Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Trúc nghe nói Lạc Thịnh Vũ muốn cùng đi ra ngoài với Tiêu trang chủ, làm hắn cao hứng muốn chết, như vậy cũng không cần thời thời khắc khắc mắt to trừng mắt nhỏ với người nọ.
Kết quả là nghĩ trước khi Lạc Thịnh Vũ chưa ra ngoài, hắn chạy trước tới chỗ tiểu thư tránh nạn, chờ y đi, chính mình trở về phòng.
Sở Diệu Y sai hạ nhân bưng cơm sáng vào phòng, cũng để Tiểu Trúc ngồi lại, dù sao hắn bây giờ là "phu nhân" của Lạc Thịnh Vũ, phải dùng lễ đối đãi. Nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy vết hôn trên gáy Tiểu Trúc, khuôn mặt liền biến sắc, nói: "Ngươi, Lạc Thịnh Vũ kia lẽ nào đã cùng ngươi..."
"Hả?" Tiểu Trúc ngậm cái bánh bao, chớp mắt nhìn nàng.
"Chính là chính là... hành phòng!" Sở Diệu Y cắn răng một cái, nói.
"Khụ khụ" Tiểu Trúc che miệng ho nửa ngày, thiếu chút nữa không nhịn được, đem toàn bộ bánh bao trong miệng chào hỏi khuôn mặt Sở Diệu Y đối diện, nói: "Sao có thể chứ?! Tiểu thư và Lục Hoàn kỳ lạ như nhau."
"Vậy vết hôn trên cổ ngươi là... là ai làm?" Sở Diệu Y mở miệng hỏi, nói một nửa mắt mở to: "Ngươi sẽ không lén tìm nữ nhân...?!"
Tiểu Trúc không nói gì nhìn nàng, đây đều là cái gì với cái gì chứ, vươn tay sờ sờ cổ, nói: "Đây là Lạc trang chủ cắn, đau chết ta."
Sở Diệu Y trừng mắt mắt nhìn hắn, bỗng nhiên liền nghe bên ngoài có hạ nhân nói Tiêu trang chủ và Lạc trang chủ đã tới.
Tiểu Trúc không hiểu ra sao cầm bánh bao, Lạc Thịnh Vũ không phải muốn đi ra ngoài ư, sao lại qua đây.
"Tiểu Trúc, ta muốn đi ra ngoài một chuyến, nàng cũng đi theo đi." Lạc Thịnh Vũ tựa hồ đã sớm biết Tiểu Trúc chạy đến nơi đây, nói thẳng.
"Ta đi theo?" Tiểu Trúc đần ra, chạy tới đây không phải là muốn né tránh y sao, nào biết người này còn tìm tới.
Sở Diệu Y sợ tới mức thiếu chút nữa đứng không vững, nàng nghe Lạc Thịnh Vũ gọi "Tiểu Trúc", trong lòng máy động, nghĩ chẳng lẽ Lạc Thịnh Vũ thật sự nhìn thấu bọn họ sao? Trong lòng có chút sợ hãi, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ rất bình tĩnh. Nàng còn muốn hỏi thử Tiểu Trúc đây là làm sao, đáng tiếc Lạc Thịnh Vũ kia mang người đi luôn, không cho nàng thời gian.
Tiểu Trúc cụp đầu, bị Lạc Thịnh Vũ nắm tay đi về phía trước, nghĩ thầm mình sao lại xui xẻo như vậy, vốn tưởng rằng có thể thanh tịnh một ngày...
"Không muốn đi?"
Lạc Thịnh Vũ đột nhiên nói chuyện dọa Tiểu Trúc giật mình, vội vàng nói: "Không phải."
Lạc Thịnh Vũ cười cười, nói: "Nơi này bất đồng với cảnh trí Giang Nam, mặc dù là ra ngoài làm chính sự, nhưng mà có thể thuận tiện mang nàng đi dạo khắp nơi, có lẽ nàng sẽ thích."
Tiểu Trúc nghe xong ánh mắt không khỏi sáng lên, trông mong nhìn Lạc Thịnh Vũ. Sau khi hắn được tiểu thư nhặt về chưa từng ra khỏi Sở gia, chưa đi qua nơi nào, đến Lạc trang cũng là ở trong viện mấy ngày, cảnh trí gì cũng không nhìn thấy, lúc này nghe nói là mang mình đi chơi nào có đạo lý không vui.
Tiêu Hành ở một bên thấy vậy, nói: "Cũng phải, nơi này đã sắp tới biên cảnh phía bắc Đại Tống, cảnh sắc thực sự bất đồng với Giang Nam, tại hạ sống ở nơi này đã lâu, có thể làm người dẫn đường cho hai vị." Nói xong lại phân phó hạ nhân đi chuồng ngựa dắt ba con ngựa tới cửa.
Tiểu Trúc nghe nói có thể cưỡi ngựa, mắt liền sáng hơn.
Lạc Thịnh Vũ nói: "Tiểu Trúc cùng cưỡi với ta là được rồi, vài ngày trước gấp rút lên đường, thân thể tiện nội có chút không khỏe, vẫn là không nên cưỡi ngựa một mình thì hơn."
Tiểu Trúc giương mắt nhìn nhìn Lạc Thịnh Vũ, không lên tiếng. Mặc dù hắn không sinh bệnh, lại muốn tự mình cưỡi một con ngựa, cũng nghĩ không thông Lạc trang chủ vì sao nói như vậy. Có điều ngẫm lại chính mình thật đúng là chưa từng cưỡi ngựa, không biết cưỡi ngựa, chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
Ba người không mang theo hạ nhân, đến đại môn cưỡi ngựa, xuyên thành mà qua, đi liên tục một canh giờ bốn phía lại là hoang vắng không một bóng người.
Tiểu Trúc mới đầu rất có hưng trí, mở to mắt nhìn qua lại xung quanh, cái gì cũng tò mò. Nhưng hai người cưỡi một con ngựa, hắn luôn thần kinh căng thẳng, cũng không dám cách quá gần Lạc Thịnh Vũ sau lưng, hơi nghiêng về phía trước, một canh giờ khó tránh eo hơi mỏi, toàn thân phải cố sức rất khó chịu.
"Có mệt không? Mệt thì cứ dựa vào ta." Tay phải Lạc Thịnh Vũ vòng qua, liền đặt ngang hông Tiểu Trúc, kéo hắn vào trong lòng mình.
Thân thể Tiểu Trúc cứng đờ, thế nhưng không lay chuyển được người phía sau, đành phải kìm sức tựa vào trong ngực y, như vậy ngược lại còn mệt hơn nghiêng người về phía trước. Người nọ tay phải vắt ngang hông mình, qua nửa ngày cũng không bỏ ra.
Tiểu Trúc bật nửa ngày, cuối cùng thật sự là chịu không nổi, cảm thấy Lạc Thịnh Vũ tựa hồ không phát hiện gì, liền chậm rãi buông lỏng thân thể. Trên lưng có cái dựa vào, đương nhiên là thoải mái hơn, chỉ cảm thấy eo cũng không còn đau nhức, nhoáng một cái, lại có chút cảm giác buồn ngủ.
Lạc Thịnh Vũ nhếch nhếch khóe miệng, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Nhắm hai mắt nghỉ ngơi một lát, nhưng đừng thϊếp đi, trời lạnh coi chừng cảm lạnh."
"À." Tiểu Trúc gật gật đầu, đếm đếm chỉ màu trên tay áo của mình, liền cảm thấy mắt có chút nặng, nhắm hai mắt nghiêng đầu tựa vào bả vai người nọ. Nghĩ thầm mặc dù tính cách Lạc đại trang chủ có chút quái, làm cho người ta suy nghĩ không ra, nhưng đôi khi người vẫn là rất tốt. Nếu như tiểu thư khi đó không đào hôn, gả vào trong Lạc trang không chừng cũng là chuyện tốt...
Ba người đi chính là nhà cũ của Tiêu gia, băng qua thôn trấn lại đi một hồi là tới, là góc đối với Tiêu trang mới.
Chưa tới cửa lớn, đã có thể rất xa nhìn thấy tường viện của nhà cũ, mặc dù thua kém Tiêu trang mới, nhưng cũng không tính là nhỏ. Trong nhà về cơ bản không có người ở, nhưng có một lão già trông viện. Lão già kia trông thấy ba người, vội vàng ra đón, dẫn bọn họ vào trong.
Tiêu Hành đưa Lạc Thịnh Vũ và Tiểu Trúc đến thư phòng ở hậu viện, liền đóng cửa lại. Thần thần bí bí khiến Tiểu Trúc cũng không biết sắp làm cái gì.
"Chính là nơi này." Tiêu Hành nói: "Thật ra Tiêu mỗ cũng không biết trong thư phòng này còn có cái bản đồ kho báu vứt đi đó. Chỉ là không lâu trước lão Lưu trông viện nói viện cứ như là có ma, buổi tối còn có thanh âm kỳ quái. Về sau, Tiêu mỗ phái người canh mấy ngày, phát hiện có người đến tối liền tới nơi này tìm đồ."
Tiểu Trúc rụt cổ một cái, vốn nơi này chính là một tòa nhà bỏ đi, không ai ở, đương nhiên cũng không có người quét tước, trên bàn cũng có tầng bụi đất, còn không thấy ánh sáng, thoạt nhìn âm âm u u, lại nghe Tiêu Hành nói như vậy, càng sởn tóc gáy.
Lạc Thịnh Vũ cầm tay hắn, nói với Tiêu Hành: "Tiêu trang chủ còn nhớ bản đồ kho báu kia đại thể là dạng gì?"
Tiêu Hành lắc lắc đầu nói:"Không biết. Tiêu mỗ cũng rất sớm từng nghe gia phụ nói, tưởng nói đùa, nói là trong bản đồ kia giấu một binh khí, có thể khống chế thiên binh vạn mã. Về sau Tiêu gia ẩn cư tại nơi này, không ai từng nhắc đến. Đâu biết, bản đồ ấy để ngay trong thư phòng. Chính là mấy ngày trước, người ta phái đến nơi này canh giữ nói đã giao thủ với với đạo tặc đó, đáng tiếc đánh không lại, nhìn đạo tặc ấy cầm đồ chạy trốn."
Tiêu Hành dừng một chút tiếp tục nói: "Thật ra Tiêu mỗ cũng không quá để ý bản đồ kho báu ấy, nói có thần kỳ, cũng là một binh khí mà thôi. Sau lại ngẫu nhiên nghe thấy chuyện trên giang hồ. Nghe đồn Vân Thiên cốc mất hai loại bảo bối, trong đó có tờ bản đồ kho báu, Lạc huynh lại bị liên lụy vào chuyện này, cho nên mới cố ý viết thư mời Lạc huynh đến đây một chuyến."