Yêu Trong Đau Khổ

Quyển 2 - Chương 14

Sau khi Kiều Trạch buông Tả Á ra thì cũng đi tắm nước nóng. Lúc anh quấn khăn tắm, lau tóc bước ra thì hết hồn khi phát hiện Tả Á đang toàn thân mát mẻ không mặc gì định mở cửa đi ra ngoài. Chết tiệt, có bị say cũng không thể ở trần chạy rông được!

Chiếc khăn lông trong tay Kiều Trạch rơi xuống đất, sải bước tới, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy hông Tả Á, sau đó khóa cửa lại. Mặt anh âm u vô cùng đáng sợ, nửa kéo nửa ôm Tả Á tới giường, Tả Á lại

giãy giụa muốn chạy ra ngoài.

"Em muốn đi đâu?" Sự bình tĩnh và kiềm chế nhiều năm của Kiều Trạch bị khiêu chiến nghiêm trọng vào ngày hôm nay, khóe mắt giật giật, sắc mặt thay đổi liên tiếp. E rằng những sắc thái hiện trên mặt anh ngày nay còn nhiều hơn hai mươi mấy năm qua gộp lại. Không nhịn được thầm mắng, rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu rượu. Nếu như Kiều Trạch biết Tả Á uống hai lon bia đã làm loạn đến mức này thì chắc anh bị tức hộc máu chết luôn mất.

Cặp mắt mê ly của Tả Á nhìn Kiều Trạch với vẻ nghi ngờ, đột nhiên khổ sở nói: "Kiều Trạch....Tôi muốn tìm Chung Dương, tôi muốn tìm Chung Dương, ưmh....Không đúng, không thể tìm anh ấy nữa....Chúng tôi đã chia tay.....Chia tay rồi!"

"Chia tay, tại sao?" Anh buột miệng hỏi, cũng không biết Tả Á đã say đến mức này có thể trả lời bình thường không. Chia tay? Hai chữ này đâm thẳng vào lòng Kiều Trạch, hôm nay cô khổ sở như vậy, thất thường như thế, suýt nữa còn mất mạng cũng chỉ bởi vì chia tay với Chung Dương?

Tả Á nghẹo đầu suy nghĩ, đột nhiên vùi mặt vào bờ ngực trần của Kiều Trạch, nói trong tiếng nức nở: "Kiều Trạch....Kiều Trạch, Chung Dương anh ta....Gia đình anh ta có giấu hồ ly tinh, tôi không cần anh ta, không cần anh ta nữa."

Kiều Trạch ngây ra, không kiềm lòng được nắm lấy vai Tả Á đẩy cô xa ra chút, lạnh lùng quát: "Vì anh ta mà lấy tính mạng ra làm trò đùa sao? Hả?"

"Anh thật hung dữ......Anh thật hung dữ, tôi muốn đi tìm Chung Dương!" Hai gò má Tả Á ửng đỏ, ánh mắt mê ly lẫn khổ sở, giùng giằng, vung quả đấm nhỏ đánh vào bờ ngực cường tráng của Kiều Trạch: "Tôi muốn Chung Dương, tôi muốn Chung Dương."

Kiều Trạch lạnh mặt, đề Tả Á nằm lại trên giường. Tả Á lại muốn đứng lên, nói xằng nói bậy muốn tìm Chung Dương. Kiều Trạch không biết làm sao đành phải giữ chặt cô, giam cầm cô trong lòng, không cho cô dậy, bất đắc dĩ nhẹ giọng dỗ dành: "Nào, ngủ đi, ngày mai dẫn em đi tìm anh ta!"

Tả Á nghe thấy lời an ủi của Kiều Trạch, sau khi yên ổn một lúc lại cọ lên l*иg ngực trần của anh, một lát sau lại chu môi nũng nịu nói: "Chung Dương, em muốn hôn anh.....Muốn hôn anh!"

Kiều Trạch tức giận ghị cô ra, cảm giác khi bị coi là người đàn ông khác không hề dễ chịu chút nào. Mình không phải Chung Dương, người cô cần là anh ta. Anh muốn đứng dậy rời đi, Tả Á lại như loài bò sát, lẩm bẩm trong tiếng khóc đau lòng, "Chung Dương, anh không hôn em, em đi tìm người khác hôn.....Anh đi hôn hồ ly tinh của anh đi...."

Cô say ư? Sao lại điên như vậy? Hay tại sâu trong nội tâm muốn ở truồng chạy khắp nơi như vậy? Sắc mặt Kiều Trạch hết đen rồi trắng, trắng rồi lại đen, rất muốn đập cho cô bất tỉnh để cô yên ổn chút. Thấy Tả Á mặc áσ ɭóŧ ren ẩm ướt, lại muốn nhảy xuống giường, thân hình xinh đẹp cứ lả lướt trước mắt anh.

Kiều Trạch gầm nhẹ một tiếng, cực kỳ tức giận đè cô dưới thân thể, cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô. Em muốn hôn thì tôi hôn, Kiều Trạch tức giận hôn cô. Cánh môi ngọt ngào như kẹo đường vừa vào miệng liền tan chảy. Lại như hoa anh túc xinh đẹp, vừa hôn đã khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Tả Á vô tình đặt tay lên ngực anh, thân thể lo lắng giãy dụa, động tác vô tâm đã phá hủy lý trí của anh. Cô phối hợp há miệng ra cho lưỡi anh đưa sâu vào bên trong. Cô thành thạo đáp lại nụ hôn của anh, khiến anh mất hết khống chế. Thân thể Kiều Trạch căng trướng đau nhức, đôi môi không tự chủ được rời khỏi môi cô, hôn khắp người cô.

Tay cô khoác lên bả vai anh sờ soạng, Kiều Trạch cảm thấy thân thể mình như muốn nổ tung, tròng mắt đen nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ động lòng người của cô ở khoảng cách rất gần. Anh cởi xuống vật che đậy trên cơ thể hai người, tách chân cô ra, không cho phép mình do dự mạnh mẽ xông vào.

"Á....Đau quá, Chung Dương......Đau quá!" Tả Á đau đến mức toàn thân cứng đờ, khẽ kêu ra tiếng. Cơ thể Kiều Trạch cũng cứng đờ, Tả Á..... Không ngờ đây lại là lần đầu tiên của cô. Trên mặt có sự ẩn nhẫn còn có sự tức giận tột độ, nện nhẹ quả đấm lên bờ gối, sau đó hôn lên môi Tả Á, không muốn nghe cô lại nhắc đến hai chữ Chung Dương nữa.

Màn đêm kiều diễm nồng đậm không thể tiêu tan, căn phòng rộng lớn chỉ có tiếng thở dốc khẽ khàng của đàn ông và phụ nữ.

Một đêm hỗn loạn, một đêm kiều diễm.

***

Buổi sáng tỉnh lại, đầu Tả Á đau như muốn vỡ ra, vừa mở mắt đã trông thấy làn da màu đồng vô cùng mơ hồ. Sau khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông, cô kinh hãi tái mặt, thân thể không tự chủ được lùi về phía sau, nhưng thắt lưng lại bị siết chặt. Cánh tay mạnh mẽ ôm chặt hông cô, không cho cô trốn chạy. Tròng mắt đen lành lạnh của Kiều Trạch phảng phất vẻ mỏi mệt nhìn thẳng vào cô.

"Anh....Anh....Tôi....Tôi....Chúng ta!" Tả Á lắp bắp không nói nên lời, bất chợt nhớ lại buổi sáng mấy năm trước, sự khủng hoảng khi tỉnh dậy thấy Kiều Trạch nằm bên cạnh cô, mà nỗi sợ hãi ngày hôm nay khiến tứ chi cô cũng cứng ngắc.

Kiều Trạch nhẹ nhàng hôn lên trán cô, có phần lười biếng nói: "Dậy đi, tôi đưa em đến trường."

Tả Á nhìn gương mặt lạnh tanh của Kiều Trạch mà chỉ thấy đầu mình hỗn loạn, nhận ra toàn thân dưới chăn của mình không một mảnh vải, thân dưới lại đau đớn vô cùng. Trái tim cô nhất thời ngừng đập, vén chăn lên, thấy trên drap giường màu trắng là vết màu đỏ nổ bật, sau đó ôm chặt lấy chăn ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Kiều Trạch.

Cô đã ý thức được mình và Kiều Trạch đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt tái nhợt sa sầm. Cô không muốn tin đây là sự thực, nhất định là nằm mơ, sao cô có thể xảy ra quan hệ với Kiều Trạch được.

Cố gắng nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua, nhưng tất cả trí nhớ có được là khoảnh khắc đau đớn không còn điều gì khác. Vô cùng đau lòng, đột nhiên mất khống chế mà giơ hai tay lên đấm liên tiếp vào ngực Kiều Trạch, gào khóc hỏi: "Tại sao, tại sao, tại sao lại

như vậy!"

Kiều Trạch không nhúc nhích để mặc cô đánh, mặc cô trút giận. Nhìn dáng vẻ khổ sở hối tiếc kia của cô, anh không kìm lòng được bắt lấy bàn tay ửng hồng của cô, tròng mắt đen lành lạnh nhìn thẳng vào cô lạnh lùng nói: "Em nói xem tại sao?"

Ánh mắt của Tả Á hoang mang, lòng đau như bị dao cắt, dường như không chỉ mất đi một lớp màng mà còn rất nhiều rất nhiều thứ, nhiều đến mức trong lúc nhất thời cô không biết nó là gì, khổ sở kêu gào: "Tại sao, tại sao anh lại làm vậy?"

Kiều Trạch không nói gì, đưa tay ôm chặt Tả Á đang mất khống chế vào trong lòng, không cho cô cơ hội giãy giụa, để cô vùi vào lòng mình khóc thút thít. Cũng đồng thời phát hiện cơ thể trong lòng mình rất nhỏ bé.