Yêu Trong Đau Khổ

Quyển 3 - Chương 5: Nhất thời say đắm

Kiều Trạch và Tả Á đối chọi gay gắt như thế không phải mới chỉ ngày một ngày hai, Kiều Trạch rất ít khi tức giận. Mỗi lần bị Tả Á chọc giận anh đều im lặng, mặc kệ cho Tả Á chọc giận anh, làm tổn thương anh thế nào, anh chưa bao giờ nổi nóng, càng không vung tay bỏ đi như thế.

Vậy mà hôm nay, Kiều Trạch lại bị cô chọc cho đến mức nổi nóng, không đúng, thay vì nói nổi nóng không bằng nói anh bị tổn thương.

Mà với Tả Á, cô cũng không cảm thấy vui vẻ gì, trút hận rồi lại chỉ thoáng thấy mất mác và bực bội. Bản thân càng ngày càng trở nên cay nghiệt, nhất là đối với Kiều Trạch. Chính cô cũng không còn nhận ra bản thân mình nữa, ngay cả cô cũng ghét chính mình hiện tại.

Thế nhưng, mỗi lần nhớ đến chính sự can dự của Kiều Trạch làm cho cô mất đi Chung Dương, khiến cô không thể ở bên người mình yêu nhất, tim của cô lập tức đối chọi với Kiều Trạch, những lời tổn thương người dù vô tình hay cố ý mà nói cả ra.

Cô vẫn không thể chấp nhận, không thể thoát ra khỏi cuộc chia tay với Chung Dương, càng không cách nào quên được Chung Dương, không cách nào quên được mối tình này. Bây giờ cô vẫn sống trong mối tình đã mất kia, từng chút từng chút chôn vùi bản thân, chôn mình cùng với đoạn tình cảm không bệnh mà chết ấy. Nhớ tới những chuyện không vui, trong lòng cô vẫn đau đớn vô cùng, đau đến tan nát cõi lòng.

Trời sắp hừng sáng Tả Á mới ngủ, nhưng vẫn ngủ không yên, luôn mơ về lúc vô tình quan hệ với Kiều Trạch, khi cô mang thai rồi hủy bỏ hôn ước với Chung Dương, mơ về cuộc chia tay đầy đau đớn và bất lực.

Sáng ngày hôm sau, Tả Á ngủ như không ngủ, có chút mơ màng, trong đầu suy nghĩ phải đi làm nhưng làm thế nào cũng không tỉnh táo được, cho đến khi trên trán cảm nhận được một nụ hôn mát rượi, nhẹ nhàng mềm mại mang theo yêu thương, trên trán bị một ngón tay mát mẻ chạm vào thì mới chợt tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, cô liền nhìn thấy bóng lưng Kiều Trạch, bóng dáng cao lớn rắn rỏi của anh đang mở cửa bước ra khỏi phòng ngủ. Anh đi làm, cô cũng rời giường, rửa mặt thay đồ, sau khi ăn sáng xong đã không còn sớm nữa.

Vội vội vàng vàng xuống lầu chạy đến trạm xe buýt, vừa đúng lúc xe buýt dừng lại bên trạm, Tả Á nhanh chóng lên xe, lại phát hiện trong xe trống rỗng, cô không khỏi thắc mắc, giờ này sao lại ít người thế này.

Nhìn ra phía ngoài xe lại thấy có rất nhiều người đứng đợi, nhưng không một ai lên chiếc xe này hết. Tài xế đang định khởi động xe chạy đi, Tả Á chợt kêu lên: “Chờ chút, xin lỗi, tôi muốn xuống xe!”

Tài xế dường như có chút khó xử, ấp úng nói: “Nhưng.....”

Tả Á gằn giọng nói: “Tôi muốn xuống xe, phiền chú mở cửa!”

Tài xế do dự một hồi cuối cùng vẫn mở cửa xe, Tả Á vội bước xuống xe, nghi ngờ nhìn chiếc xe mình vừa lên có gì đó không ổn, vừa nhìn mới phát hiện ra trên chiếc xe buýt xanh biếc kia có ghi một dòng chữ “Xe màu xanh phải tốn 10 tệ, xe màu đỏ phải tốn 5 hào!”

Cô mỗi lần đi xe chỉ nộp có một đồng tiền mà, Tả Á càng lúc càng thấy kỳ lạ, không nhịn được nghĩ đến Kiều Trạch. Tả Á nhìn quanh đám người, quả nhiên thấy được một khuôn mặt quen quen, dường như đã từng gặp qua người này bên cạnh Kiều Trạch.

Người nọ thấy Tả Á nhìn mình, không khỏi ngượng ngùng cười một tiếng đi tới, gật đầu chào: “Chị dâu, chào buổi sáng, thật trùng hợp nha, chị đi làm ạ?”

Tả Á suy nghĩ lại, người đàn ông trước mắt hình như tên là Trương Chính, cô cười cười nói: “Anh Trương vất vả rồi, sắp xếp mọi việc luôn rất chu đáo.”

“Lời nói của chị dâu em thật sự không hiểu, à... Em trễ làm rồi, em đi trước đây.”

Trương Chính to giọng nói xong, đưa tay chặn taxi chuồn mất. Ngồi trên xe rồi, Trương Chính nghĩ thầm, sáng sớm anh đã dẫn người đến ổn định trật tự, tuyên truyền hành động vĩ đại “xe xanh 10 tệ, xe đỏ 5 hào”. Đây chính là chiêu tuyệt diệu mà anh nghĩ ra được, cũng khiến Kiều Trạch tốn không ít tiền.

Vậy mà mới sang ngày thứ hai, đã bị Tả Á phát hiện. Hơn nữa còn với thái độ không có vẻ gì là cảm kích cả? Việc này không phải là khinh thường Kiều Trạch hay sao?

Kiều Trạch đáng phải tốn nhiều tâm sức thế sao? Chẳng qua vợ anh chỉ bị một ông chú đang tuổi mãn kinh mắng trên xe bus thôi mà.

Tiếc rằng video đấy là do anh vui sướиɠ khi thấy người gặp họa mà đưa cho Kiều Trạch xem, cuối cùng lại bị bắt đi làm chuyện này, mà có lẽ là vì mình mắng Tả Á là cọp mẹ nên mới bị Kiều Trạch ghi hận, cố ý trừng trị. Có điều, chuyện tốt nhất trước mắt là mình phải đi kiếm chỗ nào đó ngủ bù mới được.

***

Kiều Trạch đang bận việc ở văn phòng thì nhận được điện thoại của Tả Á, nghe trong điện thoại thấy cô dường như có chút tức giận: “Kiều Trạch, anh ra đây, tôi tìm anh có việc.”

“Em đang ở dưới công ty?” Khóe môi Kiều Trạch khẽ nhếch lên.” Có việc gì thì lên đây nói, anh không đi được!”

Tả Á nghiến răng, cúp điện thoại, nhìn cửa chính công ty, hít một hơi thật sâu rồi đi vào, đây là lần đầu tiên cô tới tìm Kiều Trạch, trong lòng thậm chí có chút căng thẳng, cô lắc đầu một cái, căng thẳng gì chứ, thật kỳ lạ.

Đi tới trước bàn tiếp tân, cô nói: “Xin chào, tôi tìm tổng giám đốc Kiều của công ty này!”

Cô gái xinh đẹp trước bàn tiếp tân đã nhận được điện thoại của Kiều Trạch từ trước, nhìn Tả Á với phong cách hơn người trước mắt, vội niềm nở cười nói: “Vâng, chị là bà nhà của tổng giám đốc Kiều ạ, mời đi lối này.”

Tả Á đi thang máy lên thẳng tầng hai mươi tám mới dừng lại, trong phút chốc cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy Kiều Trạch đang đứng trước cửa.

Anh dường như có vẻ rất vui, khóe mắt và khóe môi đều mang ý cười, có điều vẫn ngang ngược và cường thế kéo tay cô đi vào bên trong.

Tả Á giãy mấy cái vẫn không tránh thoát nên đành thôi, bởi vì anh ngang nhiên dắt tay cô đi qua khu làm việc của nhân viên, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào họ.

Kiều Trạch đi trước đột nhiên dừng lại, đón nhận ánh mắt nhiều chuyện của mọi người mà giới thiệu: “Cô ấy là vợ tôi!”

Lòng nhiều chuyện của nhân viên trong nháy mắt được thỏa mãn, rối rít chào hỏi Tả Á, Tả Á cũng bận rộn chào đáp lại mọi người, Kiều Trạch nhếch môi lên, con ngươi đen nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn củaTả Á, rồi khoác vai cô đi vào phòng làm việc.

Có nữ nhân viên vẻ mặt đau lòng nói: “Ai, xem ra mình hết hy vọng rồi, người đàn ông ưu tú như tổng giám đốc Kiều đã trở thành đồ ăn của người khác mất rồi.”

“Vợ tổng giám đốc có vẻ còn rất trẻ a, nhưng cũng rất xinh đẹp, trai tài gái sắc đúng là một cặp hoàn hảo.”

“Không biết tổng giám đốc Kiều và vợ mình quen nhau thế nào, thật là tò mò.....”

“Tổng giám đốc Kiều nhất định rất yêu vợ của anh ấy, ánh mắt kia thâm tình quá đi.”

Mọi người bắt đầu tám chuyện, không khí làm việc nghiêm túc và buồn tẻ nhất thời náo nhiệt hẳn lên, nhưng vẫn không ai nhận thấy Kiều Trạch đang cười, dùng mắt, dùng môi mà cười, chỉ có Tả Á phát hiện tâm trạng Kiều Trạch đang rất tốt.

Ngay khi vào văn phòng, cánh tay Kiều Trạch liền ôm eo Tả Á thật chặt, để thân thể cô và anh dính chặt vào nhau, cúi đầu nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên của cô, trầm giọng hỏi: “Buổi trưa muốn ăn gì? Cơm tây nhé?”

Tả Á nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Kiều Trạch, nhếch khóe môi, không nhịn được nói: “Dao nĩa không có mắt, không cẩn thận bay lên mặt anh là không tốt đâu.”

“Nói đi, có chuyện gì?” Nụ cười như có như không của Kiều Trạch liền biến mất, anh buông Tả Á ra nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, cô không phải đến thăm anh, nói chuyện cũng chẳng phải chuyện tốt gì.

“Chuyện trên xe bus là ý gì hả?” Tả Á cau mày, cố hết sức không để giọng mình quá gay gắy, “Kiều Trạch, đừng nắm cuộc đời và cuộc sống của tôi trong tay anh nữa được không?”

Ánh mắt Kiều Trạch thoáng sầm xuống, “Anh chỉ quan tâm em thôi.”

Tả Á cau mày nói: “Tôi không cần!”

Kiều Trạch lạnh lùng nhìn cô, cô không muốn để anh đưa mình đi làm, cũng không muốn anh sắp xếp tài xế đưa cô đi, lại tình nguyện chen lấn trên xe buýt, anh lạnh giọng hỏi: “Tát người rất vui sao? Hử?”

Mặt Tả Á chớp mắt nóng lên, làm sao anh ta biết chuyện xảy ra trên xe buýt chứ. Nghĩ tới dáng vẻ đàn bà chanh chua của mình khi tát người ta, lúc mình ném giày vào mặt gã đàn ông kia, cô cảm thấy có chút mất mặt. Không biết vì sao ở trước mặt Kiều Trạch Tả Á lại không ngẩng đầu lên được, chỉ cúi đầu lắp ba lắp bắp đáp: “Tôi...Không cần anh quan tâm.”

Kiều Trạch lại vươn tay nâng mặt cô lên, để cô ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ hồng vì xấu hổ của cô rơi vào mắt anh, anh không nhịn được cúi đầu hôn xuống môi cô.

“Đừng chen lấn trên xe buýt nữa, ok?”

Giọng nói của anh khàn khàn, mang theo nét quyến rũ, khiến Tả Á trong nháy mắt trở nên mê muội. Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tả Á lập tức tỉnh táo lại, hốt hoảng đẩy Kiều Trạch ra, đỏ mặt nói: “Chuyện của tôi, tôi tự mình làm chủ.” Nói xong mở cửa định đi, lại chợt thấy một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người. Cô chưa kịp nhìn kỹ đã vội vã rời đi.

Kiều Trạch khôi phục vẻ lạnh nhạt như trước, dường như còn có chút không vui, nói với người phụ nữ đang đứng ngoài cửa: “Chuyện gì?”

“Văn kiện khẩn cấp, cần chữ ký của anh!”