Kiều Vân chợt nghe thấy tiếng chuông cửa dồn dập vang lên không ngừng, vừa cửa mở ra, Kiều Trạch liền giống như đầu xe lửa mà xông vào, ánh mắt cuồng loạn,nước mắt chảy ra trong hối hận, điên cuồng gào thét, kêu tên Tả Á, bóng dáng cao lớn giống như mất khống chế xông đi khắp nơi tìm kiếm Tả Á
Điền Văn Lệ từ phòng ngủ đi ra liền nhìn thấy Kiều Trạch, đối với anh, bà có oán hận, có giận dữ, tuy nhiên lại không thể phát tiết ra được.
Kiều Trạch điên cuồng tìm kiếm, cuối cùng vẫn không tìm được Tả Á đâu cả, đầu óc anh choáng váng, thân thể trở nên chết lặng, không thể nhìn thấy gì trước mắt, tai cũng nghe thấy gì cả, đầu óc ong ong, chỉ đau khổ nức nở mà gào to: "Tả Á ở đâu? Ở đâu?"
Không ai trả lời anh cả, có lẽ bởi vì anh đã đến gần ranh giới chuẩn bị sụp đổ cho nên anh không nghe thấy được bất kì âm thanh nào cả, bóng dáng cao lớn tràn đầy nỗi hoảng sợ men theo trí nhớ đi ra cửa, anh phải tìm Tả Á, phải tìm cô, phải tìm được cô.
Kiều Vân nhìn Kiều Trạch như vậy, sự tức giận trong lòng lại biến thành đau xót, Kiều Trạch đã hoàn toàn suy sụp rồi, anh còn ra ngoài tìm Tả Á kiểu gì đây.
Lời nói của ông chắc hẳn Kiều Trạch không nghe lọt, anh dường như đã trở nên điên loạn rồi. Kiều Vân nhìn Kiều Trạch đang đi ra phía cửa, dưới tình thế cấp bách, liền vung tay đấm lên mặt Kiều Trạch, đầu của Kiều Trạch liền nghiêng sang một bên, thân thể cũng theo đó mà ngã xuống.
Anh đã không còn chút hơi sức nào nữa rồi.
Thần kinh căng thẳng điên loạn cũng từ từ tỉnh táo lại, chỉ còn lại sự đau đớn khôn cùng, anh ngã ngồi ở đó, không chút sức lực, thân thể như bị rút cạn sức lực, uể oải tựa người vào cửa, giống như một đứa trẻ bất lực, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Vân, trong đôi mắt tràn đầy sự đau đớn cùng cực: "Anh hai.......Tả Á ở đâu? Em muốn gặp cô ấy......."
Anh muốn gặp cô, nhưng không phải anh muốn là được. Kiều Vân nói cho anh biết, Tả Á đã đi rồi, mang theo sinh mạng của mình đến một nơi không ai biết, còn sống hay đã chết, bọn họ cũng không thể nào biết được.
Trái tim của Kiều Trạch như bị ném vào hầm băng vạn năm, lạnh đến thấu xương, đau đến tê tâm liệt phế.
Lúc cô đau anh không biết, lúc cô rời đi anh không có ở đây, thậm chí anh cũng không biết, cô mắc căn bệnh này, cô luôn miệng nói yêu anh, chính là như vậy sao?
Kiều Trạch cố sức đứng dậy muốn rời khỏi đây, định đi tìm cô, cho dù cô ở đâu, đến nơi nào, anh nhất định phải tìm được cô.
Nhưng, chân anh lại không cách nào hoạt động được, đầu trở lên choáng váng, đau đớn cuốn lấy anh, trước mắt anh đột nhiên tối đen lại, thân thể cao lớn lại ngã vật xuống.
"Kiều Trạch!"
Kiều Vân và Điền Văn Lệ kêu lên chạy tới đỡ anh như không kịp, Tả Á bị bệnh, Tả Á rời đi, đối với anh chính là sự đả kích trí mạng.
Kiều Vân đỡ Kiều Trạch dậy chợt nhìn thấy trên áo sơmi của anh ướt đẫm một mảng máu, sao nó lại bị thương? Kiều Vân cả kinh, hô lên: "Mau gọi xe cứu thương!"
Kiều Trạch được đưa vào bệnh viện, đầu tiên người ta xử lý vết thương bị rách của anh, không ai biết được tại sao anh lại bị thương, cho dù có hỏi, đoán chừng anh cũng sẽ không nói.
Bác sĩ lại một lần nữa băng bó vết thương cho Kiều Trạch, nhưng Kiều Trạch vẫn hôn mê bất tỉnh.
Bởi vì vết thương và cũng bởi vì đả kích trí mạng kia, cả đêm Kiều Trạch sốt cao không giảm, hai mắt nhắm nghiền lại, nhưng vẫn luôn gọi tên Tả Á, trong cơn mê sảng luôn miệng nói xin lỗi cô.......
Kiều Vân ngồi bên giường bệnh của Kiều Trạch, ông chăm sóc Kiều Trạch từ nhỏ đến lớn, anh giống như con trai của ông vậy. Từ nhỏ Kiều Trạch tính tình đã mạnh mẽ, trầm mặc, lạnh nhạt, sau khi đi lính tính tình càng thêm cứng rắn, ngang ngược, kiên cường, cứng cỏi.
Khi bị tai nạn giao thông, phải phẫu thuật, nhưng anh không nháy mắt một cái, cũng không nhíu lông mày một lần. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bị bệnh, cũng chưa từng mềm yếu, chưa từng gục ngã, nhưng hôm nay Kiều Trạch lại trở nên yếu ớt như vậy, bất lực như vậy, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy.
Kiều Vân có chút lo lắng, lo lắng Kiều Trạch sẽ vì chuyện này mà suy sụp, không gượng dậy nổi. Nếu anh quan tâm Tả Á như vậy, tại sao lại làm bộ như không quan tâm, nếu đã quan tâm như vậy, mấy ngày nay tại sao lại không hề quan tâm đến Tả Á? Thậm chí Tả Á bị bệnh nặng như vậy, cũng không biết, chẳng lẽ anh lại ngày nào cũng không về nhà?
Cả một đêm Kiều Vân không ngủ, tinh thần có chút không được vững vàng nữa, ông đưa tay sờ trán Kiều Trạch, nhưng bàn tay lại chợt khựng lại giữa không trung, trái tim như bị dao cứa.
Trong nháy mắt hai mắt Kiều Vân chợt đỏ lên.......Mái tóc của Kiều Trạch trước đây đen bóng, nhưng mới chỉ trong một đêm đã bạc hơn phân nửa.
Kiều Vân thấy Kiều Trạch như vậy, cổ họng của ông như bị ai bóp nghẹn, ông dường như có thể cảm nhận được trong lòng Kiều Trạch đang đau đớn thế nào, hối hận đến mức nào, bất đắc dĩ đến cỡ nào. Vừa đau lòng cho cậu em trai này, vừa bất đắc dĩ, thở dài, rồi lắc đầu, mọi chuyện sao lại trờ nên như thế này.
"Cô ấy có nói gì không?"
Ngay lúc đó Kiều Trạch đột nhiên tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn Kiều Vân, đôi mắt đen như hóa thành tro tàn, giọng nói khàn khàn như những hạt cát.
Kiều Vân nhìn Kiều Trạch, chỉ trong một đêm mà tóc của anh trở nên bạc trắng, trái tim đau nhói từng cơn, cố đè nén nước mắt đang dâng lên trong hốc mắt, an ủi anh: "Con bé bảo chúng ta hãy chờ nó trở về, con bé nhất định sẽ trở lại.......Bây giờ cậu hãy lo tịnh dưỡng cho thật tốt đi, khỏe mạnh thì muốn làm cái gì cũng được, thân thể sụp đổ thì muốn làm gì cũng không làm được.”
Kiều Vân nói xong, Kiều Trạch không nói gì thêm nữa, nhắm nghiền hai mắt nhắm, hình như anh lại ngủ, Kiều Vân gọi mấy tiếng, nhưng Kiều Trạch không trả lời, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của anh, Kiều Trạch lại chợt nói mấy câu, là nói mơ.
Anh nói, cho dù cô ở đâu, chỉ cần anh quyết tâm đi tìm, thì nhất định sẽ tìm được cô, anh sẽ không để cho cô phải khóc một mình nữa, sẽ không để cho cô phải chịu đau đớn một mình nữa, nhưng, lần này anh lại không tìm được cô, lúc cô đau, lúc cô khóc, lúc cô khổ sở, anh đều không ở bên cạnh cô.
Kiều Trạch vận dụng tất cả các mối quan hệ cố gắng tìm nơi Tả Á đã đến, thậm chí tìm đến cả bạn của Huyền Chí Thương, nhưng không một ai biết được Huyền Chí Thương đã mang Tả Á đi đâu, chỉ cần có được một chút xíu đầu mối, Kiều Trạch đều chạy tới tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn đều trở về tay không.
Lần lượt hi vọng rồi lần lượt thất vọng đã khiến người đàn ông kiên cường này trở nên yếu đuối đến mức không chịu nổi một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Máy bay đã hạ cánh nhưng anh không về nhà. Nhà, không còn cô nữa, không còn hơi thở của cô, không còn bất kì đổ vật gì của cô, cô đã ra đi dứt khoát như vậy đấy, không để lại cho anh bất cứ thứ gì để hoài niệm về cô, không còn có cô, nhà đã không còn là nhà nữa rồi.
Kiều Trạch như người mất hồn đi đến khu nghỉ dưỡng trước kia, đi đến nơi Tả Á thích nhất, trong thời tiết buốt giá, nơi đây đã không còn biển hoa cô yêu thích nhất nữa, chỉ còn khuôn mặt tươi cười của cô trong những tấm hình treo trên tường.
Trái tim nhớ cô đến điên loạn, trái tim hối tiếc vì tính mạng mình không thể đổi lại sự khỏe mạnh cho cô.
Nhớ nhung là một loại bệnh không có cách nào chữa trị được, mà anh lại đang bị căn bệnh này quấn lấy, mà bản thân anh cũng không muốn thoát ra, chỉ mong cứ tiếp tục như vậy mà trầm luân chìm sâu xuống. Anh muốn nhìn thấy cô nhưng không cách nào tìm được cô, cảm giác đau đớn này không ngừng hành hạ anh, trái tim đau đến mức như bị khoét đi một miếng.
Bóng dáng cao lớn của Kiều Trạch thẫn thờ chậm chạp bước ra khỏi căn biệt thự, đi đến mảnh đất trồng hoa hướng dương.
Từng bước rồi từng bước anh đi đến những nơi đã từng in lại dấu chân của Tả Á, đến khi đi đến dưới tàng cây liền cành, trái tim anh không nhịn được mà nhớ Tả Á đến quay quắt.
Cô đã từng như một đứa trẻ con, trốn dưới tán cây này, bắt anh phải đi tìm, muốn thử xem anh có thể tìm thấy cô không.
Anh còn nhớ rất rõ lúc anh tìm được cô, khuôn mặt cô rất kích động và ngạc nhiên, như một đứa trẻ vậy.
"Sao anh có thể tìm được em vậy?"
"Giác quan thứ sáu!"
"Gạt người! Chắc chắn anh có dụng cụ gì đó."
.......
Kiều Trạch nhớ tới mỗi nụ cười của cô, từng vẻ mặt của cô, ngay cả tính tình trẻ con của cô nữa, anh cứ thế ngồi dưới tán cây, mặc cho gió lạnh thổi qua thân thể anh, trái tim cũng nhói đau, nước mắt làm mờ tầm mắt của anh.
Chợt một điểm sáng hấp dẫn tầm mắt của anh, anh vội đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt, cầm đồ vật đó lên. Là một chiếc bình thuỷ tinh nhỏ hình trái tim, phía trên dính đầy bùn đất, Kiều Trạch duỗi ra ngón tay ra lau sạch bùn đất trên bình, những ngôi sao bên trong liền lộ ra, đủ mọi màu sắc, giống như một bầu trời đầy sao.
Trái tim Kiều Trạch thoáng nghẹn lại, bàn tay khẽ run, trong đầu chợt thoáng qua cái gì đó, hình như anh đã từng thấy vật này ở nhà rồi, ở trong tay Tả Á, lúc đó anh không hề để ý đến, chỉ cho là thú tiêu khiển của phụ nữ thôi.
Kiều Trạch nhìn chung quanh thấy cách đó không xa, có một miếng đất hơi nhô lên, phía trên hình như có một cái hang chuột.
Kiều Trạch như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bật người dậy, đưa tay đào đất lên.
Đất lạnh như băng, lại rất cứng, không thể đào bằng tay không được, anh vội vàng bẻ một cành cây điên cuồng đào khối đất kia lên, cho đến khi những thứ được chôn xuống lộ ra trước mắt anh.
Đưa tay nhẹ nhàng phủi nhẹ lớp đất phía trên, nhẹ nhàng cẩn thẩn nâng chiếc bình thủy tinh hình trái tim kia lên, đặt ở một nơi sạch sẽ, trong bình là những ngôi sao đủ màu sắc, còn có một cái ly, cái ly rất quen thuộc, đang lẳng lặng nằm ở đó.
Đưa tay cầm cái ly lên, bên trong có một tờ giấy viết thư màu trắng, bàn tay Kiều Trạch run run mở nắp, lấy bức thư, mở ra, đọc từng chữ: Kiều Trạch, tại sao em lại yêu anh?
Tám chữ kia lại làm cho trái tim Kiều Trạch vỡ vụn.......Cô yêu anh, cô yêu anh, nhưng…nhưng anh lại tổn thương cô.
Cô yêu anh, sao lại có thể không cần đứa bé của hai người được chứ?......Thậm chí khi đó anh cũng không ở bên cạnh cô. Anh không thể nào quên được dáng vẻ cô đơn của cô ngồi một mình bên cửa sổ, mất hồn vừa ôm chai rượu vừa hút thuốc.
Đó không phải là cô buông thả, mà là bởi vì cô quá đau đớn, nỗi đau vì mất đi đứa bé, và chịu đựng sự lạnh nhạt của anh. Bởi vì anh, bởi vì nỗi đau anh mang lại, cô cần rượu, cô tìm đến khói thuốc.
Một câu "Kiều Trạch, tại sao em lại yêu anh" kia của Tả Á chứa đựng biết bao nỗi đau đớn, chứa đựng bao nhiêu tình cảm.
Một câu kia là thổ lộ, cũng là buông xuôi.
Cô hiểu trái tim của mình, nhưng cũng bởi vì hành vi của anh mà quyết định buông xuôi phần tình cảm mới vừa chớm nở này.
Nếu như không tái hôn, nếu như ly hôn, tổn thương, đau đớn, thống khổ biết đâu sẽ ít đi một chút, người Tả Á muốn nói đến chính là anh.
Cô sợ có một ngày cô chết đi sẽ làm anh khổ sở, cô không cách nào bỏ được anh, nhưng anh lại không hay biết gì cả.
Trái tim anh đau đớn kịch liệt, hối hận chỉ muốn bóp chết mình ngay tức khắc, khổ sở không thể giải toả được.
Thậm chí ngay cả một câu xin lỗi anh cũng không nói được, cũng không có cơ hội được nói ra. Anh muốn cô sống hạnh phúc, nhưng cuối cùng, người tổn thương cô sâu sắc nhất chính là anh, chính anh làm tổn thương người phụ nữ anh yêu, người phụ nữ duy nhất anh yêu trong suốt cuộc đời này.
"Tả Á.......!" Anh kêu tên cô, cả thân thể lẫn trái tim đều co rút đau đớn, thân thể anh vì đau đớn mà gập lại, rồi ngã vật xuống đất, khóc rống lên, nước mắt lành lạnh từ trong hốc mắt như nước vỡ đê không có cách nào kiềm chế được mà rơi xuống.
"Tả Á.......!" Anh bi thương gọi cô.
Sau lưng bức thư xuất hiện một dòng chữ: Tả Á, anh chỉ cho em ba năm, đến lúc đó nếu em không trở lại anh sẽ dùng cách khác để tìm em.
Anh gấp bức thư lại, đặt vào trong hộp, chôn xuống.
Đã lâu rồi Kiều Trạch không hề đoái hoài gì đến chuyện của công ty, hơn một tháng nay kể từ ngày Tả Á biến mất, anh trở nên chán nản, không có chút tinh thần nào, cả ngày chỉ nhốt mình bên trong căn phòng nhỏ của Tả Á, nơi này có đồ đạc của cô, có mùi hương của cô, có hơi thở của cô, mỗi ngày anh đều uống say khướt, dường như chỉ có như thế này, anh mới có thể sống tiếp được.
Kiều Vân sốt ruột, Điền Văn Lệ cũng sốt ruột, tất cả mọi người đều sốt ruột, nhưng không một ai có thể khơi lại được ý chí tiếp tục sống của Kiều Trạch, linh hồn của anh như đã theo Tả Á rời đi, chết rồi, chỉ còn lại một cái xác cùng làm bạn với rượu.
Nhưng, rượu cũng không thể khiến anh quên được khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tả Á khi nhìn thấy anh và Tình Văn ở cùng với nhau.
Rượu cũng không thể khiến anh quên dược ánh mắt đau đớn của Tả Á khi nhìn thấy Tình Văn ở trong căn nhà của hai người.
Rượu không thể để cho anh quên được lúc cô ngã bệnh, anh lại hoàn toàn không hay biết, để cô ở nhà một mình, chờ đợi một mình, một mình chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật, cô đơn một mình, một mình ở trong căn nhà trống rỗng.
Cả đêm say rượu, đến lúc trời sáng, Kiều Trạch cũng không tỉnh dậy, cửa căn nhà trọ nhỏ chợt bị người đẩy ra, đi vào, mà Kiều Trạch, người đang nằm trên ghế sofa, không hề để ý, nằm ở đó như người đã chết.
Từ Bân bước vào đưa tay đẩy Kiều Trạch một cái, gọi: "Anh Kiều, tỉnh lại đi."
Kiều Trạch không có phản ứng gì, chỉ không kiên nhẫn hất tay Từ Bân ra, Từ Bân có chút áy náy quay lại nhìn hai người một lớn một nhỏ vừa đi vào phòng cùng anh, cuối cùng anh đưa tay túm Kiều Trạch: "Lão đại, có người tìm anh, anh nên gặp họ, nếu không gặp nhất định anh sẽ phải hối hận."
Kiều Trạch bị Từ Bân không ngừng làm phiền, bộ dạng giận dữ, mày đẹp nhíu chặt, gương mặt lạnh lùng không chút nhiệt độ, đôi mắt đen mang theo một chút không kiên nhẫn, lạnh lùng quét qua hai người vừa tới.
Tầm mắt của anh rơi ngay vào một cậu nhóc đứng cạnh bàn trà. Anh nhìn cậu nhóc kia, đứa bé kia cũng nhìn anh, một đôi mắt to đen láy nhìn anh như nhìn thấy động vật quý hiếm.
Lòng Kiều Trạch như bị một vật bặng đánh vào, đứa nhỏ này sao lại quen thuộc như vậy? Dường như nó đã từng tồn tại trong đầu anh.
Tầm mắt Từ Bân cũng không ngừng đảo qua Kiều Trạch và đứa bé kia đang nhìn nhau, vẻ mặt nghi hoặc, còn có chút kích động, anh đặt mông ngồi xuống bên cạnh Kiều Trạch, vỗ vỗ vai anh: "Anh Kiều, anh có nhận ra rằng gương mặt tên nhóc này rất giống anh không?"
Kiều Trạch đẩy Từ Bân ra, khó nén được kích động trong lòng, vẻ mặt uể oải mất tinh thần trước đây cũng dần biến mất, anh vươn tay ôm lấy cậu nhóc, rút ngắn khoảng cách giữa anh và cậu nhóc lại, tay khẽ run, tiếng nói phát ra nhưng lại không có âm thanh nào, một lát sau, Kiều Trạch mới tìm lại được tiếng nói của mình: "Con.......tên là gì?"
Cậu nhóc nhíu nhíu mày, nhìn về phía người bên cạnh anh, rồi sau đó dùng thái độ rất kiên quyết dứt khoát nói với Kiều Trạch: "Viện trưởng nói, không thể nói cho người lạ biết tên của mình." Bộ dạng nhỏ bé này hoàn toàn giống với khí thế của Kiều Trạch, cho dù chú có đẹp trai, cũng không cho chú mặt mũi, cho dù chú có mái tóc trắng dễ nhìn, cũng không ngoan ngoãn khuất phục chú.
Người vẫn đứng bên cạnh tên nhóc vội lên tiếng: "Xin chào anh Kiều, tôi là viện trưởng cô nhi viện, nơi Tiểu Á từng làm công tác xã hội. Chẳng qua.......Nói thật, đứa nhỏ này thật sự rất giống anh Kiều." Nói xong lại ngồi xổm xuống, nói với tên nhóc: "Chào chú, nói cho chú ấy biết tên của con đi, đây là lễ phép, chú ấy không phải là người xấu."
Cậu nhóc nghe viện trưởng nói như vậy, lúc này mới đưa bàn tay nhỏ bé ra, tỏ vẻ hữu nghị, bộ dáng như một ông cụ non, còn nhỏ mà rất thông minh lanh lợi nói: "Chào chú, cháu tên là Tiểu Duyên."
Khuôn mặt lạnh nhạt của Kiều Trạch thoáng do động, kinh ngạc vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của Tiều Duyên, tựa như đang nắm lấy hi vọng của mình.
Tiểu Duyên, Tiểu Duyên, không phải chính là đứa bé mà Tả Á luôn muốn đến thăm sao? Kiều Trạch không nhịn được mà kéo Tiểu Duyên lại gần, tại sao khi thấy đứa bé này trái tim của anh lại có những cảm giác khó tả, cảm động, chua xót như vậy? Trong đầu anh lại chợt thoáng qua cái gì đó, đúng rồi, Tả Á đã từng cho anh xem album ảnh của Tiểu Bảo.
Đứa nhỏ trước mắt này không chỉ giống anh, mà còn giống với Tiểu Bảo lúc lớn. Tiểu Bảo! Tiểu Duyên có phải là Tiểu Bảo của anh không? Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay là kì tích xuất hiện? Trái tim chán nản, chết lặng của Kiều Trạch bấy lâu nay như được ánh sáng chiếu tới, anh ôm Tiểu Duyên thật chặt, không chịu buông tay.
Anh sợ đây là mơ, sợ là mơ.
Thì ra Tiểu Duyên bị chuyển đến Cô Nhi Viện của thành phố A là do Cô Nhi Viện trước kia nó ở bị đóng cửa, viện trưởng nghĩ đến tình cảm đặc biệt của Tả Á đối với Tiểu Duyên nên muốn đưa Tiểu Duyên đến gặp Tả Á. Đáng tiếc lại không liên lạc được với Tả Á, không thể làm gì khác đành tìm đến công ty của Kiều Trạch,
viện trưởng không hề hay biết Tả Á đã không còn ở thành phố A nữa rồi.
Sau khi làm phẫu thuật, thân thể của Tiểu Duyên đã tốt lên rất nhiều, hoàn toàn là một đứa trẻ khỏe mạnh khiến Kiều Trạch yên tâm rất nhiều, khỏe mạnh mới là quan trọng nhất, không phải sao? Mặc kệ Tiểu Duyên có phải là con của anh và Tả Á không, đứa trẻ này Kiều Trạch đã quyết định nuôi nó.
Kiều Trạch đột nhiên trở lại bình thường, Kiều Vân và Điền Văn Lệ đã vô cùng giật mình rồi, nhưng khi thấy Kiều Trạch mang Tiểu Duyên về, bọn họ lại càng thêm kinh hãi.
Nếu như nói Tiểu Duyên không phải là con của Kiều Trạch, Kiều Vân nguyện đâm vào mắt mình. Nếu như Tiểu Duyên không phải là con cùa Tả Á, thế thì Điền Văn Lệ cũng muốn như ông vậy.
"Quá giống, quá giống." Điền Văn Lệ ôm Tiểu Duyên, lệ nóng quanh tròng, nếu như đây thật là Tiểu Bảo đã bị mất tích trước đó, hôm nay trở về bên cạnh bọn họ thì thật tốt quá. Tả Á biết được nhất định sẽ rất vui mừng.
Kiều Trạch đứng bên cạnh nhìn Tiểu Duyên đến ngẩn người, gương mặt lạnh nhạt gầy gò của anh hiện lên bao cảm xúc phức tạp, Tiểu Duyên là Tiểu Bảo của anh, anh tin chắc, anh hi vọng, đáy lòng như một dây cung bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhẹ nhàng mà cảm động.
Kiều Vân cảm thấy Tiểu Duyên chính là phiên bản thu nhỏ của Kiều Trạch, mà Điền Văn Lệ lại cảm thấy giống Tả Á hơn. Hai người tranh luận không nghỉ, ngày hôm sau còn gọi mọi người đến để phân giải. Cuối cùng người nhà Tả Á cảm thấy Tiểu Duyên giống Tả Á, còn bên nhà Kiều Vân, bao gồm Mạch Tử và mẹ Mạch Tử lại cảm thấy đứa bé giống Kiều Trạch hơn.
Điền Văn Lệ còn không ngừng lấy ảnh Tả Á khi còn bé ra so sánh, còn Kiều Vân cũng lấy ảnh Kiều Trạch khi còn bé ra.
Nhìn mấy tấm ảnh lúc nhỏ của Kiều Trạch liền cảm thấy Tiểu Duyên chính là phiên bản thu nhỏ của Kiều Trạch, lúc nhìn ảnh Tả Á, lại cảm thấy thằng bé rất giống Tả Á. Điều này càng khiến bọn họ càng thêm chắc chắn vào suy nghĩ của mình, Tiểu Duyên chính là con của Kiều Trạch và Tả Á!
Có lẽ trẻ con vẫn luôn rất vô tư, mặc cho người lớn hai nhà kích động, Tiểu Duyên nằm trên giường lớn an tĩnh ngủ thϊếp đi.
Mọi người vẫn không ngừng tranh luận Tiểu Duyên giống ai. Mà Kiều Trạch lại ngồi xuống bên cạnh Tiểu Duyên, đôi mắt đen không chớp mắt nhìn thằng bé. Tiểu Duyên là đứa con đã mất của anh và Tả Á sao? Tuổi của nó và Tiểu Bảo cũng sêm nhau, là con trai của anh, đúng, là con trai của anh và Tả Á, mỗi lần nhìn thấy Tiểu Duyên, anh đều tự nói với mình như vậy.
Mạch Tử đặc biệt đi máy bay bay tới, nhìn Kiều Trạch tiều tuỵ, gầy đi rất nhiều, cô hỏi: "Cậu, cậu tính nhận nuôi Tiểu Duyên à?"
Điền Văn Lệ nói: "Tiểu Duyên chính là con cháu nhà chúng ta, sao lại cần phải nhận nuôi, Tiểu Duyên.......là do Tiểu Á sinh ra......." Điền Văn Lệ lại nhớ tới Tả Á, không biết cô sống chết thế nào, hốc mắt liền đỏ lên, không nhịn được mà lại khóc lên.
Mạch Tử nghĩ tới Tả Á, lòng cũng cảm thấy buồn bã, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Con có cách rồi, mọi người không cần phải tranh luận nữa, chúng ta mang Tiểu Duyên làm giám định ADN không phải tốt hơn sao, như vậy không cần phải nhận nuôi, cũng chứng minh được đứa bé là máu mủ của nhà chúng ta, chính thức nhận lại, cũng không phải dùng đến thân phận con nuôi mà chính là con ruột."
Ý kiến của Mạch Tử nhận được sự đồng ý của mọi người, đến ngày đưa Tiểu Duyên đi giám định, mọi người trong nhà đều đi theo, viện trưởng cũng đi cùng, ai cũng cảm thấy đây là sự trùng hợp đến không thể tin được, nếu như Tiểu Duyên chính là con của Tả Á thì tất cả mọi chuyện dường như đã được định trước.
Tất cả mọi người nóng lòng mong đợi kết quả. Bọn họ nóng lòng muốn biết, đứa nhỏ này có phải là Tiểu Bảo hay không, có phải là đứa con đã mất của Tả Á không.
Tám ngày chờ đợi dài đằng đẵng, đến ngày có kết quả, tất cả mọi người đều khóc, kết quả giám định là Tiểu Duyên thật sự là con trai của Tả Á và Kiều Trạch, là đứa con mà Tả Á nhớ nhung đến đứt gan đứt ruột, chính là Tiểu Bảo đã bị bắt cóc đi, chính là đứa nhỏ đã phải trải qua nhiều trắc trở.
Thời khắc Kiều Trạch nhận được kết quả này, chỉ cảm thấy, trên đời này thật sự có kỳ tích, cảm thấy trái tim như được chất đầy bông gòn, trở nên mềm mại vô cùng, vui sướиɠ vô cùng cũng đau đớn vô cùng.
Kiều Trạch ôm Tiểu Duyên thật chặt vào trong ngực, ôm lấy đứa con tưởng nha đã mất lại tìm lại được của anh, nỗi đau xót từ trong ngực lan dần ra.
Hốc mắt ngân ngấn nước, Tả Á, Tả Á, em biết không, con của chúng ta, Tiều Bảo của chúng ta đã trở về rồi, nó còn sống, nó chính là Tiểu Duyên, chính là đứa bé em cứu giúp, là đứa bé đã gọi em là mẹ, nó là con của chúng ta, em nghe chưa?
Viện trưởng thấy được kết quả như thế cũng lệ nóng quanh tròng,
Tả Á là một cô gái lương thiện, tốt bụng, cuối cùng cũng đã nhận được hồi đáp tốt đẹp, nếu như không phải cô là người lương thiện, giúp đỡ những đứa trẻ khó khăn, vậy thì Tiểu Bảo cũng sẽ không thể xuất hiện ở nơi này. Chỉ tiếc là hiện tại cô không thể nào biết được, Tiểu Bảo vẫn còn sống, Tiểu Bảo chính là Tiểu Duyên.
Viện trưởng đứng bên cạnh Tiểu Bảo nói: "Tiểu Duyên, gọi ba đi, chú ấy là ba của con đí, con.......không phải con từng hỏi ba mẹ của con là ai, ở đâu sao......."
Tiểu Duyên nhìn Kiều Trạch, trên khuôn mặt giống Kiều Trạch như đúc hiện lên chút nghi ngờ, người lớn không sao hiểu được cảm xúc của cậu lúc này được.
Dáng người nhỏ bé, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, trong đôi mắt to vẫn mang nét ngây thơ khó hiểu, trong thâm tâm cậu biết, bạn bè của cậu trong cô nhi viện đều không có cha mẹ, không đúng, không phải là không có, mà là mất đi ba mẹ.
Nhưng mà cậu đột nhiên lại có ba, hơn nữa lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu, một người đàn ông lạnh lùng, một người đàn ông rất cao lớn, một người đàn ông đẹp trai tóc trắng, là ba của cậu sao? Vậy mẹ của cậu ở đâu?
Sau khi có kết quả, viện trưởng liền rời đi, Tiểu Tuyên theo người thân của cậu về nhà, dọc theo đường đi, cậu nhóc không nói một câu nào, Tiểu Duyên mới ba tuồi, nhưng đã có suy nghĩ riêng của mình.
Người lớn không hiểu được tâm tư của Tiểu Duyên, nhìn cậu trầm mặc không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lại mang vẻ lạnh lùng không khỏi lo lắng, muốn chọc cho cậu vui, nhưng cậu lại chỉ nhắm mắt, nằm trong ngực Kiều Trạch, giả bộ ngủ, cho dù cậu chỉ là một đứa trẻ, nhưng cậu cũng có rất nhiều việc cần suy nghĩ.
Về đến nhà, một lần nữa Tiểu Duyên được nghe giới thiệu, ba của cậu, còn có bà ngoại, ông ngoại, ừ, không đúng, là hai ông ngoại, cũng không đúng, một người trong đó là ông ngoại tại sao lại là anh hai của ba, cậu không nghĩ ra, không sao hiểu được.
Nhưng, tất cả mọi người đều rất yêu thương cậu, chỉ hận không thể đem hết những thứ tốt nhất cho cậu, nhiệt tình đến mứ khiến cậu không phản ứng lại kịp, nhưng, mẹ đâu? Tại sao lại không xuất hiện? Có phải là vì mẹ không thích cậu không? Tại sao mọi người lại vừa khóc vừa cười, khi nhắc tới mẹ tất cả mọi người dường như rất đau lòng, bà ngoại đang khóc, nhưng khi nhìn thấy cậu lại sẽ cười.
Đến tối, sau một ngày vô cùng kích động, cuối cùng mọi người cũng giải tán, về nhà mình nghỉ ngơi, Kiều Trạch và Tiểu Duyên ngủ cùng một phòng.
Nói thật, Kiều Trạch không biết phải ở cùng với một đứa trẻ thế nào. Mặc dù đứa trẻ này là con của anh và Tả Á, nhưng đã ba năm, anh vắng mặt trong quá trình trưởng thành của thằng bé ba năm, sự đau lòng và áy náy đầy ắp trong lòng khiến anh không biết đối mặt với con mình thế nào, không biết phải bắt đầu quan hệ với Tiểu Duyên ra sao. Kiều Trạch có chút lúng túng, có chút vụng về. Anh nhận ra được thằng bé dường như có chút trầm mặc, có chút không vui, có lẽ là do nó chưa thể thích nghi với cuộc sống mới này ngay lập tức được.
Kiều Trạch cầm một con gấu bông, thân thể cao lớn ngồi xuống giường, đặt con gấu bông vào trong lòng Tiểu Duyên, cậu nhóc nằm ở đó, đôi mắt to tròn vo nhìn anh, cặp mắt kia, chuyển động, cực kỳ giống Tả Á.
Anh đã từng tưởng tượng vô số lần, Tiểu Bảo trở về bên bọn họ, ảo tưởng về một nhà ba người hạnh phúc. Nhưng, không ngờ, Tiểu Bảo trở về, lại mất đi Tả Á, tại sao bọn họ không thể hạnh phúc ở bên nhau, là tại anh, đều là lỗi của anh.
"Chú thật sự là ba của cháu sao?" Giọng nói non nớt của Tiểu Duyên mang theo sự khó hiểu.
"Đương nhiên là thật!" Kiều Trạch cố gắng để cho giọng nói của mình không quá cứng nhắc, không quá lạnh lùng.
Tiểu Duyên có chút nghi ngờ nhìn Kiều Trạch: "Tại sao trước kia Tiều Duyên không có ba?"
Lòng Kiều Trạch vô cùng khó chịu, Tiểu Duyên đang hỏi anh, tại sao trước đây anh lại không ở cùng nó, anh suy nghĩ hồi lâu xem phải giải thích thế nào cậu nhóc mới có thể hiểu được ý tứ của anh, mới nói: "Chuyện này.......rất phức tạp, con chỉ cần biết, mẹ và ba không phải không cần Tiểu Bảo, ba và mẹ vẫn luôn đi tìm Tiểu Bảo. Còn tại sao Tiểu Bảo bị lạc, đợi con lớn lên ba sẽ nói cho con biết."
Tiểu Duyên gật đầu, ý của ba cậu đã hiểu, nhất định là bọn họ không cẩn thận mới làm lạc cậu. Người lớn thường rất hay ném đồ đi, ngay cả con cũng mang ném đi nữa, thật là khiến cho trẻ con các cậu lo lắng mà.
Mắt chớp chớp tràn đầy sự chờ đợi, lại có chút mất mát hỏi: "Tại sao Tiểu Duyên không nhìn thấy mẹ?"
Trái tim lại Kiều Trạch đau nhói, cố gắng giải thích: " Mẹ Tiểu Duyên.......bị bệnh, cho nên phải đến một nơi rất xa để chữa bệnh, mọi người đều đang đợi cô ấy trở về."
Sắc mặt Tiểu Duyên có chút buồn bã, nhớ tới lúc mình bị bệnh, vẻ mặt chân thành nói: "Tiểu Duyên cũng muốn chờ mẹ trở về."
Kiều Trạch mỉm cười, đưa tay sờ đầu Tiểu Duyên: "Chúng ta cùng nhau chờ mẹ trở về."
Ba năm sau.
Một lần đợi, chính là ba năm, Tiểu Duyên đã được sáu tuổi rồi.
Tiểu Duyên là bảo bối trong nhà, Kiều Trạch lại vô cùng trân trọng đứa con tưởng đã mất lại tìm được này, cho dù phải chịu nhiều đau đớn, nhiều nỗi bi thương hơn nữa, anh cũng cố đè nén xuống. Lúc Tiểu Duyên mới vừa trở về thằng nhóc không chịu gọi anh là ba, có lẽ nó cần thêm thời gian để chấp nhận. Lúc anh bận rộn việc công ty cũng sẽ mang Tiểu Duyên theo, không, phải là gọi Lạc Kỳ, anh cho đặt tên cho Tiểu Duyên là Lạc Kỳ, Kiều Lạc Kỳ.
Cậu nhóc rất thông minh, càng lớn càng có khuôn có dạng, trở thành một cậu nhóc thông mình, nghiêm nghị, lạnh lùng, nhưng cũng rất nghịch ngợm, dùng trí thông minh của cậu giúp ba cậu xua đuổi không ít những người phụ nữ có ý đồ xấu. Còn Kiều Trạch thì yêu thương Lạc Kỳ đến tận xương tủy.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, con trai cũng ngày từng ngày lớn lên, Kiều Trạch vẫn nhớ như in ngày Lạc Kỳ gọi anh là ba, khi đó trái tim anh vô cùng vui sướиɠ cũng hết sức xót xa.
Đó là ba năm trước đây, đột nhiên cả nhà không tìm thấy Lạc Kỳ đâu cả, anh lại một lần nữa ném trải mùi vị của sự sợ hãi. Dò hỏi khắp nơi mới biết có một đứa bé đi lên xe buýt một mình, Kiều Trạch vội liên lạc với công ty xe buýt, từ đó mới tìm được Lạc Kỳ, cậu đã đến nơi hiến tuỷ.
Cậu chỉ mới có ba tuổi mà cái gì cũng biết, bọn họ cứ cho rằng đứa bé ba tuổi không hiểu gì, nhưng kỳ thật cậu lại luôn ghi nhớ tất cả mọi thứ.
Cũng không biết do đâu cậu biết được Tả Á bị bệnh bạch cầu, biết Tả Á cần phải có tuỷ sống, chỉ biết lúc anh chạy tới đó liền nghe thấy Lạc Kỳ dùng giọng nói non nớt của mình nói: "Mẹ của cháu bị bệnh bạch cầu, cháu muốn cứu mẹ, nhưng.......cháu không biết mẹ đang ở đâu."
Trái tim của anh đau như bị dao cứa, vội chạy tới ôm Lạc Kỳ vào trong ngực, hai ba con ôm nhau thật chặt, anh không nhịn được mà rơi nước mắt: "Con của ba!"
Giọng nói non nớt nhưng lại rất kiên định của Lạc Kỳ đột nhiên vang lên bên tai anh: "Ba, Lạc Kỳ muốn cứu mẹ!"
Lạc Kỳ trưởng thành sớm khiến cho anh rất đau lòng, đó là lần đầu tiên Lạc Lỳ gọi anh là ba, kể từ ngày đó, anh hoàn toàn tỉnh táo lại, không uống rượu cả ngày nữa, không chán chường nữa, không bất ổn nữa, anh cứ thế mà từ từ tỉnh lại, cố gắng làm một người cha tốt, không để cho mình biến thành một con ma men.
Vì muốn cứu mẹ, Lạc Kỳ đã ghi danh, chuẩn bị hiến tủy, nhưng, vẫn không có ai tìm đến bọn họ xin tủy, có lẽ là vì không phù hợp.......có lẽ vì.......Kiều Trạch không dám nghĩ tới.
Kiều Trạch đứng dưới tán cây, bóng dáng cao lớn gầy gò, một người một cây, lộ ra vẻ thê lương, đôi mắt đen của anh nhìn biển hoa hướng dương xinh đẹp, cả một biển vàng, đẹp đẽ vô cùng. Thời gian trôi qua, hoa vẫn nở như cũ, nhưng Tả Á.......lại vẫn chưa trở về.
Anh đã tìm kiếm cô trong tuyệt vọng, cả trái tim và thân thể đều quá sức mệt mỏi rồi. Tả Á không bao giờ trở về nữa sao? Ôm lấy một tia hi vọng, nhưng theo thời gian lại dần biến thành tuyệt vọng, khiến cho anh không thể nào gắng gượng được nữa, muốn gục xuống, muốn dùng một cách khác để có thể gặp cô, anh nghĩ đến casic chết, chết rồi có thể được ở bên cô không.......?
Một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay anh, anh cúi đầu nhìn, là con trai bảo bối của anh, con trai chính là sức mạnh để anh tiếp tục chống đỡ. Chậu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng cặp mắt đen to tròn kia nhìn anh: "Ba, ba đang nhớ tới mẹ sao?"
"Lạc Kỳ!" Kiều Trạch khom lưng bế con trai lên, Lạc Kỳ là cái tên anh và Tả Á nghĩ ra, chờ sau khi tìm được Tiểu Bảo sẽ đặt cho Tiểu Bảo cái tên này, Lạc Kỳ, Kiều Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ vòng tay ôm cổ Kiều Trạch, nhìn ánh mắt của Kiều Trạch, cậu biết ba cậu đang rất đau lòng, hai mắt ba đỏ ngầu, chắc chắn là ba đang nhớ mẹ. Mỗi lần nghĩ về mẹ, ba sẽ uống rượu, sẽ biến mất, sau này cậu mới biết được, ba biến mất vài ngày là để tới nơi này. Sau đó cậu và ba cùng đến đây, cậu không muốn một mình ba chịu khổ sở, không muốn nhìn thấy bóng lưng cô đơn của ba, cậu muốn cùng ba nhớ mẹ, chờ mẹ trở về.
Ba rất tuấn tú, cũng rất đặc biệt, bởi vì, tóc ba màu trắng, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến sự đẹp trai của ba, cũng càng làm thêm vẻ cá tính, giống như những nhân vật nam lạnh lùng trên TV đó.
Cậu hỏi bà ngoại và ông ngoại, tại sao tóc ba lại màu trắng, ông ngoại nói, bởi vì ba đã phải chịu một đả kích rất lớn. Đả kích đó, là mẹ sao? Bởi vì, mẹ bị bệnh, hơn nữa.......có thể mẹ sẽ không về được nữa, trong lòng Lạc Kỳ cũng có chút khó chịu, mẹ có biết cậu và ba vẫn đang đợi mẹ không?
Lạc Kỳ và Kiều Trạch vẫn ở đến ở một ngày rồi mới về nhà. Nhà, đã từng có Tả Á, Tả Á đã từng ở trong căn nhà này, nhưng hiện tại chỉ có Kiều Trạch và Lạc Kỳ. Hai ba con trông coi căn nhà này chờ Tả Á trở về.
Ban đêm, Lạc Kỳ gối lên cánh tay Kiều Trạch, nghe anh kể chuyện quân sự rồi mới đi ngủ. Kiều Trạch đắp chăn cho Lạc Kỳ, nhưng không ngủ được, đứng dậy xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, đi lên lầu, nằm trên ghế sofa, nhìn cặp ly trên bàn, cả đêm không chợp mắt, chỉ có khói cùng anh, cho đến khi trời sáng.......
Kiều Trạch nói muốn đi ra ngoài, cho nên đưa Lạc Kỳ đến chỗ Kiều Vân, ban ngày Lạc Kỳ đều đến ở cùng Điền Văn Lệ và Kiều Vân, cho tới bây giờ cậu mới hiểu được, ba cưới con gái của bà ngoại, mà ông ngoại không phải ba của mẹ, mà là anh hai của ba, như vậy ông ngoại cũng là bác trai, bà ngoại cũng là bác gái. Quan hệ có chút phức tạp, cũng may cậu rất thông minh, phân biệt được rất rõ ràng, cho nên không khỏi có chút đắc ý.
Nhưng mà, cậu có chút không hiểu được lời nói của ba lúc sáng, ba nói, lúc ba không có ở đây phải nghe lời ông ngoại và bà ngoại, phải kiên cường, phải độc lập, phải là một nam tử hán. Lúc xuống xe, ba còn ôm cậu rất lâu, còn nói xin lỗi cậu, nói cậu nhất định phải tha thứ cho ba.
Không phải ba chỉ đi công tác thôi sao? Tại sao lại nói những lời như thế? Giống như ba đi không quay lại nữa vậy. Tại sao lại nói xin lỗi cậu, nói cậu nhất định phải tha thứ cho ba?
" Lạc Kỳ, đánh cờ với bác nào."
Lạc Kỳ đang xem ti vi với bà ngoại, xem chương trình thế giới động vật, nhưng chợt nhớ tới những lời ba nói, cậu không muốn xem nữa. Nghe ông ngoại gọi cậu, cậu liền quay lại nhìn bà ngoại, mỗi lần ông ngoại xưng là bác, mặt bà ngoại đều đen lại.
Điền Văn Lệ vỗ vỗ vai Lạc Kỳ: "Đi đi, gϊếŧ ông ngoại không chừa mảnh giáp cho bà."
"Tuân lệnh!" Lạc Kỳ đứng dậy chào, chào theo đúng nghi thức quân đội, đây là Kiều Trạch dạy cho cậu. Chọc cho Điền Văn Lệ cười xong, Kiều Vân cũng là rất thích thú, Lạc Kỳ đặt quân cờ xuống.
Tuy mới sáu tuổi, nhưng chớ xem thường Lạc Kỳ, mười ván cờ, thắng bốn ván, những ván thua thỉnh thoảng là do cậu nhường cho ông ngoại, chỉ sợ ông thua khiến huyết áp tăng vọt thôi.
Ngay lúc khí thế của Lạc Kỳ và bác cả đang dâng cao ngất trời, tiếng chuông cửa phía ngoài chợt vang lên, Điền Văn Lệ đứng dậy, lẩm bẩm, ai vậy, đang định đứng dậy đi mở cửa thì Lạc Kỳ lại vui vẻ chạy ra, bà ngoại đứng dậy quá tốn sức.
Đưa cánh tay nhỏ mở cửa, Lạc Kỳ thấy ở ngoài cửa có một người phụ nữ, khuôn mặt xinh đẹp, da thịt trắng nõn, giống như tấm hình của mẹ mà ba nhìn mỗi ngày, trong tay của cô còn dắt theo một đứa bé trai.