Lúc Samael ngàn chờ vạn chờ, Lucifiel rốt cuộc cũng đến. Đáng tiếc tới không đúng lúc, Samael đã cùng Gabriel ra ngoài giải sầu, hắn và thần liền ngồi ở chỗ bình thường Samael nghỉ ngơi.
Thượng đế nhìn phòng của tọa thiên sứ trưởng, nơi chốn xếp đặt chỉnh tề, nghiêm cẩn, trong không khí tản ra cảm giác lạnh băng giống như ngục giam.
“Không thuận mắt như chỗ Luci bố trí.”
Lucifiel kéo ngăn tủ của Samael ra, tìm được đạo cụ pha trà từ bên trong, nghe vậy mỉm cười, “Samael ở phương diện này cũng giống ngài, không chú trọng hưởng thụ, so với bỏ thêm đồ vật mềm mại thoải mái ở trong phòng, hắn càng tình nguyện đi bố trí ngục giam thiên sứ.”
Thượng đế hơi đổi mới thái độ với Samael, “Hắn rất tốt.”
Lucifiel đáp: “Ta cũng cảm thấy như vậy, hắn là thiên sứ đáng tin nhất thiên đường ngoại trừ Meta.”
“Ngươi không tính Michael vào ư?”
“Ngô thần đừng trêu ghẹo ta, tính cách Michael… chỉ có thời điểm mấu chốt là đáng tin, bình thường tùy tùy tiện tiện, lỗi nhỏ không ngừng.”
Lucifiel rót một tách trà nóng đặt ở trước mặt thượng đế, đóa hoa tinh xảo nở rộ trong nước trà, mùi hương thơm ngát, thư hoãn cảm xúc. Tách trà này giống như một tác phẩm nghệ thuật, chứ không phải đồ vật dùng để uống.
Thượng đế biết thiên sứ của y đa tài đa nghệ, vui vẻ uống một ngụm.
Sau đó, sắc mặt y thay đổi.
Lucifiel kinh ngạc một giây, lập tức đoạt tách của thượng đế qua, nếm thử một chút, hương vị nước trà biến chất truyền đến từ đầu lưỡi.
Lucifiel cắn răng, “Samael…”
Người kia, trà trong phòng đều là quá hạn!
Ta có khiến ngươi nghèo thành như vậy sao!
Thượng đế bình tĩnh dùng thần lực tinh lọc nước trà, bất cứ thứ gì trên đời này đều không có khả năng khiến y ăn đau bụng. Nhìn thấy Luci có chút nhăn nhó, thượng đế vẫy tay với hắn, Lucifiel đi qua, đầu ngón tay thượng đế điểm lên môi hắn, thần lực tinh thuần liền xóa đi chua chát trong miệng thiên sứ.
“Lần sau phải biết phân biệt đồ vật tốt xấu.”
“Vâng…”
Lucifiel trả lời thực vô lực, muốn phân biệt tốt xấu, thì phải hiểu sự khác nhau giữa tốt và xấu, hắn phải đi tiếp xúc những thứ thấp kém đó.
Thượng đế nghe thấy tiếng lòng, “Không cần như thế.”
“Ngươi không cần nếm thử những thứ thấp kém đó, chỉ cần nếm thử tất cả những thứ tốt đẹp của thiên đường là được. Luci, biết rõ tốt là như thế nào, thì xấu liền không có cách nào lừa dối ngươi.”
Thượng đế lấy nhỏ thấy lớn, chỉ đạo Lucifiel.
Có thể nói là thượng đế dùng giá trị quan của thần, để bồi dưỡng sí thiên sứ trưởng của mình, thế cho nên sự khác nhau giữa Lucifiel với thiên sứ khác càng lúc càng lớn.
Sau khi Lucifiel nghe xong, lấy ra thứ tốt hơn từ trong không gian trữ vật của mình, lại giúp thượng đế rót một tách trà nóng. Lần này tâm tình thượng đế không tồi uống xong, cùng Lucifiel tán gẫu chuyện ngục giam thiên sứ.
Lucifiel nghĩ đến những thiên sứ vi phạm lệnh cấm, trong lòng rục rịch, nếu lấy hành vi theo đuổi thần linh của hắn đến xem, thì hắn cũng vi phạm lệnh cấm.
“Thần, thật sự không thể sửa chữa quy tắc thiên sứ sao?”
“Không thể.”
“Vậy là ta cũng phải vào ngục giam đó.”
“…”
Gương mặt không đổi sắc của thượng đế co rút, không cách nào hiểu được vì sao Luci cứ túm lấy vấn đề này không bỏ.
Y không hạ mệnh lệnh, thiên đường ai dám nhốt Lucifiel!
Lucifiel vòng đến sau lưng thượng đế, hai tay vòng qua vai thần linh, dùng phương thức của mình thỉnh cầu thần linh thay đổi chủ ý.
“Thần, ngài có thể ân xá ta, cũng ân xá những thiên sứ khác một chút đi.”
“Thiên đường sẽ loạn.”
“Có ta ở đây, thiên đường sẽ không loạn.”
Con ngươi Lucifiel chăm chú nhìn mặt nghiêng của thượng đế, trong lòng hơi ngọt, nếu như có thể tiếp tục ở chung như vậy, hắn tình nguyện dùng bất cứ thứ gì để đổi.
Thượng đế cảm nhận được thiên sứ ôm mình, bình tĩnh nói rằng: “Luci, ngươi đối với ngô là tình cảm, nhưng rất nhiều thiên sứ sa đọa, là bởi vì du͙© vọиɠ, thứ đó có thể làm cho bọn họ hoàn toàn thay đổi.”
Lucifiel: “Có tình mới có thể có dục.”
Thượng đế có chút châm chọc, “không phải như thế, bọn họ chỉ là phục tùng du͙© vọиɠ thân thể, khát vọng phóng túng nhất thời mà thôi.”
Hoàn cảnh cấm dục dài lâu của thiên đường, khiến thiên sứ động tà niệm.
“Luci, ngươi không phải như thế.”
“Thần…”
“Ngô biết ngươi chỉ muốn làm bạn với ngô, chẳng sợ không có du͙© vọиɠ cũng có thể, tình cảm của ngươi với ngô thực sạch sẽ, ngô có thể phát hiện được.”
“Nếu ta có du͙© vọиɠ với thần thì sao?”
Lucifiel đánh bạo tiếp tục hỏi thăm.
Thượng đế không thích ứng hô hấp Luci phả vào bên gáy, liền đẩy mặt hắn dán bên cổ mình ra, lạnh lùng vô tình nói rằng: “Chịu đựng!”
Nụ cười của Lucifiel cứng ở trên mặt.
Trên điểm này ngài còn không thẳng thắn thành khẩn bằng mặt hắc ám đâu!
Bọn họ ở trong phòng nói chuyện với nhau, bên ngoài, sau khi Samael thỏa mãn suy nghĩ đi dạo phố của Gabriel, vội vàng trở về. Hetty thấy hắn trở về sớm như vậy, tiếc hận nói rằng: “Điện hạ, ngài nên nghỉ ngơi thật tốt một lần.”
Samael nói rằng: “Không có thời gian nghỉ ngơi, vừa rồi lúc ta không ở đây, Lucifiel điện hạ có tới tìm ta hay không?”
Hetty lắc đầu, “Không có.”
Samael lộ ra một chút thất vọng.
Hetty thấy thế, đề nghị: “Nếu điện hạ tìm sí thiên sứ trưởng đại nhân, không bằng đến Hằng Tinh thiên đi.”
So với ngồi chờ, còn không bằng trực tiếp đi gặp.
Samael khô cằn nói rằng: “Cái này không cần —— ”
Mình chờ điện hạ, coi như hợp tình hợp lý, nếu hắn chủ động chạy tới hỏi chuyện đó, cái loại cảm giác này rất xấu hổ.
Hắn nên nói thế nào?
Điện hạ, vì sao ngài và ngô thần yêu đương vụиɠ ŧяộʍ trong tiểu thánh đường?
Những lời này vừa nói ra, hắn chỉ sợ kết cục không tốt đẹp cỡ nào.
“Đúng rồi, Hetty.” Trước khi vào phòng nghỉ ngơi, Samael chợt nhớ tới một việc, “Ngươi thay ta chuẩn bị một ít trà lài mới, trà lài của ta hình như để đó mấy ngàn năm, hình như đều hư rồi.”
Hetty dở khóc dở cười.
Làm một phó quan ưu tú, nàng chỉ có thể nói: “Vâng, ta sẽ mua trà lài tốt nhất cho điện hạ.”
“Trà lài tốt nhất ở chỗ Meta, ngươi mua ở tiệm là được.” Samael cũng không bắt buộc, thuận miệng nhắc tới, liền đẩy cửa vào phòng.
Giây tiếp theo, Hetty dường như nghe một tiếng “cộp”.
“Điện hạ?”
Ngài ở trong phòng mình bị đυ.ng đầu hả?
Hetty đứng ở cửa rối rắm một khắc, quyết định không đi tổn thương lòng tự trọng của thủ trưởng, rời khỏi nơi làm việc của giám ngục trưởng. Nhưng mà nàng không biết, ở nơi cách một bức tường, lại là một loại không khí kỳ quái.
Samael đột nhiên quỳ xuống đất, đầu gối cũng đập đến run lên.
Âm thanh trước đó cũng vì vậy mà sinh ra.
Hắn vừa vào cửa, còn chưa nhìn kỹ, liền phát hiện trong phòng có hai vị vốn nên ở Hằng Tinh thiên và Thủy Tinh thiên.
Một vị vẻ mặt lạnh nhạt.
Một vị nụ cười nhẹ nhàng chậm chạp mà tao nhã.
Họ có thái độ hoàn toàn khác nhau, cố tình đều có thể khiến Samael nhũn chân. Kính sợ khắc vào trong bản năng, khiến Samael không chút do dự quỳ xuống hành lễ, bù lại chuyện phá vỡ việc hẹn hò của đối phương trước đó.
“Ngô thần, điện hạ.”
Hắn vừa nói xong, Lucifiel liền cười nói: “Ngươi hành lễ với thần là được, không cần hành đại lễ với ta.”
Samael đầu đầy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: các vị đều là cấp trên của ta!
Khác nhau chỉ ở chỗ thần là thủ trưởng của sí thiên sứ trưởng mà thôi.
Lúc này Lucifiel đứng ở phía sau thượng đế, một tay khoát lên ghế, một tay nhẹ nhàng đặt ở trên vai thượng đế, ngón trỏ quấn một lọn tóc bạc mềm mại của đối phương, động tác thân mật.
Chỉ riêng hình ảnh này, đã đủ để Samael tự chọt mù hai mắt.
Điện hạ, ngài đừng trắng trợn như vậy chứ!
“Samael, ý đồ ta đến, ngươi hẳn là biết đi.” Lucifiel thân thiết mỉm cười với Samael, da đầu Samael run lên, thấp giọng đáp: “Điện hạ, Samael tình nguyện xóa ký ức, giữ bí mật này.”
Thượng đế không có mở miệng, tùy ý Lucifiel và Samael nói chuyện với nhau, cuối cùng để Lucifiel quyết định kết quả.
Y không quá để ý loại chuyện này.
Dùng lời của sách Sáng Thế đến nói, trên đời này không có chuyện gì mà mất trí nhớ không thể giải quyết, nếu có, như vậy làm cho cả thế giới đều mất trí nhớ là được.
Lucifiel nói rằng: “Không, nếu ngươi bị xóa ký ức, đau đầu vẫn là ta.”
“Xin điện hạ chỉ rõ.” Samael rơi mồ hôi lạnh.
“Ngươi biết thân phận Yahveh, cho nên sẽ không phái thiên sứ đuổi bắt, cũng sẽ không tới chỗ của ta thỉnh cầu nghiêm trị Yahveh.”
Sau khi Lucifiel nói xong, ánh mắt như có thâm ý nhìn hắn, giống như đang nói: ngươi mất đi ký ức, chẳng phải ta sẽ bị ngươi phiền chết ư.
Samael không thể phản bác.
Thượng đế nghe xong, cũng cảm thấy rất có đạo lý, dù sao thì nếu Samael vấp phải trắc trở ở chỗ Luci, không chừng sẽ đến đại thánh đường tìm y. Y một chút cũng không muốn tự mình trừng phạt mình đâu, cho dù là lấy danh nghĩ thần trừng phạt “Yahveh”.
Mỗi lần “Yahveh” bị sí thiên sứ trách cứ, thượng đế đều cảm thấy mặt hắc ám của mình đang cười, sách Sáng Thế cũng ở trên đầu gối y cười đến phát run.
Ký ức nóng ruột.
Thượng đế định ra kết luận với việc này.
Lấy lại tinh thần, thượng đế phát hiện Luci và Samael đã nói xong, Samael hơi có vẻ đáng thương nhìn mình, tìm kiếm trợ giúp.
Thượng đế nghĩ nghĩ, “Samael, ngươi chỉ cần không nói ra là được.”
Samael lập tức thề, “Ngô thần, Samael tuyệt đối sẽ không lộ ra nửa câu về việc ngài và Lucifiel điện hạ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ!”
Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ?
Thượng đế lạnh lùng nói rằng: “Sai.”
Samael thật cẩn thận sửa lời, “Ta thề, sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì giữa ngài và điện hạ, nếu có thiên sứ khác phát hiện manh mối, ta cũng sẽ nghĩ hết thảy biện pháp giúp ngài và điện hạ che dấu.”
Bất luận Samael sửa như thế nào, biểu tình thượng đế cũng càng ngày càng lạnh.
Cuối cùng, Samael ngậm miệng.
Lucifiel buồn cười nhìn Samael chống đỡ gió lạnh, sống đến gian nan. Phát hiện Samael xin giúp đỡ với hắn, Lucifiel nói ra nguyên nhân: “Ta và thần cũng không có yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, ngươi hiểu lầm rồi.”
Trong mắt Samael hiện ra một tia sáng.
Là hiểu lầm!
Nói như vậy giữa điện hạ và thượng đế cũng không có tư tình?
Câu tiếp theo của Lucifiel, càng đánh hắn vào vực sâu, “Thần chỉ đồng ý ta theo đuổi, chưa đồng ý ta trở thành bạn lữ của y, cho nên ngươi dùng ‘yêu đương vụиɠ ŧяộʍ’ để hình dung ta và thần linh là nhận thức sai lầm.”
Thượng đế kinh ngạc nhìn về phía Luci, “Ngươi muốn trở thành bạn lữ của ngô ư?”
Lucifiel mệt tim.
Làm nửa ngày, ngài còn không biết mục tiêu của ta là cái gì sao?
Hết chương 126