Editor: Toujifuu
Vô Ảnh Tiễn tuyệt không phải một loại kỹ năng công kích, nó là một loại năng lực phụ trợ có thể phụ gia trên kỹ năng khác. Tổng cộng có ba tầng, phân biệt là Luyện Khí Kỳ, Kết Đan Kỳ cùng Nguyên Anh Kỳ. Uy lực tiễn pháp ba tầng không thể so sánh chung với nhau được, mỗi khi thăng một cấp hiệu quả đều sẽ tăng gấp bội, đến sau cùng không chỉ có thể để cho nhánh tiễn được bắn ra vô ảnh vô hình, còn có thể làm được thuấn di, đó mới là ‘ngoài thiên lý lấy thủ cấp người như lấy đồ trong túi’ chân chính, lợi hại vô cùng.
Ta hiện tại chỉ có thể phát động Vô Ảnh Tiễn Luyện Khí Kỳ, nó có thể khiến nhánh tiễn ta bắn ra trở nên vô hình vô sắc, vô thanh vô tức, chính là lương khí gϊếŧ người cướp của, PK ám toán ^^.
Hai tay nâng một nhánh Ô Thiết Tiễn, dưới ánh nhìn chòng chọc của ta, bắt đầu từ mũi tiễn chậm rãi nhạt dần cho đến khi biến mất không còn thấy, ngoại trừ xúc cảm lạnh lẽo truyền đến từ trong bàn tay, cũng chỉ có khi ánh mặt trời chiếu đến một góc độ nào đó mới có thể thấy một chút dao động như thủy ngân, để cho người ta cảm giác ra được chút manh mối. Vô ảnh, vô thanh, tiễn như vậy bắn ra, sợ chỉ có khi mũi tiễn vào thân thể mới phát hiện được. Thế nhưng ta vẫn không thỏa mãn. Đương nhiên, nếu như mỗi khi bắn ra một tiễn, đều phải tiêu tốn gần như nửa phút để chuẩn bị, cho dù ai cũng sẽ không thỏa mãn, phải biết rằng, cung tiễn thủ là chức nghiệp lấy linh mẫn mau lẹ trứ danh, cung tiễn thủ nửa phút mới bắn được một tiễn thì có thể nhìn được không? Lại nói, cho dù là phóng ám tiễn đánh lén, ta nghĩ cũng không có tên ngu ngốc nào sẽ bị sát khí khóa định nửa phút mà còn chưa phát giác.
Duy nhất khiến cho ta thấy may mắn chính là chút thiếu sót đó tuyệt không phải không thể thay đổi, mỗi khi ta sử dụng kỹ năng Vô Ảnh Tiễn một lần, độ thuần thục sẽ đề thăng 0. 1%, căn cứ giới thiệu trong Ngọc Đồng Giản, độ thuần thục càng cao đẳng cấp càng cao thì thời gian tốn hao khi sử dụng kỹ năng lại càng ngắn, cuối cùng tu tới đại thành sẽ có thể tùy tâm mà phát, tiễn xuất vô tung.
Mở ra bảng kỹ năng, ta nhìn thấy phía sau “Vô Ảnh Tiễn” là dải tiến độ màu xám thật dài, sáng lên thì chỉ có một chút nhỏ xíu tựa như tơ tóc. Cười khổ, thế này còn cần thời gian bao lâu mới có thể thăng được một cấp? Lại cần bao nhiêu cấp mới có thể được coi là đại thành chứ? Xem ra sau này trong một đoạn thời gian rất dài, ta đều sẽ phải bận bịu.
Quang ảnh trong tay dao động. Tiễn sắt biến mất hiện ra ở chỗ cũ, không có di động nửa phần. Ta thoáng động tâm niệm. Trước mắt xuất hiện dải trạng thái, quả nhiên linh khí đã không còn. Trong thân thể trống rỗng, vừa vặn tu luyện 《 Thanh Minh Nguyên Lực 》. Như thế, ta bắt đầu lần thứ hai bế quan tu luyện. Linh khí đầy, thì luyện Vô Ảnh Tiễn. Linh khí hết, thì luyện Thanh Minh Nguyên Lực. Vòng đi vòng lại, không gián đoạn.
Cũng không biết ngồi bao lâu, trong căn phòng cây cự mộc này ta gần như không cảm thấy thời gian trôi qua, Vô Ảnh Tiễn của ta rốt cục cũng thăng một cấp, đạt được trạng thái cấp hai, thời gian chuẩn bị rút ngắn vô cùng, từ gần ba mươi giây nguyên bản, giảm còn hai mươi giây. Vẫn chưa thích hợp cho thực chiến. Nhưng ít ra vẫn để cho ta nhìn thấy hy vọng. Thanh Minh Nguyên Lực cũng có đề cao rõ ràng, tuy rằng nguyên lực không giống như kỹ năng có trị số rõ ràng có thể so sánh, thế nhưng sự biến hóa của tự thân vẫn khiến cho ta cảm thấy vui vẻ. Thân thể càng nhẹ. Gió thổi ở trên người, ta càng ngày càng có thể cảm giác được sự lưu động của chúng nó: từ đâu tới đâu đi nơi nào, lượn ở bên người ta mấy vòng. Lại có mấy luồng gió quấy rối ở xung quanh... Không phải dùng mắt thấy được. Nhưng ta có thể hiểu rõ được, đây là một loại cảm giác rất huyền bí. Ta đoán nếu như tiếp tục tu luyện, nói không chừng ngày nào đó bản thân sẽ thành gió.
Từ sau khi cảm thấy linh lực tăng nhiều, ta lấy ra viên nội đan ngàn năm kia, quyết định thử thêm một lần.
Từ lần trước khi Lăng Thiên cùng Vu Mạch đều đi hết, ta liền khẩn cấp lấy Tiểu Hắc ra đặt cùng chỗ với nội đan, nhưng một chút động tĩnh cũng không có. Về sau dưới sự nhắc nhở của Tiểu Bạch, ta mới nghĩ có lẽ Tiểu Hắc cần không phải là một viên cầu hoàn chỉnh như thế này, mà là thứ bên trong trái cầu. Phí sức nửa ngày, ta cuối cùng cũng coi như hiểu rõ, nguyên lai không phải thứ gì cũng có thể mở ra được nội đan này, nó cần dùng linh lực kích phát, dùng linh lực để luyện hóa. Lúc đó linh lực của ta chưa đủ, dùng tới hết thảy linh lực mà ngay cả da của nội đan cũng không tan mất được một tầng. Hiện tại linh lực ta rất có tiến bộ, tự nhiên sẽ nghĩ đến thử lại có thể đối phó được trái cầu nát trời đánh này hay không.
Nội đan xoay tròn ở trong lòng bàn tay ta, như là đang cười nhạo ta không có biện pháp với nó. Ta ức chế, hai tay áp chặt viên cầu này, linh lực từ hai tay tuôn vào trung gian. Nội đan lúc mới đầu vẫn như trước đây, linh lực hút thì hút, nửa điểm phản ứng cũng không có. Ta không tin tà, lại trút thêm linh lực vào. Ngay khi linh lực ta sắp thấy đáy, nội đan rốt cục có động tĩnh. Nội đan nguyên bản có chút màu tím nhạt bị một tầng khí xanh vây quanh, có thể thấy có thứ gì đó tựa như dịch thể lưu động ở bên trong. Ta nâng trái cầu không dám lộn xộn, có thể cảm giác được thứ trong tay thập phần không thành thật, một hồi gồ lên một chút nơi đây, một hồi phồng lên một cục nơi kia. Ta cẩn cẩn dực dực một bên duy trì trạng thái này, bên kia triệu ra thủy tinh cầu Tiểu Hắc ngủ say. Tiểu Hắc nho nhỏ cuộn tròn thân thể ngủ say, hồn nhiên không phát giác chủ nhân nhà nó vì nó mà đã sốt ruột thành dạng gì.
Ta đặt nội đan không ngừng lộn xộn kia với thủy tinh cầu lại cùng nhau, hắc, Tiểu Hắc có phản ứng! Thân mình nho nhỏ nhúc nhích một chút, ánh mắt còn chưa mở đã theo bản năng tìm kiếm về phương hướng nội đan. Móng vuốt nho nhỏ của vật nhỏ chống lên tường thủy tinh, thứ trong nội đan kia rốt cục tìm được nơi đi, “Vèo” một cái, trước khi ta còn chưa phản ứng lại đã tiến vào thủy tinh cầu. Thủy tinh cầu tinh thuần bởi vậy mà bị nhuộm lêm màu tím nhàn nhạt, bên trong tràn ngập sương mù, nhìn không rõ. Thỉnh thoảng có động tĩnh truyền đến, cũng chỉ chi chi cạc cạc không biết là cái gì. Thủy tinh cầu không tiếp tục bị ta khống chế nữa, tự mình xoay tròn trên mặt đất trước mặt ta, tới tới lui lui không được an ổn. Tiểu Bạch lủi lên đầu vai ta, Tiểu Bích bay lêи đỉиɦ đầu ta, chúng ta ba đôi sáu con mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm trái cầu nhỏ kia, quá trình tiến cấp cuối cùng của linh thú, kỳ cảnh khó gặp cỡ nào, không thận trọng tham quan học tập chẳng phải quá có lỗi với bản thân?
Tiểu Hắc thực sự cũng đủ biết giày vò, lần nhúc nhích này hao đủ nửa tiếng đồng hồ, mới dần dần bình ổn xuống. Thủy tinh cầu ở trước mắt chúng ta trướng lớn từng chút, phồng lên tựa như thổi khí cầu, chiếm mất nửa không gian của phòng cây. Khói tím chậm rãi loãng đi, thủy tinh cầu phập phồng tựa như hô hấp, một lần lại một lần, linh khí trong phòng cây đều tuôn về phía nó, ta cảm thấy hô hấp bị ngưng trệ trong nháy mắt, cảm giác áp bách cường liệt khiến người ta run sợ. Thủy tinh cầu cuối cùng vẫn hoàn thành nhiệm vụ của nó, hóa thành từng mảnh thủy tinh bay ra, tan rã trong không khí. Con cự thú từ bên trong đi ra cao bằng một người uy phong lẫm lẫm, da lông đen đến mức sáng bóng không gió tự động, dưới chân lơ lửng trên mặt đất, trên trán là một hoa văn tia chớp sáng màu tím bắt mắt.
“Tiểu Hắc?”
Ta nhẹ giọng kêu lên, cự thú quay đầu lại, ánh mắt ôn hòa nhìn ta, một luồng cảm tình không muốn xa rời đánh thẳng lòng ta, ta biết đó là tình cảm mà Tiểu Hắc trực tiếp truyền qua thông qua liên hệ tinh thần.
“Tiểu Hắc, chúc mừng nhóc tiến cấp thành công.”
Ta sờ sờ đầu to của nó, Tiểu Hắc dùng cái đầu to xinh đẹp nhẹ nhàng ma sát bàn tay ta. Tiểu Bạch nhảy đến trước mặt Tiểu Hắc, chần chừ nhìn nó, uy thế của kẻ bề trên tự nhiên toả ra trên người Tiểu Hắc khiến cho nó chùn bước, không dám tùy ý bò lên bò xuống trên người Tiểu Hắc giống như trước nữa. Tiểu Hắc gật đầu với nó, chúng nó như là đang giao lưu không tiếng động cái gì đó, Tiểu Bạch đột nhiên cao hứng lên, liên tục lộn ba vòng trên mặt đất, sau đó nhanh nhẹn túm da lông Tiểu Hắc bò lên, trực tiếp xoay người cưỡi trên lưng Tiểu Hắc.
“Tay chân nhóc thực nhanh a, anh còn chưa có cưỡi đây.”
Ta cười mắng một câu, tên nhóc này càng ngày càng da dày.
“Hôm nay Tiểu Hắc trở về, anh cũng không bế quan, đi, chúng ta gϊếŧ quái đi!”
Tiểu Bạch chi chi kêu lên hai tiếng vui mừng, tên nhóc hiếu động đã sớm không kiên nhẫn đến cực điểm đối với việc ta bế quan thời gian dài ở một chỗ không nói không động, nghe thấy có thể đi ra ngoài, tự nhiên rất cao hứng. Chúng ta một người ba thú cứ như vậy bước trên đường cáo biệt thổ địa Vọng Tiên Thành mấy ngày.