Lạc Thịnh Nghĩa thiếu chút nữa bật cười, Mạnh Trúc như vậy không biết nhìn tuyệt đối sẽ khoác cho cái danh ngạo mạn vô lễ. Tôn Huyên đương nhiên là không biết hắn nghe không hiểu, tức giận đến run run, nhưng cũng không thể nói cái gì.
Mạnh Trúc không hiểu ra sao cả liếc nhìn Tôn Huyên, vị son phấn trên người nữ nhân kia sặc hắn vẫn khó chịu, có chút cảm giác hít thở không thông, nhíu nhíu mày khịt khịt mũi.
Tôn Huyên kia khẽ hừ một tiếng, sau đó liền phất tay áo đi về phía sảnh trước.
Lạc Thịnh Nghĩa càng buồn cười, nữ nhân kia nhất định là bị tức vô cùng, nếu thật sự không đầu không đuôi vào sảnh trước như thế, không biết sẽ bị mẹ với Lạc Thịnh Vũ răn dạy thế nào.
Lạc Thịnh Nghĩa duỗi cổ nhìn hồi lâu, Tôn Huyên thật đúng là đi vào. Xem náo nhiệt xong vừa quay đầu, liền nhìn thấy cửa viện cách đó không xa có bóng người, không phải Mạnh Khanh còn có thể là ai. Người nọ chống lại ánh mắt Lạc Thịnh Nghĩa, tựa hồ là híp híp, sau đó xoay người bước đi.
"Hỏng rồi..." Lạc Thịnh Nghĩa nói thầm một tiếng, nói với Mạnh Trúc: "Ngươi chờ ở đây, đừng đi một mình." Nói xong triển khai khinh công nhảy người lên, đuổi theo Mạnh Khanh.
Mạnh Trúc thấy Lạc Thịnh Nghĩa đi, ngược lại vui vẻ. Nhìn chung quanh không có ai, liền đứng lên lặng lẽ dịch về phía sảnh trước, muốn xem thử Lạc Thịnh Vũ thế nào, lâu như vậy cũng không đi ra.
Nhưng mà Mạnh Trúc có chút kiêng dè, cũng không dám qua thật. Hắn sợ Lạc Thịnh Vũ sẽ tức giận, ngộ nhỡ người nọ lại lấy thuốc đắng ngắt cho hắn uống thì làm sao? Nghĩ như vậy, Mạnh Trúc liền khóc. Nhưng một mình hắn ở đây lại không thoải mái.
Mạnh Trúc xoay mấy vòng ở cửa sảnh trước, do dự rốt cuộc có nên lặng lẽ xem thử tình hình hay không. Bỗng nhiên nghe thấy "két" một tiếng, cửa đột nhiên mở ra, dọa sợ hắn.
Đi ra là Tôn Huyên không thể nghi ngờ, nữ nhân bộ dáng cơ hồ là tủi thân sắp khóc. Thấy Mạnh Trúc hung hăng trợn mắt nhìn hắn, lập tức con ngươi đảo một vòng, cất cao giọng nói: "Ô?! Đại tỷ tỷ sao lại cũng ở đây?"
Cửa phòng còn chưa kịp đóng, nửa khép. Lạc Thịnh Vũ nghe thấy động tĩnh bên ngoài vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mạnh Trúc mở to hai mắt, tựa hồ bị thanh âm chói tai của Tôn Huyên dọa.
Lữ Văn Quân cũng liếc mắt nhìn Mạnh Trúc bên ngoài, lại liếc mắt nhìn Tôn Huyên, nói: "Càng ngày càng không có giáo dưỡng, hô to gọi nhỏ còn thể thống gì."
Tôn Huyên bị nghẹn một câu, cắn môi cũng không dám cãi lại, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ lui xuống.
Mạnh Trúc chống lại ánh mắt Lạc Thịnh Vũ, rụt cổ một cái, chột dạ liền muốn mau mau chạy. Quay người lại lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Lạc Thịnh Vũ thấy hoảng sợ, thân hình lóe lên liền vọt tới bên người Mạnh Trúc, đỡ hắn.
Lữ Văn Quân cũng kêu lên một tiếng, đứng dậy, thấy là một hồi sợ bóng sợ gió mới thở ra, nói: "Luống ca luống cuống thành thế nào, ngã sấp xuống hài tử làm sao?" Dứt lời phất phất tay, lại nói: "Quên đi quên đi, Thịnh Vũ con đưa nàng đi xuống đi, nghỉ ngơi cho tốt. Lại để đại phu xem thử, đừng có sơ xuất gì."
Lạc Thịnh Vũ đáp ứng, dìu Mạnh Trúc đi ra ngoài.
Mạnh Trúc vụиɠ ŧяộʍ liếc mặt Lạc Thịnh Vũ một cái, tựa hồ không có vẻ mất hứng gì, nhẹ nhàng thở ra, kéo tay áo y.
Lạc Thịnh Vũ sờ sờ tóc hắn, nói: "Về phòng trước."
Mạnh Khanh và Mạnh Hiểu là an bài trong sân của Lạc Thịnh Nghĩa, có chút khoảng cách với sân của Lạc Thịnh Vũ. Lạc Thịnh Vũ đưa Mạnh Trúc trở về, liền nhìn thấy Lạc Kiến Đông cùng Lạc Kiến Bắc chờ ở cửa.
"Chủ tử..." Lạc Kiến Bắc vội vàng nhảy lên, "Lão phu nhân nói như thế nào?"
"Không có việc gì," Lạc Thịnh Vũ nói: "Ngươi trước tiên tìm Mạnh Khanh tới xem cho Tiểu Trúc."
Mạnh Hiểu và Lạc Thịnh Nghĩa là theo chân Mạnh Khanh cùng đến. Mạnh Khanh và Mạnh Hiểu bắt mạch cho Mạnh Trúc, người khác đều ở gian ngoài.
Lạc Thịnh Nghĩa không nhịn được hỏi: "Mẹ nói như thế nào? Ngươi... nói cho bà rồi?"
"Ừ, nói rồi." Lạc Thịnh Vũ gật gật đầu, nói: "Mẹ... Bà đã sớm biết..."
Lạc Thịnh Nghĩa kinh ngạc nhảy dựng lên, "Đã sớm biết?! Vậy..."
Lúc Lạc Thịnh Vũ năm tuổi đã bị đưa đến Lạc gia, chính là bởi vì hài tử của Lữ Văn Quân trông giống Lạc Thịnh Vũ. Khi đó hài tử của Lữ Văn Quân bệnh nghiêm trọng, đại phu nói sống không được mấy ngày. Sau đó Lạc Thịnh Vũ bị vụиɠ ŧяộʍ đưa tới, đương nhiên là thân thể rất khỏe mạnh.
Lữ Văn Quân liếc mắt đã nhìn ra Lạc Thịnh Vũ cũng không phải hài tử của mình, nhưng do dự mấy ngày vẫn không nói gì. Trải qua loại danh môn như Lạc gia này, một tiểu thϊếp không có hài tử, không phải là gì cả.
Lạc Thịnh Vũ ở tại Lạc gia hai mươi mấy năm, Lữ Văn Quân không có cảm tình gì với y cũng là giả, mặc dù không cưng chiều như đối với Lạc Thịnh Nghĩa, nhưng cũng xem như thân nhi tử.
Chẳng qua là bà không ngờ Lạc Thịnh Vũ là cơ sở ngầm người Liêu đưa tới. Lúc Lạc Thịnh Vũ nói với bà thân phận, Lữ Văn Quân mặc dù nét mặt rất bình tĩnh, nhưng nội tâm vẫn là khϊếp sợ.
"Mẹ bảo ta chờ hài tử của Tiểu Trúc sinh ra, phát thϊếp anh hùng, chỉnh đốn lại võ lâm giúp triều đình lui quân Liêu."
Lạc Thịnh Nghĩa nhún vai, nói: "Mẹ thật đúng là, chỉ dễ dàng như vậy thả cho ngươi. Ôi chao lần này thảm, mẹ cũng đã nhận nhi tử là ngươi, ta không nhận đại ca ngươi phỏng chừng có một trận đòn đau. A, chính là đại ca ngươi đến lúc đó ở trên chiến trường đừng nửa đường bỏ cuộc."
Lạc Thịnh Nghĩa nói xong tựa hồ nhớ tới cái gì, hỏi: "Đúng rồi, ngươi có nói với mẹ Mạnh cốc chủ là nam nhân chưa?"
Lạc Thịnh Vũ sững lại, tựa hồ mới nhớ tới vấn đề này.
"Đừng nói ngươi quên?!" Lạc Thịnh Nghĩa nói.
Lạc Thịnh Vũ là quên thật, Lữ Văn Quân có thể không nhắc chuyện cũ y đã vừa mừng vừa sợ, sau đó Tôn Huyên bỗng nhiên tiến vào đã cắt ngang đối thoại của hai người, chờ đưa Tiểu Trúc trở về, chuyện này đã bị bỏ quên.
"Đợi có thời gian ta lại đi nói." Lạc Thịnh Vũ nói.
"Nhưng mà ta đoán ngươi nói với mẹ mẹ cũng không tin." Lạc Thịnh Nghĩa chậc chậc hai tiếng.
Mạnh Khanh xem qua cho Mạnh Trúc xong liền đi ra ngoài sắc thuốc, đợi đến chạng vạng sau khi Lạc Thịnh Vũ vận công chữa thương cho Mạnh Trúc, cơm chiều cũng bưng lên. Lúc uống thuốc trước khi ăn cơm lại là một trận ép buộc, Lạc Thịnh Vũ dỗ nửa ngày, hứa ăn cơm xong dẫn hắn đi ra ngoài một lát, như vậy tốt xấu mới uống.
Mạnh Trúc vẫn là tính tình trẻ con, chỉ muốn ra ngoài chơi, Lạc Thịnh Vũ một bữa cơm ăn cũng không yên. Mạnh Trúc bây giờ bộ dáng như thế, Lạc Thịnh Vũ cũng không yên tâm giao cho hạ nhân chăm sóc, cho nên trong phòng ít để người, đều là chính mình chăm sóc hắn, ngẫu nhiên gọi Lạc Kiến Đông và Lạc Kiến Bắc qua đây đưa đồ.
Ở tại Lạc gia một khoảng thời gian, Lạc Thịnh Vũ ngày ngày đều ở bên Mạnh Trúc. Lạc gia thảo dược cũng đều đủ cả, Mạnh Khanh cần đều sẽ có, hơn nữa Lạc Thịnh Vũ mỗi ngày vận công điều tức cho hắn, thân thể Mạnh Trúc trái lại càng ngày càng tốt, bụng đã rõ ràng hơn mấy ngày trước rất nhiều. Nhưng mà ý thức Mạnh Trúc vẫn như hài tử mấy tuổi...
Lạc Thịnh Vũ buổi sáng muốn đi gặp Lữ Văn Quân, liền mang theo Mạnh Trúc cùng nhau qua, nhưng người nọ đến cửa lại không đi vào. Lạc Thịnh Vũ đành phải để hắn chờ trong đình nhỏ bên cạnh, một mình đi.
Lữ Văn Quân nhìn Mạnh Trúc xa xa, nói: "Ta nghe nói con muốn đuổi mấy tiểu thϊếp kia đi?"
Lạc Thịnh Vũ không có phủ nhận, trực tiếp gật gật đầu, nói: "Con đúng là có ý này."
Trên khuôn mặt Lữ Văn Quân cũng không có biểu tình gì, nói: "Mặc dù bây giờ con hài tử, nhưng còn chưa có sinh ra cũng không khiến người ta yên tâm. Con không có cảm tình đối với những tiểu thϊếp ấy, nhưng giữ lại cũng không phải là chuyện gì xấu. Vả lại, Lạc gia cũng không phải không nuôi được mấy người rảnh rỗi, con đuổi các nàng đi, bảo một nữ nhân còn có thể đi đâu."
Lữ Văn Quân thấy Lạc Thịnh Vũ không nói chuyện, lại nói: "Nếu con cảm thấy chướng mắt, thì để các nàng đều đến thiên viện, không thấy là xong." Bà nói xong dừng một chút, "Đúng rồi, Lam Y không phải đuổi theo con, sao không thấy nàng trở về."
Lạc Thịnh Vũ nói: "Lam Y... Nàng là cơ sở ngầm người Liêu phái đến bên cạnh con."
Mắt phượng của Lữ Văn Quân mở to vài phần, tựa hồ kinh ngạc, nói: "Người Liêu thật đúng là tính toán mọi cách, cũng trách ta không cẩn thận. Lúc ấy còn tưởng rằng thật sự là nữ nhi thân thích bà con xa, cũng không nghĩ tới nhiều năm như vậy đều liên lạc không được..."
Bà nói đến đây cũng không nói tiếp, cách một lát nói: "Mấy ngày nay ta cũng nghe nói một ít tin đồn trên giang hồ, long lân thất bảo cung ấy bây giờ đang ở Lạc gia, con có tìm ra được cái gì ảo diệu?"
"Không có," Lạc Thịnh Vũ nói: "Lúc ấy cũng chỉ là mượn lời đồn này để đặt bẫy, bí mật bên trong long lân thất bảo cung thì không biết được."
"Quên đi," Lữ Văn Quân phất phất tay, nói: "Nếu như có binh khí thần kỳ như vậy, sớm đã lui người Liêu được rồi."
Mạnh Trúc một mình ngồi tại đình nghỉ mát bên ngoài chờ Lạc Thịnh Vũ, lúc này đã qua đợt trời lạnh, mặc dù sớm tối còn có thể hơi lạnh, nhưng cũng sẽ không khiến người lạnh run.
Lạc Thịnh Vũ vừa mới vào chưa được bao lâu, Mạnh Trúc đã nghe thấy rất xa có tiếng mấy nữ nhân nói chuyện. Hiếu kì ngẩng đầu nhìn sang, liền nhìn thấy vài bóng người đi tới, đúng là ba tiểu thϊếp của Lạc Thịnh Vũ không thể nghi ngờ. Không khỏi nhíu nhíu mày, mấy người kia vừa nhìn thấy hắn thì âm dương quái khí, khiến người ta không có hảo cảm.
Ba người kia một đường đi tới, biểu tình trên khuôn mặt mỗi người rất khó coi. Đều nghe nói tin tức trang chủ muốn đuổi các nàng đi, vốn chuẩn bị chạy đến trước mắt lão phu nhân xin xỏ, không ngờ còn chưa tới nơi đã nhìn thấy một người mặc áo dài màu lam ngồi trong đình. Trên khuôn mặt mấy người lập tức càng thêm khó coi.
"Ô, đại tỷ tỷ ở chỗ này?" Tôn Huyên ra vẻ kinh ngạc nhìn xung quanh, nói: "Sao không thấy trang chủ cùng đại tỷ tỷ, một mình đại tỷ tỷ trang chủ sao có thể yên tâm chứ."
Mạnh Trúc không nói chuyện cũng không có động tác, tựa hồ căn bản không có nghe thấy, ánh mắt dừng ở xa xa, tựa hồ đang chuyên tâm chờ Lạc Thịnh Vũ xuất hiện.
Tôn Huyên cắn chặt răng, người nọ ngay cả mắt cũng chưa nháy một cái, ngạo mạn quả thực làm cho người ta muốn hung hăng quăng hai cái bạt tai, nhưng mà cho nàng một lá gan cũng không dám, châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Đại tỷ tỷ mỗi ngày ăn mặc giống như tiểu công tử, tuấn tú thì tuấn tú, nhưng mà lão phu nhân nhìn thấy hẳn không thích."
Mạnh Trúc nhíu nhíu mày, mặc dù ánh mắt vẫn như cũ không có dừng trên người nàng, nhưng Tôn Huyên nghĩ người nọ là bị mình chọc tức, lập tức có chút đắc ý. Ai ngờ Mạnh Trúc lại đứng lên, lập tức đi về phía ngoài đình.
"Tiểu Trúc." Lúc Lạc Thịnh Vũ đi ra liền nhìn thấy bóng lưng Mạnh Trúc, cũng không biết hắn muốn đi đâu, vội vàng lên tiếng gọi người.
Mạnh Trúc nghe thấy thanh âm y hơi dừng lại, xoay người liền chạy tới. Lạc Thịnh Vũ vội vàng bước qua đỡ hắn, sợ người nọ lại không cẩn thận loạng choạng ngã.
"Chậm một chút." Lạc Thịnh Vũ nhìn ba tiểu thϊếp ở một bên không dấu vết nhíu nhíu mày, cho rằng Mạnh Trúc là không thích các nàng cho nên muốn rời đi.
"Bên này," Mạnh Trúc kéo tay áo y, liền lôi y trở về, "có người..."