tượng có chiều cao tương đương hắc thượng đế, diện mạo lây dính vài phần cao ngạo, lại thêm bề ngoài tương tự hắc ám, quả thực là hình thái tốt nhất của Lucifiel tại địa ngục.

Lucifiel thở dài: “… Ngài thật sự là yêu ta sâu sắc nhỉ.”

Hắc thượng đế đối chiếu Lucifiel với pho tượng, vừa lòng nói rằng: “Đại diện của ngô đương nhiên là ngươi, nhưng mà ngươi không tình nguyện sa đọa, ta phải lùi lại lựa chọn Lucifer thôi.”

Lucifiel mặc kệ hành vi đẩy mạnh tiêu thụ hắc ám của y.

Hắc thượng đế nói nói chốc lát, hứng thú giảm đi, “Ngươi không hài lòng sao?”

Lucifiel bình tĩnh, “Nếu ngài dùng hình tượng đọa thiên sứ của ta làm pho tượng, ta có thể khẳng định một chuyện, pho tượng ấy tồn tại không lâu lắm đâu.”

Thượng đế nhất định sẽ đập nát nó.

Hắc thượng đế ý thức được sự cố chấp của ông thần nào đó, làm cho pho tượng biến mất.

“Ngô không có thứ gì đặc biệt yêu thích cả ——” những thứ mà hắc thượng đế từng tiếp xúc trong lịch sử ngắn ngủi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, rất hiếm khi thích thứ gì, “Nhất định phải nói, thì có thể vào mắt ngô chỉ có quyển sách Sáng Thế của thượng đế đi.”

Thần khí bạn sinh của thần linh, ý nghĩa phi phàm.

Lucifiel căn cứ vào thái độ không phải mình là được, khuyên bảo: “Không bằng thần sáng tạo một quyển sách thuộc về ngài, khai mở lý trí và trí tuệ cho ác ma, mặc dù nó không phải sách Sáng Thế, trong mắt người đời cũng chính là sách Sáng Thế.”

Hắc thượng đế hỏi lại: “Ngươi không sợ ác ma mạnh lên, thiên sứ không cách nào ứng phó sao?”

Lucifiel nói ra lời đã từng nói khi làm thiên quốc phó quân.

“Ở trước mặt ta, ác ma chỉ có thể tránh lui.”

Ngay cả khi hắn đã từ chức, không còn thống lĩnh thiên đường, nhưng không có nghĩa là địa ngục có thể giương oai đến thiên đường, trước thần hậu, hắn là thiên sứ Lucifiel.

Hắc thượng đế thấy hắn một lòng bảo vệ thiên đường, sinh ra một chút thương hại với cái đám con nuôi thả của địa ngục. Nếu ác ma an phận thủ thường còn tốt, nếu như ỷ vào việc có y phù hộ liền đánh lên thiên đường, Lucifiel khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ.

“Thượng đế có sách Sáng Thế, thực hiện nghĩa vụ sáng thế.” Hắc thượng đế tự hỏi vật phẩm hình tượng tương lai đại diện cho mình, “Ngô là mặt phản diện của y, hẳn là thực hiện nghĩa vụ diệt thế… Không, diệt thế không phù hợp quan điểm của ngô, sách của ngô hẳn là sách Tận Thế.”

Lucifiel hỏi: “Có hàm nghĩa cụ thể gì không?”

Hắc thượng đế mở tay phải ra, thần lực cao cấp hơn rất nhiều so với lực hắc ám bắt đầu sáng tạo một quyển sách, trong miệng nói ra mục đích sáng tạo: “Sách Tận Thế, ghi lại tất cả những khả năng khiến thế giới suy yếu, cảnh báo người đời, không thể để cho thế giới lưu lạc đến ngày tận thế.”

Y không am hiểu sáng tạo đồ vật, chỉ am hiểu hủy diệt mà hắc ám quen thuộc nhất, nhưng y không hy vọng mang đến hủy diệt và tai nạn cho thế giới này.

Như vậy…

Đem hủy diệt biến thành bảo hộ đi.

Hắc ám thuần túy không mang đến bất cứ sinh cơ gì, y khát vọng trở thành thần sáng thế hắc ám… nhất định phải là một vị thần có thể khiến thế giới thừa nhận hắc ám, có năng lực chống cự hắc ám.

Một quyển sách có bề ngoài gần như tương tự sách Sáng Thế hiện ra.

Mang tên «Sách Tận Thế».

Hắc thượng đế vuốt ve bìa sách lạnh như băng, đưa sách cho Lucifiel, “Cái này xem như kế thừa của ngô ở thế giới này.”

Trong lòng Lucifiel nổi lên sự đau đớn nhàn nhạt.

Nguyện vọng sao?

Hắc thượng đế nhanh chóng đánh vỡ sự sầu não không có ý nghĩa của hắn, “Ngày hôm trước ngô đã muốn dung hợp với thượng đế, chỉ là y quá cố chấp, thế mà lại cự tuyệt xâm nhập giao lưu với ngô, chẳng lẽ ngô còn muốn chiếm hời của y hay sao chứ, uổng công lãng phí một phần ý tốt của ngô.”

Độ cong nơi khóe miệng Lucifiel cứng đờ, “Xâm nhập giao lưu… là ý gì?”

Hắc thượng đế ác liệt nói rằng: “Ngươi cảm thấy sao.”

Lucifiel: “…”

Luôn đề phòng không để hắc thượng đế chấm mυ'ŧ, ngàn phòng vạn phòng, phát hiện hắc thượng đế đảo mắt lại đi đào góc tường nhà hắn, tâm tình biến hóa như vậy há lại là một chữ phức tạp có thể hình dung.

Hắn cầm sách của hắc thượng đế, “Thần sẽ không đồng ý.”

Nếu như tùy tiện là có thể bị đẩy ngã, thượng đế đã sớm mở hậu cung luôn rồi, hắn cũng không có khả năng theo đuổi thượng đế lâu như vậy.

Điểm ấy Lucifiel vô cùng tin tưởng vững chắc.

“Ngươi chờ coi.”

Hắc thượng đế buông xuống một chút vướng bận cuối cùng đối với thế giới, cười nhạo một tiếng.

Để khiến Lucifiel hối hận, hắc thượng đế hùng hổ về cung điện, lẻn vào chỗ sâu trong biển tinh thần tìm kiếm bản thể của mình. Thượng đế dưới sự quấy rầy của y không phiền không chán, “Bây giờ là ban đêm, ngô đã hứa hẹn thời gian buổi tối của ngươi mà.”

Hắc thượng đế chế trụ bờ vai y, rước lấy đôi mắt vàng kim lạnh lùng nhìn chăm chú.

“Chúng ta dung hợp đi.”

“…”

Vẻ mặt chưa tỉnh ngủ của thượng đế mang biểu tình trì độn.

Hắc thượng đế hận người không tranh, “Ngươi đây là thái độ gì, tích cực một chút nào! Trước kia không phải ngươi cầu xin ngô dung hợp với ngươi sao?”

Thân ở vạn trượng dưới biển tinh thần, dòng nước vây quanh toàn thân, tràn đầy ấm áp và thoải mái, cơn buồn ngủ của thượng đế miễn cưỡng tiêu tán, đẩy tay mặt hắc ám ra, “Ngô không phải không tích cực, mà là ngươi tích cực quá mức, khiến ngô có chút kỳ quái.”

Đối phương là cái đức hạnh gì, thượng đế rõ hơn bất cứ ai.

Hắc thượng đế nói ra lời mà ngay cả mình cũng không tin: “Ngô không so đo ngày hôm trước ngươi đánh ngô, cái này xem như thù lao ngươi giúp ngô tiêu tan chấp niệm hắc ám là được.”

Thượng đế liếc mắt một cái, “À.”

Trong ngữ điệu thường thường không có gì lạ lộ ra vô hạn hoài nghi.

“Quang ám dung hợp cần mở rộng tâm linh, cùng chung lực lượng, không thể có bất cứ đề phòng gì, thái độ ngươi như vậy căn bản không hợp quy củ.” Hắc thượng đế quở trách đối phương, từ bi nói, “Ngô không muốn chờ đợi thêm nữa, thế giới cũng không chờ được quá lâu, ngô có một phương pháp có thể lập tức giải quyết vấn đề này.”

Mí mắt hhượng đế có chút có dấu hiệu khép lại, buồn ngủ.

Hắc thượng đế đau răng, “Ngươi có thể ôm một chút tín nhiệm với ngô không.”

Thượng đế nói rằng: “Không thể.”

Hắc thượng đế không màng tới y, ý thức còn đó là được rồi, “Linh hồn ngô tức là linh hồn ngươi, chỉ là thần niệm khác với ngươi, muốn quay về một thể có thể dùng phương thức tâm linh tương thông.”

Cơn buồn ngủ của thượng đế không cánh mà bay, quái dị nhìn mặt hắc ám.

Hắc thượng đế không phát hiện, giống như tìm được một trò chơi mới, vui vẻ nói: “Ngươi xem thế nào?”

Không ra làm sao.

Để làm đáp lại, thượng đế dùng cột nước phun trào dưới đáy biển ụp lên mặt y.

Hắc thượng đế bị đẩy ra khỏi mặt biển.

Hắc thượng đế ngồi trên ngự tọa hắc ám mồ hôi lạnh đầm đìa tỉnh lại, được một ánh mắt “quan tâm” của Lucifiel, “Thần, ngài ổn không?”

Hắc thượng đế không có buông tha, không ngừng cố gắng khiêu chiến chuyện này.

Lucifiel thực thức thời không hỏi thượng đế ban ngày, thượng đế khẳng định không hy vọng hắn biết mặt hắc ám của mình không có tiết tháo như vậy. Mấy ngày sau đó, lạc thú lớn nhất của Lucifiel, chính là đếm số lần hắc thượng đế bừng tỉnh, mức độ thiện cảm với thượng đế một đường tăng vọt.

Thần cự tuyệt mặt hắc ám.

Tuy rằng Lucifiel không nói, nhưng vẫn cảm thấy khoái trá.

Sau nửa tháng hắc thượng đế siêng năng quấy rầy bản thể, thượng đế không có biện pháp xem như hắc thượng đế lâm thời nổi điên nữa. Y đặt tay trên người hắc thượng đế, tóc bạc của hai người trôi nổi trên nước biển, màu bạc giống như cùng một thể.

Dưới hành động không có ý tốt của y, thượng đế nói ra lời thiên kinh địa nghĩa: “Mở rộng tâm linh, tiếp nhận hắc ám, ngô vẫn có thể.”

Tấm lòng thần cất chứa vạn vật, từ trước đến giờ chưa từng cất chứa hắc ám, cũng không có nghĩa là y sẽ không thức tỉnh, hôm nay y nhìn thẳng vào chuyện cũ, không còn bị quá khứ trói buộc.

“Ngô đã không còn ghét mặc đồ đen.”

“Tín ngưỡng của ác ma địa ngục, ngô nghe được, cũng cho sự đáp lại nhất định.”

“Cứ một vạn năm, ngô sẽ hạ giới đến địa ngục ở một đoạn thời gian, không chỉ ở Thủy Tinh thiên nữa, sau khi nghe những lời ngô nói, ngươi bằng lòng tin tưởng ngô không?”

Thượng đế nói ra kết quả mấy ngày nay y tự hỏi, mỗi câu đều là thành ý của y.

Hắc thượng đế nhìn y một lúc lâu, “Ngươi nói thật sao?”

Thượng đế nói rằng: “Ngô chưa bao giờ nói láo.”

Dưới lời nói đủ để ghi khắc vào lịch sử này, khuôn mặt hắc thượng đế lạnh lùng, thiếu đi sự tối tăm tích lũy quanh năm suốt tháng của hắc ám, “Vậy thì không thể tốt hơn…”

Thượng đế nhìn hắc thượng đế, không buồn không vui, “Cúi đầu.”

Hắc thượng đế giật mình, theo bản năng nghe mệnh lệnh của y mà cúi đầu.

Thượng đế ôm chầm một bản thân mình khác, một nụ hôn nhẹ đến cực điểm đậu trên trán hắc thượng đế, tại thế giới này, hôn trán có nghĩa là chúc phúc.

Chúc ngươi có thể an tâm biến mất.

Không còn vì hắc ám mà phức tạp, không còn vì du͙© vọиɠ mà đau khổ, không còn vì… không có tên, trở thành “hắc thượng đế” mà cảm thấy bi thương.

Hắc thượng đế hoảng hốt mỉm cười, bóng người như bọt biển tiêu tan. Thượng đế sinh ra từ trong quang minh, lúc đó quang minh giống như một vùng biển rộng mênh mông, thần sinh ra trong biển, mà hôm nay, hắc thượng đế cũng viên mãn chết đi “trong biển”.

Chết đi… giống như một vị thần…

Đây đại khái là chờ đợi bí ẩn nhất trong nội tâm mà chính y cũng không biết.

Tất cả lực lượng dũng mãnh đổ vào trong cơ thể thượng đế, thượng đế không có tỉ mỉ đi cảm nhận lực hắc ám ấy, nhìn theo từng giọt từng giọt hình ảnh khi hắc thượng đế rời đi.

Một luồng tóc bạc còn sót lại phiêu đãng bên tai thượng đế, hóa thành điểm sáng tiêu tán.

Đẹp đến mộng ảo.

Thượng đế nghỉ chân một khắc, xoay người rời đi.

Hồi lâu chờ đợi dường như chính là vì giờ phút này, quang ám cân bằng, thần sáng thế của thế giới sẽ không bao giờ quá phận thiên vị một trận doanh nào nữa.

Quy luật ở trên hư không ghi chép công tích của thần linh, lặng yên ẩn đi.

—— Thần quang và ám.

Hết chương 165