Thiếu hai sí thiên sứ, Hằng Tinh thiên vẫn cứ an ổn vận chuyển.
Bất cứ chuyện gì cũng từ không quen biến thành quen, điểm này cho dù là Lucifiel và Metatron cũng không ngoại lệ. Nhưng mà sau khi xảy ra chuyện thay đổi phó quan, Metatron thường xuyên đến cung điện sí thiên sứ trưởng uống trà.
Nguyên nhân chỉ có một, hắn sợ Lucifiel điện hạ cô đơn.
Sinh hoạt trong hoàn cảnh được tôn kính, bình thường Metatron còn có đồng bạn là Beelzebub nói chuyện phiếm, một khi không còn Beelzebub, hắn phát hiện mình có chút không thể chịu đựng được cái loại cô độc nhè nhẹ quấn quanh ấy.
Metatron liên tưởng đến Lucifiel điện hạ, bởi vì địa vị Lucifiel điện hạ cao hơn hắn rất nhiều, thái độ với thiên sứ khác càng không hòa hợp, cho nên cảm giác cô độc kia chỉ càng đậm hơn. Mất đi Beelzebub, trong cung điện hắn còn có trí thiên sứ có thể cười nói với hắn, nhưng cung điện sí thiên sứ trưởng thì sao?
Chỉ sợ kiếm một thiên sứ dám nhìn thẳng sí thiên sứ trưởng cũng không có.
Nghĩ tới chuyện vô cùng có khả năng xảy ra đó, trong lòng trí thiên sứ trưởng dịu dàng cũng co rút một chút.
Đối với lo lắng của Metatron, sau khi Lucifiel biết được liền nhíu mày.
“Meta, ngươi suy nghĩ nhiều quá.”
“Chẳng lẽ điện hạ không cảm thấy Michael đi rồi, hoàn cảnh bỗng nhiên lạnh lẽo, làm thế nào cũng không thể biến trở về sao?” Trong hoa viên phía sau, Metatron dùng tâm tình của mình đến nêu ví dụ, “Từ khi Beelzebub đi rồi, ta bắt đầu hoài niệm chuyện trước kia của Beelzebub, bao gồm việc hắn vờ ngớ ngẩn trước mặt ngài như thế nào, sau đó trở về ngây ngô cười…”
Lucifiel không nhịn được cười, “Beelzebub rất thích như vậy, dạy mãi không sửa.”
Metatron thở dài: “Bao giờ mới sửa nổi.”
Nhất thời lệch đề tài, bọn họ liền thảo luận ưu khuyết điểm phó quan của nhau. Cuối cùng Lucifiel phát hiện một kết luận bi thương: Beelzebub quả nhiên càng bớt lo hơn Michael.
Metatron an ủi hắn, “Trải qua giáo huấn lần này, Michael khẳng định sẽ học tốt.”
Lucifiel từ chối cho ý kiến, “Hy vọng như thế.”
Không nhắc tới phó quan nữa, Metatron nhớ lại một việc khác, “Năm nay không thể để Gabriel đem thánh hoa đến thiên đường nữa, ta phát hiện trong phấn thánh hoa có hiệu quả kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm xúc, bất lợi với việc thiên sứ bình tâm tĩnh khí.”
“Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm xúc?” Lucifiel cảm thấy từ ngữ hắn ta nói đáng để truy cứu.
“Ừm.” Dưới ánh mắt hắn, Metatron có chút xấu hổ, thấp giọng nói ra đáp án, “Nếu ta không phân biệt sai, có một chút tác dụng thúc tình, nhưng mà các thiên sứ tuân thủ nghiêm ngặt cấm luật và quy tắc, cho nên sau khi ngửi được mùi hoa tối đa là cảm xúc phấn khởi hơn một ít, trước đây không có gây ra vấn đề gì lớn.”
Lucifiel như có điều suy nghĩ, “Lần này đã xảy ra chuyện sao?”
Metatron gật đầu, “Phải.”
Tình huống còn lại rất dễ dàng tưởng tượng được, Lucifiel cũng không có hỏi tiếp, đồng ý chuyện cấm thánh hoa lưu thông đến thiên đường.
Thời gian nhàn nhã nói chuyện phiếm có hạn, sau khi nghỉ trưa kết thúc Metatron liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà hắn ta mở miệng hẹn lần uống trà tiếp theo.
“Thiện trà của ta đã làm xong, nếu là điện hạ, tất nhiên có thể phẩm ra hương vị tốt nhất.”
“Được.”
Lucifiel nhìn theo hắn ta đi xa, sau đó tươi cười phai nhạt xuống.
Ở thiên đường, vĩnh viễn có thể gặp được các loại chuyện liên quan tới thất mỹ đức, trốn cũng trốn không thoát, “thiện trà” này cũng là một trong số đó. Dùng lời Metatron nói, thiện trà có mùi thơm ngát thế gian hiếm có, xử tử uống nó, sẽ được gột rửa, sinh linh có thân tâm càng thuần khiết uống nó, càng có thể phẩm vị ra hương thơm.
Trái lại, sinh linh không phù hợp với yêu cầu của thiện trà uống, thì sẽ cảm thấy hôi thối vô cùng.
Lucifiel không cho là mình sẽ uống được một ly nước cống bẩn, nhưng cũng không đánh giá quá cao đãi ngộ của mình.
Trong thất mỹ đức, trinh tiết quá quan trọng.
Lúc Lucifiel suy tư làm thế nào mới có thể cự tuyệt thiện trà, thời gian hội nghị thánh đường chậm rãi tới gần. Nửa năm nháy mắt đi qua, nhưng mà một đêm trước hội nghị thánh đường, Lucifiel đã bị thần linh triệu hồi.
Việc này rất ngạc nhiên, thượng đế rất ít khi triệu hồi hắn buổi tối.
Hắn đứng lên từ trên giường, thay đổi y phục, rất nhanh đến Thủy Tinh thiên yết kiến thần linh. Về phần mệnh lệnh không thể một mình đi gặp thượng đế vào buổi tối, Lucifiel không thể không để qua một bên, bởi vì vấn đề của thượng đế càng thêm quan trọng.
Thượng đế đυ.ng phải một phiền toái, quằn quại ba ngày ba đêm cũng không thể giải quyết.
“Luci, ngô phát hiện thánh quang hình như lúc linh lúc không.”
“Còn là trạng thái chớp lóe…”
“Luci, sao ngươi lại nhắm mắt.”
“Ngô thần…”
Lucifiel chảy ra nước mắt đau khổ.
Quá chói mắt!
Hoàn toàn không thể tưởng tượng một quả cầu thánh quang siêu sáng ở trước mặt, còn chợt lóe chợt lóe.
Ngự tọa, thần linh tóc bạc nghi hoặc nhìn thiên sứ của mình, phát hiện Luci thế mà lại khóc. Ngón tay y lau qua nước mắt ở khóe mắt Lucifiel, “Vì sao khóc, ngô khiến ngươi khổ sở sao?”
Đầu ngón tay hơi ấm phất đi cảm giác đau đớn trên mắt, Lucifiel hít sâu vào một hơi.
“Ngô thần, vấn đề chớp lóe thì nghĩ biện pháp sau, ngài có thể chỉnh độ sáng thánh quang thấp xuống một chút không?”
“Không được.”
“Hội nghị thánh đường ngày mai…”
“Giải quyết không được, cứ tạm thời như vậy.”
“Cám ơn ngài thông báo trước.”
Lucifiel đã có thể tưởng tượng ra biểu tình khϊếp sợ của nhóm đồng bạn vào ngày mai.
Thời gian một buổi tối, Lucifiel đều hao phí trên việc nghĩ biện pháp. Đề nghị hắn đưa ra cơ bản đều được thượng đế tiếp thu, nhưng mà tình huống thánh quang không ổn định vẫn cứ không cách nào thay đổi. Lucifiel nhịn không được đưa ra một đề nghị không phải là đề nghị: “Ngô thần, ngài có thể không dùng thánh quang, lấy hình dáng hình tượng xuất hiện không?”
Thượng đế một hơi phủ quyết, “Không được.”
Lucifiel tiếp tục tự hỏi những phương pháp khác, ngay cả phương pháp nhổ lông chim, để thượng đế rót thánh quang vào lông chim, cuối cùng hình thành l*иg bao phủ cũng nghĩ tới, đáng tiếc thượng đế không vừa lòng.
Thượng đế nhìn Luci không lộ ra một chút vẻ buồn ngủ, trong lòng rõ như gương.
Mọi chuyện Luci đều theo đuổi hoàn mỹ.
Ngay cả khi tinh lực đầy đủ, nhưng mà do đã quen với giấc ngủ, khẳng định giờ này Luci cũng đã mệt rã rời.
“Ra phía sau điện nghỉ ngơi.”
“A?” Tinh thần Lucifiel đột nhiên chấn động, chau mày, “Ngày mai là hội nghị thánh đường, ta ở chỗ này không tốt lắm, không bằng ta trở về nghỉ ngơi.”
Thượng đế nhắm mắt, lặp lại lần thứ hai, “Đi nghỉ ngơi.”
Lucifiel chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhưng mà thỏa hiệp như vậy, đáy lòng của hắn ít nhiều có chút ngọt ngào không thể gọi tên.
Nằm ở trên giường, Lucifiel cảm thấy lương tâm có chút bất an, bởi vì hắn chiếm lấy giường thượng đế, mà lúc này thượng đế còn ngồi trên ngự tọa lạnh như băng nghỉ ngơi. Tuy rằng hắn hiểu rõ đây là một sở thích của thần, nhưng mà ngự tọa thật sự không thoải mái như giường, trước đó hắn muốn trải thêm đệm mềm đẹp đẽ quý giá cho ngự tọa, đều bị thượng đế cự tuyệt!
Lý do là thần không thích cái loại vật chất hưởng thụ mềm nhũn này.
Nội tâm Lucifiel cũng quỳ mọp.
Ngày hôm sau, dưới lực lượng quang minh nồng đậm lại an tâm xung quanh, Lucifiel thiếu chút nữa ngủ quên.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh lý tốt dáng vẻ, đổi chính trang sí thiên sứ trưởng, tóc chải vuốt đơn giản, hắn lợi dụng tư thái tao nhã, thong dong chuẩn bị đi ra khỏi tẩm điện. Dù vậy, hắn vẫn phát hiện mình chậm một bước, Metatron đã tới đại điện đại thánh đường trước.
Lúc này Metatron hoàn toàn không có ý nghĩ đi thăm đại thánh đường mới, mà là cúi đầu, tóc vàng dán bên tai và hai má, hắn kính cẩn hữu lễ đứng ở phía dưới cầu thang ngự tọa.
Dưới cái nhìn của Lucifiel, đây thật sự là một lựa chọn thông minh.
Bởi vì thượng đế sáng quá.
Đại điện vốn đã quang huy sáng ngời, cơ mà ánh sáng đó so ra hoàn toàn kém thánh quang!
Không biết thánh quang sáng lên bao nhiêu lần lấy phương hướng ngự tọa phóng xạ ra bốn phía, không chỉ sáng, còn liên tục chớp lóe! Meta có thể một mình kiên trì dưới dạng ánh sáng này, thậm chí không có một chút ý kiến, việc này khiến Lucifiel cũng có chút kính nể.
Đúng lúc tầm mắt Meta hạ thấp, Lucifiel thu lại toàn bộ hơi thở, tâm hạch ngừng nhảy, lực quang minh gần bằng không, thân thể hắn giống như hòa vào không gian thần điện thần bí này, nếu không dùng mắt nhìn, căn bản không cách nào cảm giác được hắn tồn tại. Lucifiel lấy tốc độ nhẹ nhàng không thể tin được, đi đến sau lưng Meta.
Thượng đế ở trên ngự tọa an tĩnh nhìn nhất cử nhất động của Luci.
Trong đôi mắt vàng kim nổi lên hứng thú.
Bỗng chốc, thượng đế muốn phá hư phần an bình này, để Lucifiel sắp thành công lại bị bại lộ trước mắt Metatron, như vậy Metatron liền biết Luci là từ trong hậu điện của y đi ra.
Suy nghĩ không có ý tốt này vừa xuất hiện, ngón tay thượng đế run lên, áp chế suy nghĩ.
Là mặt hắc ám ảnh hưởng sao?
Trong lúc nhất thời thượng đế có chút phân không rõ đây là thú vui ác liệt của y, hay là ảnh hưởng mặt trái của mặt hắc ám. Thoát ly thần tính lạnh như băng và lý trí, tâm tình của y trở nên không dễ khống chế, ngẫu nhiên sẽ sinh ra một ít suy nghĩ kỳ quái.
Tựa như giờ khắc này, y nhìn thấy Lucifiel thành công vòng một vòng đi đến trước mặt y —
Thượng đế cảm thấy Luci thực đáng yêu.
Vì thế y mở miệng nói: “Luci, lần sau đừng ngủ quên.”
Trong tức khắc, tươi cười tao nhã của Lucifiel cứng đờ, ở sau lưng hắn, Metatron lộ ra biểu tình giật mình.
Dưới cái nhìn của Metatron, loại chuyện lười biếng và nướng giường tuyệt đối không thuộc về Lucifiel điện hạ, vậy ngủ quên là chuyện gì? Chẳng lẽ là hôm qua lượng công việc của Lucifiel điện hạ quá nhiều, dẫn đến quá mức mệt mỏi mà không cách nào rời giường?
Mặc kệ Metatron hoài nghi như thế nào, Lucifiel đều thành thành thật thật đứng trước mặt thượng đế, không làm động tác nhỏ gì nữa. Hắn dùng đôi mắt xanh lam tiếp thu khảo nghiệm nghiêm khắc của thánh quang, đáng tiếc còn chưa đỡ được một khắc, vành mắt của hắn đã đỏ một vòng, nước mắt ướt mi, con ngươi theo thánh quang chớp lóe mà co rút lại thành một đường dựng thẳng.
Hắn cực lực khắc chế xúc động muốn chớp mắt.
Trong lúc hắn gian nan thích ứng thánh quang, vài sí thiên sứ còn lại cũng lục tục tới.
Lúc này đây đại thánh đường chỉ hội tụ sáu sí thiên sứ, phân biệt là Lucifiel, Metatron, Samael, Asmodeus, Berial, Gabriel.
Vắng họp có Michael, Beelzebub, Yahveh.
Vốn dĩ Samael còn có chút đồng tình với Michael và Beelzebub không thể tới, nhưng mà vừa phát hiện cảnh tượng người người cảm thấy bất an trong đại thánh đường, hắn liền hiểu rõ cái gì gọi là có rảnh thương hại người khác, không bằng thương hại mình…
Tất cả sí thiên sứ cúi đầu đều sùng bái Lucifiel làm gương cho binh sĩ.
Chỉ có điện hạ mới dám trực diện thánh quang thôi!
Hết chương 79