Hôm nay là thời điểm náo nhiệt nhất trong thành, trên cả con đường đều là người đến xem náo nhiệt, tiếng động lớn huyên huyên náo náo. Có người nói quang cảnh như vậy, cũng sắp vượt qua mở đại hội võ lâm rồi. Thật ra đây chính là Lạc Thịnh Vũ của Lạc gia danh kiếm phía nam thành muốn cưới vợ, cưới còn là Sở Diệu Y con gái một của minh chủ võ lâm, cảnh tượng đương nhiên là lớn hơn bình thường.
Bên ngoài là âm thanh thổi kèn đánh trống, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện nghị luận, mọi người đều đang suy đoán tân nương tử xinh đẹp như hoa thế nào, lại bị tấm mành kiệu hoa chặn tầm mắt, không thấy rõ cái gì bên trong.
Bên trong kiệu hoa ngồi một người, một thân áo cưới màu đỏ thẫm, mang theo khăn voan màu đỏ, dung mạo nhìn không thấy, nhưng nhìn thân hình đã khiến người ta nhịn không được mà quý mến. Vóc người tân nương tử này không tính là thấp, thoạt nhìn có chút gầy gò, hai tay trắng nõn nắm vào nhau, dường như rất hồi hộp, đốt ngón tay trắng bệch.
Tân nương tử nâng tay muốn vén mành kiệu lên, nhìn lên lại không dám, duỗi tay ra lại hạ xuống. Không dễ dàng cố lấy dũng khí vén lên một chút, đã bị nha hoàn bên ngoài mạnh mẽ giũ xuống.
"Ngươi làm cái gì? Đừng vén lên, yên ổn ngồi bên trong." Tiểu nha hoàn bên ngoài nhíu mày dài, tới sát cỗ kiệu khẽ nói, rất không vui, tuyệt không giống giọng điệu đối với chủ tử.
"Ta..." Tân nương mặc áo cưới đỏ thẫm rụt tay, lại nắm vào nhau, đè thấp thanh âm nói:"Lục Hoàn tỷ, ta... không muốn đi..."
"Hừ, thành thật ngồi, lên kiệu hoa rồi không đi không được! Chuyện không làm tốt, tiểu thư nhất định sẽ lột da chúng ta!" Tỳ nữ Lục Hoàn kia mắng một trận, cắt ngang câu nói.
Tân nương đành phải im lặng không lên tiếng ngồi yên, không nói tiếp nữa.
Thật ra tân nương tử ngồi trong kiệu hoa này đâu phải Sở Diệu Y nữ nhi của minh chủ võ lâm gì?! Càng không phải là một nữ tử! Là một nam tử hàng thật giá thật, chẳng qua do bộ dạng trông cực kỳ xinh đẹp thanh tú, mới bị tiểu thư chính quy đánh tráo để thay thế.
Tân nương tử bây giờ chẳng qua là thằng nhóc sai vặt Sở Diệu Y nhặt về vài ngày trước mà thôi, lúc ấy hỏi hắn tên là gì, hắn cũng nói không rõ, chỉ nhớ có một chữ "Trúc", dường như ngã mất trí nhớ, tiểu thư liền gọi hắn là Tiểu Trúc.
Tiểu Trúc nhìn qua chưa tới hai mươi, trông mặc dù không có tư thái nữ tử, nhưng cũng rất gầy, lúc này mặc vào áo cưới rộng thùng thình, căn bản không nhìn ra sơ hở.
Sở Diệu Y lúc ấy nghe nói phải gả cho Lạc Thịnh Vũ, ngàn lần vạn lần không muốn. Mặc dù Lạc Thịnh Vũ là đại hiệp cao thủ số một số hai trên võ lâm, được người người kính ngưỡng. Tướng mạo còn không nói, khiến rất nhiều tiểu thư khuê cát đều vô cùng quý mến. Chẳng qua là trước khi Sở Diệu Y vào cửa, nam nhân kia cũng đã có bốn tiểu thϊếp, tuy nàng gả vào làm chính thê, nhưng nàng cũng không muốn ghen tuông với người khác, nàng đường đường nữ nhi của minh chủ võ lâm, làm sao chịu được ủy khuất như thế.
Lúc Tiểu Trúc bị tiểu thư gọi đi thử hỉ phục vẫn còn khó hiểu, vì sao y phục này muốn chính mình mặc. Sáng sớm hôm nay mới biết hóa ra là sai hắn đi làm tân nương tử. Tiểu Trúc hoảng sợ, đương nhiên là không muốn, việc này nếu như bị người khác biết thực sự không ổn, nhưng không ổn thế nào hắn cũng nói không ra.
Có điều Sở Diệu Y nhanh mồm nhanh miệng, Tiểu Trúc còn chưa kịp nói gì, đã có một đống lí do nghẹn hắn lại.
Cuối cùng Tiểu Trúc bất đắc dĩ, vẫn bị nhét vào trong kiệu, đi về phía Lạc gia.
Tiếng khua chiêng gõ trống bên ngoài chấn động vào trong đầu hắn, vang "thùng thùng", tiếng tim đập còn vang dội hơn thế, cơ hồ chấn điếc tai. Tiểu Trúc còn đang phân vân, lại cảm giác cỗ kiệu rung một cái liền dừng lại, hạ xuống đất.
"Tiểu thư, mời xuống kiệu." Lục Hoàn cười đi đến bên cạnh cỗ kiệu, vén mành lên vươn tay đỡ hắn ra.
Tiểu Trúc cúi đầu, cằm cơ hồ chạm đến ngực, dù có Lục Hoàn đỡ, đáng tiếc vẫn run lên, bàn tay trắng nõn khẽ run rẩy.
Lục Hoàn lén cấu hắn một cái, đau đớn khiến Tiểu Trúc thiếu chút nữa kêu lên.
"Run cái gì? Đừng lộ tẩy."
"... Ta biết." Tiểu Trúc gật gật đầu, được nàng đỡ mới vừa đi hai bước liền phát hiện đối phương dừng lại. Trên đầu của hắn có khăn voan, đương nhiên là không nhìn thấy tình huống đằng trước, chỉ có thể nhìn thấy đường phía trước chân, thêm một vạt áo màu đỏ, không khỏi lại run lên một cái. Chắc hẳn người đằng trước chính là Lạc trang chủ kia rồi...
Lục Hoàn không nói gì, giao tay Tiểu Trúc cho Lạc Thịnh Vũ, hai bên không khỏi lại là một trận huyên náo.
Lạc Thịnh Vũ lúc này cũng là một bộ hồng bào hỉ phục, vóc người khá cao, nhìn qua tuổi hăm sáu hăm bảy, khuôn mặt nhẵn nhụi, rất tuấn lãng, phong thái càng bất phàm, mặc dù có chút cảm giác lạnh lùng, lại khiến người ta càng thêm kính phục.
Tiểu Trúc cảm giác được nhiệt độ của bàn tay người nọ, cả kinh muốn rút tay về, nhưng Lạc Thịnh Vũ không phát hiện dị trạng của hắn, vẫn nắm tay hắn.
Toàn thân Tiểu Trúc cứng đơ, tay vẫn hơi run rẩy, bị y đưa tới trung gian lễ đường.
Lạc Thịnh Vũ nhìn nhìn thê tử đứng bên cạnh mình, ước chừng thấp hơn nửa cái đầu, vóc người không tính thấp, nhưng có vẻ rất gầy, tay bị nắm run rẩy không dễ phát hiện. Y cười nhạo một tiếng không rõ ý tứ.
Hành lễ bái kiến, Tiểu Trúc cứng đơ cơ hồ không biết khom lưng, nghi thức rất nhanh liền kết thúc, nhưng dường như cũng đã khiến khí lực của hắn hầu như không còn. Bị người dẫn vào tân phòng ngồi trên ghế dài mới thở phào, giống như là sắp ngã xuống.
Cửa bị đóng lại, Tiểu Trúc không nhúc nhích ngồi trên ghế mềm rất lâu, mãi đến khi cảm thấy thực sự không có ai ở bên cạnh mới giật giật ngón tay. Lại qua nửa ngày đưa tay sờ sờ khăn voan trên đầu, suy nghĩ một lát liền lấy xuống.
Trong phòng ánh nến rất sáng, chiếu khuôn mặt trắng nõn của hắn cũng trở nên có chút màu sắc. Thiếu niên trông quả thực rất đẹp mắt, có bảy tám phần vẻ đẹp trung tính, lúc này mặc một thân hỉ phục của nữ tử, y phục lại rộng thùng thình, căn bản sẽ không ai hoài nghi hắn là nam nhân.
Mày dài đến tóc mai, đuôi mắt phượng cong cong, sống mũi thẳng, trên môi bôi đỏ thẫm. Lúc thiếu niên không nói lại có loại đẹp trong trẻo mà lạnh lùng.